Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 24


Văn Dục nhìn Phó Dư Hàn đi vào căn nhà kia.
Hắn dạo quanh khu nhà hết một vòng, lúc đi ngang qua một ô cửa sổ nào đó bỗng thấy được bóng dáng Chu Hướng Ngôn.
Văn Dục nhướng mày.
Chẳng trách lúc ấy ở trên xe buýt, Phó Dư Hàn lại có phản ứng như vậy, người này……
Văn Dục không biết tên của cậu, chỉ có thể dựa vào màu sắc trên vai áo đồng phục, đoán có thể người này là học sinh mới khối mười của Tam Trung.
Điều đáng mừng là, bộ dáng Chu Hướng Ngôn khá tốt.

Nam sinh đẹp trai nhìn chung vẫn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ hơn so với người khác, vậy nên Văn Dục dự định ngày mai đến trường sẽ hỏi thăm một chút.
Hắn đang định tiếp tục đi dạo, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.

Văn Dục nhận máy: “Alo?”
“Alo? Lão tam.” Đầu kia điện thoại vang lên âm thanh ồn ào, người cầm máy giọng nói cực kỳ lớn, “Tối nay đến chơi đi, có hoạt động.”
Văn Dục đi sang bên cạnh hai bước, tránh khỏi phạm vi cửa sổ.

Ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm toà nhà, khóe miệng câu lên một nụ cười khẽ: “Chẳng phải nói năm nay sẽ để em yên ổn thi đại học, không rủ em chơi bời hay sao?”
“Ài, này còn không phải do Cường tử đã trở về hay sao, các anh em cũng nên đón gió tẩy trần cho cậu ta chứ?” Bên kia nói, “Dù sao đêm nay cậu nhất định phải tới! Vậy đi, anh mời khách, địa điểm như cũ.

Ông chủ nói, lần này có ‘hàng tốt’.”
“Dù tốt đến đâu cũng vậy thôi.” Văn Dục bật cười, “Em đang theo đuổi người ta đó anh trai, hiện tại 419 cũng quá khó coi rồi.”
[*] 419: Tình một đêm
“Cậu theo đuổi người ta hai năm, làm gì mà đến bây giờ còn chưa bắt được người? Để bọn anh đây giúp cậu mở mang tầm mắt, cho cậu hiểu được cái gì gọi là gạo nấu thành cơm thì người sẽ là của mình.”
Văn Dục chỉ im lặng cười cười.
Đối phương ở đầu kia điện thoại nói đông nói tây thêm vài chuyện, hắn đều đáp ứng toàn bộ.

Điện thoại kết nối hai mươi phút, sau khi cúp máy, Văn Dục nhìn tòa nhà thở dài.
Quả nhiên, người sống thì không thể làm chuyện xấu.

Hắn mỗi ngày buổi tối đều ở nhà rảnh rỗi không có gì làm, lần đầu tiên theo dõi người khác lại bị gọi đi, này đại khái là bị ông trời khiển trách đây mà.
Muốn đi ra ngoài, vậy ít nhất hắn cần phải về nhà đổi một bộ quần áo, Văn Dục nhìn giờ, đành phải rời đi.

Chu Nhược Yên ở ngoài cửa thay dép lê, sau đó đi vào, bước đến gần mỉm cười: “Tiểu Hàn? Con đến rồi.”
“Dì khoẻ ạ.” Phó Dư Hàn gật đầu với bà.
“Con ăn trái cây không? Dì có mua một ít dưa hấu.”
“Không cần đâu,” Phó Dư Hàn nhìn Phó Học Thành, “Cũng đến giờ con phải trở về rồi.”
“Sao lại đi sớm như vậy? Không thể ở lại cùng ăn một bữa cơm chiều được sao?”
“Vâng, con chỉ tới thương lượng chút chuyện với ba thôi.” Phó Dư Hàn cụp mắt.
Mặc dù phong cách bày trí của ngôi nhà này vô cùng quen thuộc, nhưng lúc Chu Nhược Yên vừa về đến, cái loại cảm giác khó chịu khi “Nơi này không phải là nhà mình” bỗng trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
“Bàn chuyện gì vậy?” Chu Nhược Yên vào bếp rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn bên cạnh nói chuyện với Phó Học Thành, “Tuần trước Tiểu Hàn cũng tới đây, em hỏi cậu ấy có chuyện gì, nhưng cậu ấy không chịu nói.”
“Chắc em cũng biết năm nay con nó học lớp mười hai rồi? Muốn thi trường mỹ thuật.” Phó Học Thành nói, “Vừa nãy chúng ta còn đang nói tới chuyện đi du học.”
Chu Nhược Yên ngẩn người: “Ra nước ngoài học hẳn là sẽ tốn rất nhiều tiền? Chẳng phải công ty……”
“Thôi, con còn ở đây, em nói cái này làm gì.”
Phó Dư Hàn ngước mắt, mím môi hỏi: “Công ty ba đang gặp khó khăn sao?”
“Con cũng lớn rồi, dì cũng không giấu con.” Tính cách Chu Nhược Yên vốn phóng khoáng, cho nên nói thẳng, “Hiện tại tình hình tài chính của công ty đang gặp chút vấn đề, ba con vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.

Nếu con muốn ra nước ngoài du học, vậy còn phải xem tiền tiết kiệm của ông ấy có đủ hay không.”
“…… Con cũng không phải nhất quyết muốn đi, chỉ là cân nhắc thôi.”
Năm đó ba mẹ ly hôn, Phó Dư Hàn còn rất nhỏ, so với người cha hàng năm công tác ít khi về nhà, cậu quen thuộc với mẹ hơn, cho nên lúc ở trên toà mới lựa chọn ở cùng mẹ.
Có lẽ bởi vì áy náy, hoặc cũng có thể bởi lòng tự trọng và những nguyên nhân khác, mấy năm nay cậu rất ít khi đến tìm cha, nhất là từ sau khi ông có gia đình mới thì càng ít đến.
Lần này vì muốn xin học phí tham gia lớp đào tạo mỹ thuật mà cậu đã phải mất hai tuần để chuẩn bị tâm lý.

Hiện giờ vấn đề kinh tế của cha đang gặp khó khăn, mẹ kế lại thẳng thắn vạch trần, Phó Dư Hàn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng quẫn bách, xấu hổ.
Ba cậu đối xử với cậu thật sự rất tốt, nhưng cậu lại cảm thấy dường như mình đã làm chuyện có lỗi với ông rồi.
Cậu không nên chạy đến đây, không nên nói chuyện này.
“Dù sao thì con cũng phải về nhà hỏi mẹ…… Chuyện ba vừa nói lúc nãy.” Phó Dư Hàn đứng lên, thoáng nhìn Phó Học Thành một cái, “Vậy con, hôm nay con về trước, tạm biệt ba, dì cũng…… Tạm biệt dì.”

“Tốt xấu gì cũng ở lại ăn một bữa cơm đi.” Chu Nhược Yên vẫn còn muốn giữ cậu lại.
“Không cần đâu ạ.” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Con phải về ôn bài.”
Lời này nếu bị Văn Dục nghe được, chắc chắn sẽ cười nhạo cậu trình độ tìm cớ quá thấp.

Tiếc là lúc ấy đầu óc Phó Dư Hàn quá loạn, không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn.
May là ba cậu cũng không rõ tình hình học tập của cậu ở trường.
Phó Dư Hàn gần như chạy trối chết.
Mãi đến khi chạy tới ngã tư, sải chân gấp gáp vội vàng của cậu mới từ từ giảm bớt, sau đó ngừng lại.
Đèn xanh chuyển sang màu đỏ, Phó Dư Hàn vẫn còn đứng trên đường thất thần một lúc.
Ba cậu đang gặp phiền phức về tài chính.
Vào lúc thế này, cậu đến tìm ông yêu cầu một khoản học phí tựa hồ có hơi không hợp lý.
Nhưng nếu hỏi Hà Yến…… Phó Dư Hàn nhăn mày.
Trước tiên không nói đến chuyện em gái mắc bệnh khiến chi phí trong nhà trở thành vấn đề, chỉ với việc Hà Yến đem cái rương tranh cũ của cậu bán đi như rác rưởi cũng có thể thấy…… Liệu bà có thật sự đồng ý cho cậu tham gia lớp mỹ thật không?
Nhờ vả cha mẹ thật dễ khiến người ta tuyệt vọng.
Này chẳng thà dựa vào chính mình còn hơn.
Đèn đỏ hết, đèn xanh bật sáng, chờ đến lúc đi qua khỏi ngã tư, Phó Dư Hàn đã lấy điện thoại ra bật trang web tuyển dụng, bắt đầu tìm việc làm thêm.

Người vừa đi khỏi, Phó Học Thành liền cau mày: “Đang êm đẹp em nói chuyện đó cho con trai làm gì? Con nó muốn đọc sách, chẳng lẽ anh còn chi li tính toán không cho nó học phí?”
“Nếu con anh muốn học thêm, muốn mua sách bài tập, những chuyện như vậy em nhất định sẽ không phản đối.” Chu Nhược Yên nhìn ông thở dài, “Có thể anh không biết, hiện giờ có rất nhiều học sinh cấp ba ở trường không lo học hành, đến lúc sắp thi đại học liền dựa vào quan hệ của cha mẹ tính ra nước ngoài du học, nghĩ muốn nhẹ nhàng lấy một cái bằng cấp, lại không ngờ xuất ngoại còn chẳng bằng ở tại trong nước lăn lộn.

Đương nhiên, không phải em nói Tiểu Hàn không tốt, nhưng thực tế, anh có hiểu biết hết về cậu ấy không? Vì sao cậu ấy vào lớp mười hai mới đột ngột nói muốn học vẽ tranh, là thật sự thích học hay là muốn trốn tránh thi đại học, những chuyện này anh có biết không?”
“Vừa nãy anh cũng đã trò chuyện một chút với con.” Phó Học Thành nói.
“Được, nếu như cậu ấy thật sự thích.” Chu Nhược Yên hỏi lại, “Học Thành, mỗi năm anh đều đúng hạn chu cấp tiền nuôi dưỡng cho Hà Yến.

Học phí của Tam Trung không hề cao, lúc Tiểu Hàn vừa tới em đã nhìn thấy, đôi giày kia của cậu ấy, giá trị còn chưa bằng một nửa của Hướng Ngôn, cho con trai mang giày thế này…… Anh nói xem Hà Yến đã mang tiền tiêu ở đâu rồi?”

“Chuyện này anh cũng đã hỏi.” Nhắc tới việc này, sắc mặt Phó Học Thành có chút khó coi, “Tiểu Hàn đại khái không rõ lắm.”
“Thi đại học là chuyện lớn cả đời.” Chu Nhược Yên nhìn ông, “Xem ra anh phải tìm chút thời gian nói chuyện với Hà Yến rồi.”
“Em không phản đối sao?”
“Em nói, là vì con, em sẽ không phản đối.

Nhưng mà ——” Bà chuyển đề tài, “Em hy vọng anh cũng có thể suy nghĩ cho em và Hướng Ngôn, còn có con của chúng mình.”
“……”
Phó Học Thành nhíu mày: “Em có ý gì?”
“Ý là,” Chu Nhược Yên nói, “Em mang thai rồi.”

Việc làm thêm cũng không dễ kiếm, trong mười cái thông báo trên trang web thì hết chín cái là lừa đảo, cái duy nhất còn lại là tuyển “nhân viên đánh máy.”
Lần trước Phó Dư Hàn cũng đi tìm việc làm, và công việc đáng tin cậy nhất mà cậu nhận chính là trông coi ở cửa hàng vật liệu vẽ tranh.

Nhưng ở đây yêu cầu phải làm ca ngày, cậu lại không có thời gian, đành phải từ bỏ.
Lướt hết một loạt các trang web tuyển dụng, mãi cho đến lúc về nhà, cậu vẫn không thể tìm được công việc nào khác ngoài nhân viên đánh máy.
Mặc dù điều này đã nằm trong dự đoán…… Phó Dư Hàn vẫn có chút thất vọng, lấy ra chìa khóa mở cửa.
“Con về……”
Giọng Phó Dư Hàn bị mắc kẹt trong cổ họng —— bởi vì Hà Yến mới vừa ra khỏi phòng em gái, ra dấu cho cậu im lặng.
“Nhỏ một chút! Hiểu Lộ vừa mới ngủ.”
“Sao lại ngủ vào giờ này.” Phó Dư Hàn nhìn đồng hồ treo trên tường, trên đó hiển thị 17:52.
“Buổi chiều dì ba mày và con trai cô ấy đến chơi.” Hà Yến nói, “Con trai cô ấy cũng trạc tuổi Hiểu Lộ, cho nên bọn nhỏ chơi cùng nhau một lúc.

Mày cũng biết tình trạng em gái mày thế này…… Không có gì tốt hơn có bạn bè chơi cùng, không để ý một lúc liền có hơi quá sức.”
“Dì ba…… Con trai?” Phó Dư Hàn nặn ra một vài ký ức ngắn ngủi không mấy tốt đẹp từ trong trí nhớ của mình, “Có phải mẹ đang nói đến tên nhóc khốn nạn đã lấy trộm đôi giày của con bốn năm trước không?”
“Dù sao đôi giày kia mày cũng mang không được, cho em trai mày thì thế nào?” Hà Yến nói, “Mày nói ai là thằng nhóc khốn nạn, mày đừng có mà lòng dạ hẹp hòi như vậy.”
Mặc dù mang không vừa, nhưng đó là đôi giày lúc còn nhỏ Phó Học Thành mua cho cậu, Phó Dư Hàn vẫn luôn cất giữ cẩn thận làm kỷ niệm, kết quả bị thằng nhóc khốn lấy mất.
Chỉ là một đôi giày cũ mang không vừa, cho nên hai chữ “kỷ niệm” cậu không nói ra được, cảm giác giống như đang làm quá; kết quả là, cậu chưa từng thấy lại nó suốt bốn năm qua.
Đây mà cũng coi là lòng dạ hẹp hòi sao, Phó Dư Hàn không khỏi nghi ngờ đầu óc mẹ mình có vấn đề.
Cậu hít sâu một hơi trở về phòng, thả cặp sách, ngồi xuống ghế bắt đầu ngẩn người.
Nhưng lúc ánh mắt đảo qua kệ sách, Phó Dư Hàn “ầm” một phát đứng lên.
“Mẹ???” Phó Dư Hàn từ trong phòng chạy ra, “Cái mô hình kia của con bị thằng nhóc khốn nạn lấy mất rồi?”

“Mô hình nào?” Hà Yến không hiểu.
“Chính là cái mô hình người bằng nhựa lúc trước con bày trên giá sách trong phòng.”
“Cái mô hình Transformers đấy à?” Hà Yến gật đầu, “Em trai mày thích, cho nên mẹ bảo nó mang về rồi.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Sắc mặt khó coi như vậy cho ai xem hả? Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, mày bao nhiêu tuổi rồi, hơn nữa cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Hà Yến vỗ vỗ cậu, “Được rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đến đây phụ mẹ nấu cơm đi.”
Đệt.
Nấu cơm cái rắm.
Phó Dư Hàn sắc mặt âm trầm, trở về phòng đem chìa khoá tiền lẻ điện thoại cục sạc toàn bộ nhét hết vào túi, lại mở tủ quần áo lấy thêm hai cái áo thun vứt vào, sau đó sải bước đi ra ngoài cửa.
“Phó Dư Hàn mày đi đâu? Cơm nước cũng không ăn!” Hà Yến vọt tới cửa quát lên.
“Không ăn!” Phó Dư Hàn đã tức giận đến no rồi.
Nhà dì ba cách chỗ cậu hơi xa, nếu là bình thường, Phó Dư Hàn chắc chắn đã bắt xe chạy tới rồi.

Nhưng hôm nay cậu vừa mới xem qua một đống công việc làm thêm không có kết quả, cho nên chút tiền lẻ dư lại trong túi hiện giờ bỗng trở nên vô cùng quý giá.
Phó Dư Hàn mang theo tâm tình nghẹn uất lên xe buýt, ở trong giờ cao điểm buổi chiều có đôi lúc đã đem chính mình nghĩ thành một quả bom hẹn giờ.
Sau đó vọt tới nhà dì ba làm cho bọn họ nổ tan tác.
Dì ba là em gái ruột của Hà Yến, tính cách hám lợi nhỏ nhặt, con trai bà ấy cũng vậy.
Trước khi ba mẹ ly hôn, Phó Dư Hàn đã từng được ba mua cho rất nhiều đồ vật để trong phòng.

Phó Học Thành có tiền, năm đó ở phương diện vật chất cũng chưa từng bạc đãi con trai.
Có vài món đồ từ lâu đã không còn sản xuất nữa, ví dụ như cái mô hình kia.
Đây không phải là lần đầu tiên thằng nhóc khốn nạn đó vào phòng Phó Dư Hàn lấy đồ.

Dì ba và Hà Yến mẹ cậu đều rất cưng chiều trẻ con, nhưng Phó Dư Hàn lại không muốn thân cận với nó.
Huống chi cái mô hình kia, một phần là không còn bán nữa, một phần khác là Phó Dư Hàn hiện giờ cũng không mua nổi cái mới nào tương tự.

Một món đồ quý giá như vậy bị người khác lấy đi, Phó Dư Hàn quả thật muốn điên rồi.
Tia lý trí duy nhất còn sót lại của cậu, ở ngay khoảnh khắc biết được em họ lấy mất mô hình kia rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ.

.

Bình Luận (0)
Comment