Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 45

Phó Ngọc nhìn bảy chữ viết nguệch ngoạc của học sinh tiểu học mà ngẩn người, hồi thần lại thì cầm bút thêm vài chữ vào sau, sau đó gấp lại theo nếp cũ rồi nhét vào chỗ cũ.

Con người hắn chẳng sợ ai đâm sau lưng, vì những kẻ chơi trò đâm sau lưng đều không phải đối thủ, không cần tốn công đi tìm, chỉ cần dùng một cách là sẽ ép chúng phải xuất hiện.

Cách đó chính là không để ý.

Kết quả của việc không để ý là, hoặc là biến mất, hoặc là xuất hiện.

Khi Lộc Kim lấy lại sách, Phó Ngọc hỏi một câu: "Trước khi cho tôi mượn, cậu đã cho ai mượn rồi?"

Lộc Kim nhìn với ánh mắt nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó cúi đầu nhớ lại, cậu đã cho hai người mượn, một là Chu Tồn, một là Tiểu B, sáng nay đều mượn.

Phó Ngọc nghe xong, đồng tử co lại, mắt dán chặt vào quyển sách tiếng Anh, Lộc Kim thấy rất khó hiểu, hỏi hắn: "Sao vậy?"

"Không sao." Phó Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ không vui trong mắt biến mất, cuối cùng nhìn quyển sách một lần nữa, xoay người xuống cầu thang.

Lộc Kim quay đầu nhìn hắn biến mất, cầm sách về lớp, Chu Tồn từ phía trước đi tới, nhìn quyển sách tiếng Anh của cậu nói: "Ê, vừa hay, cho tôi mượn quyển tiếng Anh một lần nữa đi."

Lộc Kim do dự hai giây rồi đưa cho cậu ta, dặn dò: "Đừng vẽ bậy lên đó."

"Tôi không có sở thích đó." Chu Tồn nhận lấy bằng một tay, nói lời cảm ơn.

Trên đường về nhà, Phó Ngọc thăm dò, phát hiện Lộc Kim vẫn chưa nhìn thấy tờ giấy đó, thực ra hắn có hơi hối hận vì không vứt nó đi, lúc này không nên làm loạn tâm trí cậu, thế là hắn đột nhiên muốn mượn quyển sách tiếng Anh của cậu.

Lộc Kim dừng bước, nghi hoặc nói: "Không phải chiều mới mượn rồi sao."

Phó Ngọc bắt đầu bịa lý do: "Mượn rồi, nhưng tôi... Tôi không nghe giảng, vẫn cần dùng."

Dám nói cả lời không nghe giảng, Lộc Kim liếc xéo hắn, cố ý chế giễu: "Không nghe giảng thì không cần dùng, chép cũng chỉ là chép vô ích thôi."

"Kim nhi, cậu không thể bỏ mặc tôi như vậy được."


"Bỏ mặc?" Lộc Kim vừa buồn cười vừa tức giận, nhanh chóng lùi lại mấy bước, khoanh tay nhìn hắn, "Ha ha, cậu đúng là biết nói thành ngữ thật."

"Cậu... Đừng dùng giọng điệu đó, nói như thể tôi là một thằng ngốc vậy."

"Cậu không phải thằng ngốc à?"

"..."

Lời nói nửa đùa nửa thật của Lộc Kim khiến Phó Ngọc nhanh chóng cho rằng mình là thằng ngốc, hắn hơi ngẩng cằm, vẻ mặt buồn bã và bất lực nhìn cậu.

Lộc Kim phát hiện thấy hắn ăn mệt rất buồn cười, đột nhiên thấy hứng thú, vừa lùi lại vừa nói móc hắn.

Phó Ngọc không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý đồng tình.

Nói được vài câu, Lộc Kim dần dừng lại, vì nói mãi không thấy hồi âm, hơi chán, đang định kết thúc rồi quay người đi thì đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại, cơ thể không tự chủ được mà ngã về phía sau. Khoảnh khắc ngã xuống, cậu nhìn thấy một chiếc xe điện chạy vụt qua, Lộc Kim và Phó Ngọc ôm nhau ngã xuống vệ đường, Phó Ngọc đè lên người Lộc Kim, tay phải cẩn thận bảo vệ gáy cậu.

Lưng áp xuống đất, Lộc Kim đau đớn rên lên một tiếng, phát hiện ra có thứ gì mềm mềm đệm sau gáy, trong lòng giật mình, vội vàng nhìn Phó Ngọc, nhưng tên này lại cười như một thằng ngốc, hỏi cậu: "Như thế này có giống phim ngôn tình không, cảnh tiếp theo là hôn nhau."

Vừa rồi còn cảm động, lúc này lại muốn đấm hắn, Lộc Kim tức giận nói: "Cậu dám."

Nói xong, tên này nhún vai, ý là có gì mà không dám, đầu dường như lại hạ thấp xuống, Lộc Kim giơ tay đẩy ra, "Đệt, cậu đủ rồi đấy, đè chết tôi rồi."

Phó Ngọc bị hất sang một bên, cánh tay đập vào mép đường, hít một hơi, sau đó khoa trương rên rỉ: "Ôi trời ơi... Đau quá Kim nhi…”

Lộc Kim ngồi dậy xoa xoa phần lưng bị đập đau, lấy cặp sách từ đằng sau ra kiểm tra xem có bị hỏng không, kiểm tra một lượt thấy cặp sách vẫn nguyên vẹn chỉ hơi bẩn, cậu nhẹ nhàng phủi bụi rồi đứng dậy, đeo cặp nhìn Phó Ngọc đang nằm trên mặt đất.

"Cậu có đứng dậy được không?"

"Tôi đứng không dậy nổi... Tàn phế rồi."


Lộc Kim lật mắt tỏ vẻ bất lực, quay đầu nhìn nhìn bên đường, thấy một cửa hàng điện thoại di động, liền nói: "Vậy cậu chờ đấy, tôi mượn điện thoại gọi 120 cho cậu."

Phó Ngọc nghe vậy lập tức không giả vờ nữa, đưa một tay ra với cậu, "Ê ê Kim nhi, cái đó tôi không sao rồi, cậu kéo tôi một cái."

Lộc Kim thấy hắn không còn giả bộ nữa, ánh mắt lướt qua người hắn, ống quần và tay áo đều bẩn, trông thực sự rất thảm hại, thế là đưa tay ra, "Tay cậu làm sao vậy?"

Phó Ngọc vừa định nắm tay, đột nhiên dừng lại, đổi sang một tay khác, chống tay đứng dậy, trả lời: "Không sao."

Miệng thì nói không sao, nhưng lại cố ý giấu tay phải không cho cậu nhìn, nhưng khi hắn cúi xuống phủi bụi thì để lộ mu bàn tay, Lộc Kim vô tình nhìn thấy mu bàn tay có màu đỏ, da đã bị trầy xước.

"Sao cậu lại đỡ cho tôi." Lộc Kim cảm thấy áy náy, trách hắn.

"Nói gì ngốc thế, nếu cậu có chuyện thì dì Nhậm sẽ buồn lắm." Phó Ngọc vỗ hai cái rồi thẳng lưng, thản nhiên nói: "Hơn nữa, gáy là chỗ quan trọng như vậy, đập một cái có khi sẽ thành kẻ ngốc." Sau đó nhìn cậu nói: "Cậu không còn muốn thi vào Bắc Kinh sao."

Lộc Kim lặng lẽ nhìn hắn, không khí xung quanh dường như có dòng chảy ngầm, có một cảm giác không thể diễn tả được, ngay khi chuẩn bị kết thúc sự im lặng kéo dài này thì đột nhiên có một giọng nói xuất hiện phá vỡ.

Cách họ ba mét, Chu Tồn và Khương Tự đứng cạnh nhau, biểu cảm của hai người không thể diễn tả thành lời, ánh mắt nhìn họ đầy thâm ý.

Bốn mắt nhìn nhau, một lát sau họ cùng nhau bước tới, Khương Tự nói chuyện với Lộc Kim, Chu Tồn chào hỏi Phó Ngọc.

Ánh mắt Phó Ngọc hờ hững lướt qua cậu ta, không nói một lời, từ mắt đến môi rồi đến cằm, mỗi đường nét đều lạnh lùng khó gần.

Ánh mắt thoáng hiện lên một tia không vui, Chu Tồn nhếch một bên khóe miệng, ánh mắt lập tức chuyển sang Lộc Kim, tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người kia.

Chỉ còn lại một mình Phó Ngọc, gần ngay trước mắt, nhưng lại xa như chân trời.

Lộc Kim nói chuyện với họ vài câu, quay đầu lại thì không thấy Phó Ngọc bên cạnh, thế là nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó đi về phía trước dọc theo đường.

Đi hết con đường này đến ngã tư, Lộc Kim quay đầu nhìn từng ngã rẽ, lúc này dòng người đông đúc, trong đó không có bóng dáng nào mặc đồng phục.


Cậu nhanh chóng cúi đầu thở dài, nhìn mũi giày đoán chắc hắn đã đi rồi, thế là ngẩng đầu chờ đèn xanh. Ngay lúc này, vai đột nhiên bị khẽ chạm vào, bên cạnh xuất hiện một người, dừng lại.

Hắn hỏi: "Cậu đang tìm tôi sao?"

Lộc Kim nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng yêu nghiệt của Phó Ngọc, trên môi kẹp một điếu thuốc đang cháy, đầu lọc không ngừng tỏa ra khói, nhưng bay ra không xa thì biến mất hoàn toàn, cảnh tượng này khiến cậu có chút ngây người.

Lúc này gió nhẹ nổi lên, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay về phía cậu, Lộc Kim không nhịn được ho một tiếng, Phó Ngọc thấy vậy vội đưa tay bóp tắt, nhưng lại nghe cậu nói: "Cho tôi một điếu."

Lời vừa dứt, động tác bóp thuốc của Phó Ngọc khựng lại, hắn ngậm điếu thuốc đột ngột quay đầu lại, nhìn Lộc Kim không thể tin nổi: "Cậu, cậu nói gì cơ?"

"Không có gì." Lộc Kim sau khi hoàn hồn thì vội vàng đổi lời, sau đó ngạc nhiên vì câu nói vừa thốt ra, cậu sẽ không bao giờ hút thuốc.

Sẽ không bao giờ đâu.

Phó Ngọc liếc cậu một cái, quay đầu bóp tắt điếu thuốc trong miệng, rũ xuống bên hông, dùng ngón tay gõ gõ tàn thuốc, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu đúng là làm tôi sợ chết khiếp."

Chiều nay, mẹ Lộc dọn dẹp nhà lớn, cả phòng Lộc Kim cũng dọn, lúc cậu về vẫn chưa dọn xong, nên tạm thời không cho cậu vào, Lộc Kim đành phải ra phòng khách làm bài tập.

Hôm nay ba Phó đi công tác ở nơi khác về, hai ba con đã một tháng không gặp, Phó Ngọc không nói, nhưng trong lòng vẫn nhớ. Chia tay Lộc Kim đến cửa hàng đồ ăn mua vài món đồ nhắm, định lát nữa về cùng ông uống vài chén.

Nhưng hắn không ngờ rằng mình sẽ đón nhận một thảm họa chưa từng có.

Tiết cuối cùng của thứ sáu là tự học, Lộc Kim trước tiên làm xong bài tập tiếng Anh, vì luôn có vài người đến mượn sách, làm xong trước thì sẽ thoát khỏi họ trước. Nghĩ vậy, Lộc Kim phát hiện đã nhiều ngày không gặp Phó Ngọc, cậu mơ hồ nhớ là đã hỏi Tiếu Doanh, hắn nói là xin nghỉ phép, vì không phải là nghỉ ốm nên Lộc Kim không để ý. Bình thường hắn luôn vây quanh mình, thật không dễ gì mới có được lúc yên bình, Lộc Kim nhàn nhã đắm chìm vào việc học.

Tan học, Lộc Kim đến cửa lớp 7 tìm hắn, những bạn học đi ra nói hắn không đến, tiếp tục hỏi nhưng không hỏi ra được lý do, Tiếu Doanh xách cặp đi ra từ lớp 1.

"Cậu ấy vẫn chưa đến sao?"

Nghe cậu hỏi như vậy, rõ ràng là anh ta cũng không biết tình hình.

Từ thứ hai đến thứ sáu, đã bốn ngày trôi qua, hắn không đến trường, chẳng lẽ vẫn ở nhà sao?

Sắc mặt Lộc Kim tối sầm, nói với Tiếu Doanh: "Anh, tôi cảm thấy có chuyện rồi."

Hai người chạy vội ra khỏi trường, ở ngã tư đón một chiếc taxi, tài xế vui vẻ nghĩ rằng gặp được cuốc lớn, nhưng hỏi địa điểm thì không cười nổi, quay đầu nói với họ: "Tôi nói này các chàng trai, gần như vậy thì các cậu đi bộ về đi."


Tiếu Doanh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nghiêm mặt nói: "Có việc gấp, làm ơn đi giúp."

Tài xế hiểu ý, liếc nhìn anh ta, nổ máy, quay đầu.

Lộc Kim nghi ngờ hắn có thể ở quán net, giữa đường dừng xe đi đến quán net hắn thường đến, ông chủ ở đó vừa vặn có mặt, nghe đến tên Phó Ngọc thì rất quen thuộc, nói đã rất lâu không gặp hắn.

Trước khi đi còn khen hắn: "Cậu bé này biết học hành tử tế rồi."

Lộc Kim quay lại xe taxi, nói tình hình cho Tiếu Doanh, bảo tài xế chở thẳng đến nhà.

Đợi hai đèn đỏ, 10 phút sau là đến nơi, Lộc Kim mở cửa xe xuống trước, đợi Tiếu Doanh tìm đủ tiền thừa xuống xe, hai người cùng chạy vào khu dân cư.

Đến cửa nhà hắn, Lộc Kim vừa gọi vừa gõ, bên trong không có tiếng đáp lại, cậu không mang theo chìa khóa dự phòng, không thể mở cửa vào. Nhưng cậu cảm thấy Phó Ngọc không có nhà, không có lý do gì hắn không ra mở cửa, ngay cả khi cãi nhau với ba Phó, hắn cũng sẽ tìm cậu trước, sẽ không đột nhiên mất tích như vậy.

Tiếu Doanh cũng có linh cảm không lành, tuy không biết đó là gì, nhưng cảm thấy quá kỳ lạ, quay đầu hỏi Lộc Kim có thể liên lạc với ba Phó không.

Nếu ngay cả ba Phó cũng không biết, thì có lẽ họ cần phải báo cảnh sát.

Lộc Kim chạy về nhà tìm mẹ Lộc, bà nghe vậy cũng lo lắng như họ, vội vàng gọi điện cho ba Phó, nhưng đầu dây bên kia tắt máy.

Gác máy lại gọi cho thư ký Trần, đầu dây bên kia bận, gọi hai lần mới thông, mẹ Lộc sốt ruột như lửa đốt, mở miệng liền hỏi: Phó Ngọc đi đâu rồi?

Thư ký Trần bên kia điện thoại im lặng, mẹ Lộc đoán là cô ta biết tình hình, ép hỏi vài câu thì cuối cùng bà ta cũng hé miệng, nói Phó Ngọc đã bị đưa đến trường huấn luyện đặc biệt.

Mẹ Lộc không hiểu lắm, tại sao lại đưa đến đó?

Thư ký Trần không tiết lộ nhiều, nói đây là ý của ông chủ, chính là ba Phó.

Mẹ Lộc hỏi bà ta tên đầy đủ của trường, thư ký Trần không chịu nói, cuối cùng nói đến mức nóng nảy, thư ký Trần miễn cưỡng đồng ý, đưa bà ta đến trường gặp Phó Ngọc.

Lộc Kim cảm thấy không ổn, cùng Tiếu Doanh đi theo.

Trước khi gặp Phó Ngọc ở trường huấn luyện đặc biệt, họ đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn là hắn không gặp chuyện gì, đang định cảm tạ trời đất thì nhìn thấy người được đẩy ra ngoài cửa nằm trên xe đẩy thoi thóp.

Thì ra là Phó Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment