Khoa kiến trúc của viện mỹ thuật đại học T cực kỳ nổi tiếng.
Bắc Lâm tính cách nhiệt tình lại thích trò chuyện, trong quá trình bố trí đèn đã nói cho Phó Dư Hàn không ít kinh nghiệm dùng trong lúc thi tuyển sinh đại học.
Mặc dù chương trình học của thành phố mỗi năm đều thay đổi, nhưng kinh nghiệm của người đi trước vẫn luôn hữu ích.
Phó Dư Hàn không nói nhiều lắm, cậu vừa nhìn Bắc Lâm lắp đặt hai bóng đèn lớn, dùng vải mềm che lại, vừa âm thầm nhớ kỹ những gì nghe được.
Không lâu sau, hai người tứ ca và Tam Mao lần lượt đi đến.
Không biết có phải do ngày hôm qua bị lời nói của Văn Dục kích thích hay không, hôm nay mớ râu ria xồm xoàm không biết đã tồn tại bao lâu trên mặt tứ ca đã bị cạo sạch sẽ, cả người nhìn qua như trẻ ra mười tuổi, rốt cuộc cũng có dáng vẻ của một người vừa bước qua ngưỡng cửa ba mươi.
Phó Dư Hàn suýt chút nữa không dám nhận.
“Đừng sợ.” Bắc Lâm cười vỗ vỗ cậu, “Tứ ca chỉ có những lúc động kinh mới cạo râu…… Người làm nghệ thuật, ít nhiều đều có chút cổ quái, cậu biết mà.
Cậu nếu thật sự đi vào con đường nghệ thuật này, vậy thì sau này cũng sẽ như vậy.”
“…… Em có lẽ cả đời này cũng không làm được nghệ thuật gia đâu.” Phó Dư Hàn nhỏ giọng nói.
“Đừng khiêm tốn.” Bắc Lâm nói, “Anh xem trọng cậu.
Tin anh, anh có một loại trực giác phát hiện được nghệ thuật gia đấy.”
“……”
Phó Dư Hàn thật sự không muốn bị người ta phát hiện chút nào.
Thời gian cấp bách, mấy người chào hỏi lẫn nhau xong liền chính thức bắt đầu công việc hôm nay.
Phó Dư Hàn ngừng cuộc trò chuyện, chạy đi thay quần áo.
Nội dung công việc so với hôm qua không khác nhau lắm.
Hôm nay không có Văn Dục ở đây, Phó Dư Hàn dĩ nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, việc quay chụp cũng càng tiến hành thuận lợi.
Đa số thiết kế của cửa hàng này đều rất độc đáo, một lần quay chụp khoảng mười mấy bộ, tốn hai buổi chiều mới có thể hoàn thành xong.
Có lẽ vì biết rõ điều này, cho nên ông chủ cửa tiệm sau khi kết thúc công việc liền chạy tới đây tham ban.
Đó là một thanh niên cao gầy, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tứ ca, tóc hơi dài, búi thành một bím sau đầu, bên lỗ tai đeo một cái khuyên hình lá màu bạc, vận nguyên cây đen áo thun quần dài, nhìn qua càng giống như một “Nghệ thuật gia trẻ tuổi”.
Cả người y tràn đầy phong thái của một kẻ lưu manh, vừa tùy tiện nhai kẹo cao su vừa đi vào.
Ban đầu y đứng bên cạnh nhìn tứ ca làm việc một lúc, chờ đến khi chụp xong một bộ trang phục liền bước lên chào hỏi Phó Dư Hàn: “Nghe lão tứ nói đã tìm được người mẫu mới rất tốt, anh còn không tin là sẽ có người còn tốt hơn người mẫu lúc trước.
Hôm nay gặp được, quả thật…… Chậc chậc.” Y đánh giá Phó Dư Hàn, vươn tay, “Thế nào, có hứng thú hợp tác lâu dài với anh không?”
Phó Dư Hàn còn chưa kịp mặc quần áo, có chút ngại ngùng, vội vàng bắt tay với y xong liền quay trở về, nhặt áo choàng đen phủ lên: “…… Anh là ông chủ sao?”
“Đúng rồi.” Y cười cười, “Coi anh này, mải vừa ý cậu mà quên cả giới thiệu bản thân —— anh là Ung Dung, chủ cửa hàng nội y này, tuổi tác lớn hơn cậu, cho nên cậu có thể gọi anh một tiếng ‘Dung ca’ cũng không sao.
Cậu xưng hô thế nào?”
“Phó Dư Hàn.”
“Vậy gọi là Tiểu Hàn đi.” Ung Dung cười hỏi, “Có hứng thú hợp tác lâu dài với anh không?”
“Nếu có thể hợp tác lâu dài đương nhiên là tốt……” Phó Dư Hàn mím môi dưới, “Nhưng ngày thường em phải đi học, chỉ đến cuối tuần mới có thời gian……”
“Không sao, dù sao anh ——”
“Ngừng.” Ung Dung còn chưa kịp dứt lời đã bị lão tứ cắt ngang, y vừa ngậm điếu thuốc vừa bước đến nói, “Còn một bộ vẫn chưa chụp xong, cậu có thể để cho người ta đi thay quần áo trước không, thay xong trở về lại nói tiếp.
Nếu không tranh thủ trời sẽ tối mất, ngày mai là thứ hai rồi, người ta còn có thể tới làm mẫu cho cậu sao?” Y liếc Phó Dư Hàn, xua tay, “Đi thay quần áo đi.”
Phó Dư Hàn vô thức nhẹ nhàng thở ra một tiếng, xoay người rời đi.
Không hiểu sao cậu lại có cảm giác, ánh mắt vị chủ tiệm kia nhìn mình có hơi…… Quá mức hứng thú rồi.
Cậu vừa đi, lão tứ liền duỗi tay chọt chọt bả vai Ung Dung: “Tém lại chút đi, đây là người Văn Dục mang đến đấy.”
“Văn Dục?” Ung Dung nhướng mày, “Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này nha —— không phải là người hắn thích đấy chứ? Tôi nhớ trước đây đã từng nhìn thấy một lần, không giống lắm.”
Lão tứ “À” một tiếng.
“Nếu không có quan hệ gì.” Ung Dung cong khoé môi, “Người này rất hợp khẩu vị của tôi, tôi đùa hai câu thì làm sao.”
“Cậu tốt nhất chỉ là đùa hai câu,” Lão tứ lắc đầu, “Tôi không muốn phải thu dọn cục diện rối rắm này đâu.”
Nhớ lại ngày hôm qua, y chỉ vừa mới thử một câu đã bị Văn Dục giận…… Cho nên, lão tứ cũng chẳng còn tâm trạng tìm hiểu mối quan hệ giữa hai tên nhóc này là gì, nhưng cũng không muốn chọc cho mọi chuyện ầm ĩ lên.
Văn Dục tuy rằng nhỏ tuổi, tính tình lại có chút điên cuồng.
Người bình thường nào có ai nguyện ý đi chọc một kẻ điên chứ.
Chỉ tiếc là, hiện giờ vị đứng trước mặt y đây dường như cũng không phải người bình thường.
Ung Dung cười nói: “Tôi cũng không phải trêu chọc ‘Người trong lòng’ Văn Dục, cậu ta sẽ không quản nhiều như vậy chứ? Lát nữa tôi hỏi thăm một chút, xem xem Tiểu Hàn tối nay có cùng đi uống rượu không.”
Lão tứ xoa xoa huyệt thái dương, chợt nhận ra thói quen làm việc và nghỉ ngơi điên đảo ngày đêm quả nhiên rất dễ khiến người ta đau đầu.
Ung Dung không phải người trong nhóm bọn họ, lão tứ cũng là vì công việc mới liên lạc với hắn nhiều hơn.
Ban đầu vốn dĩ chỉ nói sau khi kết thúc công việc thì đi ăn đồ nướng, nào ngờ Ung Dung nhất thời đổi ý, chuyển địa điểm mời khách thành một nhà hàng Nhật.
Lão tứ cảm thấy lúc ăn cơm, hắn vẫn luôn cố ý vô tình trò chuyện với Phó Dư Hàn, dáng vẻ kia thật khiến y có chút không nỡ nhìn.
Một bên là khách hàng, một bên là bạn bè không dễ chọc, cuối cùng lão tứ dứt khoát đem cục diện rối rắm này ném ra.
Y nhắn tin cho Văn Dục.
Lão tứ: Ung Dung hình như khá hứng thú với anh bạn nhỏ nhà cậu.
Văn Dục rất nhanh hồi âm.
Văn Dục: “Anh bạn nhỏ nhà em” là ai?
Lão tứ: Chính là nhóc bạn học của cậu hiện đang làm người mẫu cho anh đấy, anh chưa nói cho cậu sao? Chủ cửa hàng này là Ung Dung.
Lão tứ: Hôm nay nội y đã chụp xong rồi, cậu ta tới mời cơm, bây giờ đang thả thính đây.
Văn Dục:……
“…… Thật đấy, anh cảm thấy cậu vô cùng thích hợp, nếu cậu muốn tìm việc làm, anh sắp mở một cửa hàng khác kinh doanh trang phục dành cho nam giới trẻ tuổi, tới lúc đó cậu đến thử xem.” Ung Dung giơ ly rượu gạo, “Đến đến nào, uống một ly trước ——”
Giọng nói của hắn bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang, Ung Dung liếc mắt nhìn màn hình, tiếp đó quay sang trừng mắt với lão tứ: “Anh bí mật báo cho cậu ta?”
Phó Dư Hàn: “?”
Lão tứ không sợ hắn, vô cùng thản nhiên liếc sang: “Chuyện của hai cậu tôi không muốn tham gia, các cậu tự mình giải quyết đi nhé?”
“Xùy.” Ung Dung bĩu môi, cười nói “Xin lỗi” với Phó Dư Hàn, sau đó thả ly rượu xuống, nhận điện thoại: “Alo?”
Đầu kia điện thoại rất yên tĩnh, cho nên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Văn Dục vang lên đặc biệt rõ ràng: “Anh có bệnh sao?”
“Cậu mới có bệnh đấy.” Ung Dung đáp trả nói, “Mấy năm không gặp, vừa mở miệng liền mắng người, cậu chỉ có chút tố chất này thôi sao.”
“Anh chọn người xuống tay không thèm xem mặt chủ nhân mới là kẻ không có tố chất.” Văn Dục hừ lạnh một tiếng, “Bạn của tôi anh cũng dám động vào?”
“Cả thành phố này đều là bạn của cậu à, cậu quản nhiều quá đấy.
Khi nào kế thừa gia nghiệp thì đến đấu với tôi, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao?” Ung Dung ầm một phát ngắt điện thoại, thuận tay tắt máy luôn.
Hắn giơ lên ly rượu, trưng ra vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Tới nào, Tiểu Hàn, uống một ly, chúng ta tiếp tục nói đến nội dung công việc……”
Phó Dư Hàn theo trực giác cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng mà công việc…… Quả thật, lần quay chụp này chỉ là tạm thời, tuy có thể kiếm được tiền nhưng lại có hạn.
Nếu có thể nhận được công việc lâu dài, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cậu sẽ không phải lo lắng về chi tiêu nữa.
Cậu bỗng nhiêu hiểu được phần nào nỗi khổ cực của người lớn đối với vấn đề xã giao.
Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng, cùng Ung Dung chạm ly, ngửa đầu đem ly rượu kia một hơi cạn sạch.
Rượu gạo khá nhẹ, tác dụng chậm dễ chịu, uống liên tục vài ly, Phó Dư Hàn cảm giác mặt mình đã có chút nóng lên.
Nhưng Ung Dung dường như rất vui vẻ, liên tục quấn lấy cậu nói này nói kia.
Sau khi bàn xong chuyện cửa hàng nội y mới, hắn lại chuẩn bị đem toàn bộ sản phẩm kinh doanh cho Phó Dư Hàn làm người mẫu, chỉ cần cậu cuối tuần có thể đến là được.
Thời gian không có vấn đề gì, cho nên Phó Dư Hàn trực tiếp nhận lời luôn.
Vấn đề chỉ còn lại tứ ca bên kia —— địa điểm quay chụp vẫn luôn do lão tứ dựa vào phong cách của mình tìm kiếm, y có mấy địa điểm thường xuyên chụp, thỉnh thoảng cũng sẽ tìm vài địa điểm mới.
Bây giờ Ung Dung chủ động giúp y liên hệ studio, vì thế hai người liền nói thêm vài câu.
Trò chuyện một hồi có chút khó chịu, lão tứ đứng dậy đi ra ngoài hút điếu thuốc, Bắc Lâm và Tam Mao cùng đi theo khuyên y, trên bàn nhất thời chỉ còn lại hai người Ung Dung và Phó Dư Hàn.
“Lão tứ chính là không tốt ở điểm này…… Việc nhỏ nhặt vậy mà rất cố chấp.
Anh liên hệ studio cho anh ta là để giúp anh ta tiết kiệm thời gian, thế mà anh ta lại từ chối? Mùa đông năm nào mà anh ta chẳng quay chụp trong lều chứ.” Ung Dung lắc đầu, rót đầy rượu cho hai người, nâng ly hướng về Phó Dư Hàn cười cười, “Bỏ đi, không nói đến anh ta nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu.”
“Bối cảnh trong studio không giống nhau…… Có lẽ tứ ca có yêu cầu khác?” Phó Dư Hàn theo bản năng muốn giải thích giúp nhiếp ảnh gia, cậu rũ mắt, nhẹ giọng nói, “Em cảm thấy mình có lẽ không thể uống nữa rồi.”
“Cậu không cho anh mặt mũi phải không?” Ung Dung không hài lòng nhìn cậu, “Chai này cũng sắp hết rồi, chúng ta uống xong thì không gọi nữa được không? Nghe lão tứ nói năm nay cậu học lớp mười hai, vậy hẳn là rất ít có cơ hội đi chơi rồi.
Một lát nữa anh trai dẫn cậu lên lầu hát KTV, muộn quá thì tìm một khách sạn ở gần……”
“Em phải về nhà.” Phó Dư Hàn cắt ngang lời hắn, “Ngày mai là thứ hai, em phải về trường học.”
“À, ra thế, anh hồ đồ mất rồi.
Vậy hát xong anh đưa cậu về……”
Có thể không hát được không.
Phó Dư Hàn có chút không nói nên lời, cầm ly rượu lên uống.
Tốt xấu gì hắn cũng là ông chủ, Phó Dư Hàn nghĩ thầm, vào KTV ngồi một lát cũng không sao.
“Nhưng em sẽ không hát.” Cậu nói trước.
“Không sao, tứ ca của cậu là một tên cuồng hát.” Ung Dung nói, “Bốn người còn lại chúng ta có thể chơi xúc xắc —— trò ‘Xúc xắc nói dối’ cậu từng chơi chưa?”
Phó Dư Hàn lắc đầu.
Cậu quả thật không xứng với cái danh giáo bá, mấy loại trò chơi này của “Học sinh xuất sắc” vẫn còn chưa đụng vào.
“Nhưng em đã từng nghe qua.” Cậu nói thêm.
“Không sao, lát nữa cậu chơi liền biết thôi.” Ung Dung nói, “Chúng ta chơi hai tiếng, sau đó anh đưa cậu về, sẽ không làm chậm trễ cậu việc học ngày mai chứ?”
“Được ạ.” Phó Dư Hàn không có ý kiến.
Lão tứ mỗi ngày đều vì “Ý tưởng nghệ thuật” không hợp mà thường xuyên cãi nhau với người khác, hút xong một điếu thuốc liền tự mình bình tĩnh lại, trở về chỗ ngồi.
Các món ăn trên bàn đều sắp hết, y còn tưởng rằng mọi người chuẩn bị giải tán, không ngờ Ung Dung lại muốn dẫn cả nhóm đi hát.
“Tiểu Hàn cũng đi sao?” Lão tứ hơi bất ngờ, quay đầu lại hỏi.
Phó Dư Hàn còn chưa kịp mở miệng, Ung Dung đã giành trước trả lời: “Vừa nãy tôi đã nói trước với cậu ấy, chúng ta chơi đến mười hai giờ liền ngừng, sẽ không làm chậm trễ việc học của cậu ấy.
Anh có đi cùng không, không đi thì để Bắc Lâm Tam Mao ở lại chơi xúc xắc, dù sao trò này có anh hay không cũng vậy thôi.”
“Đệt, tôi không chơi được à?” Lão tứ tức giận nói, “Cậu cũng không hỏi xem, Trương lão tứ tôi năm đó chính là chuyên gia bài K ——”
Những lời nói nhảm sau đó Phó Dư Hàn không nghe rõ, đại não đột nhiên dâng lên một trận cảm giác say khiến cậu choáng váng.
Quả thật có chút mệt mỏi, nhưng cậu không thể rời đi.
Phó Dư Hàn ôm mặt ngáp một cái, tùy tiện xoa xoa đôi mắt, lấy di động từ trong túi ra.
Sau đó cậu bất ngờ trông thấy một tin nhắn chưa đọc, được gửi đến từ tên bạn cùng bàn nhiệt tình của mình, đồng chí Văn Dục.
Văn Dục: Các cậu ở đâu?
Phó Dư Hàn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gửi định vị qua, sau đó híp mắt đánh chữ.
Phó Dư Hàn: Cậu muốn đến đây chơi sao?
Phó Dư Hàn: Tứ ca nói cậu cũng quen ông chủ cửa hàng thời trang này.
Khung thoại hiện lên dòng chữ “Đang soạn tin” có lẽ đến hai phút.
Nhưng cuối cùng Văn Dục chỉ trả về bốn chữ.
Văn Dục: Ừm, tôi sẽ đến.
Hết chương 35.