So với một người thường xuyên nổi giận thì kẻ lúc nào cũng giả vờ bình tĩnh ôn hòa khi mất khống chế sẽ càng đáng sợ hơn.
Từ lúc quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Phó Dư Hàn thấy Văn Dục như vậy.
Nói thật thì cậu có chút lo lắng.
Không biết cậu ta đã gặp phải chuyện gì, không hiểu sao lại đột nhiên tức giận.
Cùng Dương Phàm đi mua quà tặng cũng không khổ sở như Văn Dục nghĩ.
Nếu không phải Dương Phàm đang ngồi đối diện, vừa nãy cậu đã giải thích một chút với hắn rồi.
Đây là thói quen của cậu, có thể sẽ khổ sở một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Nói thật, cậu lớn như vậy, lúc chơi bóng bị thương cũng sẽ đau, so với loại đau đớn như kim châm này dường như cũng không có quá nhiều khác biệt.
Phó Dư Hàn cảm thấy bản thân không mảnh mai yếu ớt đến thế.
Chỉ là lúc đầu cơn đau này xảy ra thường xuyên hơn mà thôi.
Cơm nước xong, Phó Dư Hàn giúp Dương Phàm gọi xe.
So với cậu, Dương Phàm lại chưa từng thấy qua dáng vẻ “Cảm xúc không tốt” của Văn Dục, cho nên càng thêm lo lắng.
Trước khi lên xe, y liên tục dặn dò Phó Dư Hàn, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho y ngay.
“Biết rồi, tớ sẽ không quên.” Phó Dư Hàn nhịn không được khuyên y một câu, “Cậu lo cho cậu trước kìa, nếu không đi nữa thì ở lại tham gia tiết tự học buổi tối với tớ luôn đi.”
“…… Không được đâu, tớ còn phải đi mua quà tặng nữa.” Dương Phàm nói xong liền chui vào xe taxi, “Tớ đi đây…… Khụ khụ khụ, tạm biệt.”
“Bye”.
Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói.
Sau khi taxi rời khỏi, khoé môi hơi nhếch lên kia liền nhanh chóng buông xuống.
Những ngọn đèn đường ở phía xa hắt ánh sáng vào trong mắt cậu, phản xạ ra một vầng sắc vàng mờ nhạt.
…… Sao mình lại giống Văn Dục như vậy, trước mặt Dương Phàm cứ luôn giả vờ tươi cười.
Phó Dư Hàn tự giễu cười một cái, xoay người trở về.
Cậu đi không nhanh lắm, dọc đường đều đang bận để ý xem trong dòng xe cộ chạy về hướng Tam Trung có chiếc nào là Maserati nhỏ bé mà kiêu ngạo kia không.
Nhưng hoàn toàn không có.
Chiếc xe nào chạy ngang cũng rất vội vàng, lại không hề mang theo Văn Dục.
Phó Dư Hàn có cảm giác không tốt lắm.
Sau khi vào cổng trường, cậu theo bản năng bước nhanh hơn, không ngừng sải chân lên lầu.
Cát Nhiên đã trở lại, cửa phòng học lớp sáu đã mở ra, bên trong có không ít bạn học đang ngồi.
Phó Dư Hàn từ cửa sau đi vào nhìn lướt qua một lượt, không thấy bóng dáng Văn Dục đâu.
Hiện giờ chỉ còn hơn mười phút nữa là đến giờ tự học buổi tối.
“Phó ca? Cậu đứng đây làm gì vậy?”
“Không làm gì.”
Phía sau có người đi vào, Phó Dư Hàn hoàn hồn, tránh sang một bên nhường đường.
Không biết vì sao cậu lại có dự cảm, có lẽ đêm nay Văn Dục sẽ không đến.
Phó Dư Hàn ngẩn người một lúc lâu.
Giáo viên trực ban vẫn chưa tới, cậu nghĩ ngợi chốc lát, lấy di động ra nhấn nút gọi, như cũ vẫn là tiếng thông báo đã tắt máy.
Phó Dư Hàn thả điện thoại xuống, đi về hướng chỗ ngồi của Cát Nhiên: “Cát Nhiên.”
Cát Nhiên đang đọc sách, nghe tiếng gọi hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng đặt sách xuống, day day huyệt thái dương, quay đầu nhìn cậu cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Văn Dục có liên lạc gì với cậu không?” Cậu rũ mắt, nhẹ giọng hỏi, “Ví dụ như xin nghỉ chẳng hạn.”
“Không có?” Cát Nhiên nói, “Sao vậy, cậu muốn xin nghỉ giùm cậu ấy sao?”
“…… À,” Phó Dư Hàn do dự một chút, “Nhờ cậu vậy, tối nay cậu ấy có chút việc, không biết đến khi nào mới có thể trở về.”
“Ừm, được.
Tớ nhớ rồi.”
Nói xong, Phó Dư Hàn trở về chỗ của mình ngồi xuống.
Vài phút trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu là quãng thời gian học sinh ra ngoài ăn cơm trở về nhiều nhất.
Gần như mỗi phút trôi qua thì bầu không khí trong lớp lại càng ồn ào hơn, chỉ duy nhất chỗ ngồi bên cạnh Phó Dư Hàn là vẫn trống không như cũ.
Cuối cùng tiếng chuông vào tiết cũng vang lên, Phó Dư Hàn bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Trong hai bên ngăn bàn tối om là một chồng sách vở và bài thi, nơi khe hở trống ở giữa, một thứ phản quang đang lấp lánh.
Là ngôi sao may mắn cậu tặng cho hắn, Văn Dục vẫn chưa cầm đi.
Trong lòng Phó Dư Hàn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác hụt hẫng không nói nên lời.
Tiết tự học buổi tối có mười phút giải lao, Phó Dư Hàn tranh thủ khoảng thời gian này gọi điện cho Văn Dục, nhưng vẫn như cũ không liên lạc được.
Dương Phàm nhắn tin đến hỏi cậu tình huống thế nào, Phó Dư Hàn đáp, “Cậu ấy không về.”
Dương Phàm: Tớ cũng đã gọi nhưng cậu ấy tắt máy.
Dương Phàm: Không có cách nào rồi, tìm không thấy người, chúng ta có gấp cũng vô dụng, ngày mai rồi nói sau vậy.
Phó Dư Hàn: “Ừm, cũng chỉ còn cách đó thôi.
—— chỉ có thể như vậy thôi sao?
Phó Dư Hàn là người theo chủ nghĩa hành động.
Cậu suy nghĩ hết một buổi, sau khi tan học liền quyết định không về nhà, ngược lại chạy đến tiểu khu nơi Văn Dục ở.
Vì cậu thường xuyên tới đây nên bảo vệ đã quen mặt, không ngăn cản mà cứ thế cho cậu vào.
Phó Dư Hàn quen cửa quen nẻo tìm đến nhà Văn Dục, gõ gõ cửa.
Không ai mở cửa.
Lại gõ thêm lần nữa, vẫn không có ai.
“Đi đâu rồi……” Phó Dư Hàn khẽ cau mày.
Mãi cho đến lúc này, Phó Dư Hàn mới đột nhiên nhận ra một điều, chính là trên người Văn Dục có rất nhiều bí mật.
Cậu có thể nhìn ra được hắn thật sự vui vẻ hay đang giả vờ, nhưng lại không có cách nào biết được cha mẹ hắn là ai, nhà ở đâu, cũng không biết được hắn hẹn ăn cơm ở đâu trong thành phố này, hay là đang cãi nhau với trưởng bối.
Văn Dục chưa bao giờ đề cập đến những chuyện này.
Một khi hắn chủ động tắt máy, hắn và bạn học ở nơi này sẽ hoàn toàn mất liên lạc.
Phó Dư Hàn ngồi xuống bậc thang trước cửa, suy nghĩ gần hai mươi phút, sau đó cầm điện thoại gọi cho tứ ca.
Đây là người duy nhất có liên hệ với Văn Dục “Ngoài phạm vi trường học” mà cậu biết.
Nhưng tứ ca cũng hoàn toàn không biết hắn đang ở đâu.
“Thằng nhóc tiểu thất này thật là.” Tứ ca tỏ ra không sao cả, “Cậu yên tâm đi, nó không có chuyện gì đâu…… Chẳng lẽ cậu còn không biết tính tình nó rất kém sao? Quan hệ của hai ba con nó không phải bất hoà mới ngày một ngày hai.
Cậu tìm không thấy người thì cứ chờ ngày mai đi, tự nó sẽ điều chỉnh tốt…… Anh? Anh không biết nhà nó ở đâu, nó chưa từng nói cho ai biết cả.”
“…… Vậy ạ,” Phó Dư Hàn không rõ mình có thất vọng hay không, bởi vì điều này có lẽ cũng không bất ngờ lắm.
Cậu nhàn nhạt đáp, “Cảm ơn tứ ca, làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, anh cũng không giúp được gì cho cậu.
Cậu đó, về ngủ một giấc đi, nói không chừng ngày mai sẽ tốt lên thôi.”
“Vâng.”
Ngày mai sẽ tốt…… Nhưng ngày mai liệu cậu có còn gặp lại được Văn Dục không?
Phó Dư Hàn đầy lòng đều là nghi ngờ.
Buổi tối trước khi rời khỏi trường, cậu đã cố ý hỏi thăm những bạn học cũng tham gia thi đua như Văn Dục.
Bọn họ nói sáng sớm ngày mai xe của trường sẽ đưa đi, thi đấu bên ngoài suốt một ngày, có lẽ buổi chiều sẽ không trở về trường.
“Ai da! Làm tôi sợ muốn chết!” Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng mở cửa chống trộm, tiếp sau đó một giọng nữ vang lên, “Cậu nhóc, con ngồi đây làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt dì còn tưởng là ma quỷ ở đâu……”
Từ ngôi nhà bên cạnh nhà Văn Dục đi ra một người phụ nữ trung niên, nhìn kiểu cách mặc đồ và bao lớn bao nhỏ trên tay bà, này đại khái có lẽ là muốn nhân buổi tối xuống lầu đi đổ rác.
“…… Thật xin lỗi dì.” Phó Dư Hàn đứng lên.
Những người phụ nữ trong độ tuổi này luôn khiến cậu bất giác nhớ tới Hà Yến.
Phó Dư Hàn không quen giao tiếp với bọn bọ, cho nên có chút ngại ngùng: “Dì có biết người sống ở đây đi đâu rồi không?”
Nơi cậu chỉ chính là nhà Văn Dục.
“Dì không rõ lắm.
Nếu không có ai chắc là không về rồi.
Thằng bé đó có nhà khác nữa sao? Nó cứ lâu lâu lại không về một lần.
Lúc trước khi mua nhà, dì nghe người làm hợp đồng nói hình như là mua cho con cái làm phòng ở trong thời gian đi học đấy.”
“Vậy dì có biết nhà cậu ấy ở đâu không?” Phó Dư Hàn hỏi một câu không mang theo bất kỳ hy vọng nào.
“Cái này dì làm sao biết được.” Dì hàng xóm cạn lời nhìn cậu, tựa như Phó Dư Hàn vừa nói câu gì đó vô cùng buồn cười.
“…… Vâng, cảm ơn dì.
Vậy con chờ thêm một lúc nữa vậy.”
“Đừng chờ nữa, đã sắp mười hai giờ rồi.
Con tranh thủ về đi, dì thấy có lẽ hôm nay người sẽ không trở lại đâu.” Ngoại hình Phó Dư Hàn dễ nhìn, cho nên dì hàng xóm xem cậu giống như con trai mình, lại nói thêm hai câu, “Sao con không thử gọi điện thoại cho cậu ta xem?”
“Đã gọi rồi, không liên lạc được.” Phó Dư Hàn nói, “Không sao ạ, con chờ thêm lát nữa, nếu thật sự không đợi được thì con sẽ về.”
Dì hàng xóm thấy khuyên bảo vô ích, đành xuống lầu đi đổ rác.
Một lúc sau bà lên lầu vẫn thấy Phó Dư Hàn ngồi đó, lại mở miệng khuyên nhủ hai câu.
Phó Dư Hàn vẫn không nhúc nhích.
Giữa đêm trời đột nhiên nổi gió, cậu đang mặc áo khoác đồng phục dài tay, nếu tiếp tục ngồi trên bậc thang sẽ ngày càng lạnh.
Ngay lúc Phó Dư Hàng đang suy xét xem có nên về nhà hay không, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm lớn ——
Trời mưa.
Phó Dư Hàn: “……”
Cơn mưa tầm tã nhanh chóng thấm ướt mặt đất.
Từ cửa sổ hành lang trông ra bên ngoài có thể nhìn thấy nước mưa chảy thành từng dòng, mặt đất bên cạnh cửa sổ xi măng đã bị ướt thành một vũng, bây giờ cho dù cậu có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Khỉ thật.
Hiện giờ phá tung cửa nhà Văn Dục vào ngủ tạm một đêm có kịp không?
Phó Dư Hàn rụt rụt cổ, kéo khoá kéo áo khoác đồng phục lên cao nhất, chôn mặt vào bên trong, nghĩ thầm, nếu Văn Dục dám nói rằng hắn không hề bị cha bắt về nhà chịu khổ, vậy thì cậu nhất định sẽ đánh chết hắn.
Trận mưa này kéo dài mãi đến tận sáng hôm sau mới ngừng, nhiệt độ trong không khí hạ xuống cực thấp.
Thức qua một đêm, cơ thể con người sẽ trở nên sợ lạnh hơn bình thường.
Hơn nữa, ngày hôm nay có lẽ cậu cũng chẳng còn bao nhiêu tinh thần.
Lúc vừa đi ra khỏi hành lang, Phó Dư Hàn liền hắt hơi liên tục ba lần.
Mặc dù đã gần đến giờ đi học thường ngày, nhưng cậu vẫn tranh thủ quay về nhà một chuyến.
Ở chỗ huyền quan có giày của Tần thúc, có lẽ tối hôm qua ông ở bệnh viện trực đêm, trong nhà hiện giờ vô cùng yên tĩnh.
Phó Dư Hàn nhẹ bước đi vào phòng mình, lấy một chiếc áo khoác hoodie mặc vào, sau đó đi vào phòng Tần Hiểu Lộ, tìm được trong ngăn tủ đựng thuốc một cái khẩu trang đeo vào.
Vừa mới mang lên, cậu lại hung hăng hắt hơi một cái.
Phó Dư Hàn: “……”
Thật sự là muốn mạng của mình mà.
Phó Dư Hàn đợi một lát, không nghe thấy trong phòng ngủ lớn có động tĩnh gì, hẳn là Tần thúc không bị cậu đánh thức.
Lần trước cậu bệnh, trong phòng vẫn còn một ít thuốc hạ sốt.
Phó Dư Hàn đi trở về tìm được một gói rễ bản lam, dùng chút nước ấm uống vào, lại lấy thêm mấy gói bỏ vào cặp sách, sau đó ra cửa.
Cậu vốn định tắm một cái, nhưng tắm rửa thật sự quá ồn.
Hơn nữa…… Nếu cậu đến muộn, xe của trường sẽ rời đi mất.
Tiết tự học buổi sáng của lớp mười hai bắt đầu lúc sáu giờ năm mươi.
Những học sinh tham gia thi đấu lần này sáu giờ rưỡi đã phải tập trung rồi.
Nếu không phải từ trước đến giờ Phó Dư Hàn luôn đến trường sớm, vậy phỏng chừng sẽ rất khó đuổi kịp.
Khuôn viên trường học vào buổi sáng cực kỳ yên tĩnh.
Phó Dư Hàn tranh thủ chạy tới phòng học trước, lấy ra quả cầu bằng keo trong ngăn bàn Văn Dục.
Địa điểm tập hợp là bãi đất trống bên cạnh đài phun nước đối diện cổng trường.
Khoảng sáu giờ mười lăm phút, một chiếc xe buýt màu vàng từ bên ngoài tiến vào, sau đó ngừng lại.
Phó Dư Hàn trở xuống như đã dự tính trước đó.
Sân trường đã có nhiều nhóm học sinh các lớp tụ tập, thấy cậu đi tới, liên tục có vài ánh mắt liếc sang.
Phó Dư Hàn có chút không được tự nhiên, chọn một bồn hoa cách bọn họ khá xa ngồi xuống.
Thật ra cậu rất buồn ngủ, lại thêm ngồi ở cửa nhà Văn Dục cả đêm khiến eo lưng đều rất đau.
Tối hôm qua mưa lạnh khiến cậu gần như không ngủ chút nào.
Mọi chuyện phát sinh cho đến lúc này, Phó Dư Hàn cũng có chút kiềm chế cơn tức giận.
Cho dù muốn ngủ, cậu cũng định chờ đến khi Văn Dục trở về mới ngủ bù.
Phía xa bên kia ngày càng có đông học sinh, lúc đi ngang qua, gần như ai cũng hướng Phó Dư Hàn nhìn một cái.
Chịu thôi, tiếng tăm của cậu ở Tam Trung không nhỏ, hôm nay còn là ngày học sinh ba khối lớp tập trung chuẩn bị lên đường thi đấu.
6:28, Văn Dục khoan thai tới muộn.
Lấy tốc độ đi bộ của hắn, ước chừng lúc đến bên cạnh đài phun nước là vừa đúng sáu giờ rưỡi, cực kỳ chuẩn xác đúng giờ.
Phó Dư Hàn đứng xa xa nhìn hắn, mãi đến khi ánh mắt cả hai chạm vào nhau.
Bước chân Văn Dục hơi khựng lại một chút, tựa như hơi do dự, nhưng vài giây sau liền chuyển hướng, đi về phía Phó Dư Hàn.
“Sao cậu lại ở đây?” Văn Dục rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi, nhẹ giọng hỏi, “Mắt cậu…… Sao lại đỏ như vậy, không ngủ sao?”
Đừng nói là đôi mắt đỏ bừng, thậm chí râu trên cằm cũng dài thêm một chút.
Mặc dù không ảnh hưởng nhiều lắm đến vẻ ngoài anh tuấn kia, nhưng tổng thể vẫn cảm thấy có vài phần tiều tụy.
Văn Dục đảo mắt, phát hiện áo đồng phục bên trong chiếc áo hoodie kia của Phó Dư Hàn cũng nhăn nhúm lại, dính lây không ít bụi bặm.
Cậu ấy đây là làm sao vậy?
Phó Dư Hàn đã kéo khẩu trang xuống, ngửa đầu híp mắt nhìn Văn Dục một lúc lâu, mới nói: “Tối hôm qua cậu làm sao vậy, cãi nhau với ba cậu sao?”
“…… Hả, ừm, xem như vậy đi.” Văn Dục li3m môi, “Lúc ấy cảm xúc của tôi không tốt lắm.
Tôi không nên lớn tiếng với cậu, xin lỗi —— Dương Phàm đã mua quà chưa?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Tôi không đi.” Phó Dư Hàn đứng lên.
Nhìn thấy Văn Dục lành lặn không tổn hao gì xuất hiện trước mặt mình, trạng thái tinh thần dường như cũng không tệ, Phó Dư Hàn đột nhiên không muốn nói gì nữa.
Nghĩ ngợi chốc lát, cậu móc túi lấy ra quả cầu bằng keo cố ý mang xuống lúc nãy đưa cho hắn: “Cậu quên cầm, thi đấu…… Cố lên.”
Văn Dục sửng sốt, đưa tay nhận lấy.
Tối hôm qua hắn vốn nghĩ rằng chỉ là ăn một bữa cơm sau đó sẽ quay lại trường học, cho nên vẫn để cái này trong ngăn kéo.
Nhưng mà tối hôm qua cảm xúc của hắn rất kém, cho nên mặc dù nghĩ đến, lại không muốn lấy đi.
Không ngờ lúc này Phó Dư Hàn lại tự tay đưa tới.
Cậu ấy đúng là…… Luôn tốt như vậy.
Trải qua một đêm, cộng thêm chuyện Phó Dư Hàn chẳng biết vì sao không tự ngược chính mình đi mua quà với Dương Phàm nữa, tâm tình Văn Dục bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đang lúc hắn định quay đầu nhìn cậu cười một chút, đối phương đã xoay người rời đi.
“Này, Tiểu Hàn ——”
“Tôi lên lầu trước đây.” Phó Dư Hàn giơ tay vẫy vẫy, vẫn không thèm quay đầu nhìn lại, một tay đút vào túi quần đi thẳng tới cầu thang..