“Alo, cậu dậy chưa?”
Sáng sớm, điện thoại di động của Phó Dư Hàn vang lên.
Cậu nhận máy, trong ống nghe truyền tới giọng nói vô cùng quen thuộc.
Lúc Văn Dục nói chuyện bình thường, thanh giọng rất nhẹ, âm điệu êm ả tựa như dòng nước, giống như là đang hát.
Sáng sớm hắn dùng giọng điệu này ở bên tai người ta nói ra câu chào buổi sáng, cảm giác như bức màn được kéo ra, đón nhận ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, khiến người nghe khóe miệng cũng vô thức khẽ cong lên.
“Tôi? Đương nhiên là dậy rồi.” Phó Dư Hàn ngước nhìn đồng hồ treo tường, giọng điệu nhẹ nhàng, “Nhưng còn cậu đó, hôm nay thức sớm vậy.”
“Chẳng phải chúng ta đã hẹn đi cắt tóc sao.” Văn Dục trong ống nghe nói, “Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, cậu thức dậy rồi thì xuống đi.”
Phó Dư Hàn hơi giật mình.
Giây phút cậu phản ứng kịp liền cầm lấy balo của mình, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời khoá cửa chạy xuống lầu.
Nhưng điều Phó Dư Hàn không ngờ tới chính là, bên dưới tòa nhà không có ai đứng, ngược lại có một chiếc Allroad màu đen mới tinh đang đỗ.
Lúc nhìn thấy bóng dáng cậu, chiếc xe kia liền vang lên một tiếng còi ngắn ngủi.
“Văn Dục?”
Phó Dư Hàn trợn tròn mắt, ghé sát vào cửa sổ thủy tinh bên ghế phụ nhìn vào trong xe, hơi kinh ngạc.
Văn Dục hạ cửa sổ xuống, cười với cậu: “Năm trước chúng ta đã hẹn rồi, ngày hôm qua tôi vừa nhận được xe.
Cậu lên đi.”
“Nhưng lúc trước tôi chưa từng nghe cậu nói qua mà?”
Rõ ràng mấy ngày nghỉ đông hai người bọn họ đều ở cạnh nhau.
Phó Dư Hàn mở cửa bước lên, ném balo ra ghế sau, bắt đầu thắt dây an toàn.
“Tôi cố ý không nói với cậu, để hôm nay cho cậu một bất ngờ.” Văn Dục ho nhẹ một tiếng, vờ như đang nói giỡn, “Chẳng phải đã nói nếu không sợ chết thì cứ lên xe cho tôi chở sao.”
“Sợ thì không sợ…… Nhưng mà không ngờ là cậu sẽ thật sự lái xe.”
“Sẵn tiện giúp Dương Phàm mang ít đồ lên núi, các cậu ấy vẫn chưa có xe.” Văn Dục lấy ra một tờ giấy thật dài ném cho Phó Dư Hàn, “Đây, danh sách mua sắm.”
Cậu liếc mắt một cái, nhận ra trên tờ giấy kia viết tên vài món đồ uống gì đó.
Nước uống là nặng nhất, nếu không có xe mang đi thì tương đối khó khăn.
Lúc trước Dương Phàm đã nói y sẽ mang theo đồ ăn và thịt nướng BBQ, nếu không đủ thì trên núi cũng có chỗ bán.
Nhiệm vụ mang nước liền giao lại cho Văn Dục.
“Tôi còn mang theo mấy bình rượu.” Văn Dục lái xe, khẽ liếc nhìn người bên cạnh, “Buổi tối cùng nhau uống một chút nhé?”
Phó Dư Hàn đang cúi đầu xem danh sách, không chú ý tới ánh mắt hắn, nghe vậy chỉ cười khẽ: “Tật nghiện rượu của cậu sao lại lớn vậy hả?”
“Này oan quá rồi, từ sau hôm uống bia với mọi người trong lớp, tôi vẫn chưa từng chạm vào rượu.” Văn Dục nói, “Vậy rốt cuộc cậu có uống hay không?”
Phó Dư Hàn “Ừm” một tiếng: “Tôi vẫn chưa nói không uống mà.”
Văn Dục cong môi.
Tâm tình hôm nay của hắn có vẻ rất tốt.
Thật ra chuyện Văn Dục có xe cũng không tính là gì, trước năm mới hắn bận quá không rảnh đi cắt tóc với cậu, Phó Dư Hàn suy nghĩ hai ngày, thế mà lại không rủ Dương Phàm cùng đi, bản thân cũng không cắt luôn.
Cho nên dựa theo kế hoạch, ngày hôm nay hai người bọn họ ra cửa, chuyện trước tiên cần làm chính là đi tới tiệm cắt tóc.
Tục ngữ có câu “Tháng giêng cắt tóc thì chết cậu,” là chuyện xui xẻo.
Kết quả lúc Văn Dục dùng những lời này hỏi Phó Dư Hàn, cậu lại nhẹ nhàng như không mà nói một câu, mình không có cậu.
Thật trùng hợp, Văn Dục cũng không có cậu.
Lúc này chuyện vui lại tăng thêm một cái — “Buổi tối cùng nhau uống rượu.”
Mùng bảy tháng giêng, phần lớn cửa hàng đã mở cửa kinh doanh lại.
Văn Dục lái xe vào một tiệm cắt tóc ở gần đó mà hắn thường cắt, đỗ xe xong liền cùng Phó Dư Hàn bước vào.
Bởi vì đã hẹn trước, cho nên hai người bọn họ không phải chờ lâu.
Ước chừng một giờ sau, cả hai từ trong tiệm bước ra, lại cùng nhau đi siêu thị mua đồ.
Lúc mua xong đã gần mười một giờ trưa, cả hai lấy thêm một ít lương khô chuẩn bị ăn tạm trên đường, thanh toán xong xuôi liền lái xe đến Tây Sơn trước.
Dương Phàm đã nhắn tin hối thúc trong nhóm.
Dương Phàm: Mọi người đã lên đường hết chưa?
Dương Phàm: [thông tin định vị]
Dương Phàm: Đừng đi nhầm nhé! Bây giờ tớ đi đón Đồng Đồng đây, lát nữa trên núi gặp ~
Trải qua hơn một tháng thảo luận và kéo người, trong nhóm hiện tại đã có mười hai thành viên.
Ngoại trừ tám người ban đầu, lúc sau còn có thêm Cát Nhiên, Trần Mộng Nhàn, Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn vào nhóm.
Lý do gọi thêm Trần Mộng Nhàn và Tôn Văn Thụy là để nhân cơ hội này tác hợp cho hai người bọn họ một chút, trong nhóm có hai cặp đôi cũng thuận tiện đổi phòng; còn dư lại một mình Phương Giai Viễn, vô cùng hợp vai vật trang trí.
Bởi vì sẽ không có ai công khai tìm hiểu mối quan hệ giữa Phó Dư Hàn và Văn Dục đến tột cùng là cái gì.
Từ Thiến Di: Tôi đi đón @Cát Nhiên
Tống Đình: Tôi và Tư Tư đang trên đường!
Tôn Văn Thụy: Tớ cũng đi rồi, tớ và lão Phương đi đón Trần Mộng Nhàn.
Trần Mộng Nhàn: Tôi đã chuẩn bị xong rồi ^-^
Chử Lỗi:???
Chử Lỗi: Chết tiệt, có ai đón tớ không? Phó ca đâu rồi? Dục ca đâu rồi?
Văn Dục bận lái xe không rảnh tay, Phó Dư Hàn thay hắn hồi đáp trong nhóm.
Phó Dư Hàn: Tôi và Dục ca của cậu đang trên đường.
Chử Lỗi: Thật đấy có ai đón tớ không!! Tớ không biết đường!! []
Phó Dư Hàn: Chuyện này tôi không quyết định được, để tôi hỏi Dục ca của cậu xem.
Chử Lỗi: @Văn Dục ba ba!!! Con trai dập đầu với ngài!!!
“Cậu có muốn đi đón Chử Lỗi không?” Phó Dư Hàn hỏi, “Cậu ấy đang ở trong nhóm xin giúp đỡ.”
Văn Dục nhăn mặt, toàn thân đều toát ra vẻ kháng cự: “Vì sao cậu ấy cứ nhất định phải xin chúng ta giúp đỡ……”
“Dương Phàm đi đón bạn gái,” Phó Dư Hàn cười cười, “Từ Thiến Di và Cát Nhiên một tổ, hai người bạn thân kia của Triệu Đồng một tổ, lão Tôn lão Phương đi đón Trần Mộng Nhàn, chỉ còn mỗi Chử Lỗi một mình cô đơn.”
Văn Dục cực kỳ muốn tạo thế giới hai người với Phó Dư Hàn.
Nhưng mà hiện giờ, hắn lại không phải là bạn trai danh chính ngôn thuận của cậu, cho nên không có cách nào mở miệng được.
Văn Dục xị mặt rối rắm hết nửa ngày, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận, đang định lên tiếng ——
“Nếu cậu thật sự không muốn thì thôi vậy, tôi giúp cậu từ chối cậu ấy.” Phó Dư Hàn xem mặt đoán ý liền nói.
“Đừng.” Văn Dục gọi cậu lại, cười nói, “Thôi, bảo cậu ấy gửi định vị sang đây đi, nhân lúc tôi vẫn còn kịp thay đổi tuyến đường —— đợi lát nữa vào cao tốc rồi sẽ thật sự không đón được đâu.”
Phó Dư Hàn quan tâm đến cảm xúc của hắn, chỉ điều này thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy được an ủi rồi, không cần thiết phải để Chử Lỗi một mình lên núi.
Như vậy quá đáng thương.
Nghe tin Văn Dục ba ba đồng ý đón mình, Chử Lỗi ở trong nhóm chat hoan hô nhảy nhót hết nửa phút, sau đó gửi định vị sang.
Phó Dư Hàn bật địa chỉ lên, hướng dẫn đường đi cho Văn Dục.
Khoé mắt hắn trông thấy động tác của cậu, nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Tuy rằng lớp giấy ngăn cách cuối cùng vẫn chưa bị đâm thủng, nhưng sự thân mật lặng lẽ này khiến Văn Dục cảm thấy thật tốt.
Vị trí nhà Chử Lỗi không cùng hướng đến núi Tây Sơn, nhưng hiếm khi Văn Dục lại không cáu kỉnh.
Ngay lúc gặp mặt, Chử Lỗi liền không tiếc lời ca ngợi chiếc xe hắn mới mua, sau đó rụt rè ngồi vào ghế sau.
“Thật tốt quá, vừa nãy ở bên kia tớ còn đang xem tuyến đường xe buýt đến mức sắp hôn mê đây, hình như phải đổi đến hai ba chuyến, cuối cùng còn phải cuốc bộ lên núi nữa.” Chử Lỗi cảm động suýt khóc, “Nếu Dục ca không tới đón, tớ cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ.”
“Bình thường người ta đều là lái xe hoặc gọi taxi.” Văn Dục đầu cũng không thèm ngoảnh lại, “Ai lại đi ngồi xe buýt lên núi chứ”.
“Rất đắt đó.” Chử Lỗi ôm ngực khóc lóc kể lể, “Tớ đang tích cóp tiền mua máy chơi game.”
Văn Dục sửng sốt.
Phó Dư Hàn nghiêng đầu, thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu ta: “Máy chơi game gì?”
“Máy chơi game cá heo vừa ra phiên bản mới.” Chử Lỗi vô cùng đáng thương nói, “Trước đây tớ còn có thể chơi ké với cậu, bây giờ chỉ đành tự mình mua chơi thôi.”
“Lớp mười hai còn chơi game, cậu rảnh rỗi lắm sao.” Phó Dư Hàn cười nhạo một tiếng.
Cười xong cậu bỗng nhiên ngẩn ra, bởi vì cậu phát hiện Văn Dục đang xuyên qua kính chiếu hậu nhìn mình một cái, không rõ ý tứ.
“Chơi hay không với việc tớ muốn mua cũng chẳng có gì mâu thuẫn.
Hơn nữa, chờ đến khi tớ tích cóp đủ tiền, có lẽ kỳ thi đại học cũng đã kết thúc rồi, mùa hè vừa đúng lúc có thể chơi.” Chử Lỗi đang nói, bất chợt nghĩ tới, “Này, hay là vậy đi, Hàn ca cậu mua nhé? Cậu mua rồi, đến kỳ nghỉ hè tớ đến nhà cậu chơi ké.”
“Không mua.” Phó Dư Hàn bình tĩnh nói, “Tôi muốn ôn tập.”
“……” Chử Lỗi á khẩu, “Thật không giống cậu tí nào!”
“Bởi vì tôi……” Phó Dư Hàn bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, khẽ li3m môi, ánh mắt đảo ra ngoài cửa sổ, giả vờ vô tâm nói, “Muốn thi vào đại học T.”
“Ồ! Đúng! Vậy cậu cố lên! Vào đại học chúng ta lại cùng nhau chơi game!”
“…… Ừm, được.”
Phó Dư Hàn nói xong, im lặng nhìn thoáng qua Văn Dục, nhưng mà đối phương đã sớm thu hồi tầm mắt, vô cùng tập trung lái xe.
Đại học T……
Năm nay tết sớm, cho nên hầu hết trường học đều chuyển thời gian thi sang năm sau.
Phó Dư Hàn nghe theo lời khuyên của giáo viên mỹ thuật, báo danh thêm vài trường, nhưng vẫn ưu tiên kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật của trường đại học T.
Chỉ còn vài ngày nữa là kỳ thi sẽ diễn ra, điểm thi gần nhất nằm ở trung tâm của thành phố bên cạnh.
Phó Dư Hàn chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng đã mua xong vé xe.
Bởi vì là thi đấu liên tỉnh, cho nên sẽ không có ai đưa cậu đến trường thi.
Nhưng tiễn ở nhà ga thì vẫn có thể.
Phó Dư Hàn vẫn còn đang suy nghĩ phải làm thế nào nói cho Văn Dục biết mới không khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng.
Trên xe có một tên ồn ào Chử Lỗi, khiến cho toàn bộ hành trình hai người ngồi hàng ghế trước không nói được mấy câu, nhưng bầu không khí trong xe lại không hề buồn chán.
Hơn một giờ sau, bọn họ đã tới quần thể nhà cho thuê trên sườn núi Tây Sơn.
Những dãy nhà với phong cách khác nhau được xây dựng xen kẽ trong rừng cây rậm rạp, bầu không khí yên tĩnh trở nên sống động hơn vì sự xuất hiện của khách du lịch đến tham quan.
Văn Dục tìm thấy ngôi nhà mà bọn họ đã đặt trước đó, lái xe vào sân dừng lại.
Chử Lỗi xung phong vác đồ, ba người thu gom hết toàn bộ đồ uống rượu bia gì đó của nhóm đem vào để trong phòng khách.
“Mọi người chưa đến, vậy có phải tớ sẽ được chọn phòng trước không?” Chử Lỗi thu dọn đồ đạc xong, nhìn khắp nơi một lượt, “Rốt cuộc đêm nay tớ ngủ với ai vậy?”
“Này còn tùy vào hai cặp đôi kia có muốn ở cùng phòng hay không.” Văn Dục lấy rượu Whiskey mình mang đến xếp thành một hàng trên quầy bar trong bếp.
“Hai người bọn lão Tôn vẫn còn chưa quen nhau, sao có thể ở cùng phòng được.” Phó Dư Hàn thả balo xuống, ngồi lên ghế sô pha, cụp mắt chơi điện thoại, “Để xem Dương Phàm có muốn ở cùng với Triệu Đồng không —— nếu họ không ở cùng thì cậu chung phòng với Dương Phàm.”
Văn Dục ngước mắt, từ đằng xa nhìn Phó Dư Hàn một cái.
Đối phương trên mặt không có cảm xúc gì, nhìn không ra vui hay buồn.
Hừm, Dương Phàm
“Tớ không thể ở cùng phòng với cậu sao Phó ca?” Chử Lỗi hỏi, “Tớ muốn tìm người nói chuyện về game.”
Phó Dư Hàn còn chưa kịp mở miệng, Văn Dục đã kịp hoàn hồn lên tiếng trước: “Cậu nghĩ hay nhỉ.”
“Hai cậu chịu ở cùng phòng với nhau sao?!” Chử Lỗi kinh ngạc ngó tới ngó lui, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Dư Hàn, “Phó ca, trước đây cậu đâu có như vậy, lúc nghỉ hè các cậu vẫn còn đang đánh nhau mà.”
“Tôi đánh nhau với Văn Dục lúc nào, đấu khẩu cũng gọi là đánh nhau sao.” Phó Dư Hàn không thèm ngẩng đầu, cười nhạt nói, “Trước đây tôi đều ở cùng với Dương Phàm, hiện giờ chẳng phải cậu ấy có bạn gái rồi sao…… Tôi không muốn làm bóng đèn.”
“Thế mà cậu lại nhẫn tâm để tớ……”
“Ai bảo cậu độc thân.” Phó Dư Hàn chế nhạo liếc cậu ta một cái, đứng dậy xách balo lên lầu, “Tôi muốn ở trên lầu, chờ mọi người đến rồi tôi xuống sau.”
Chử Lỗi đứng cả nửa ngày trời vẫn không hiểu, cậu ta độc thân thì có liên quan gì đến chuyện làm bóng đèn.
Trong phòng này ai mà chẳng đang độc thân?
Phó Dư Hàn vừa đi, Văn Dục cũng nhanh chóng theo sau.
Lúc hắn lên đến nơi liền thấy cậu đã yên vị nằm trên giường.
Căn phòng này có một cái ban công rất lớn, có thể nhìn thấy rừng núi Tây Sơn rậm rạp ở phía xa.
Trong phòng trang trí đơn giản, màu sắc tươi sáng xinh đẹp, khuyết điểm duy nhất trong nhận định của Văn Dục chính là có đến hai chiếc giường.
Quả thật chẳng khác nào phòng khách sạn tiêu chuẩn.
“Vì sao Chử Lỗi độc thân thì xứng đáng làm bóng đèn?” Văn Dục vừa đi vừa hỏi.
Phó Dư Hàn nằm trên giường, tựa vào ban công chơi điện thoại, cặp chân dài duỗi thẳng, nghe hắn nói thì khẽ liếc nhìn một cái, ngước cằm ra hiệu: “Đóng cửa lại đi.”
Vì thế Văn Dục đã đi đến nửa đường đành phải đổi hướng quay lại.
Cửa gỗ ngăn cách trong phòng và hành lang bên ngoài thành hai không gian riêng biệt, Phó Dư Hàn lúc này mới mở miệng: “Tôi cũng đâu thể nói với cậu ấy rằng, bởi vì cậu là trai thẳng, phải không? Ở cùng phòng với cậu ấy, buổi tối lúc tôi tắm rửa cậu ấy vọt vào đi vệ sinh, lúc đó cậu nói tôi nên hay không nên đuổi người?”
Sự mong chờ mơ hồ trong lòng bỗng chốc hóa thành thất vọng, Văn Dục nói không nên lời cảm giác của mình trong chớp mắt kia là gì.
Hắn suy nghĩ hai giây vẫn không hiểu, chua chát nói: “Vậy lúc trước cậu ở chung phòng với Dương Phàm, cậu ấy không làm như vậy à?”
“Dương Phàm sẽ không, nhưng Chử Lỗi quá mất kiểm soát.” Phó Dư Hàn nói.
“…… Ừm.”
Văn Dục đi đến bên cạnh chiếc giường còn lại, xoay người nằm lên.
Hắn cũng không có việc gì để làm, liền lấy điện thoại ra.
Phó Dư Hàn im lặng khẽ liếc hắn một cái, mím môi, không lên tiếng.
Dọc đường đến đây, trong nhóm chat truyền đến rất nhiều tin nhắn, đều là hỏi thăm nhau đến chỗ nào rồi.
Lúc vào nhà Phó Dư Hàn đã nhắn một câu “Ba người bọn tôi đến rồi”, thành công khiến đám người kia kêu than không thôi.
Một người nói “Tớ sắp tới rồi”, lại thêm một người khác thông báo “Bọn tớ cũng gần tới rồi.”
Vấn đề khó khăn nhất trong những cuộc gặp mặt tập thể thế này chính là “Tốc độ”.
Từ Tây Sơn vào thành phố có khá nhiều tuyến đường, cho nên “Tốc độ” của các thành viên có thể chênh lệch đến cả giờ đồng hồ.
May mắn là bọn họ đã ăn lót dạ trên đường.
Chử Lỗi không ăn, vì vậy không lâu sau liền đói, ở trong nhóm điên cuồng tag hai người còn lại.
Văn Dục lúc này mới quay đầu nhìn sang Phó Dư Hàn, nhận ra cậu không biết từ khi nào đã ngả đầu lên gối ngủ mất rồi, đầu nghiêng sang một bên dựa vào balo mình mang theo.
Chiếc balo căng phồng.
…… Là gì vậy?
Người khác ra ngoài đem camera máy ảnh, Phó Dư Hàn ra cửa lại thích mang theo sổ ký hoạ, vậy nên ban đầu nhìn cậu xách balo của mình, Văn Dục cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu chỉ là sổ vẽ tranh thì chiếc balo kia sẽ không căng phồng như vậy, đến mức Phó Dư Hàn có thể xem như gối đầu để nằm.
Nằm với tư thế này, mắt thường cũng thấy được ngủ không ngon.
Văn Dục buồn bực trong lòng một lát, sau đó bước qua muốn giúp cậu điều chỉnh tư thế.
Nhưng mà ngay lúc tay hắn vừa chạm vào balo, Phó Dư Hàn bỗng nhiên hơi chau mày, lật người, dùng cả hai tay ôm lấy, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng r3n rỉ vô nghĩa.
Không tỉnh lại cũng không nhúc nhích.
Văn Dục: “……”
Thần thần bí bí, thật khiến hắn càng thêm tò mò.
“Phó ca, Dục ca.” Ngoài cửa, Chử Lỗi đợi mãi không thấy ai đáp lại bèn lên lầu gõ cửa, “Các cậu ăn cơm không?”
Văn Dục kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Phó Dư Hàn, sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa, nhỏ giọng nói: “Đừng gọi nữa, Tiểu Hàn ngủ rồi.”
“…… Sao lại buồn ngủ như vậy?”
“Tôi làm sao biết.”
“Vậy cậu ăn cơm không?”
“Vừa nãy tôi và Tiểu Hàn đã ăn bánh mì rồi.” Văn Dục nói, “Cậu muốn ăn gì?”
“Tớ muốn đi xem trên núi bán những loại thịt nướng BBQ gì, nhân lúc nhìn xem bếp lò, nếu tiện thì ăn gì đó một chút.
Tớ sợ bọn Dương Phàm mang không đủ đồ ăn, chẳng phải chúng ta có đến mười hai người sao?” Chử Lỗi nói, “Cậu đi không?”
“Ừm, cùng đi đi.” Văn Dục suy nghĩ chốc lát, “Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút.”
“Chuyện gì?”
“Đến rồi cậu sẽ biết.” Văn Dục khép cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, Phó Dư Hàn đang nằm trên giường chợt mở mắt, nheo lại hướng về phía cửa, tiếp đó cúi đầu nhìn thứ đang đắp trên người mình, sau cùng ôm theo chăn mỏng trở mình.
—
Văn Dục cùng Chử Lỗi đi ra ngoài dạo một vòng các con đường xung quanh phòng trọ, thuê về ba cái lò nướng BBQ và một nồi lửa trại, lại mua thêm mấy món ăn.
Phó Dư Hàn ngủ hơn một giờ trong phòng, lúc xuống lầu trông thấy mọi người đã đến đông đủ.
Dương Phàm đi theo nhóm nữ sinh ở trong phòng bếp rửa rau, Chử Lỗi bị bắt ngồi trên ghế gọt vỏ khoai tây, Văn Dục ngồi đối diện cậu ta pha chế rượu.
“Sao không ai gọi tôi vậy.” Cậu ngáp một cái, nhìn thoáng qua phòng bếp —— Dương Phàm đang rửa rau, không biết nói tới chuyện vui vẻ gì, gương mặt tràn đầy tươi cười nhích lại gần Triệu Đồng đang lặt đậu que bên cạnh hôn lên má cô một cái.
Phó Dư Hàn nhìn chằm chằm bọn họ hết ba giây đồng hồ, biểu cảm tựa như cái gì cũng không thấy, tự nhiên đi đến bên cạnh bàn.
Vì thế câu hỏi vừa nãy giống như đang nói với hai người trước mặt.
“Bởi vì đã đủ người giúp rồi.” Văn Dục ngẩng đầu nhìn cậu một cái, “Cậu và lão Phương xem tivi đi, một lát nữa đi nướng thịt tôi gọi cậu.”
“…… Tôi lớn chừng này còn bị các cậu ghét bỏ?”
“Không bắt cậu làm việc không tốt sao.” Văn Dục cười, “Cậu nói nhiều quá.”
“……”
Phương Giai Viễn một mình ngồi trên chiếc sô pha lớn nhất trong phòng khách xem tivi, tay cầm điều khiến không ngừng đổi kênh, thoạt nhìn vô cùng nhàm chán.
Phó Dư Hàn bị bắt đi tới làm huynh đệ đồng cảnh ngộ với cậu ta.
“Lão Tôn đâu?”
Phương Giai Viễn chỉ chỉ lên trần nhà, gương mặt đầy vẻ chua xót, “Dẫn Trần Mộng Nhàn lên lầu nói chuyện phiếm rồi.”
“Một lát nữa tôi giới thiệu cậu với Chử Lỗi, người đang gọt vỏ khoai tây kia một chút.” Phó Dư Hàn lại ngáp một cái, vươn tay cầm lấy điều khiển tivi, “Cậu sẽ không còn là người cô đơn một mình nữa.”
Phương Giai Viễn cực kỳ chân thành: “Phó ca cậu không phải sao?”
“……” Phó Dư Hàn ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu ta, “…… Tôi đương nhiên phải rồi.”
“Tớ có cậu là tốt rồi.” Phương Giai Viễn không hề phát hiện Phó Dư Hàn suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi mình lúc ngừng lại ban nãy, “Nhưng mà tớ cũng không ngại quen bạn mới, là anh em của cậu à?”
“…… Ừm, trước đây là bạn học.” Phó Dư Hàn cầm điều khiển chuyển đến kênh phim, trên đó đang phát sóng một bộ phim Hong Kong thời xưa.
Ít nhất nó cũng thú vị hơn chương trình mua sắm và phim truyền hình buổi trưa một chút.
Người đông, đồ ăn lại nhiều, lúc chuẩn bị cũng tốn một chút thời gian.
Văn Dục pha chế xong rượu cocktail đơn giản, không còn việc gì khác để làm, cho nên cũng đến phòng khách xem tivi cùng Phó Dư Hàn.
“Có thể nhóm lửa rồi ——” Dương Phàm đứng từ xa hô một câu, “Ai xung phong đi nhóm lửa nào ——”
“Tớ đi.” Phó Dư Hàn là người đầu tiên đứng lên.
Cậu đã nhàm chán đến lên mốc luôn rồi.
Văn Dục bĩu môi, cũng đứng dậy: “Tôi giúp cậu nhé?”
“Ừm.” Phó Dư Hàn cụp mắt nhìn Phương Giai Viễn một cái, “Đi cùng không?”
“Đi chứ.” Phương Giai Viễn vô cùng tích cực hưởng ứng, “Tớ không muốn ngồi xem mãi cái tivi này nữa đâu.”
“Thật ra tôi đã dạo qua một vòng, ở đây có chỗ đánh bóng bàn, có phòng KTV trong nhà, còn có cả phòng chiếu phim.” Văn Dục nói, “Buổi tối ăn tiệc nướng xong chúng ta cũng sẽ không nhàm chán đâu.”
“Chủ yếu là lúc này không có ai chơi cùng tớ.” Phương Giai Viễn nói, “Còn chằng bằng tớ đi nhóm lửa, ít nhất cũng có chuyện để làm.”
Nhưng mà sự thật chứng minh, đồ trang sức vẫn mãi là đồ trang sức, Phương Giai Viễn có đi theo cũng vô dụng.
Lò nướng BBQ dùng than đốt, những ai quen dùng bếp ga hiện đại, trong mười người thì hết tám người sẽ không biết nhóm.
Văn Dục và Phương Giai Viễn thay phiên nhau mồi lửa hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, đành phải khiến Phó Dư Hàn tự mình ra tay.
“Thế mà ông chủ cho thuê bếp ở bên kia nói cái này rất đơn giản……” Văn Dục có chút bất đắc dĩ.
“Là đơn giản thật.” Phó Dư Hàn nói xong, liếc nhìn hai người kia với vẻ vô cùng bất lực, “Thôi vậy, tôi vốn dĩ cũng không hi vọng gì ở kỹ năng sinh hoạt cuộc sống của các cậu.”
Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, có lẽ lúc này Văn Dục đã ném củi vào đầu kẻ đó rồi.
Nhưng người nói lại là Phó Dư Hàn, hắn đành phải cam chịu.
Gấp chăn, giặt khăn trải giường, quét dọn vệ sinh, vào bếp…… Trong khoảng thời gian này, hắn đã bị Phó Dư Hàn cười nhạo không biết bao nhiêu lần, đã sớm quen rồi.
Phó Dư Hàn chọn mấy mẩu than củi ném vào bếp lò, sắp xếp lại một chút, kế đó xé mấy tờ báo, bật lửa rồi ném vào —— than không khói được đặt vào trước bên dưới vỉ nướng, phía trên lót một lớp vật liệu dễ cháy để bắt lửa.
“Tớ thật sự không hiểu.” Phương Giai Viễn ở bên cạnh vừa nhìn vừa suy tư, “Rõ ràng tớ cũng làm giống như cậu, nhưng vì sao nó vẫn không cháy.”
“Gỗ phải chọn loại khô ráo, thân không cần quá to, lúc xếp vào cần phải chừa một khoảng trống lấy không khí, đốt xong thì cần phải quạt gió, không được nóng vội.” Phó Dư Hàn ngước mắt, “Cậu còn chỗ nào chưa hiểu nữa?”
“Tất cả tôi đều hiểu, nhưng vẫn đốt không cháy.” Văn Dục nói, “Thôi vậy, về sau những chuyện này vẫn nên giao cho cậu là tốt nhất.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Văn Dục: “Sao thế?”
“Được.” Phó Dư Hàn cụp mắt.
Văn Dục sửng sốt.
Hắn vốn chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng xem phản ứng của Phó Dư Hàn……
Văn Dục mím môi.
—
Từ Thiến Di phụ giúp rửa bát đ ĩa xong, không thấy Cát Nhiên đâu liền lên lầu tìm, phát hiện bên cửa sổ sát đất trong phòng khách nhỏ trên tầng hai có một bóng người cao gầy đang đứng.
“Cậu đứng ở đây làm gì?” Cô vừa nói vừa bước qua, “Tiệc nướng sắp bắt đầu rồi.”
Cát Nhiên không lên tiếng.
Cửa sổ sát đất ở chỗ này đối diện với sân nhỏ bên dưới.
Từ Thiến Di bước qua mới phát hiện, từ vị trí này có thể thấy được nam sinh cao gầy đang duy trì bếp than bên dưới.
Cô liền “Ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý: “Nhìn người yêu nha.”
“Cậu ấy là người yêu của tớ lúc nào.” Cát Nhiên xoay mặt qua, dịu dàng cười một cái, “Hôm nay nếu không phải nhờ có cậu, tớ đã không thể tới được đây, có lẽ tớ căn bản cũng không ở trong vòng bạn bè của cậu ấy nhỉ?”
“Chuyện này thì có gì khó, chờ Mộng Nhàn đồng ý lão Tôn rồi thì chúng ta chính là một hội.” Từ Thiến Di nói, “Nhưng mà, nếu cậu muốn từ bỏ, tớ sẽ không có ý kiến gì.
Phó Dư Hàn là người tốt, lại đẹp trai, chỉ là……”
“Cái gì?”
Từ Thiến Di tựa hồ có chút buồn rầu, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Từ góc độ nào đó mà nói, người đối xử tốt với người khác lại thường khá vô cảm lạnh lùng.”
“Phải không?” Cát Nhiên nhẹ giọng nói, xoay đầu trở về.
Ánh mắt trầm tĩnh của cô đuổi theo bóng dáng nam sinh đang vội vàng bên dưới hết ba vòng, rốt cuộc mỉm cười.
“Nhưng tớ cảm giác, cậu cảm thấy như vậy có thể là vì chúng ta không thân với cậu ấy.”
“Tùy cậu muốn nói sao cũng được.” Từ Thiến Di trợn mắt, “Dù sao nếu là tớ, đối tượng tớ chọn chắc chắn sẽ không giống cậu ta.”
“Ngày nào cậu cũng nói muốn theo đuổi người ta, lại chẳng thấy cậu hành động gì cả.” Cát Nhiên cười tủm tỉm sờ tóc cô bạn thân, “Thiến Thiến, thỉnh thoảng cũng nên nghiêm túc một chút đi.”
“Tớ không biết.” Từ Thiến Di suy nghĩ chốc lát, “Vậy còn cậu, có muốn “nghiêm túc” một chút không.”
“Tớ rất nghiêm túc, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy sẽ không thích tớ.” Cát Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tươi cười trên mặt nhạt dần, thần sắc trong mắt ngày càng trở nên nghiêm túc, “Cho nên coi như là tạm biệt vậy, tớ định tháng sau…… Vào ngày lễ tình nhân, sẽ nói với cậu ấy một tiếng.”
“Cái gì?”
“‘Tớ thích cậu ấy’.”
“……” Từ Thiến Di thở dài, “Bây giờ tớ có ngăn cản cậu cũng vô dụng phải không?”
“Ừm.”
“Vậy cậu cố lên.
Tớ trên tinh thần sẽ cổ vũ cậu.”
“Được.”
“Xuống lầu nhé?”
“Ừm.”
—
Mất nguyên một buổi chiều để cả tập thể chuẩn bị mọi thứ cho tiệc nướng BBQ ngoài trời.
Khi những xiên thịt đầu tiên được nướng xong, đã sẵn sàng lên mâm thì trời cũng bắt đầu nhá nhem tối.
Là người có kỹ năng sinh hoạt cao nhất trong số mười hai người, cho nên Phó Dư Hàn bằng một cách nào đó đã trở thành đầu bếp của bữa tiệc tối nay.
Cũng may nhóm nữ sinh vẫn có chút kỹ năng bếp núc, có thể giúp cậu nướng xiên que, nếu không với lượng thức ăn của mười hai người ở đây, có lẽ cậu phải nướng đến hừng đông mất.
Vấn đề duy nhất là, hai người bạn thân kia của Triệu Đồng khá hướng ngoại, còn rất thích nói chuyện với Phó Dư Hàn.
Có lẽ bởi vì Dương Phàm đã có bạn gái, mà trong số những người đẹp trai còn lại, chỉ có Phó Dư Hàn đang cùng nướng thịt với các cô.
Văn Dục ngồi ở bên cạnh bàn nhìn chốc lát, thật sự xem không nổi nữa, đành phải chủ động bước qua nói chuyện phiếm với hai nữ sinh này.
Đây cũng coi như là trá hình giải cứu lỗ tai Phó Dư Hàn.
Đối phó với các nữ sinh thích hợp với Văn Dục hơn việc nướng thịt.
Suy cho cùng hắn vẫn là người mang mặt nạ ‘Nho nhã lễ độ’ mà lớn lên.
“Cảm ơn.” Tranh thủ lúc rảnh, Phó Dư Hàn thấp giọng nói một câu bên tai Văn Dục.
“Không có gì.” Ở khoảng cách này, mùi thịt nướng xung quanh rất nhạt, khiến cho hương vị trên người Phó Dư Hàn càng thêm rõ ràng.
Văn Dục ngửi ngửi một chút, chóp mũi tràn đầy hương chanh.
Mặc dù rất dễ nghe, nhưng không phải là mùi sữa tắm trong nhà Văn Dục.
Vì vậy hắn lại cân nhắc một chút, tranh thủ lúc nào đó lại đem người này về nhà mình ở qua đêm mới được.
Mùi vị có thể thỏa mãn h@m muốn chiếm hữu nhỏ bé bí ẩn lại có chút b3nh hoạn của Văn Dục, đây là bí mật hắn chưa bao giờ nói ra với ai.
“Buổi chiều tôi đã dạo qua một vòng, từ con đường này đi lên khoảng chừng hai mươi phút, có thể đến được một khu đất trống có tầm nhìn rất rộng.” Văn Dục nhấn giọng nói, “Mặc dù không phải đỉnh núi nhưng cảm giác cũng không khác lắm, rất thích hợp…… Đi dạo.”
Động tác trên tay Phó Dư Hàn không dừng, nhưng ánh mắt khẽ liếc lại đây.
Văn Dục nhìn chằm chằm cậu: “Một lát nữa có muốn đi lên nhìn một chút không?”
“Buổi chiều không lên, hiện giờ trời đã tối đen như mực, cái gì cũng không thấy sao lại muốn đi lên núi?” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói, “Cậu nói thật đi.”
“……” Văn Dục bất đắc dĩ, “Thỉnh thoảng cậu không thể giả ngốc một lần được sao?”
Phó Dư Hàn cụp mắt, cười khẽ hai tiếng: “Được rồi, tôi không hỏi nữa.
Một lát nữa ăn uống xong chúng ta đi.”
Tới lui một hồi, đồ ăn bọn họ chuẩn bị cũng đã được nướng chín hơn phân nửa.
“Được rồi, đừng nướng nữa.” Dương Phàm hô hào, “Lại đây ăn trước đi, mọi người cũng đói bụng rồi.
Lát nữa không đủ thì chúng ta lại nướng thêm.”
Gió núi ban đêm khá mạnh, lúc trời vừa tối Phó Dư Hàn đã nhóm sẵn bếp lửa, giao lại cho Chử Lỗi và Dương Phàm trông coi.
Hiện giờ đồ ăn cũng đã nướng xong, cả bọn quyết định dọn sang bên này, quây quần quanh bếp lửa trại cùng nhau ăn tối.
Có thịt, có rau, còn có rượu, cộng thêm cả một buổi chiều phụ giúp nhau chuẩn bị, những nam nữ sinh trẻ tuổi này bất luận là có quen biết nhau hay không cũng đều nhanh chóng kết thân, đùa giỡn kéo gần khoảng cách.
Ăn lửng bụng, Dương Phàm bỗng nhiên xoa xoa tay, chạy vào phòng.
Phó Dư Hàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“Đừng nhìn.” Văn Dục vươn hai ngón tay véo lên gáy cậu, khiến Phó Dư Hàn phải xoay người lại, thấp giọng nói, “Ăn đi, đừng nhìn cậu ấy.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một lúc, bất đắc dĩ nói: “Sao trông cậu còn nhạy cảm hơn cả tôi vậy.”
“Coi như vậy đi.” Văn Dục tùy cậu muốn nói gì cũng được.
Suy cho cùng, “Cách mạng vẫn chưa thành công” ——
Tuy vậy, Văn Dục không cho Phó Dư Hàn xem cũng không phải hoàn toàn vì ganh tị.
Qua chừng mấy phút, Dương Phàm mới từ trong phòng trở ra, trên tay cầm theo một cái bánh sinh nhật cao tám phân.
Hai ngọn nến cực lớn hình số “1” và “8” được thắp sáng trên chiếc bánh kem trang trí tinh xảo.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ——” Y mỉm cười, vừa hát vừa đi tới bên cạnh Phó Dư Hàn, khiến ánh nến lấp lánh hắt vào trong đáy mắt cậu.
Người xung quanh đều đứng lên, gia nhập đội ngũ ca hát.
Phó Dư Hàn đối với chuyện này vô cùng kinh ngạc.
Dương Phàm đang đứng trước mặt cậu mỉm cười.
Trong trí nhớ của Phó Dư Hàn, Dương Phàm từng rất nhiều lần làm sinh nhật cho cậu, nhưng trước giờ chưa từng có lần nào đặc biệt như hôm nay.
Trước đây, cậu từng rất thích lúc Dương Phàm cầm bánh kem đi về phía mình, khi đó ánh nến sẽ phản chiếu ánh mắt dịu dàng của y, tựa như đại dương sâu thẳm.
Phó Dư Hàn nguyện ý chết chìm luôn trong đó.
Nhưng mà hôm nay……
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ——” Sau khi khàn giọng hét lên chữ cuối cùng, Dương Phàm lần nữa nhìn về phía Phó Dư Hàn, cười to nói, “Tiểu Hàn, thành niên vui vẻ!”
Phó Dư Hàn: “……”
“Sao lại ngẩn người ra thế, cậu không nhớ hôm nay là sinh nhật mình sao?” Dương Phàm nói xong liền cúi người, lúc nhìn thấy rõ gương mặt cậu bỗng nhiên trợn tròn mắt, “—— cậu khóc đấy à?”
Văn Dục đang ngồi bên cạnh liền kéo y qua một bên.
“Không có.” Phó Dư Hàn chớp mắt, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Đón một cái sinh nhật mà thôi, có gì đáng khóc chứ.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Dương Phàm gật đầu, “Tới đây nào, nhanh cầu nguyện rồi thổi nến đi thôi.”
Chỉ còn lại Văn Dục vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.
“Tôi không sao đâu.” Phó Dư Hàn cười với hắn, nhắm mắt lại.
Chốc lát sau, cậu mở mắt, thổi tắt ngọn nến.
“Woa!! Ăn bánh kem ăn bánh kem!!”
Chử Lỗi vô cùng tích cực trong việc cắt bánh, cậu ta chính là người đầu tiên nhét dao vào tay Phó Dư Hàn: “Người được sinh nhật cắt dao đầu tiên! Nhanh đi Phó ca, tớ thèm cái bánh kem này cả một buổi chiều rồi! Tớ cực kỳ thích bánh của cửa hàng này đấy!”
Phó Dư Hàn vô cùng cạn lời cắt xuống nhát đầu tiên, sao đó ném cả dao lẫn bánh kem cho Chử Lỗi xử lý, nghiêng đầu nhìn Dương Phàm: “Cậu chuẩn bị bánh kem này lúc nào thế?”
“Lúc trước vốn dĩ đã định nhân dịp này làm sinh nhật cho cậu luôn, hơn nữa còn có……” Dương Phàm khẽ liếc về phía Văn Dục một cái, biểu cảm trên mặt không hiểu sao có chút kỳ quái, “Dục ca tài trợ, chúng tớ gom lại mua một cái bánh tốt hơn.”
Phó Dư Hàn quay đầu, Văn Dục nhướng mày với cậu.
“Vậy quà sinh nhật của tớ đâu?” Phó Dư Hàn hỏi.
“……”
Cả phòng im lặng trong giây lát.
Thật ra Dương Phàm đã chuẩn bị rồi, y cùng Chử Lỗi, Bì Cầu và Ma Can góp lại với nhau, mua một cái máy chơi game mới, hôm nay vừa lúc mang theo đến đây.
“Nhưng mà cậu nhớ phải tập trung ôn tập nhé!” Lúc Dương Phàm đưa quà cho cậu nói, “Đã hẹn đại học sẽ vào chung một trường rồi đấy.”
“Được.” Phó Dư Hàn cười khẽ.
Những người còn lại đều không có quà, lúc bình thường cậu lại không hay nhắc đến sinh nhật mình, cho nên bọn họ cũng không biết là hôm nay.
Phương Giai Viễn và Tôn Văn Thụy lập tức dập đầu bồi tội: “Phó ca! Chúng tớ sai rồi!! Trở về nhất định sẽ đền bù cho cậu!!”
Ba nữ sinh Tam Trung cũng tỏ vẻ muốn phát lì xì cho cậu, đều bị Phó Dư Hàn từ chối.
“Không cần đâu, tôi chỉ là tùy tiện nói thôi.” Cậu thật sự không để ý, “Các cậu không cần phải tiêu tiền.”
Từ khi tình cảm của ba mẹ rạn nứt, Phó Dư Hàn liền không còn chờ mong sinh nhật nữa, bởi vì cậu biết mình sinh ra không có ai mong chờ, cho nên ngày sinh nhật cũng mất đi ý nghĩa hạnh phúc.
Gần như năm nào Dương Phàm cũng làm sinh nhật cho cậu.
Sinh nhật đối với Phó Dư Hàn mà nói, là một chút an ủi nho nhỏ cho tình cảm lặng thầm đã kìm nén rất nhiều năm kia, có quà hay không có quà cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng mà lần này, cậu suy nghĩ một lúc, đương khi mọi người chia nhau bánh kem, quay đầu cố ý hỏi Văn Dục một câu: “Quà của tôi đâu?”
“Nếu tôi nói không chuẩn bị cậu có tin không?”
Phó Dư Hàn lắc đầu.
Văn Dục có chút ngoài ý muốn nhướng mày, mỉm cười: “Da mặt còn rất dày nha —— đã chuẩn bị rồi, một lát nữa cùng tôi đi lên núi xem.”
Xem?
Phó Dư Hàn đoán không ra là cái gì, chỉ đành gật gật đầu.
Chủ nhân tiệc sinh nhật không thích đồ ngọt lắm, bánh kem chỉ ăn tượng trưng một miếng nhỏ, phần còn lại để cho mọi người chia nhau.
Có thêm thịt nướng và rượu cocktail ít cồn Văn Dục pha chế, cả nhóm vừa ăn vừa cãi cọ ồn ào suốt cả một buổi tối.
“A…… Tớ no quá rồi……”
“Trên bàn đã thu dọn rồi sao?”
“Có ai tắt lửa chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nhanh tắt đi thôi.”
“Cậu đi đi.”
“Đợi thêm một lúc nữa.”
……
Ăn uống no nê xong, chẳng ai còn tâm trạng dọn dẹp.
Cả nhóm nằm la liệt trên ghế vây quanh lửa trại chẳng khác nào một đám thi thể.
Lửa trại có một loại ma lực khiến người ta tập trung chú ý, xung quanh vì thế cũng rất nhanh trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng lửa cháy “tách tách” vang lên trong đêm.
Nhưng thời tiết lại cực kỳ lạnh.
Triệu Đồng rụt cả người vào trong chăn, duỗi tay chọt chọt Dương Phàm, tựa như xin giúp đỡ.
“Đi thôi!” Dương Phàm đột nhiên nhảy dựng lên, “Tắt bếp rồi dọn dẹp thôi, sau đó chúng ta vào nhà chơi, ở đây lạnh quá, đừng ngồi.”
“Lửa trại thì sao?”
“Cứ để cho nó cháy đi, ông chủ bên kia nói nó cháy hết sẽ tự tắt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Một đám người lười biếng bị Dương Phàm mạnh mẽ lôi dậy từ trên ghế, nữ sinh được ưu tiên về phòng trước, nam sinh ở lại phụ giúp nhau dọn dẹp.
Chờ xong hết thảy đã gần nửa đêm, Văn Dục rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị đi tìm xem Phó Dư Hàn đang ở đâu.
Hắn muốn dẫn cậu lên núi xem pháo hoa mà hắn đã chuẩn bị ——
Thành phố cấm pháo hoa và pháo nổ, ở trung tâm thành phố ngay cả tết âm lịch cũng không nghe được tiếng pháo vang.
Hôm mùng hai tết, lúc ở nhà hắn xem phim, Phó Dư Hàn đã từng thuận miệng oán giận một câu như vậy.
Văn Dục cảm thấy mình có lẽ điên mất rồi.
Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị tốt quà tặng cho Phó Dư Hàn, nhưng sau khi nghe được lời nói này của cậu, liền không ngừng lật tung toàn bộ danh bạ của mình, tận dụng tất cả các mối quan hệ, vô cùng vất vả mua được pháo hoa trước ngày hôm nay.
Buổi chiều nhân lúc Phó Dư Hàn đang ngủ, Văn Dục gọi Chử Lỗi cùng lên núi hỗ trợ hắn bố trí.
Chử Lỗi không biết phần tâm tư này của Văn Dục, còn cười nhạo hắn tặng quà lãng mạn như vậy chẳng khác nào đang theo đuổi con gái nhà người ta.
Thật ra Chử Lỗi đã nói đúng một phần.
Văn Dục quả thật đang theo đuổi người ta.
Nhưng mà đối phương lại không phải là con gái.
Dương Phàm dẫn Triệu Đồng vào phòng chiếu phim, đụng phải Văn Dục liền rủ hắn xem cùng.
Văn Dục lắc đầu từ chối, xoay người đi đến phòng KTV, lại trông thấy Chử Lỗi đang ngồi đối diện Từ Thiến Di và Cát Nhiên, mãnh liệt thể hiện tình cảm.
Bên phòng chơi bóng bàn là nhóm Phương Giai Viễn, Tôn Văn Thụy và Trần Mộng Nhàn.
Văn Dục tìm hết một vòng cũng không thấy người đâu, đành mang theo tâm lý thử vận may quay trở lại phòng.
Cửa phòng khép hờ, hắn đẩy cửa bước vào mới phát hiện Phó Dư Hàn đang buộc một cái bao nilon.
Chiếc cặp sách màu đen quen thuộc của cậu đang nằm trên giường, lộ ra một góc quyển sổ vẽ tranh; bên cạnh cặp sách là một hộp nhựa trống ngã nghiêng, nắp hộp bị tùy ý vứt lung tung gần đó.
Chiếc túi nilon trong tay Phó Dư Hàn chứa đầy hình xếp giấy lớn nhỏ.
Thật giống như cậu cố ý gấp một hộp ngôi sao may mắn, chuẩn bị đưa tặng cho ai đó vậy.
Văn Dục chậm rãi nhíu mày.
“Cậu lên đây làm gì thế? Tôi vừa mới chuẩn bị đi xuống.” Phó Dư Hàn nói, “Đi thôi.”
Văn Dục đứng im không nhúc nhích.
“Đi nào?” Phó Dư Hàn nghi ngờ nói, “Cậu làm sao vậy?”
“Vậy là vừa nãy cậu…… Khóc thật sao.” Văn Dục nhìn vào đôi mắt Phó Dư Hàn, “Mắt đỏ rồi.”
Phó Dư Hàn theo bản năng xoa xoa mắt.
Tất cả chờ mong hưng phấn trong nháy mắt đều tan biến hết, Văn Dục nặng nề nghĩ, “Thì ra Phó Dư Hàn khóc chỉ vì Dương Phàm tặng bánh kem cho cậu ấy thôi sao.”
Nhưng mình…… Đã thật sự bỏ rất nhiều thời gian chuẩn bị.
Pháo hoa, quà tặng, còn cả câu “Sinh nhật vui vẻ” chuẩn bị vang lên lúc những chùm pháo hoa rực rỡ và khổng lồ nổ tung trên bầu trời đêm.
Ngay cả giọng điệu nói lời chúc phúc Văn Dục cũng đã luyện tập qua một lần, quả thật vô cùng ngu ngốc.
Có lẽ do biểu cảm trên mặt Văn Dục quá khó coi, Phó Dư Hàn đột nhiên hoảng loạn lên, mở miệng muốn giải thích: “Tôi không phải bởi vì……”
“Cậu không cần phải nói đâu.” Văn Dục cắt ngang lời cậu, “Tôi hiểu, rất khó quên, không sao cả.
Tôi…… Chúng ta đi lên núi thôi.”
“…… Ừm.”
“Trong chiếc túi đó của cậu là gì vậy?”
“Cái này à?” Phó Dư Hàn giũ giũ túi nilon, dưới ánh nhìn khẳng định của Văn Dục khẽ mỉm cười, lắc đầu, “Chỉ là một ít rác rưởi mà thôi.”
Rác rưởi gì mà lại đáng giá để cậu vác từ nhà mình lên đến trên núi vậy?
Có lẽ cậu muốn đưa cho Dương Phàm, nhưng cuối cùng lại không đưa ra được.
Văn Dục bĩu môi, xoay người đút tay vào túi quần đi ra ngoài.
Bầu không khí đột nhiên lạnh đến cực điểm, từ các dãy nhà không ngừng truyền ra âm thanh ca hát và lời thoại phim ảnh ồn ào…… Chỉ duy nhất hai người bọn họ vô cùng yên tĩnh đi qua hàng hiên.
Phó Dư Hàn không biết mình nói câu nào chọc đến Văn Dục.
Cậu luôn cảm thấy dường như hắn đã hiểu lầm cái gì rồi, nhưng đối phương lại không lên tiếng, cho nên cậu cũng không dám chắc.
Rốt cuộc lúc đi tới gần cửa, Phó Dư Hàn mới nhớ đến một chuyện, gọi hắn: “Đợi chút.”
Văn Dục quay đầu lại.
Cậu bước tới gần đống lửa trại, xoay người nhìn thoáng qua mấy căn phòng còn sáng đèn bên trong, hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó, mở ra túi nilon, trút toàn bộ đồ vật trong đó vào đám lửa.
Ngọn lửa lập tức bùng lên hai tấc.
Văn Dục mơ hồ thấy được đó là một đống ngôi sao may mắn tám cánh và rất nhiều ngôi sao giấy bình thường.
Đầy một túi lớn.
Đây là thứ Phó Dư Hàn mang theo suốt quãng đường đến đây, nhìn thoáng qua cũng biết đó là một món quà tặng tinh xảo.
…… Lúc trước tặng cho hắn, bất quá chỉ là một cái mà thôi.
Một ngôi sao.
Văn Dục theo bản năng sờ sờ khăn quàng cổ đang quấn trên người.
Mà cho Dương Phàm, lại là cả một túi lớn như vậy.
Hắn thật sự không bì được.
“Rốt cuộc mình cũng chỉ là người bình thường.” Văn Dục yên lặng nghĩ, “Cho nên lúc này mình thật sự rất ghen tị.”
Phó Dư Hàn nhìn những ngôi sao bằng giấy cậu vừa đổ vào lửa kia từ từ biến thành tro tàn, tiện tay ném luôn túi nilon vào thùng rác bên cạnh, cuối cùng đi về hướng Văn Dục.
“Đi thôi.” Cậu nói.
Văn Dục vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt lạnh lẽo vì gió núi của Phó Dư Hàn, chạm vào một thứ chất lỏng ấm áp.
Hắn thật sự rất ghen, ghen đến mức có thể bùng nổ ngay lập tức, khiến căn nhà này biến thành một đống hỗn độn.
“Cậu lại khóc sao.” Văn Dục nhìn cậu, ánh mắt nặng trĩu.
Phó Dư Hàn lấy trong túi ra một gói khăn giấy, tùy tiện xoa xoa mắt, xì xì mũi: “Thế này chẳng phải hết rồi sao.”
Văn Dục bị cậu làm tức giận đến bật cười, xoay người bước đi.
“Dục ca!” Phó Dư Hàn vươn tay giữ chặt hắn.
Hết chương 71.