Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 55


Bởi vì bị Văn Dục chen vào, cho nên trước khi nhận điện thoại Phó Dư Hàn không kịp nhìn rõ ai đang gọi đến.
Mãi tới khi nghe được Phó Học Thành nặng nề nói một câu “Tiểu Hàn, con có muốn đến sống cùng với ba không”, cậu thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Phó Học Thành đối xử với cậu có tốt không? Khá tốt.
Không nói đến chuyện lúc ba người bọn họ còn ở chung, chỉ nói đến việc sau khi cậu theo mẹ tách ra với ông, Phó Học Thành vẫn thỉnh thoảng bảo thư ký tiện đường mang đến cho cậu một ít đồ.
Có khi là quần áo, có khi là giày dép phiên bản giới hạn, từ giày bóng rổ đến giày chạy bộ đều có.
Những món đồ phiên bản giới hạn đều bị bọn đầu cơ trong nước thổi giá, giá cả mỗi cái đều cao ngất ngưởng.

Nhưng mà Phó Học Thành có tiền, cho nên không để bụng chuyện này, Phó Dư Hàn được ông cho cái gì đều nhận —— suy cho cùng, những món đồ như vậy Hà Yến sẽ không mua cho cậu, nhưng hầu như nam sinh nào cũng thích.
Sau khi lên cấp ba, Phó Dư Hàn bắt đầu từ chối quà tặng của ông.

Có lẽ bởi vì cậu đã lớn, đối với đồ dùng ngoài thân không còn hứng thú, hoặc cũng có thể do Hà Yến thấy cậu để giày trong tủ, thường xuyên càm ràm những câu đại loại như —— “Mẹ không mua nổi những đôi giày thế này, có phải mày chê mẹ nghèo, muốn sống cùng với ba mày hay không” —— Phó Dư Hàn đã bị bà lải nhải đến phiền lòng.
Hoặc cũng có thể là vào kỳ họp phụ huynh đầu năm, khi đó Hà Yến thật sự bận tăng ca không thể đến được, mà thầy chủ nhiệm nhất quyết yêu cầu mỗi học sinh phải có người lớn tới dự, Phó Dư Hàn đứng chờ Phó Học Thành bên ngoài công ty cả đêm, rốt cuộc vẫn không đợi được người.
Đã hẹn trước thời gian, nhưng Phó Học Thành không hề xuất hiện.
Ngày hôm sau ông gọi điện cho cậu, nói “Xin lỗi con trai, một đơn hàng của công ty đột ngột xảy ra vấn đề, ba phải bay đến nơi khác, quên nói cho con.” Sau đó bảo thư ký mang đồ đến tặng.
Có đôi khi Phó Dư Hàn nghĩ, bản thân là một nam sinh, có phải cậu đã quá nhạy cảm rồi không, còn vì vậy tự trách bản thân mình.

Sau đó cậu mới phát hiện, thì ra ba mình luôn luôn như vậy ——
Ông có tiền, cho nên dễ dàng tặng đồ đạc vật chất cho Phó Dư Hàn, sau đó nói một cách hoa mỹ rằng ông phải làm việc kiếm tiền, không thể dành nhiều thời gian cho cậu.
Thật ra Hà Yến vẫn luôn để ý đến sinh hoạt hằng ngày của cậu, nhưng áp lực cuộc sống rất dễ khiến bà nổi điên, khiến bà cuồng loạn, suy nghĩ không thông.

Bà dùng cách thức của mình giáo dục Phó Dư Hàn, không thèm để tâm đến suy nghĩ của cậu.
Nếu lúc trước cậu lựa chọn khác đi, thì mọi chuyện có tốt hơn không?
Không biết được.
Cũng may Phó Dư Hàn còn bạn bè, còn có chính mình.
Trước đây Dương Phàm từng nói với cậu, “Cậu sinh ra ở đâu, có ba mẹ thế nào, tất cả những điều này không phải do cậu lựa chọn, cho nên cậu không sai.” Phó Dư Hàn nói được, sau đó mang theo những lời này từ từ thoát ra.
Cậu học cách đối diện với nỗi khổ của bản thân, học cách không thèm để ý tất thảy —— dần dần trở thành một người “Mặt than” cực kỳ nổi tiếng trong nhận thức của bạn học.
Chẳng có gì sai khi cậu không có ảo tưởng dựa vào bất kỳ ai trong bọn họ.
Cứ thế lớn dần.
Cho nên, lúc cậu nghe Phó Học Thành nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên chính là đề phòng —— ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra lời mời, này có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó?
Nghi ngờ trong lòng còn chưa kịp giải đáp, bàn tay bỗng nhiên bị người nắm lấy.

Hôm nay chẳng biết Văn Dục uống lộn thuốc gì, thế mà lại chủ động an ủi cậu giống như Dương Phàm.
—— không, không đúng.

Dương Phàm sẽ không dùng cách thức thế này để an ủi cậu.
Đối với trai thẳng mà nói, cho dù là đối miệng hôn hôn “Khiến người ta ghê tởm” cũng có thể chấp nhận, nhưng nắm tay và ôm thì chắc chắn không thể nào, quá buồn nôn.
Nhưng mà Phó Dư Hàn không thẳng, cho nên hành động nắm tay hiện giờ vừa vặn phù hợp.
Mặc dù người này là Văn Dục.
Mặc dù…… Không lâu trước đây bọn họ còn đấu đá lẫn nhau đến long trời lở đất.
Nhưng vào giờ khắc này, hành động biểu thị ý “Tôi ở đây” này đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Phó Dư Hàn rũ mắt, nắm lại tay Văn Dục, muốn cười với hắn một cái, đáng tiếc không có tâm trạng.

Sau đó, cậu hít vào một hơi thật sâu, đáp lời ba mình: “Sáng nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng nói của cậu mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh dậy.

Phó Học Thành ở đầu kia điện thoại sửng sốt một chút: “Con đang ngủ sao?”
“Dậy rồi.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, bổ sung nói: “Vừa mới dậy.”
“Con đang ở nhà sao? Bây giờ ba sang đó đón con được không?” Phó Học Thành nói, “Ba lái xe qua, tính luôn cả thời gian dừng đỗ tổng khoảng nửa giờ, con thu dọn đồ dùng cần thiết đi, hôm nay theo ba về nhà, sau này ở với ba, trong nhà cũng có nhiều phòng……”
“Ba.” Phó Dư Hàn cắt ngang lời ông, biểu cảm lạnh nhạt, “Ba làm sao vậy?”
Tiếng gọi “Ba” vừa ra khỏi miệng, Phó Dư Hàn nhạy bén cảm giác được bàn tay Văn Dục đang nắm tay mình dường như siết chặt hơn một chút.
Cậu cúi đầu liền thấy Văn Dục không nhìn mình, ngược lại đang nhìn chằm chằm tay hắn không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cậu nâng tay kéo kéo người lên trên một chút, sau đó ngồi dịch sang bên cạnh.

Lúc Văn Dục nhìn qua, Phó Dư Hàn dùng khẩu hình và ánh mắt ra hiệu cho hắn: “Ngồi đi.”
Văn Dục suy nghĩ chốc lát, đứng lên ngồi vào bên cạnh mép giường.
Đầu kia điện thoại, Phó Học Thành im lặng vài giây, giống như đang do dự không biết có nên nói ra chuyện gì đó hay không.

Bên này, Phó Dư Hàn cũng không gấp, cho nên cứ như vậy chờ.
Đại khái chừng nửa phút trôi qua, Phó Học Thành mới mở miệng: “Trước đây tiền chu cấp nuôi dưỡng, còn có chuyện con học vẽ tranh, ba vốn định tìm mẹ con bàn bạc một chút.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này…… Lần trước dì Chu cũng từng nói với con rồi, gần đây tình hình công ty không được tốt lắm, ba có hơi bận, đêm qua vừa mới trở về, định hôm nay sẽ nói chuyện với mẹ con.”
Phó Dư Hàn nheo mắt.

“Mẹ con thật là…… Hà Yến quả thật không hổ là……” Phó Học Thành dường như đột nhiên không tìm được từ nào thích hợp để hình dung, “Ba thật sự không hiểu tại sao mẹ con lại biến thành như vậy, trò chuyện chưa đến ba cầu liền bắt đầu lớn tiếng mắng người? Chỗ đó chính là quán cà phê đó! Là nơi cần phải giữ yên lặng! Trời ạ, thậm chí mẹ con còn nói với ba, tiền ba chu cấp đều dùng để chữa bệnh cho con gái bà ấy rồi, đùa giỡn cái gì vậy hả?! Ba giao con cho bà ấy, thế mà bà ấy chăm sóc con như vậy sao?”
Phó Dư Hàn: “……”
“Con trai, về sống cùng ba đi.” Phó Học Thành tức giận nói, “Sống cùng một nhà với người phụ nữ như vậy, ba thấy cho dù là bất kỳ ai cũng đều không thể chịu đựng nổi một ngày.”
Phó Dư Hàn cúi đầu, miết miết tay Văn Dục, giọng điệu lạnh nhạt: “Ba, con đã ở cùng mẹ bảy tám năm rồi.”
Phó Học Thành: “……”
Thật ra Phó Dư Hàn rất muốn nói, “Mâu thuẫn của hai người không cần xả đến trước mặt con”, nhưng lời nói quay vòng nơi khóe miệng hai lần, cảm thấy thật sự có hơi quá đáng, cho nên không có mặt mũi nào nói ra.
Cậu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Bình thường ban ngày con đi học, buổi chiều luôn ăn cơm ở nhà, mẹ…… Mỗi cuối tuần đều cho con hai trăm tiền tiêu vặt.

Vậy nên mẹ nói số tiền kia đều dành chữa bệnh cho Tiểu Lộ chắc chắn là cố ý chọc giận ba thôi.
“……” Phó Học Thành dừng một chút, hừ lạnh lên tiếng, “Ba cũng đâu có lớn tiếng với bà ấy, mẹ của con thật không biết lý lẽ.”
“Có lẽ hôm nay tâm trạng mẹ không tốt, ngày hôm qua còn quở trách con một trận.” Phó Dư Hàn bình tĩnh nói, “Chắc là tình trạng sức khoẻ của Tiểu Lộ không ổn, cho nên mới không có tâm trạng nghe ba nói những điều này.”
“Con không cần phải giải thích giúp bà ấy! Tiểu Hàn, chuyện ba nói với bà ấy là về việc học của con, chẳng lẽ chuyện này không quan trọng sao? Chẳng lẽ chỉ có sức khoẻ của con gái bà ấy quan trọng? Ba nói câu này có chút khó nghe, nhưng con gái bà ấy đã bị bệnh bao nhiêu năm rồi? Con lại chỉ có bao nhiêu năm lớp mười hai? Đó là con gái bà ấy, vậy còn con, chẳng lẽ con không phải con trai Hà Yến sao?” Phó Học Thành thở dài một hơi, “Tóm lại, bây giờ ba đi lấy xe, một lát nữa sẽ tới đón con, con thu xếp đồ đạc của mình đi.”
“……”
Phó Dư Hàn li3m môi: “Nhưng con hiện giờ không ở nhà.”
“Không ở nhà?” Phó Học Thành ngẩn người, “Không ở nhà vậy con ngủ ở đâu?”
“Ở nhà bạn học, hôm nay……”
Nói tới đây, Phó Dư Hàn theo bản năng ngước mắt, phát hiện Văn Dục cũng đang nhìn mình, còn cười tủm tỉm dùng khẩu hình nói với cậu “Không về nhà.”
“…… Hôm nay con không về nhà.” Phó Dư Hàn nói.
Câu nói dối đầu tiên ra khỏi miệng, những lời tiếp theo liền cứ thế thuận lý thành chương, Phó Dư Hàn nửa thật nửa giả tiếp lời: “Gần đây con đang tập trung học, hiện giờ ở…… cùng với bạn học thành tích hạng nhất, còn có…… Còn có mấy người khác nữa, cùng nhau làm bài.”
Nghe được Phó Dư Hàn nói làm bài tập, Phó Học Thành không tiếp tục dây dưa nữa.

Giọng điệu ông hoà hoãn một chút: “Các con như vậy có làm phiền đến người ta không?”
“Con cảm thấy ổn.” Phó Dư Hàn liếc nhìn Văn Dục một cái, “Là cậu ấy mời…… Chúng con đến.”
“Được rồi.” Phó Học Thành nói, “Vậy chờ khi nào con về nhà thì thu dọn đồ đạc chuyển đến chỗ của ba đi.

Nếu ba bận công tác sẽ nói lại với dì Chu của con, gần đây cô ấy hẳn là thường xuyên ở nhà.
Phó Dư Hàn không tiếp lời ông.
“Dù sao ba thấy Hà Yến cũng chẳng còn tâm tư quan tâm đến con, con ở cùng với bà ấy có cái gì tốt? Lúc trước ba nghe Hướng Ngôn nói muốn cái gì mà…… Cái mô hình gì đó, loại mà trước đây con cũng từng muốn mua ——”
“Mô hình lắp ráp.”

“À, đúng rồi, mô hình lắp ráp.” Phó Học Thành hỏi, “Con nghĩ xem mẹ con có chịu mua cho con những món đồ chơi như vậy không? Tiểu Hàn, con suy nghĩ lại đi.”
“…… Con sẽ cân nhắc.” Phó Dư Hàn nói, “Bây giờ con phải ôn tập.”
“Được rồi.”
Phó Dư Hàn cúp máy.
Cậu rũ mắt trầm mặc chừng một giây, sau đó tùy tiện ném chiếc điện thoại đã lặng yên kia lên giường, khiến nó chớp mắt rơi vào đống chăn bông mềm mại không còn bóng dáng.
Văn Dục vẫn đang nắm tay cậu, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn.
Khiến cậu bỗng nhiên nổi lên cảm giác không được tự nhiên, khẽ rút tay về, ánh mắt tránh né lên tiếng: “Nên buông tay rồi.”
“Hả? …… À!” Văn Dục nháy mắt hoàn hồn, hất tay cậu ra.
Phó Dư Hàn: “……”
“Cậu với ba cậu nói chuyện gì vậy?” Văn Dục hỏi.
“Ba bảo tôi dọn về sống cùng ông ấy.” Phó Dư Hàn ngáp một cái, đẩy đẩy Văn Dục, “Đứng dậy đi, tôi đi tắm.”
“Không ngủ nữa à?” Văn Dục cũng đứng lên theo.
“Thức cũng thức rồi.” Phó Dư Hàn vừa nói vừa đi vào phòng tắm, “Cậu có áo thun gì đó không mặc không, cho tôi mượn mặc một ngày? Tối hôm qua tôi đỡ cậu về, ra không ít mồ hôi, bây giờ muốn thay đồ một chút.”
“Có.” Tủ quần áo ở bên cạnh cửa phòng ngủ, Văn Dục nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế mở tủ lấy một bộ đưa cho cậu, “Cậu có cần qu@n lót không?”
“……” Phó Dư Hàn hơi khựng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, “Hả?”
“…… Tôi có cái mới.” Văn Dục giải thích.
“Ừm.” Vẻ mặt Phó Dư Hàn buông lỏng, “Cái mới thì được, cảm ơn.”
Văn Dục lại lấy từ ngăn kéo phía dưới ra một cái qu@n lót còn chưa khui hộp, lúc đứng dậy ma xui quỷ khiến nói một câu: “Lát nữa cậu thay đồ thì giặt luôn ở đây đi, chờ khi nào đồ khô, tôi mang cho cậu.”
Phí Dư Hàn nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày.
“…… Dù sao chăn nệm này cũng đều đã bị chúng ta mặc nguyên quần áo ngoài ngủ đến nhăn nhúm, tôi nhất định phải mang đi giặt.” Văn Dục nói.
“Tôi cảm thấy, hình như hôm nay cậu có chút không thích hợp……” Phó Dư Hàn suy nghĩ một lúc, “Uống nhiều rượu cũng có tác dụng phụ như vậy sao?”
Văn Dục cạn lời.
Chính hắn cũng tự biết bản thân khác thường, giống như một diễn viên hài không tròn vai, vừa lên sân khấu liền lóng ngóng tay chân.
Có lẽ để cho Phó Dư Hàn ra về, một mình hắn tự điều chỉnh trạng thái sẽ tốt hơn.

Nhưng lúc nãy khi đối phương tiếp điện thoại, hắn rốt cuộc vẫn nghe theo bản năng nói ra câu “Không trở về” kia.
Người tên Phó Dư Hàn này chắc chắn có độc.
“Có phải ba cậu rất có tiền không? Nếu vậy cậu sống cùng ông ấy cũng không tệ.” Văn Dục cứng nhắc thay đổi đề tài, “Cậu xem, tuy rằng quan hệ giữa tôi và ba tôi không tốt, nhưng ông ta vẫn cho tôi dư dả tiền chi tiêu.”
Chân mày Phó Dư Hàn ngày càng nhíu chặt.
Văn Dục sửng sốt: “Tôi nói gì sai sao?”
Phó Dư Hàn: “Cậu thế mà không hề móc mỉa tôi?
Văn Dục: “……”
“…… Đệt.” Hắn gần như bật cười ra tiếng, vô cùng không có hình tượng mắng một câu, sau đó bắt đầu cười không ngừng.
Vẻ mặt Phó Dư Hàn theo đó cũng từ từ thả lỏng.
Cậu ôm quần áo trong tay, nghĩ một lúc liền nói: “Nếu là một tháng trước, có lẽ tôi đã nhận lời với ông ấy rồi.”
“Thế còn bây giờ?” Văn Dục vẫn đang cười.

“Lúc trước Chu Hướng Ngôn nói với tôi, mẹ cậu ta mang thai.

Tôi cảm thấy bây giờ nếu mình dọn qua đó sống sẽ có chút dư thừa.” Cậu rũ mắt, “Hơn nữa, thật ra tôi…… Rất thích Tiểu Lộ.”
Biểu cảm này của cậu, cùng với nét mặt nhìn nghiêng quả thật vô cùng dịu dàng.

Văn Dục ngẩn ra, đột nhiên không cười nổi nữa.
Hắn cảm thấy bản thân dường như hơi khát.
“Tiểu Lộ chính là em gái cùng mẹ khác cha của tôi.” Phó Dư Hàn nghĩ nghĩ, nói, “Tôi sẽ cân nhắc.

Nhưng mà…… Có dọn đi hay không thì cũng chỉ còn tám tháng nữa thôi.”
Còn tám tháng nữa là đến kỳ thi đại học, khi đó cậu đã có thể rời khỏi nơi này.
“Ừm, được rồi.” Văn Dục rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, “Cậu đi tắm đi, bữa sáng muốn ăn gì?”
“Cậu nấu cơm à?”
“Không, nhưng tôi có thể gọi cơm hộp.”
“…… Vậy cậu gọi gì cũng được, nhớ mua thêm chút canh.” Phó Dư Hàn bỗng nhiên tiến lại gần hắn một chút, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, “Hình như trên người cậu vẫn còn mùi rượu, uống chút canh sẽ đỡ hơn.”
“…… Ừm.”
“Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.”
Phó Dư Hàn nói xong liền bước vào phòng tắm, Văn Dục đi theo phía sau: “Bình thường tôi cũng không uống nhiều như vậy…… Biết rồi.”
m cuối cùng bị nhốt lại bên ngoài cánh cửa.

Văn Dục đứng một lúc, đang định rời đi, cửa phòng tắm đột nhiên hở ra một khe nhỏ, sau đó một đống quần áo bị Phó Dư Hàn ném ra ngoài.
“Nếu cậu đổi khăn trải giường thì tiện tay giặt cái này luôn nhé.”
“……”
Văn Dục sửng sốt hai giây, nhặt quần áo lên: “…… Còn qu@n lót của cậu đâu?”
“…… Đệt.” Phó Dư Hàn ở bên trong mắng một câu, “Cái này cậu để tôi tự giặt không được sao?”
Được, quá được đi chứ.

Văn Dục cảm thấy, có lẽ đầu mình bị cửa kẹp mới có thể hỏi ra vấn đề này.
Hắn đại khái cũng hiểu, có lẽ Phó Dư Hàn sợ hắn đổi khăn trải giường, sợ hắn chờ lâu cho nên mới vội vàng ném quần áo ra cho hắn giặt trước.

Nhưng chuyện này…… Người mình thích ở trong nhà mình tắm rửa, còn ném hết quần áo cũ ra cho mình, hình ảnh này thật sự là……
Ai không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đang thật sự ở chung.
Quá k1ch thích rồi.
Cầm lên quần áo còn mang theo nhiệt độ trên người đối phương, Văn Dục lần đầu tiên cảm thấy, món quà sinh nhật sáng suốt nhất đời này mà hắn đòi từ ba mình, có lẽ chính là căn nhà này đây..

Bình Luận (0)
Comment