Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 40


Nhưng Phó Dư Hàn không hỏi, bởi vì cậu biết đêm nay sau khi tan tiệc, mình sẽ về chung đường với Văn Dục.

Hơn nữa hắn cũng đã nói, sau khi kết thúc muốn cậu đến nhà, có chuyện muốn nói với cậu.
Náo loạn cả đêm, mọi người đều đã mệt mỏi.

Vào tháng mười, nhiệt độ ban ngày và buổi tối chênh lệch rất lớn, lúc từ KTV đi ra, có mấy người đã phải mặc thêm áo khoác dài.
Phó Dư Hàn vùi cằm vào cổ áo, nhìn Dương Phàm gài khuy áo khoác cho Triệu Đồng, tiếp đó duỗi tay ôm chặt cô.
Thiếu nữ nhỏ nhắn mảnh khảnh được thiếu niên cao lớn đĩnh bạt ôm trọn vào lòng.
Thoáng nhìn qua dường như còn rất xứng đôi.
“Các cậu về bằng cách nào?” Làm chủ nhân bữa tiệc, Dương Phàm chịu trách nhiệm hỏi thăm tình huống của mọi người.
Những người cùng tuyến đường tụ lại thành nhóm bắt đầu gọi xe.

Dương Phàm chuyển sang hai người bên này, hỏi: “Văn Dục, cậu về chung với Tiểu Hàn sao?”
Văn Dục gật gật đầu: “Dù sao cũng tiện đường.”
“Ừ.”
Nửa đêm, có khá nhiều người say rượu rời khỏi KTV, cho nên bọn họ phải xếp hàng chờ taxi.

Phó Dư Hàn đứng ngẩn người bên đường.

Văn Dục trông thấy, liền bảo rằng mình không gấp, nhường xe cho những người khác về trước.
Hôm nay Dương Phàm mời khách, cho nên phải ở lại tiễn mọi người.

Vì vậy không bao lâu sau, nhóm bọn họ chỉ còn lại bốn người.
Lúc này, Dương Phàm bước đến hỏi Văn Dục: “Cậu đưa cậu ấy về à?”
“Ừ, sao vậy?” Dương Phàm tuy nói nhiều, nhưng không phải là người thích tán gẫu linh tinh.

Văn Dục đoán có lẽ y có chuyện muốn hỏi.
“Không có gì, chỉ là…… Ừm.” Dương Phàm gãi gãi đầu, mở bóp lấy ra hai trăm tệ, “Hay là cậu giúp cậu ấy thuê một khách sạn ở gần Tam Trung nghỉ tạm đi.”
Văn Dục nhướng mày, không tiếp nhận số tiền kia: “Cậu nói vậy là ý gì?”
“Tình trạng cậu ấy thế này, về nhà sợ là sẽ không yên ổn.” Dương Phàm có chút lo lắng, “Mẹ cậu ấy không thích cậu ấy uống rượu.”
“Tớ vẫn còn tỉnh.” Phó Dư Hàn hé mắt, liếc nhìn ba người trước mặt, “Thảo luận chuyện của tớ mà chẳng thèm tránh mặt tớ nữa.”.

Ngôn Tình Hay
“Cậu đừng nghe chẳng phải được rồi sao.” Văn Dục duỗi tay che mắt cậu, “Ngủ đi.”
Thái độ của hắn vô cùng tự nhiên, tựa như bản thân chỉ đang làm một việc nhỏ nhặt như đóng cửa sổ trong ngày mưa bão vậy.
Sau đó hắn đẩy trở về bàn tay đang cầm tiền của Dương Phàm: “Để xem, nếu thật sự không ổn thì nhà tớ bên kia cũng có thể ở, hơn nữa làm sao tớ có thể bắt cậu trả tiền phòng cho cậu ấy được.”
“Cũng đúng, tớ quên mất.

Ở nhà cậu thì còn phải trả phí làm gì.” Dương Phàm thu tiền trở về, “Nhưng mà dù sao…… Lúc đưa cậu ấy về nhà xong thì nhắn cho tớ nhé? Còn cậu nữa, có ổn không đấy, tớ thấy cậu cũng uống hai ly rồi.”
“Hai ly không sao.” Văn Dục nói.

“Vậy được rồi, xe đến kìa, các cậu mau đi đi.” Dương Phàm ôm chặt Triệu Đồng đã lạnh đến run rẩy, đi về hướng chiếc taxi ở phía sau, “Chúng ta cũng trở về thôi.”
“Tạm biệt.”
Văn Dục phất tay với y, lúc quay người lại liền trông thấy Phó Dư Hàn đang nhìn mình chằm chằm.
“Lên xe thôi, cậu ngẩn người làm gì.”
“Tôi cảm thấy cậu có chút kì quái.” Lúc này Phó Dư Hàn mới cất bước, “Tôi dường như cảm thấy, cậu không hề đau lòng chút nào.”
“Làm sao có thể, tôi đau lòng sắp chết rồi đây.” Văn Dục nhét cậu vào trong xe, “Khó chịu không?”
Tài xế nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu: “Có nghiêm trọng lắm không? Đừng nôn trên xe tôi đấy, tôi mới rửa xe.”
Phó Dư Hàn lắc đầu: “Không có đâu, bác tài yên tâm.”
Văn Dục đóng cửa xe lại: “Tửu lượng của cậu cũng được đấy.”
“Làm sao so được với đại thiếu gia ‘bị dị ứng rượu’?” Phó Dư Hàn nheo nheo mắt.
Văn Dục bật cười: “Cái đó thì không so được thật.”
“Xùy.”
“Bất mãn sao?” Văn Dục nói, “Chờ đến lúc thi đại học xong, tôi cho cậu một cơ hội khiêu chiến tôi đấy.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Văn Dục: “Sao vậy?”
“Thi đại học xong…… Này quả thật không giống như lời cậu sẽ nói.” Phó Dư Hàn thu hồi tầm mắt.
“Cậu đang nói gì vậy,” Văn Dục cười nhạt, “Tôi là người rất ‘tuân thủ quy tắc’ đấy.
Phó Dư Hàn không thèm để ý đến hắn.
Mặc dù kẻ say rượu luôn đảm bảo sẽ không nôn, nhưng rốt cuộc tài xế vẫn có chút lo lắng, mở ra cửa sổ phía sau.

Xe vừa khởi động, gió đêm liền gào thét thổi tới làm rối loạn đầu tóc Phó Dư Hàn.
Trước đây đều là cậu chờ Dương Phàm cùng đi cắt tóc, bây giờ không biết còn có thể hay không……
Thôi vậy, cho dù có thể, hình như cũng không còn quan trọng nữa.
Phó Dư Hàn không phải là người thích tự hành hạ bản thân, lúc đối phương còn độc thân, cậu có thể trộm giữ lại cho mình một chút ký ức độc quyền quý giá.

Nhưng bây giờ, nếu Dương Phàm đã có người bên cạnh…… Vậy thì tránh xa y mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ngày mai sau khi tan học phải đi cắt tóc thôi.
Phó Dư Hàn nhắm mắt nghĩ.

Mãi đến lúc bị Văn Dục gọi dậy, Phó Dư Hàn mới nhận ra mình lại ngủ quên rồi.
Nếu là trước đây, thật khó tưởng tượng cậu sẽ ngủ quên trước mặt Văn Dục.

Nhưng sự thật là từ lúc khai giảng đến giờ, mới chỉ qua hơn một tháng, chuyện tương tự như vậy đã phát sinh đến mấy lần.
Phó Dư Hàn nhớ lại, cảm thấy bản thân thật nhạt nhẽo.
Hoạt động đêm nay tương đối lành mạnh, lúc tan cuộc còn rất sớm.

Thời điểm bọn họ về đến tiểu khu của Văn Dục, xung quanh vẫn chưa yên tĩnh hẳn.

Ánh đèn, tivi, máy tính cùng với tiếng người ầm ĩ thỉnh thoảng lại phát ra từ cửa sổ các ngôi nhà —— chỉ có tiếng ve là hoàn toàn không nghe được.
Văn Dục lấy ra chìa khóa mở cửa, nới lỏng cổ áo, cởi áo khoác, thuận tay vắt lên giá treo.
“Cậu muốn nói gì với tôi?” Phó Dư Hàn quen cửa quen nẻo đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống.

Văn Dục nhìn cậu một cái, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh khẽ dao động.
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra phải bắt đầu từ đâu.”
“Vậy thì đừng nói.” Phó Dư Hàn ngả người về phía sau một chút, dựa nửa thân trên vào lưng ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Tôi muốn ngủ.”
Văn Dục bị cậu chọc cười, không biết phải nói gì, nhìn về phía người đang nằm kia: “Cậu thật sự không thấy ngại sao?”
Phó Dư Hàn mờ mịt chớp chớp mắt.
Trần nhà trắng xoá, rất mới cũng rất sạch sẽ.
Cho dù Văn Dục không nói căn nhà này là “Quà thành niên” của hắn, Phó Dư Hàn cũng có thể nhìn ra được, nơi này hẳn là vừa được mua lại không lâu.

Điều kiện vật chất của Văn Dục quả thật rất tốt, dễ dàng thấy được từ món quà tặng có thể nói là hiếm thấy này, nhưng bày trí ở đây lại quạnh quẽ đơn điệu giống như nhà mẫu vậy.

Cái tên Văn Dục này cũng quá…… Cô độc rồi.
Phó Dư Hàn trầm mặc trong chốc lát, cậu không nhớ được đây là lần thứ mấy mình tò mò về vấn đề chưa từng nhận được đáp án này.
“Nếu cậu không biết phải mở lời thế nào, vậy thì để tôi nói trước.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Văn Dục, tôi vẫn luôn muốn hỏi…… Cậu có thật sự thích Dương Phàm không?”
“Thích.” Văn Dục cụp mắt đáp.
“Vậy thì vì sao cậu……”
“Bởi vì tôi đã từng nói rồi, tôi và cậu không giống nhau.” Không chờ Phó Dư Hàn nói xong, Văn Dục đã đoán được cậu muốn nói gì, “Nếu chuyện này từ hôm nay coi như kết thúc, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu một chuyện trước giờ tôi chưa từng nói với ai.”
Phó Dư Hàn im lặng lắng nghe.
“Tôi thích Dương Phàm vì cậu ấy đẹp, tính cách xán lạn như ánh mặt trời, lại thân thiện dễ gần —— tuy rằng tôi cũng thân thiện với mọi người, nhưng tôi và Dương Phàm không hề giống nhau.”
“Cậu ấy là thật sự cởi mở.” Phó Dư Hàn nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhẹ giọng nói, “Cậu là giả vờ.”
“Đúng vậy.” Văn Dục cũng không phủ nhận, “Cho nên tôi rất tò mò…… Cậu ấy đang suy nghĩ cái gì.”
“Vậy cậu nói ‘Thích’ cậu ấy,” Phó Dư Hàn quay đầu lại, gương mặt vô cảm nói, “Thoạt nghe thật sự quá nông cạn.”
Văn Dục cười cười: “Cậu cảm thấy vậy thì cứ xem là vậy đi.”
Không khí hơi trầm mặc, Phó Dư Hàn xoay đầu trở về, tiếp tục ngẩn ra nhìn trần nhà.
Trong đầu cậu có một vài suy nghĩ hỗn loạn, nhưng dù sao cũng đã tốt hơn một chút so với buổi chiều.

Điều này giúp cậu có thể tiếp tục tự hỏi về…… Những chuyện sâu xa cậu từng nghĩ đến nhưng chẳng có chút manh mối.
Phó Dư Hàn cảm thấy, dường như cậu đã có một chút hiểu biết về Văn Dục rồi.
“Còn cậu thì sao.” Văn Dục hỏi ngược lại, “Trước đây tôi từng hỏi rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn không nói cho tôi, bây giờ có thể chưa —— vì sao cậu lại thích Dương Phàm?”
“Bởi vì…… Người đi trong bóng tối sẽ cố gắng bắt lấy tia sáng duy nhất, giống như người đuối nước nỗ lực ôm chặt khúc gỗ đầu tiên xuất hiện trước mặt mình.”
Giọng Phó Dư Hàn vô cùng bình tĩnh, tựa như cậu đang nói về một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Cậu ấy là ‘khúc gỗ’ của tôi.”
Có lẽ bóng tối giúp người ta có thêm can đảm, rốt cuộc Phó Dư Hàn cũng chịu mở lòng, đem chuyện trước giờ bản thân giấu kín đào ra một chút.
“Vừa rồi lúc ở KTV, chẳng phải cậu đã hỏi, vì sao Dương Phàm lại biết chuyện nhà tôi sao.” Phó Dư Hàn nói, “Khi còn nhỏ, chúng tôi là hàng xóm, cho nên có một số chuyện không phải là tôi nói cho cậu ấy, mà là do cậu ấy tự nhìn thấy.”
Trẻ con không có bí mật.

Chỉ có người lớn ăn vận đẹp đẽ mới thường phô bày sự xấu xí của bản thân trước mặt bọn chúng và lẫn nhau mà thôi.
Miệng tuy nói lời ngon ngọt, nhưng quay đầu một cái vẫn có thể cầm lên dao sắc, đâm vào nhau đến huyết nhục mơ hồ.
Người lớn có thể khoác lên mình áo giáp vững chắc, nhưng trẻ con chỉ là những con trai chưa mọc vỏ mà thôi.

Yếu đuối lại mong manh, chỉ có thể ép buộc bản thân chịu đựng sự ruồng rẫy và ghẻ lạnh vốn không nên xảy đến ở lứa tuổi của mình.
Phó Dư Hàn không thể nhớ được bản thân đã bao nhiêu lần phải rón rén cẩn thận bước qua những mảnh chén vỡ tựa như trận địa trên mặt đất để đi đến trường, rồi sau đó rốt cuộc cũng không còn can đảm để quay về nữa.
Lúc cậu đang ngập ngừng do dự, cửa nhà hàng xóm bỗng mở ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Người đó là bạn cùng lớp với cậu, y cười tủm tỉm bảo trong nhà đang nấu chè đậu đỏ, hỏi cậu có muốn đến uống một chén hay không.
“Lúc đó bọn họ còn chưa ly hôn, vẫn luôn suốt ngày cãi nhau.” Phó Dư Hàn nói, “Tôi không có nơi để đi, cũng không thể đi đâu xa được ”
Sau khi ba mẹ ngừng tranh cãi, sẽ nhớ đến việc đi tìm con trai, nếu cậu ở nhà hàng xóm, vậy ít nhất sẽ không bị mắng lần nữa.
“Hơn nữa, nói ra có chút buồn cười, tôi rất sợ bị ai đó mắng chửi.” Phó Dư Hàn nói đến đây, nhẹ nhàng cười một cái, “Tôi cũng không biết từ khi nào mình đã thay đổi thành như bây giờ, nghe hai người bọn họ mắng chửi lại vô cảm đến vậy…… Cũng giống như tôi không thể biết được, tôi đã thích Dương Phàm từ khi nào.”
“Mấy năm đó tôi rất nhút nhát, luôn ỷ lại vào cậu ấy.

Ít nhất vào lúc đó, tôi có thể biết mình phải đi đâu.”
“Gặp được cậu ấy sẽ tưởng tượng đến chuyện kia sao.” Văn Dục tiến về phía cậu.
“Ừm.” Phó Dư Hàn thản nhiên nói, “Thời niên thiếu lần đầu tiên nằm mơ, trong mơ là cậu ấy.”
Văn Dục từ trên cao đối diện với ánh mắt cậu.
“Cũng là từ lúc đó phát hiện xu hướng giới tính của mình sao?”
Phó Dư Hàn nhìn hắn, bình tĩnh gật gật đầu: “Thì thế nào?”
“Ngay cả khi biết chắc chắn rằng đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ được đáp lại,” Văn Dục hỏi, “Chẳng lẽ cậu chưa từng hối hận lần nào sao?”
“Làm gì có ai chán ghét phao cứu sinh đâu chứ.” Phó Dư Hàn thở dài, “Tôi cho rằng cậu sẽ hiểu được.”
Văn Dục ánh mắt chợt lóe.
Hắn tựa như đang nhớ tới chuyện gì: “Phó Dư Hàn.”
“Hả?”
“Mặc dù tôi đã từng hỏi cậu rất nhiều vấn đề, nhưng có một chuyện tôi thật sự vẫn luôn muốn biết.” Ánh mắt hắn rất sâu, giọng nói hơi chút vi diệu, “Rốt cuộc vì sao cậu…… Có thể nhìn ra được, “Tôi như vậy” là giả vờ.”
Văn Dục là một truyền kỳ.
Chưa bao giờ đi học trễ, mỗi ngày đều là một giây trước khi chuông reo bước vào lớp, tan học lập tức chạy lấy người, gần như không xin nghỉ bệnh, không ngủ trong giờ học, không yêu sớm, không đánh nhau, tiếp xúc với mọi người khiêm tốn lễ phép, lúc nói chuyện vĩnh viễn mang theo ba phần ý cười.
Chỉ cần hắn ở trong lớp, vậy thì hạng nhất các kỳ thi luôn luôn không rời tay.
Ngoại trừ môn ngữ văn thỉnh thoảng bị mất điểm, hắn chính là học thần hoàn mỹ, tham gia thi đấu ở các cuộc thi.
Tất cả mọi người đều khen hắn.
Chỉ có duy nhất Phó Dư Hàn, lần đầu tiên gặp mặt đã chế nhạo hắn giả tạo.
Văn Dục đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất không ngờ Phó Dư Hàn lại trả về hai chữ.
“Trực giác.” Cậu nói.
“……” Văn Dục im lặng một lúc lâu, mím môi nói, “Vậy thì trực giác của cậu cũng quá nhạy bén rồi.”
“Nói đến chuyện này.” Phó Dư Hàn đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, suýt chút nữa va phải Văn Dục khiến hắn phải ngửa người ra phía sau một chút, thối lui hai bước.
“Hôm nay tôi đã suy nghĩ cả đêm, lúc trước cũng đã từng nghĩ đến chuyện này.

Văn Dục, mặc dù khoảng thời gian gần đây cậu đã giúp tôi rất nhiều, hiện giờ tôi nói ra những lời này có lẽ có chút không phải.” Phó Dư Hàn cúi đầu nghĩ nghĩ, không biết phải hình dung cảm giác quái dị trong lòng mình như thế nào.

“Cậu thật sự xem Dương Phàm là bạn bè sao? Thật sự xem tôi, Chử Lỗi, Ma Can Bì Cầu…… Thậm chí cả nhóm tứ ca Tam Mao, đều xem họ là bạn sao?”
Văn Dục sửng sốt.
“Hay là…… Cậu chỉ cảm thấy…… Thú vị?” Phó Dư Hàn khẽ nhíu mày, “Tôi cứ cảm thấy cậu đang ‘đứng ngoài cuộc’, đây là nguyên nhân duy nhất khiến tôi vẫn luôn chán ghét cậu.

Vừa rồi cậu nói thích Dương Phàm, là bởi vì tò mò vì sao cậu ấy…… Với ai cũng thân thiết được, tôi đột nhiên cảm thấy……”
Chính là cảm giác quái lạ này.
Từ rất lâu trước đây, Phó Dư Hàn đã mơ hồ cảm thấy, Văn Dục giống như một nhà nghiên cứu từ trên cao nhìn xuống, tất cả mọi người ở trong mắt hắn đều chỉ là vật thí nghiệm.
Khác nhau ở chỗ, dữ liệu thí nghiệm có hữu ích hay không —— những mẫu thí nghiệm có ích sẽ được các nhà khoa học coi trọng, mà người thú vị thì sẽ được Văn Dục nhìn đến vài lần.
Nhưng suy luận thế này không khỏi quá mức hời hợt, cho nên mặc dù Phó Dư Hàn mơ hồ có cảm giác như vậy, vẫn như thường im lặng không hề nói ra.
Có vài lời, nói ra rồi chẳng khác nào sự thật.
Mãi đến khi Văn Dục nói cho cậu nguyên nhân hắn thích Dương Phàm, toàn bộ những điều Phó Dư Hàn đã nghĩ đến mới lần nữa bị đào lên.
Văn Dục khẽ chớp mắt, đột nhiên ngẩn người.

Nhưng hắn rất nhanh đã quay lại dáng vẻ hờ hững ban đầu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.
Ý cười nhẹ nhàng ngập tràn đuôi mày khóe mắt, hoàn mỹ và giả tạo giống như vô số lần trước đây bị Phó Dư Hàn chế nhạo.
Khoảng thời gian trước, Văn Dục đã gần như từ bỏ việc ngụy trang trước mặt Phó Dư Hàn.
Nhưng hiện giờ, hắn giống như đã ngay lập tức mặc vào bộ áo giáp đó, lần nữa võ trang bản thân.
Phó Dư Hàn bất giác nhíu mày.
“Haiz, Dương Phàm có bạn gái, vậy còn cậu phải làm sao bây giờ?” Văn Dục đột nhiên nói đến một vấn đề hoàn toàn không liên quan.
Phó Dư Hàn ngẩn ra, đáp lại hắn: “Còn có thể làm sao, dù sao hiện giờ cũng là lớp mười hai rồi, chỉ cần một thời gian không gặp nhau thì tôi có thể chậm rãi nghĩ thông suốt thôi.

Lúc trước cũng đã đoán được sẽ kết thúc như vậy, chẳng có gì to tát cả?”
“Cậu có còn muốn theo đuổi cậu ấy không?”
“Thưa ngài, kẻ thứ ba cho dù có là con trai thì vẫn là kẻ thứ ba.” Phó Dư Hàn nói, “Thẳng bẻ cong cũng sẽ có vấn đề về đạo đức…… Tôi không có cách nào đảm bảo tôi sẽ chịu trách nhiệm được hết thảy.”
Cho dù cậu có thể vì Dương Phàm làm rất nhiều chuyện, thì cũng sẽ luôn có nhiều vấn đề đến từ dư luận xã hội, bắt buộc đối phương phải tự mình đứng ra giải quyết.
Cậu không có cách nào thuyết phục được chính mình.
“Đấy, cậu thấy không, từ lúc bắt đầu cậu đã không hề nghĩ đến chuyện sẽ theo đuổi cậu ấy, tôi cũng vậy.” Văn Dục cong eo, mỉm cười kề sát vào mặt Phó Dư Hàn, “Cậu cảm thấy…… Hai người chúng ta tiếp thu lẫn nhau thế nào?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
“Đối với tôi mà nói, cậu rất thú vị, mặc dù cậu không giống Dương Phàm.” Văn Dục đè thấp thanh âm, trong giọng nói mang theo một lực hấp dẫn nào đó, “Cậu ở bên tôi sẽ không cần phải suy nghĩ đến những vấn đề kia, tôi vốn dĩ là gay, cho dù có một ngày chúng ta chia tay, cậu cũng không cần phải cảm thấy áy náy.

Còn nữa ——”
“Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, tôi đảm bảo.”
Phó Dư Hàn chớp chớp mắt, giây tiếp theo bỗng nhăn mày, ánh mắt chứa đựng sự ghét bỏ kèm theo ba phần tức giận: “Cậu có biết “Thích” là cảm giác gì không?”
“Làm sao vậy, cậu chưa từng thích những người khác sao?” Văn Dục nhướng mày, “Ừm” một tiếng, “Vậy cũng tốt, cậu không có, cho nên có lẽ cậu không hiểu được cảm giác này.

Nhưng tóm lại, tôi thật sự chân thành ——”
“Cậu có ơn giúp đỡ, tôi cảm ơn cậu.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, nheo mắt, “Cậu chịu đựng chân đau giúp lớp sáu chạy tiếp sức, tôi cảm ơn cậu; cậu đem đồ ăn sáng cho tôi, cho tôi ngủ nhờ, còn giúp tôi sửa bài tập…… Tôi cảm ơn cậu.”
“Tôi còn thấy cậu chủ động giúp Cát Nhiên phát bài thi, thấy cậu ở trên đường giúp Dương Y Nhiên đuổi mấy kẻ lưu manh……”
“Nhưng tôi vẫn còn một câu muốn nói với cậu, Văn Dục, cậu mẹ nó là một tên khốn kiếp.”
Phó Dư Hàn tung qua một quyền.
Động tác của thân thể còn nhanh hơn so với ý thức, chờ đến khi cậu phản ứng kịp, cánh tay đã bị Văn Dục bắt lấy, cả người bị hắn đẩy ngược về chỗ dựa lưng trên ghế sô pha.
Người đã uống nhiều rượu thì sức chiến đấu sẽ kém hơn bình thường, huống hồ vào lúc tỉnh táo, Văn Dục cũng tự thấy Phó Dư Hàn không có khả năng đánh thắng được hắn.
Phía sau ghế sô pha là vách tường, Phó Dư Hàn bị hắn gắt gao đè chặt, không thể tránh thoát.
“Giữ tôi lại cũng không thể thay đổi được sự thật cậu là tên khốn kiếp.” Phó Dư Hàn oán hận nhìn chằm chằm Văn Dục, “Nếu chẳng phải Dương Phàm không thích tôi làm như vậy…… Chỉ bằng lý do cậu thích cậu ấy, tôi cũng đã có thể đánh cậu một vạn lần.”
Văn Dục nhanh chóng quét mắt từ trán, chân mày, đôi mắt, sống mũi đến môi Phó Dư Hàn một lần, nhẹ giọng nói: “Cậu đánh không lại tôi.”
“Đây là trọng điểm sao?” Phó Dư Hàn lại giãy giụa thêm lần nữa, nhưng vẫn như cũ không có kết quả.
Sâu trong tiềm thức cậu phải thừa nhận một điều, lúc tứ chi va chạm, Văn Dục thoạt nhìn thành thạo hơn cậu rất nhiều, có lẽ cậu thật sự không đánh lại hắn.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu muốn đánh hắn.
“Cậu thật sự không suy xét đến chuyện ở bên tôi sao?” Người uống nhiều rượu môi có chút khô, chỉ một lúc vậy thôi đã nổi lên một lớp da trắng nõn.

Văn Dục rũ mắt, nhất thời có loại cảm xúc muốn chạm vào, cảm nhận sự thô ráp này.
Nhưng Phó Dư Hàn không phải là người hắn có thể dùng một tay là giữ được.

Nói thật, giữ cậu bằng cả hai tay cũng không hề dễ dàng.
Vì thế Văn Dục chỉ có thể dùng ánh mắt vuốt ve làn da khô ráp trên môi kia, thấp giọng nói: “Mặc dù có đôi lúc tôi thật chán ghét trực giác của cậu, nhưng không thể không nói…… Nó rất thú vị.

Dù sao thì, cậu ở bên tôi cũng chẳng có gì không tốt, đúng không?”
“Nhưng cậu không đáng.” Phó Dư Hàn trừng hắn, “Cậu không có tâm, Văn Dục.”
“Trước khi nói thích ai đó, chính mình hãy làm người trước đi.”.

Bình Luận (0)
Comment