Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 57

"Cao hơn tôi ba cm thì ghê gớm lắm sao?"

Tiếu Doanh đang ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của Lộc Kim, anh ta mơ mơ màng màng, tùy tiện trả lời: "Ghê gớm."

Tút tút...

Bên kia cúp máy.

Tiếu Doanh xoa xoa giữa hai lông mày, ném điện thoại, đổi tư thế tiếp tục ngủ.

Chắc chắn lại là cái miệng thối của Phó Ngọc, phí hoài một khuôn mặt xinh đẹp, đầu óc toàn bã đậu.

Phó Ngọc nằm mười mấy phút, suýt nữa bị người ta cho rằng phát bệnh, gọi xe cấp cứu.

Về đến nhà đứng ở cửa mười lăm phút, cuối cùng Lộc Kim cũng ra mở cửa cho hắn, ném cho hắn một túi chườm nước nóng rồi ngồi xuống ghế sofa, nhìn cậu ra ra vào vào quét dọn phòng.

Hắn nói muốn giúp, bị cậu trừng mắt, nói rằng hắn cứ ngồi yên đi.

Phó Ngọc nhỏ giọng ồ ồ, không có ý kiến.

Kỳ nghỉ đông đã được hai tuần, thoáng cái là đến Tết, sau lần ba con cởi mở với nhau, khoảng cách nhiều năm dần biến mất, trở lại cuộc sống ba con bình thường.

Năm nay hắn không thể cùng Lộc Kim đón giao thừa, ba Phó muốn đưa hắn về nhà bà ngoại đón Tết, mùng hai đến nhà bà nội ở mấy ngày, sau đó rất lâu không thể gặp cậu.

Nghĩ đến chuyện này giống như vừa uống một ngụm nước có ga, những bọt khí nhỏ nổ tung trong miệng, sau đó lan đến từng tế bào trong cơ thể, không thoải mái lắm.

Lộc Kim xách túi rác ra, Phó Ngọc gọi cậu lại: "Kim nhi, năm nay tôi về quê đón giao thừa."

Lộc Kim dừng chân lại một chút, tiếp tục đi đến cửa, đặt túi rác trước cửa, sau đó quay lại, cầm cốc nước trên bàn trà, vừa uống vừa hỏi hắn: "Khi nào về?"

"Hai tám, hai chín." Phó Ngọc nói.

"Cũng sắp rồi." Lộc Kim đặt cốc xuống, gật đầu.

Phó Ngọc chờ phản ứng của cậu, hoặc thể hiện ra một chút buồn bã, kết quả cậu thậm chí còn không cau mày, vì thế có chút cáu kỉnh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có vẻ rất vui nhỉ."

Dọn dẹp cả buổi, các khớp xương đều hơi đau, Lộc Kim đang vặn cổ, nghe thấy lời nói kỳ lạ của hắn, cúi đầu nhìn xuống, “Cậu mù à?"

"..." Phó Ngọc nhướng mắt “Tôi đi lâu như vậy, cậu không có biểu hiện gì hết."

Sao lại nhiều chuyện thế?

Lộc Kim âm thầm trợn trắng mất, sau đó nói: "Vậy cậu đi sớm về sớm."

Phó Ngọc cụp mày, không vui lắm đáp lại, túi chườm nước nóng trong lòng không còn ấm, hắn tiện tay ném sang một bên, cầm điều khiển mở TV.

Bây giờ, trên TV bắt đầu phát lại các tiểu phẩm Táo Quân hằng năm, ban đầu là tìm tiểu phẩm để xem, nhưng lại thấy cả cảnh song ca của Châu Kiệt Luân và thầy Sở.


Lộc Kim thấy chương trình, nhớ lại cảnh "quỳ gối" của hắn vào đêm giao thừa năm ngoái, khóe miệng không tự chủ được cong lên, quay đầu nhắc nhở hắn: "Xem lại lần thứ hai thì không cần 'quỳ gối' nữa chứ."

Phó Ngọc hơi sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu nhìn lại màn hình, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi thấy tôi cần giải thích một chút."

"Giải thích cái gì?" Lộc Kim nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn "Giải thích vì sao cậu thích Châu Kiệt Luân?"

"Ờ... Thích anh ấy không cần giải thích, tôi không 'quỳ gối', mà là chân tê thôi." Phó Ngọc nhớ rõ tình hình lúc đó, hắn muốn đứng dậy, chân tê cộng thêm trọng tâm không vững, nên mới tạo ra cảnh tượng "quỳ gối" đó.

Lộc Kim lại cười, nghiêm túc nói: “Tôi biết."

Quay đầu nhìn TV, khóe miệng vẫn cong lên, khuôn mặt nghiêng vừa dịu dàng vừa quyến rũ, Phó Ngọc nhìn mà cổ họng siết lại, hắn đưa tay cầm lấy một quả quýt, đột nhiên nói: "Kim nhi, tôi muốn hôn cậu."

Lộc Kim liếc xéo "Ăn quýt của cậu đi."

Phó Ngọc thương lượng "Một cái thôi."

Lộc Kim từ chối "Không được."

Phó Ngọc nhíu mày "Tại sao?"

Mắt Lộc Kim dán vào TV, trên đó đang phát "băng vệ sinh", hình ảnh và lời thoại rất đáng xấu hổ, hàng mi cậu rũ xuống, nhỏ giọng nói: "Nhà tôi linh thiêng như vậy, không thích hợp."

"..."

Phó Ngọc tức tối quay đầu, bóc quýt.

"Này." Một múi quýt đưa đến bên miệng, Lộc Kim quay đầu cắn, đột nhiên một khuôn mặt áp tới, môi nóng lên, hắn đẩy quả quýt vào miệng cậu.

Phó Ngọc chỉ hôn nhẹ, môi nhanh chóng rời ra, sau đó trốn sang đầu kia của ghế sofa, quan sát phản ứng toàn thân của Lộc Kim.

Quan sát một phút không thấy phản ứng, cả người cậu như ngốc mất, mắt nhìn về phía này, nhưng ánh mắt như xuyên qua hắn, Phó Ngọc bất an nuốt nước bọt liên tục.

Khoảng hai phút, cuối cùng cậu cũng cử động cổ, ánh mắt lóe lên, ngón tay sờ môi mình, khẽ lẩm bẩm: "Đây là nụ hôn đầu của tôi."

“Tôi, tôi cũng vậy." Phó Ngọc nói thêm một câu, chứng minh "sự trong sạch" của mình.

Câu này không nói thì thôi, vừa nói xong có một luồng sáng chiếu vào hắn, Phó Ngọc theo phản xạ có điều kiện "phịch" một cái đứng dậy, trước khi đứng dậy cầm lấy gối ôm sau lưng.

Nhìn hắn, không rời mắt. Lộc Kim nghiêng người, cầm một quả quýt trong đĩa trái cây, động tác thành thạo, không hề hoảng loạn, bóc xong cả quả sau đó quay đầu lại, "Cậu định đứng đến bao giờ?"

"Tôi... có thể ngồi xuống không?" Phó Ngọc cao 1m78, lúc này lại cúi gằm, giọng điệu không chắc chắn lắm.

"Quỳ xuống cũng được." Giọng Lộc Kim lạnh lùng.

Vừa dứt lời, hắn lập tức ngồi xuống, đứng lâu rồi ngã vào lưng ghế sofa, thấy người đối diện nhìn mình, lại run rẩy ngồi thẳng dậy.


“Kim nhi."

"Hử?"

"Thích anh."

Ngày giao thừa, Lộc Kim ngủ đến 10 giờ mới dậy, tối qua mất ngủ nghiêm trọng, đọc sách đến tận 2 giờ sáng.

Mẹ Lộc đi vệ sinh thấy phòng cậu vẫn còn sáng đèn, gõ cửa dặn cậu mau chóng đi ngủ, ngày mai dậy sớm làm việc.

Đến Tết rồi, ngoài bận rộn nấu bữa tối tất niên, không có việc gì khác để làm.

Chuyện nấu ăn thì cậu không nên giúp đỡ, tránh gây thêm phiền phức.

Ăn trưa xong, Lộc Kim và ba Lộc dán câu đối, trước khi dán phải xé những câu đối của năm ngoái đi, thực ra Lộc Kim thấy tiếc, câu đối đó ngoài hơi phai màu, thì cơ bản vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng năm mới khí tượng mới, chính là muốn có cái mới.

Dán xong hai ba con ngồi ở phòng khách chơi cờ tướng, mẹ Lộc ở trong bếp bận rộn với món thịt viên của bà, mấy ngày trước bà học được một món ăn trên TV, chuẩn bị làm mới thực đơn bữa tất niên.

Chơi hai ván, ba Lộc bị mẹ Lộc gọi đi nhào bột, chỉ còn Lộc Kim nhìn bàn cờ ngẩn người, một mình đi hai bên, cuối cùng cậu thắng.

Cũng vì quá nhàm chán nên mới làm như vậy.

Lộc Kim quay về phòng tìm điện thoại, định vào nhóm tìm chút náo nhiệt, nhưng vừa mở ra đã thấy không có ai nói chuyện.

Lần trò chuyện gần nhất là bốn ngày trước, trong nhóm ngày càng im ắng, mở phần giới thiệu ra, số lượng thành viên lại ít đi mấy người.

Theo thời gian, có những người sẽ dần dần rời khỏi cuộc sống của bạn. Có thể họ không quá quan trọng, nhưng cũng từng giống như một con đom đóm, một nụ cười, một câu động viên, soi sáng thế giới của bạn.

Điều duy nhất bạn có thể làm, là bình tĩnh chấp nhận sự ra đi, lời tạm biệt.

Bên gối vẫn đặt cuốn Tây Du Ký, Lộc Kim đã gần đọc nát nó, bên ngoài bọc một lớp bìa sách. Nói đến việc tại sao thích Tôn Ngộ Không, không phải vì anh ta chiến thắng không ngừng nghỉ, là "anh hùng" trong lòng công chúng, mà là vì anh ta gần gũi với con người nhất.

Lúc thì ngang ngược, lúc thì tùy hứng, lúc thì đáng yêu, lúc thì ngốc nghếch, vui buồn giận hờn, chân thực không gì sánh được.

Xem càng nhiều lần, cậu đột nhiên thấy họ giống hệt nhau.

Nghĩ đến đây, Lộc Kim mở danh bạ, tìm số điện thoại của Phó Ngọc, số điện thoại của hắn không có ghi chú, chỉ là một dãy 11 chữ số.

Cậu sửa lại một chút, nhập vào ba chữ: Tôn Đại Thánh.

Sửa thành công, Lộc Kim nhẹ nhàng cong môi, nụ cười chưa kịp nở, màn hình đột nhiên thay đổi, có cuộc gọi đến.


Hiển thị cuộc gọi: Tôn Đại Thánh.

Tim giật thót một cái, sau đó nghe máy.

Bên kia không có tiếng động.

Lộc Kim đáp lại một tiếng, "Alo..."

Gặp mặt truyền đến tiếng ồn "xoèn xoẹt" không ổn định, giọng nói của Phó Ngọc vang lên đứt quãng, "Kim... Nhi... cậu... đang làm... gì..."

Lộc Kim nghi ngờ là vấn đề ở bên này, lấy điện thoại ra "alo" mấy tiếng, sau đó đưa lên tai chờ hắn nói.

Vài giây sau, hắn mắng một tiếng: "Cao, sóng yếu thế!"

Câu này thì trọn vẹn.

Gác máy rồi thử lại mấy lần, Phó Ngọc chạy ra đường lớn, cuối cùng sóng điện thoại cũng tốt hơn.

"Nghe rõ không?"

"Rõ."

Phó Ngọc cười khúc khích, hỏi cậu: "Cậu đang làm gì thế?"

Lộc Kim lật người, nhìn trần nhà, trả lời: "Nằm."

"Lại đọc sách à."

"Ừ."

"Lại là Tây Du Ký à."

"Ừ."

“Cậu thích Tôn Ngộ Không thế à.”

"Thích."

Phó Ngọc đột nhiên phát điên cười to, cảm giác điện thoại cũng đang run, chưa kịp chờ Lộc Kim ra lệnh dừng thì hắn đã dừng trước.

Giọng cười còn ẩn hiện trong âm cuối, nói một cách hùng hồn: "Anh ta đã thành Phật rồi, không còn thất tình lục dục, thích anh ta thì thảm lắm."

“Cậu đang nói chính cậu à?"

"... Không phải, cái đó, tôi có thất tình lục dục."

Lộc Kim cười khẩy, đồ ngốc.

Bữa tối tất niên mẹ Lộc chuẩn bị 18 món, nói là vô tình làm nhiều quá, Lộc Kim nhìn đầy một bàn thức ăn nghĩ, nếu "cẩn thận một chút" thì có phải sẽ nhiều hơn không.

Ăn xong bữa này, chắc phải mấy ngày không đụng đến đồ mặn, chỉ uống nước và ăn hoa quả là được.

Đến tối, cả nhà ba người ngồi trên ghế sofa xem chương trình mừng xuân, chương trình buồn chán đến mức muốn tắt đi, nhưng mở lên thấy náo nhiệt hơn, nên cứ cố gắng chịu đựng đến tận mười giờ.


Ra ngoài đốt tiền vàng.

Năm nay mua rất nhiều tiền vàng, là Lộc Kim đích thân cùng mẹ Lộc đi mua, sau đó cậu tự tay gấp từng tờ một, bỏ vào túi giấy đã dán sẵn.

Bên trong có của bà nội, của Lão Sa, còn có của Sư Hàm Tiếu.

Một năm đã qua, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ, họ tạm biệt mình, sau đó là tạm biệt mãi mãi.

Cuộc sống vô thường, và đôi khi vô cùng tàn nhẫn.

Mẹ Lộc gọi cậu mấy tiếng, đưa tay xin bật lửa, sau khi châm thì trả lại cho cậu, bảo cậu đứng đối diện, trông chừng lửa đừng để bay đi.

Lửa cháy rất to, đầu ngọn lửa xoáy tròn, mama nói đó là đến nhận tiền.

Đêm đông rét âm mấy độ, Lộc Kim không cảm thấy lạnh, vì đứng quanh "lò sưởi" như thế này, nhưng nó không phải lò sưởi, không thể cháy mãi.

Tiền vàng hết, lửa cũng tắt.

Đốt xong tiền vàng, ba Lộc hỏi cậu có muốn đến sông Vĩnh Định xem pháo hoa không.

Lộc Kim do dự một chút, trong đầu nghĩ đến Phó Ngọc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rất sáng, màu vàng cam, là dấu vết của pháo hoa.

Lộc Kim nói đi.

Đến bờ sông, Lộc Kim đi đến một nơi ít người yên tĩnh, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Ngọc, bên trong đổ chuông ba tiếng thì thông.

Đầu tiên là một tràng cười sảng khoái, hỏi bên này: “Kim nhi?"

Lộc Kim nhẹ nhàng đáp.

Phó Ngọc lại hỏi: "Sáng ăn gì?"

Lộc Kim suy nghĩ một chút rồi nói: "Thịt, rất nhiều thịt."

Phó Ngọc ở đầu dây bên kia rên rỉ: "Ồ… cậu đừng chọc tôi thèm, tay nghề của dì Nhậm."

Lộc Kim cười khẽ, sau đó mím môi, lấy điện thoại ra xem giờ, còn năm phút nữa là đến giờ.

Đưa lên tai, Phó Ngọc đột nhiên nói: "Chúc mừng năm mới."

Lộc Kim lẩm bẩm: "Chưa đến giờ mà."

Phó Ngọc nghe thấy đầu dây bên kia rất ồn, vì thế tăng giọng hỏi: “Cậu đang xem pháo hoa à?"

Tiếng động chói tai, tai Lộc Kim ù một tiếng, ù một lúc thì tê rần.

Cậu nuốt nước bọt, giọng điệu ôn tồn.

“Tôi đang nghĩ đến cậu."

____

Tác giả có lời muốn nói: Sân khấu nhỏ bên cạnh cũng cập nhật rồi! Đếm trên đầu ngón tay là sắp kết thúc rồi, còn 12345 chương nữa, có chút luyến tiếc.

Bình Luận (0)
Comment