Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 49

Ngày thứ hai sau đám tang, Lộc Kim đến trường bình thường, lúc ra cửa xin mẹ Lộc chiếc băng tang.

Mẹ Lộc bảo cậu không cần đeo, bây giờ yêu cầu không nghiêm ngặt như vậy, sợ cậu bị bạn học bàn tán và vây quanh, từ đó ảnh hưởng đến tâm trạng học tập.

Nhưng Lộc Kim lại không hề bận tâm, nhất quyết phải đeo băng tang rồi mới xách cặp đi ra ngoài.

Tâm trạng của cậu sẽ không vì một chiếc băng tang nhỏ có thể mang đến phiền phức mà bị ảnh hưởng, bởi vì hiện tại không có chuyện gì có thể khiến cậu đau lòng hơn việc bà nội qua đời.

Phó Ngọc đợi ở ngã tư dưới tầng, trên tay cầm bữa sáng, đợi cậu đi đến đưa cho, Lộc Kim không nói với hắn là mình đã ăn rồi, nhận lấy rồi nói mình không ăn hết.

Phó Ngọc cúi đầu ăn bánh bao, mơ hồ nói rằng để lại cho cậu.

Lộc Kim nhìn hắn, sau đó quay người đi, "Cậu là chó à? Còn ăn đồ thừa của người khác."

Mắt Phó Ngọc sáng lên, buông bánh bao nói: "Đúng vậy, một trong ba đứa ngốc kéo xe trượt tuyết, Alaska." Sau đó thè lưỡi ra cười ha ha hai tiếng.

Lộc Kim:...

Ở trường, không có tin đồn nào có thể kéo dài đến ngày mai, chuyện bà nội Lộc Kim mất đi thì mọi người đều biết, sáng đến đây đều đến nói chuyện với cậu phần lớn là năm chữ “Nén bi thương thuận biến”.

Cũng chỉ có năm chữ này tương đối dễ nói ra, bao quát những lời vô thưởng vô phạt đó, dù sao thì không phải ai cũng có thể cảm thông sâu sắc được.

Lộc Kim không mấy ảnh hưởng, bởi vì bà nội sẽ không trở về, tăng thêm nỗi buồn thì không cần thiết.

Tiết tiếng Anh thứ tư, lúc làm bài trên lớp Lộc Kim ngẩn người, nhớ đến tờ giấy xé làm đôi, cậu lật ra sau thì không thấy trong sách, cũng vì động tác hơi lớn nên bị giáo viên nhắc nhở.

Lộc Kim rất xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, bình tĩnh lại thì lại nhớ ra, tờ giấy chắc là cậu nhét vào túi quần.

Vừa định thở phào thì não lóe lên một tia chớp, quần áo cậu thay ra thường sẽ được giặt vào ngày hôm đó, mà mẹ Lộc giặt quần áo hai lần tiền luôn rất cẩn thận, lần nào cũng lục túi.

Vậy thì... chắc chắn tờ giấy sẽ bị phát hiện.

Chết tiệt.

Lộc Kim bực bội dậm chân, không ngờ dùng sức quá mạnh, đá vào chân ghế phía trước, âm thanh vừa to vừa vang, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người dừng bút ngẩng đầu lên.


Lúc này Lộc Kim đang nghĩ, nếu bạn học phía trước không quay đầu lại, có lẽ mọi người sẽ không chắc chắn là cậu, nhưng không những bạn học phía trước quay đầu lại, mà bạn học hai bên cũng đồng thời quay đầu lại.

"Lộc Kim." Giáo viên lười biếng gọi tên.

"Xin lỗi, thưa thầy." Cậu đang chuẩn bị đứng dậy thì bị giáo viên ngắt lời, "Được rồi, đừng nhìn nữa, nhanh làm bài đi."

Tan học, Chu Tồn đi đến hỏi cậu có muốn cùng đi ăn cơm không, Lộc Kim gập sách lại rồi cùng cậu ta đi.

Một lát sau Phó Ngọc lên lầu tìm cậu, thấy cậu không có trong lớp, bèn cùng Tiếu Doanh đi ăn. Trên đường về, họ thấy Lộc Kim và Chu Tồn đi phía trước, Chu Tồn không ngừng nghiêng đầu nói chuyện, trông rất thân thiết.

Phó Ngọc cúi đầu nheo mắt nhìn về phía trước, Tiếu Doanh nói chuyện với hắn cũng không để ý, thuận theo tầm mắt của hắn mà cười.

Nhìn cái dáng vẻ hèn hạ đó của hắn.

Vừa định trêu chọc thì đột nhiên thấy mắt hắn lộ vẻ hung dữ, khẽ mắng một câu “Mẹ nó", anh ta ngẩng đầu lên thấy cánh tay Chu Tồn đang khoác lên vai Lộc Kim, hẳn là đang đùa giỡn.

Phó Ngọc nhìn một lúc, vẫn không thấy cậu ta buông tay, không nhịn được muốn lao lên. Tiếu Doanh nhanh tay nhanh mắt, nắm chặt lấy cổ tay hắn rồi khẽ quát: "Làm gì thế?"

"Tao muốn bẻ gãy một cánh tay của nó." Phó Ngọc vênh váo nói.

"Chậc chậc." Tiếu Doanh khinh thường nhìn hắn, "Vậy thì không bằng vặn luôn cái đầu xuống."

Phó Ngọc liếc mắt nhìn anh ta.

Tiếu Doanh buông tay, giơ cánh tay đặt lên vai hắn, cười nhạo: "Sau đó gắn lên đầu cậu, đồ đầu đất."

Nói cho hả mồm xong, tiếp theo là màn biểu diễn của hai người, Phó Ngọc vừa động tay vừa động miệng, không hề kiêng dè, những người đi đường xung quanh đều quay đầu lại, nhìn như nhìn đồ ngốc.

Lộc Kim cũng quay đầu lại nhìn, Phó Ngọc khóa cổ anh ta kéo xuống, Tiếu Doanh bẻ các ngón tay hắn, hai người đánh nhau loạn xạ, chơi rất vui vẻ.

Chu Tồn quay lại rời khỏi người họ, nhếch mép, hỏi cậu: "Hai người kia là quan hệ gì vậy?"

Lộc Kim liếc mắt một cái, "Có liên quan đến cậu à?"


Chu Tồn nhún vai, "Không liên quan."

Hai người im lặng đi, biểu cảm của Lộc Kim không thay đổi, Chu Tồn liếc sang, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, cắn nhẹ đầu lưỡi, sau đó quay lại mày nhếch lên cười.

Lên lầu, Lộc Kim đi phía sau đột nhiên gọi Chu Tồn lại, nêu ra câu hỏi cậu đã suy nghĩ rất lâu: "Tờ giấy đó là cậu viết phải không?"

Cậu ta không phản ứng lâu lắm, rất nhanh lắc đầu, sau đó lại gật đầu, bình tĩnh nói: "Là tôi xé."

"Được." Lộc Kim hiểu ý gật đầu, biểu cảm nửa cười nửa không, nhìn cậu ta,"Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần cùng nhau ăn cơm nữa."

"..." Chu Tồn mặt đen, "Chẳng lẽ cậu..."

Lộc Kim nhấc chân bước lên bậc thang, vượt qua cậu ta, lạnh lùng buông một câu: "Không liên quan đến cậu."

Lộc Kim nhận ra nét chữ của Tiểu B, không phải người nọ, cậu nghi ngờ Chu Tồn đã không nói thật, bèn lợi dụng chức lớp trưởng lấy vở bài tập của cậu ta đến so sánh, cũng không phải cậu ta.

Lần này không có thông tin hữu ích, Lộc Kim chỉ có thể chờ kẻ đứng sau xuất hiện, cầu nguyện trước đó đừng xảy ra chuyện gì.

Buổi tối tan học, Phó Ngọc hẹn Lộc Kim ở ngã tư ngày mai gặp, Lộc Kim đột nhiên dừng lại quay người hỏi hắn: "Cậu định đi đâu?"

Phó Ngọc nói: "Về nhà chứ đâu."

Lộc Kim cau mày: "Cậu chắc chứ?"

Phó Ngọc cười thoải mái, "Đó là nhà tôi mà."

Nói xong hắn quay người giơ tay vẫy hai cái, miệng khẽ hát rồi từ từ đi xa, Lộc Kim nhìn theo bóng hắn một lúc, sau đó quay người, đi được vài bước đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn về nhà ăn gì.

Ăn cơm xong quả nhiên mẹ Lộc bảo cậu đi đưa cơm và thuốc cho Phó Ngọc, thấy phiền mới nói một câu "Gọi điện cho cậu ấykhông phải là được rồi sao", bị mẹ Lộc mắng lại "Con muốn phát triển theo chiều ngang thì đừng đi".

Lộc Kim chịu sao nổi sự kích thích này, lén sờ bụng mình, vội vàng bò dậy từ trên ghế sofa, nhận lấy đồ rồi không chút do dự xông ra khỏi cửa.


Thậm chí còn không nghe lời mẹ Lộc dặn "Mặc thêm áo vào". 𝘛гải‎ 𝙣ghiệ𝐦‎ đọc‎ 𝘵гu𝔂ệ𝙣‎ số‎ 1‎ 𝘵ại‎ ﹏‎ 𝘛𝚁U𝐌𝘛𝚁‎ UYỆ𝙉.V𝙉‎ ﹏

Cuối tháng 10, thành phố Bắc Kinh đã rất lạnh, khoảng thời gian từ ngày 15 tháng 11 là khó chịu nhất, vì còn phải mất hơn mười ngày nữa mới đến thời điểm toàn thành phố được sưởi ấm tập trung, lạnh đến nỗi ở nhà cậu chỉ khi chuẩn bị đi ngủ mới cởi quần áo.

Vài năm trước, mẹ Lộc không vào bếp thời gian này, vì nước quá lạnh, ai dám uống ngụm nước lạnh cũng bị khen. Một thời gian đó, ngày nào cũng đặt đồ ăn bên ngoài về, suốt hai tuần làm Lộc Kim phát ngán, sau đó cậu nhìn các quán ăn xung quanh cũng chẳng muốn nhìn.

Bóng ma rất lớn.

Chỉ có năm nay, sáng tối đều không bỏ bữa, Lộc Kim hiểu chuyện nên nhận luôn việc rửa bát, nhưng hôm nay việc đưa cơm không phải do mình làm, việc đó là của ba Lộc.

Lộc Kim liên tục hắt hơi trên đường, không phải vì lạnh, mà là ngửi thấy một mùi nước hoa trong không khí, mùi đặc biệt nồng, cảm giác như sắp bị ngộ độc.

Cậu không chịu được mùi xộc vào mũi này, liền áp túi đựng đồ ăn xuống dưới mũi, cúi đầu chạy thật nhanh về nhà.

Phó Ngọc mở cửa thấy cậu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, đứng ngây ra không cho cậu vào.

Lộc Kim hít mũi, mùi hương cuối cùng cũng biến mất, lông mày từ từ giãn ra, đẩy hắn ra đi vào, trêu chọc nói: "Giả vờ cái gì, không phải biết tôi sẽ đến sao."

Bị vạch trần suy nghĩ, Phó Ngọc cúi đầu, cười tươi rói, vươn tay đóng cửa lại, sau đó đi tới. Lộc Kim ở trước bàn ăn mở túi đựng đồ ăn, lần lượt lấy hộp cơm ra, quay đầu lại nói với hắn: "Rửa tay đi, thiếu gia."

Phó Ngọc thụ sủng nhược kinh, hai tay lười biếng đút túi, giả vờ ngại ngùng nói: "Cậu như vậy khiến tôi xấu hổ quá, Tiểu Kim tử."

Lộc Kim trừng mắt nhìn hắn, "Nhanh cút đi."

Phó Ngọc lùi lại, "Nhanh thôi."

Ra khỏi nhà vệ sinh, Lộc Kim đã dọn dẹp xong đợi hắn, Phó Ngọc kéo ghế ngồi xuống, thấy nước đã rót sẵn cho mình, đúng là giống như một quản gia.

Không đúng, là bà quản gia.

Nghĩ đến việc đó, khóe miệng hắn cong lên rất cao, cầm đũa lên lại nói: "Thực ra tôi định nấu mì."

Lộc Kim cười khẩy một tiếng, "Thôi đi."

"Ừm ừm, đồ ăn dì nấu ngon quá." Vừa ăn vừa khen, ăn rơi vãi, bị Lộc Kim chỉ trỏ, liền dùng đũa gắp lên ăn.

Lộc Kim không thể thưởng thức được dáng vẻ ăn uống của hắn, đứng dậy đi sang một bên, cầm một món đồ trang trí lên nghịch, đột nhiên hỏi hắn: "Cậu hận chú Phó không?"


Phó Ngọc cầm đũa khựng lại, gắp thức ăn bỏ vào bát, sau đó buông ra, cầm cốc nước uống hai ngụm, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hạt cơm rơi ra ngoài, một lúc sau mới nói: "Không hận."

"Lần này là lỗi của tôi, cho nên không hận."

Lộc Kim há miệng nhưng không nói gì, đặt món đồ trang trí về đúng chỗ, sau đó quay người dựa vào mép bàn, ánh mắt liếc về phía hắn, cuối cùng dừng lại ở gáy hắn.

"Vậy còn cô Trần thì sao?" Lộc Kim ném cho Phó Ngọc một quả bom, không cân nhắc đến việc chủ đề này là "cấm kỵ", bình thản chờ đợi câu trả lời của hắn.

Phó Ngọc nghiêng đầu, nhưng không quay hẳn lại, lạnh lùng hỏi: "Cậu không muốn để tôi ăn cơm à?"

Lộc Kim không đổi sắc mặt, nói: "Không có ý đó, có thể bỏ qua, tùy cậu."

Cậu nói như vậy, ngược lại khiến Phó Ngọc cảm thấy mình hẹp hòi, vươn tay nhón lấy hạt cơm đó, dùng chân khều thùng rác ném vào, sau đó thở dài chậm rãi nói: "Không hận, vì cô ta không liên quan đến tôi, cô ta chỉ là người "đưa roi", dựa vào người kia mà sống, cho nên cũng không có khả năng chống lại ông ta, vì vậy tôi phí tình cảm để hận cô ta làm gì."

Giọng điệu của hắn không có gì dao động, giống như bình thường học thuộc lòng bài, hoặc là còn bình thản hơn thế.

"Những ngày ở đó, tôi đã tuyệt vọng, sợ mình chết ở đó, đặc biệt sợ, sợ không bao giờ gặp lại cậu, còn có dì Lộc và chú Lộc. Tôi không thể phản kháng, thậm chí không thể phản bác, không hỏi lý do, đánh thẳng tay. So với điều đó, tôi thấy các giáo viên ở trường chúng ta quá dịu dàng." Nói xong hắn cười khẽ hai tiếng, sau đó tiếp tục, "Khi đói và mệt đến cùng cực, tôi vẫn nghĩ, vấn đề lớn nhất giữa tôi và người đó là gì, sau đó tôi đã hiểu ra, nguyên nhân ở tôi. Tôi nên ngoan ngoãn nghe lời, như ông ta nói cho tôi ăn mặc, giao phó nửa đời sau cho tôi, "ân huệ" lớn như vậy giáng xuống đầu tôi, tôi nên biết đủ.”

Lộc Kim nghe đến đây thì đột nhiên ngẩng đầu, đứng dậy đi từ phía sau hắn lại, sau đó dừng lại bên cạnh hắn, cúi xuống nhìn, hóa ra hôm đó hắn tỉnh.

"Mối quan hệ cha con hoàn hảo, đó là lừa người, bình bình đạm đạm mới nhiều. Thực ra tình trạng như vậy cũng tốt, giống như người lạ, chỉ cần có thể nhìn nhau là đủ rồi."

Lộc Kim lặng lẽ nghe hắn nói, nhưng trong lòng vẫn luôn nặng trĩu, luôn cảm thấy hắn vẫn chưa nói đến trọng tâm, vừa định mở miệng thì đã nghe hắn nói.

"17 năm rồi, tôi hận ông ta chỉ vì một lý do, đó chính là mẹ tôi. Từ khi biết chuyện, ông ta chưa bao giờ nhắc đến mẹ trước mặt tôi, thái độ lạnh nhạt như thể không quen biết bà, ông bà nội cũng vậy, mỗi khi nhắc đến mẹ, phản ứng đều không được tự nhiên, vì vậy tôi không muốn đến thăm họ, đặc biệt là sau khi nghe lén được sự thật từ người khác. Lúc đó tôi nghi ngờ tình cảm của họ, có thể là ông ta không yêu mẹ tôi nhiều đến vậy, nhưng giả thiết này khiến tôi càng thêm đau lòng, một người phụ nữ vì người đàn ông không yêu mình mà liều chết sinh con, nghe có vẻ thật nực cười và đáng thương. Nhưng dì Nhậm lại nói với tôi rằng ông ta rất yêu mẹ, tôi cảm thấy đó là lời an ủi của dì với tôi, vì một người thậm chí còn bỏ lỡ ngày Thanh minh thì làm sao có thể nói là yêu sâu đậm. Không lâu sau khi mẹ tôi mất, người phụ nữ đó xuất hiện, ở bên cạnh ông ta đã 17 năm, ông ta không giải thích một câu nào, cũng không thừa nhận mối quan hệ, nhưng quỷ mới tin! Cả đời này, ông ta có lỗi với mẹ tôi."

Lộc Kim quay đầu nhìn bức tường ảnh đối diện, phát hiện trên đó không có một bức ảnh nào, kể cả bức ảnh dì Bạch đơn lẻ mà hắn lấy từ mẹ Lộc.

Cậu nhớ rằng hắn trân trọng nó đến mức nào, mỗi tuần đều lấy xuống lau chùi, để tránh bụi bặm bám vào, nhưng bây giờ nó không còn ở đó nữa.

"Lần này cậu định khóc sao?" Lộc Kim nhẹ nhàng hỏi.

"......Ừm." Phó Ngọc ngồi quay người lại, nói với cậu: "Kim nhi, cho tôi mượn một cánh tay."

___

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn vào thuộc tính của bài viết, nhẹ nhàng, emmmm tôi có tội......

P/s: Thái độ của mẹ Lộc tham khảo Lộc Kim.

Bình Luận (0)
Comment