Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 14


Tác giả: Lật Diên
Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comLúc Văn Dục trở về tình cờ rơi trúng vào giờ cao điểm học sinh quay lại trường học.

Tuy màu sắc của xe Maserati khá khiêm tốn nhưng thương hiệu này lại không hề tầm thường, lúc ấy liền thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn xem.
Học sinh vào trường liên tục không ngừng, hiếm lắm mới gặp được một chiếc xe cao cấp như vậy, đám nam sinh liền hào hứng đi tới bên cạnh, chỉ chốc lát đã xếp hành một hàng dài.
Tài xế vừa nhìn thấy cảnh này, quay đầu lại hỏi: “Như vậy có gây phiền phức cho cậu không? Hay là tôi nói với chủ tịch một tiếng, sau này đổi chiếc xe khác đến đón cậu?”
“Chú có thể đổi chiếc khác lộng lẫy hơn cũng được —— Tôi không sợ bị người khác nhìn.” Văn Dục cười nhẹ, đẩy cửa xuống xe.
Kể ra cũng thật khéo, lúc nãy hắn còn cùng Dương Phàm nói về Phó Dư Hàn, bây giờ vừa bước xuống xe đã gặp ngay chính chủ.
Người nọ móc ngón tay vào quai đeo ba lô, tay còn lại đút túi quần đứng cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía hắn.
Văn Dục cười: “Thật trùng hợp.”
Ánh mắt Phó Dư Hàn chuyển tới chiếc Maserati đang đậu, sau đó quay trở lại gương mặt chứa đầy ý cười của Văn Dục.
“…… Hèn hạ.”
“Chuyện nhỏ như vậy mà cậu còn ghi hận với tôi đến bây giờ sao?” Văn Dục nhún vai, “Lòng dạ cậu cũng quá hẹp hòi rồi đó.”
Vào buổi chiều, Chu Văn Khang gọi những học sinh có thành tích thụt lùi đến văn phòng để giáo dục tư tưởng.

Mặc dù Tam Trung cũng giống như các trường cấp ba khác, không thực hiện chuyển lớp, học sinh vào được lớp trọng điểm chứng tỏ thành tích lúc nhập học tương đối tốt, nhưng nếu có người nào thứ hạng thụt lùi quá nhiều thì lại có chút không ổn.
Cũng đúng lúc này, Văn Dục chạy đến nói với Chu Văn Khang, hắn sẽ tham gia cuộc thi.
Hết thảy đều diễn ra vô cùng tự nhiên, lần lượt từng người có mặt trong văn phòng dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ mà nhìn sang hắn.
Nhưng không hiểu sao Phó Dư Hàn lại có cảm giác, Văn Dục rõ ràng cố ý chọn lúc này mà đến.
Bởi vì kỳ thi tháng lần này, người có thứ hạng tụt nhiều nhất chính là cậu —— Tuy rằng nguyên nhân là do bài thi ngữ văn —— Nhưng cậu lại ngồi cùng bàn với người đứng hạng nhất, Chu Văn Khang khó tránh được lời ít ý nhiều mà so sánh hai người với nhau.
Thành tích của em thụt lùi, nhìn xem Văn Dục người ta kìa.
Em không tập trung vào kỳ thi, nhìn Văn Dục người ta đi.
Văn Dục chính chủ đứng bên cạnh vui vẻ nghe khen.

Phó dư Hàn lại sắp buồn nôn muốn chết.
Thật ra ngoại trừ bài thi ngữ văn, điểm số các môn khác của Phó Dư Hàn cũng tương tự so với lúc trước.

Văn Dục ngồi bên cạnh cậu, vậy mà lúc thi ngữ văn lại không hề gọi cậu một tiếng.
Tên này chắc chắn là cố ý.
“Như vậy mà gọi là lòng dạ hẹp hòi sao?” Phó Dư Hàn cười nhạo một tiếng, “Cậu bị người ta chơi khăm còn muốn mang ơn đội nghĩa họ à.”

Văn Dục cực kỳ tự nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
“……”
Phó Dư Hàn cụp mắt.
Da mặt đối phương quá dày, lời nói ra gần như không có cách nào phản bác.

Cậu im lặng một lát, cảm thấy cãi nhau với Văn Dục thật là lãng phí thời gian.
Cậu suy nghĩ chốc lát: “Vậy để tôi cũng thử xem.” Sau đó liền rời đi.
Đám đông xung quanh tản ra theo chuyển động của cậu, Phó Dư Hàn mắt nhìn thẳng, đi vào cổng trường.
Vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng của toà nhà dạy học, cậu liền trông thấy Tôn Văn Thụy ba chân bốn cẳng nhào đến, “Chết tiệt, Phó ca, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Người mở cửa chưa tới khiến nhóm người lớp sáu đứng trên hành lang trông chờ mòn mỏi.
Phó Dư Hàn không thích bị người khác chạm vào, theo bản năng né qua một chút, đi đến bên cạnh mở cửa.

Nhóm người tụ tập rốt cuộc cũng có thể nối đuôi nhau vào lớp.
Dường như Tôn Văn Thụy có chuyện muốn nói, nhưng phòng học vừa mới bật đèn, Văn Dục đã từ bên ngoài bước vào.

Vì vậy, giọng cậu hơi ngừng một chút, chọc chọc Phó Dư Hàn: “Chúng ta đi ra ngoài nói đi?”
“Cậu có chuyện gì mà nhất định phải đi ra ngoài mới nói được.” Phó Dư Hàn không nhiệt tình lắm.
Phương Giai Viễn nháy mắt với cậu.
“Có cần thiết phải vậy không?” Phó Dư Hàn có chút cạn lời.
Tuy là nói như vậy nhưng cậu vẫn đứng lên.
Trước khi Văn Dục đến, ba người bọn họ ngồi ở góc này khá thân thiết, cũng có thể xem như một nhóm nhỏ.

Phó Dư Hàn không để ý nhiều tới những lời bàn tán trong lớp, nhưng những chuyện có liên quan đến bạn bè, tốt xấu gì cũng nghe biết chút đỉnh.
Tôn Văn Thụy không thích Văn Dục, ngoại trừ việc thấy hắn quá khoa trương làm màu, nguyên nhân chủ yếu chính là Trần Mộng Nhàn.
Cho nên ngày đó, khi Văn Dục giữa chừng trở về lớp học, nửa đường vấp chân va vào bàn Trần Mộng Nhàn, Tôn Văn Thụy vô cùng không vui.
“Cần thiết, cực kỳ cần thiết.”
Tôn Văn Thụy nhẹ giọng dụ dỗ cậu, đồng thời kéo người ra khỏi lớp.

Nào ngờ nửa đường gặp phải lớp phó văn thể từ bên ngoài đi vào, cậu ta vừa trông thấy Phó Dư Hàn liền cao giọng hô: “Ô, Phó ca, đại hội thể thao tuần sau, cậu tham gia môn nhảy cao nhé?”
“Ừ.” Phó Dư Hàn không phản đối.

Lớp phó văn thể thấy vậy, mỉm cười lấy lòng: “Lại thầu môn nhảy xa nữa hả?”
“Ừm.”
“Vậy cậu tham gia luôn môn chạy tiếp sức nhé?”
Phó Dư Hàn còn chưa kịp trả lời, Tôn Văn Thụy đã quay sang lớp phó văn thể đấm một phát: “Đi đi thôi, cậu đừng quá đáng thế chứ, Phó ca của bọn tớ không thích điền kinh.

Cậu đi tìm người khác đi, đừng làm phiền tớ và Phó ca nói chuyện.”
Lớp phó văn thể: “Đệt.”
Phó Dư Hàn bị Tôn Văn Thụy kéo đến hành lang, nghiêm túc sửa lại lời cậu ta: “Là thành tích thi đấu môn điền kinh của tôi không tốt, không phải tôi không thích.”
“Chẳng phải như nhau cả sao.” Tôn Văn Thụy nói.
Phương Giai Viễn: “Được rồi, nói chuyện chính đi, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ làm ra vẻ thần thần bí bí, Phó ca chưa tới cũng không chịu nói với tớ.”
“Tớ muốn nói……” Tôn Văn Thụy liếm liếm đôi môi khô khốc, liếc nhìn xung quanh trái phải một vòng.
Tạm thời không có ai đi ngang qua chỗ bọn họ.
Cậu ta hít sâu một hơi: “Tớ định thổ lộ với Trần Mộng Nhàn trong kỳ đại hội thể thao lần này.”
“Rất được nha!” Làm anh em tốt, dĩ nhiên Phương Giai Viễn biết Tôn Văn Thụy đã thích Trần Mộng Nhàn từ lâu, lúc này liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, “Cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm rồi sao?”
“Nếu tớ còn không chịu thổ lộ, sợ rằng trái tim của người ta sẽ bị tên học sinh chuyển trường nào đó câu đi mất.” Tôn Văn Thụy lẩm bẩm nói.
Phó Dư Hàn tương đối thực tế hơn: “Cậu có thường trò chuyện với cô ấy không?”
“Ít lắm.”
“Vậy cậu lấy đâu ra tự tin đi thổ lộ vậy?” Phó Dư Hàn hỏi, “Cậu cảm thấy người ta sẽ đồng ý cậu sao?”
“Đệt, vậy tớ làm sao bây giờ?” Tôn Văn Thụy có chút nôn nóng, “Tớ vốn định nói cho cô ấy biết tớ thích cô ấy, nếu không…… Tớ sợ cô ấy thích tên họ Văn kia mất……”
“Kỳ thật chuyện này cậu không cần lo lắng.”
“Hả?”
Cả hai người đồng loạt nhìn cậu.

Phó Dư Hàn ngừng một chút, cụp mắt nói: “Cậu ta có người mình thích rồi.”
Phương Giai Viễn: “Là ai?”
“Các cậu không quen đâu.”
“Ở Nhất Trung sao?” Tôn Văn Thụy biết Phó Dư Hàn có bạn bè ở Nhất Trung, cho nên không ngạc nhiên vì sao cậu lại biết, nhưng cũng vẫn không khỏi có chút nghi ngờ, “Nhưng cậu ta có người mình thích cũng không chứng tỏ cậu ta sẽ không tiếp nhận Trần Mộng Nhàn, hiện giờ cậu ta đã chuyển tới Tam Trung rồi!”
Ngụ ý chính là, Nhất Trung núi cao hoàng đế xa, đối tượng thầm mến trong quá khứ cũng tựa như mây khói thoảng qua mà thôi.
Phó Dư Hàn rất muốn nói cho cậu, chuyện này căn bản không phải do khoảng cách, mà vấn đề là ở giới tính Trần Mộng Nhàn.

Nhưng loại chuyện thay người khác come out này, có hơi quá đáng.
Phó Dư Hàn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ chốt lại: “Cậu ta sẽ không, cậu không cần lo lắng.”
Yêu đương khiến người ta mù quáng.
Tôn Văn Thụy tin Phó Dư Hàn nhưng vẫn theo bản năng nghi ngờ Văn Dục, yên tâm chưa đến hai giây lại bắt đầu rối rắm làm sao để thổ lộ với Trần Mộng Nhàn.
Cậu cảm thấy, tốt nhất vẫn là nói sớm với đối phương thì hơn.
Ba người đứng trên hành lang thương lượng, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh trong lớp học.
Các học sinh lớp mười hai vừa mới bị kỳ thi tháng tra tấn một tuần, hai ngày nữa còn phải họp phụ huynh, hiện giờ truyền đến tin tức đại hội thể thao liền lập tức khiến lòng người phấn chấn.
Hai năm trước, khối lớp mười hai không tham gia đại hội thể thao, cho nên năm ngoái lớp sáu đã kỷ niệm “Kỳ đại hội thể thao cuối cùng cao trung”, không ngờ năm nay lại được lợi như vậy, các hạng mục mấy năm trước luôn phải dời tới dời lui, năm nay lại vô cùng dễ dàng đăng ký.
Vì ưu tiên học sinh mới, lớp phó văn thể đặc biệt cầm danh sách đến chỗ Văn Dục: “Hi, Văn Dục, thành tích môn thể dục của cậu thế nào? Chạy bộ có tốt không?”
“Bình thường thôi.” Văn Dục xoay xoay cổ, “Tôi không thường xuyên luyện tập lắm.”
Danh sách đăng ký bị lớp phó văn thể tuỳ ý đặt lên bàn, thị lực Văn Dục vốn rất tốt, liếc mắt một cái liền thấy phía sau tên Phó Dư Hàn ghi ba từ, lần lượt là “Nhảy cao”, “Nhảy xa ba bước” và “Chạy tiếp sức 4×100 mét.”
Vẫn chưa đến tiết tự học, âm thanh trong lớp cực kỳ ồn ào, nhưng vừa rồi lúc lớp phó văn thể đến cùng Phó Dư Hàn nói chuyện, Văn Dục nghe được rất rõ ràng.
“Phó ca nhảy cao rất lợi hại sao?” Hắn hỏi.
Toàn bộ người trong lớp hầu như đều gọi Phó Dư Hàn là “Phó ca”, vì vậy lớp phó văn thể không cảm thấy xưng hô này có gì không ổn, cậu nói: “Rất lợi hại nha, ngoại trừ hai người chuyên thể thao của lớp ba, Phó ca lớp chúng ta là người nhảy cao nhất.”
“Vậy sao.” Văn Dục làm bộ hâm mộ nói, “Môn thể dục của tôi không tốt lắm, nếu nhất định phải đăng ký một hạng mục, vậy tôi có thể tham gia môn ném bóng không?”
“…… Anh trai, này là hạng mục của nữ sinh đó.” Lớp phó văn thể cạn lời, “Hơn nữa, đại hội thể thao lần này của chúng ta không có môn đẩy tạ đâu.”
“Vậy tôi có thể xin không tham gia được không?”
“Có thể thì có thể…… Chỉ là tớ vốn dĩ muốn cậu phát huy một chút.” Lớp phó văn thể thất vọng cầm lấy danh sách đăng ký, “Dù sao cậu cũng vừa chuyển đến.”
Văn Dục cười cười: “Rất xin lỗi.”
“Không sao không sao, môn thể dục không tốt là chuyện bình thường.

Dù sao nó cũng không phải là môn bắt buộc trong kỳ thi đại học.” Lớp phó văn thể nói, “Thành tích các môn văn hoá tốt là được rồi.”
Cậu nói xong liền đi tìm những người khác đăng ký.

Văn Dục ngồi tại chỗ lấy ra đề toán vừa được phát hôm nay, trước khi làm mười câu hỏi trắc nghiệm, thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Thiếu niên chân dài eo thon, người rất gầy, đứng nghiêng tựa vào lan can hành lang, hợp cùng bóng đêm hoà làm một thể.
Dáng người kia của Phó Dư Hàn, thoạt nhìn quả thật là một hạt giống tốt trong môn nhảy cao.
Văn Dục cong môi, cúi đầu làm bài.
Cần phải thừa nhận một điều, cuộc sống ôn tập buồn tẻ của lớp mười hai so với người thiếu niên toàn thân tràn đầy năng lượng cực kỳ không hợp.
Hậu quả của việc này chính là, một chút việc nhỏ nhặt cũng có thể giống như giọt nước sôi bắn vào chảo dầu, dễ dàng khuấy đảo mọi thứ.
Vào giờ giải lao của tiết tự học buổi tối, có một tin tức được lan truyền trong toàn bộ lớp học.
“Đệt! Vừa rồi tớ đi mua bữa khuya, đụng trúng đám ngốc lớp hai, bọn họ nói sẽ khiến chúng ta mất mặt ở môn chạy tiếp sức.”
Một nam sinh lập tức ồn ào: “Tại sao bọn họ không dám đến đây nói? Lại ở sau lưng chúng ta tuyên bố như vậy.”
“Có lẽ do bị Phó ca hù chết khiếp rồi.” Một nam sinh khác cười, “Lần trước Phó ca nói nếu còn đến nữa sẽ đánh gãy cái chân thứ ba của bọn họ, Tiền Khải Nhạc có lẽ bị dọa sợ nên không dám đến đâu.”
Thật ra hắn đã tới, nhưng ngày đó giữa trưa chỉ còn lại hai người, vậy nên những người khác đều không biết chuyện.

Lớp phó văn thể nhảy dựng lên nói: “Hình như lớp chúng ta chưa từng thua lớp hai ở môn chạy tiếp sức mà? Bọn họ lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
“Cái đó làm sao tớ biết? Có thể bọn họ chỉ phóng đại như vậy thôi.”
“Nhưng nếu người ta đã nói vậy, lần này chúng ta nhất định phải hoàn toàn vượt qua lớp hai.” Cát Nhiên đứng lên, “Các bạn tham gia thi đấu cố lên, chúng ta phải cố gắng đạt tổng điểm xếp trên lớp hai; Thành viên ban cán sự lớp đến đây, chúng ta họp một chút, thảo luận xem sắp xếp lễ khai mạc như thế nào.”
“Lớp trưởng, sao cậu lại tích cực như vậy hả?” Lớp phó văn thể vui vẻ hỏi.
“Bởi vì tớ ghét tên cóc ghẻ không biết xấu hổ!” Cát Nhiên chụp bả vai Từ Thiến Di, “Người theo đuổi Thiến Thiến của chúng ta nhiều như vậy, nhưng tên Tiền Khải Nhạc kia là ghê tởm nhất!”
Cả lớp cười vang.
“Rất thú vị.” Trong một góc, Văn Dục đè thấp giọng hỏi, “Nếu Từ Thiến Di có nhiều người theo đuổi như vậy, vì sao cứ dăm ba bữa cô ấy lại thay đổi người theo đuổi hả?”
Hắn không quay đầu sang, giọng nói chỉ đủ cho một mình Phó Dư Hàn nghe thấy.
Phó Dư Hàn liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tôi làm sao biết.”
Văn Dục câm nín: “Có vẻ như chuyện này cần phải quan sát thêm.”
“…… Cậu là nhà nghiên cứu hành vi con người à, sao lại thích can dự vào những chuyện nhàm chán thế này hả.”
“Cậu không cảm thấy rất thú vị sao?” Văn Dục nhẹ nhàng cười rộ lên.
“…… Có bệnh.”
Phó Dư Hàn lẩm bẩm, tầm mắt hướng về ánh đèn ở tòa nhà dạy học bên trái, sau đó lại nhanh chóng thu về.
Cậu kéo kéo khoé miệng, thấp giọng hỏi, “Hai ngày nay…… Dương Phàm có liên lạc với cậu không?”
“Hả?” Văn Dục quay đầu sang, “Có phải cậu muốn nói, cậu ấy có hỏi tôi dự định thi vào đại học nào không?”
“Quả nhiên đã hỏi cậu.” Phó Dư Hàn cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng Văn Dục và cậu không hề giống nhau, lấy thành tích hiện giờ của hắn, vào đại học T chỉ là tùy tiện mà thôi.
Phó Dư Hàn cảm thấy mình lại ăn phải một bình giấm chua lè, mà bình giấm này còn là do chính cậu mua lấy.
Quả thật là tự làm bậy.
“Ừm.” Văn Dục hỏi, “Cậu muốn thi đến thủ đô sao? Này không nói quá chứ, tôi chính là người cậu có thể dựa vào nha.”
“Tôi……”
Hai năm qua, Văn Dục cũng không có làm ra hành động mang tính bẻ cong nào, Phó Dư Hàn không cảm thấy cậu “dựa vào hắn” thì sẽ thật sự “được ban lộc”.
[*]
Nhưng bọn họ vốn đã quen chèn ép lẫn nhau, tuyệt đối không muốn mở miệng nhận thua.
Đại não Phó Dư Hàn nhanh chóng suy nghĩ, tìm cách làm thế nào đem những lời này đốp lại hắn.
Nhưng vào đúng lúc này, hàng ghế phía trước bỗng truyền đến một tiếng rống to.
Giọng nói của lớp phó văn thể xuyên qua đám đông ầm ĩ, hăng hái tinh thần hô: “Lão Phó! Đội hình năm nay cậu dẫn đầu nhé?”
“……” Phó Dư Hàn vô ý thức thở dài một tiếng, “Lại là tôi?”
“Cậu là giáo thảo, không bán mặt chẳng lẽ để cho lãng phí sao?” Lớp phó văn thể cười hì hì, “Chậc, thật ra Văn Dục cũng rất đẹp trai, hay là lần này lớp chúng ta cử hai người đi dẫn đoàn? Có hai cậu dẫn, vậy thì giá trị nhan sắc lớp ta có thể đè chết lớp hai nha!”
“…..

Tôi?” Văn Dục chỉ chỉ chính mình, sau đó lại chỉ vào Phó Dư Hàn, cau mày, “Cùng cậu ta?!”.

Bình Luận (0)
Comment