Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 83

“Ầm.”

Văn Dục lại ném thêm một bộ đồ vào rương, quay đi ngoảnh lại đã chất thành một đống lộn xộn.

Rốt cuộc Phó Dư Hàn nhìn không nổi nữa, thở dài, bước qua giúp hắn xếp gọn từng món quần áo, cất vào trong rương hành lý.

“Đã nói để đó một lát nữa tôi gấp mà.” Văn Dục lẩm bẩm, “Cậu làm thế giống như tôi đang sai sử cậu vậy.”

“Tôi rất vui lòng, được chưa.” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ nhìn hắn, “Cậu chuẩn bị chạy trốn tới đâu hả?”

“Không biết, trong danh bạ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có nổi một hai người có thể chứa chấp chúng ta sao?” Văn Dục nói, “Đi ra ngoài trốn hai ngày, tránh cho Văn Tự Minh tìm tới tận cửa.”

Mặc dù đã thay khoá, nhưng nếu Văn Tự Minh thật sự đích thân đến đây tìm, vậy thì cũng hơi phiền phức.

Phó Dư Hàn “Ừm” một tiếng.

“Cậu có muốn về nhà thu dọn chút đồ đạc không?” Văn Dục quay đầu hỏi cậu.

Trong khoảng thời gian Phó Dư Hàn ở đây, lúc nào thiếu quần áo, Văn Dục liền trực tiếp lấy đồ của hắn cho cậu mặc, vì thế quần áo của cậu chỉ có vài món.

V.ăn Dục thích như vậy, nhìn Phó Dư Hàn mặc quần áo của mình, dùng sữa tắm và nước giặt đồ của mình, cả người dần dần lây nhiễm hương vị của hắn, dục vọ.ng chiếm hữu mơ hồ trong lòng liền được thoả mãn một cách kỳ lạ.

“Ngày mai đi.” Phó Dư Hàn không phản đối, “Nhưng mà tôi cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn cả.”

“Ừm.” Văn Dục gật gật đầu, nghiêm trang nói, “Chúng ta phải mang theo chút hành lý mới giống như đang chạy trốn.”

“……”

Phó Dư Hàn không nhịn nổi nữa, nghiêng đầu phụt một tiếng, thấp giọng bật cười: “Sao cậu có thể buồn cười như vậy hả.”

Cuối đông, ngoài cửa sổ từng trận gió lạnh gào thét.

Trong căn phòng ấm áp, ánh sáng nhạt toả ra từ ngọn đèn nơi đầu giường, Phó Dư Hàn ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, trên người khoác bộ quần áo cực kỳ bình thường, khe khẽ mỉm cười.

Cơn tức giận của Văn Dục bị Văn Tự Minh khơi dậy đã tiêu tán hầu như không còn, trái tim lại chợt trở nên yếu đuối. Hắn rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Này, Tiểu Hàn.”

“Hả?” Phó Dư Hàn ngẩng đầu lên.

“Vừa nãy cậu đi tìm tôi từ khi nào?”

“Về nhà cơm nước xong liền đi.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, giọng điệu trở nên rất nhẹ, tựa như đang ngượng ngùng, “…… Bởi vì tôi cảm thấy, có lẽ cậu sẽ cần tôi.”

Văn Dục liền vui vẻ: “Sao cậu lại thông minh như vậy.”

“Trực giác thôi, hơn nữa……” Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, “Lần đó Ung Dung bỏ thuốc tôi…… Cậu cũng chạy đến cứu tôi mà?”

“À, đúng vậy.”

Nếu không nhắc lại có lẽ Văn Dục đã quên mất từ lâu. Hắn suy nghĩ chốc lát, bất chợt cong môi, im lặng cười một cái.

“Hình như từ lúc đó tôi đã thích cậu rồi…… Hừm, tôi quả thật là một người không thành thật.”

Phó Dư Hàn lại lần nữa cười thành tiếng.

Văn Dục thật sự đã thay đổi rất nhiều, cậu cũng thay đổi rất nhiều.

Dự báo thời tiết cho biết ngày mai trời nắng, nhiệt độ không khí so với hôm nay cao hơn ít nhiều.

Tháng ba.

Mấy cành nghênh xuân đang thỏa sức bung nở.



Di động của Văn Dục gần như là bị Văn Tự Minh giận dữ khủng bố, vì thế hắn đành phải tắt máy.

Nhưng vì để có thể tìm được một nơi chạy trốn, ngày hôm sau lúc ở trường, hắn cầm điện thoại Phó Dư Hàn, đi tới một chỗ không có ai gọi cho tứ ca.

Đám bạn bè kia của Văn Dục, Phó Dư Hàn chỉ có số điện thoại của người này.

“Alo, Phó Dư Hàn? Làm sao hôm nay lại gọi cho anh vậy…… Có việc gì sao?”

Điện thoại vang lên hơn nửa phút, bên kia đầu dây mới mơ hồ có chút âm thanh, tứ ca dường như mới vừa tỉnh ngủ.

Văn Dục hô một tiếng: “Tứ ca.”

“…… Tiểu thất?” Tứ ca ngẩn người, “Sao lại là cậu, điện thoại cậu không gọi được sao?”

“Em cãi nhau với ba, sợ phiền nên tắt máy rồi.” Văn Dục hơi ngừng, “Tứ ca, anh giúp em hỏi mọi người một chút…… Ai có thể cho bọn em ở vài ngày không?”

“Hả?” Tứ ca không hiểu, “Cậu gặp phải chuyện gì sao?”

Chuyện trong nhà mình, ngoại trừ Phó Dư Hàn, Văn Dục chưa từng nói qua với ai. Nhưng bạn bè lâu năm hầu như đều biết đôi chút, quan hệ của hắn và người nhà không tốt.

Lúc này, Văn Dục cũng không kể chi tiết, chỉ nói vừa cãi nhau với ba mình, không muốn ảnh hưởng đến việc học tập, cho nên muốn tìm nơi nào đó ở tạm một thời gian.

Lý do này thoạt nghe vô cùng chính đáng.

“Cũng không phải là vấn đề gì lớn, dù thế nào thì anh cũng tìm được chỗ cho cậu ở thôi.” Tứ ca nói tới đây, hơi dừng lại, giọng điệu lập tức trở nên có chút kỳ lạ, “…… Nhưng vì sao lại là tới hai người?”

“À, bởi vì,” Văn Dục thế mà lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, chẳng khác gì đang cùng tứ ca thảo luận về thời tiết hôm nay, “Em và Tiểu Hàn ở bên nhau rồi.”

Tứ ca: “……”

Đầu kia điện thoại im lặng chừng nửa phút.

Đang lúc Văn Dục nghi ngờ tứ ca có phải định nói điều gì đó đại khái như “Anh cũng để ý Phó Dư Hàn”, giọng nói của tứ ca rốt cuộc cũng truyền ra khỏi ống nghe: “Quả nhiên là vậy, thảo nào anh cứ thấy cậu kỳ lạ thế nào ấy.”

Văn Dục sửng sốt: “Lúc trước em thể hiện rõ ràng như vậy sao?”

“Đúng vậy, bọn họ chưa từng gặp Phó Dư Hàn nên không biết, nhưng anh đã thấy rồi! Tên tiểu tử nhà cậu, bình thường dùng cái ánh mắt kia nhìn cậu ấy…… Chậc chậc, anh nhớ lại còn muốn nổi da gà đây này! Quá mẹ nó buồn nôn!” Tứ ca nói, “Lần trước lúc anh em chúng ta tụ họp, chẳng phải cậu nói có đối tượng rồi sao? Vì vậy anh liền đoán được.”

“…… À.” Văn Dục cười, “Đoán thì đoán thôi.”

“……”

“Sao vậy?”

“Cậu thật sự là tiểu thất sao?” Tứ ca nghi ngờ hỏi, “Không phải là bị người khác xuyên vào rồi chứ?”

“Không giận anh anh liền cảm thấy ngứa ngáy như vậy sao, đừng tự tìm ngược thế chứ.” Văn Dục vui vẻ nói, “Chúng ta nói chuyện hòa bình một chút đi, mau giúp em tìm một chỗ ở —— nhưng nói trước, cái văn phòng kia của anh không được, thật sự quá nhỏ.”

“……”

Lúc này sự im lặng kéo dài đến một phút.

Cuối cùng, tứ ca thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp, sức mạnh tình yêu thật sự quá lớn rồi.”

Thế mà có thể biến một đứa bệnh thần kinh trở thành người bình thường.

Những lời kia của Văn Dục nếu là nói vào lúc trước, ít nhất cũng là “Cái văn phòng tồi tàn kia của anh không được, tiểu gia đây khi nào phải chịu khổ đến mức như thế” vân vân và mây mây.

Đám bạn bè kia của bọn họ, phần lớn đều đã có sự nghiệp ổn định, cung cấp một chỗ ở không khó, ngược lại bọn họ vô cùng hứng thú với cuộc sống yêu đương của Văn Dục. Lão tứ cúp điện thoại xong liền đem vấn đề truyền đạt lại với mọi người, khiến ai nấy nghe xong đều sôi nổi hóng hớt.

Nhưng mà, cho dù hóng hớt thế nào thì vẫn phải để ý đến thứ tự trước sau ——

Trong mấy người bọn họ, người có chỗ ở nhiều nhất chính là lão đại với hai quán bar và một căn nhà riêng. Sau khi nghe xong, Trần Phi Phàm lập tức hỏi lão tứ số điện thoại của Phó Dư Hàn, liên lạc với Văn Dục, bảo hai người bọn họ tối nay đến ở.

“Hoá ra ông chủ quán bar lần trước là người trong nhóm bạn bè của cậu.” Phó Dư Hàn duỗi cổ nhìn Văn Dục nghe điện thoại dưới ngăn bàn.

“Ông chủ Trần là người lớn tuổi nhất, vì vậy gọi là lão đại.” Văn Dục giải thích với cậu, “Nhóm bạn bè này của tôi có bảy người, xếp thứ tự dựa theo tuổi tác, tôi nhỏ nhất nên gọi là tiểu thất.”

“Này, Dục ca,” Phó Dư Hàn đột nhiên nói, “Cậu có biết người tên “Tiểu Thất” là ai không?”

“Ai?”

“Là một trong bảy nàng tiên.”

“……” Văn Dục ngẩng đầu, vẻ mặt cạn lời, “Phó Dư Hàn, cậu tìm chết sao?”

“Không có, tôi tìm thao.”

Văn Dục: “……”

Phó Dư Hàn: “……”

“Vừa rồi chỉ là tôi đột nhiên lên cơn thôi, đừng để ý đến tôi.” Phó Dư Hàn chỉ vào hắn, nghiêm túc nói, “…… Chúng ta đã đồng ý trước khi thi đại học…… Ban ngày ban mặc, cậu đừng nghĩ lung tung.”

“…… Là ai ban ngày ban mặc nói lung tung trước?” Văn Dục quả thật không thể nhịn được nữa, nghiến răng thấp giọng nói, “Thi đại học xong, cậu mẹ nó chờ đó cho tôi.”

Sau khi quyết định xong nơi ở, hơn nữa còn lỡ miệng nói sai, Phó Dư Hàn bĩu môi, nhanh chóng rụt đầu trở về, lấy ra sách bài tập bắt đầu làm.

Kỳ thi thử thứ hai sẽ diễn ra vào ngày thứ sáu tới, cho nên thời gian ôn tập của bọn họ rất hạn hẹp.

Ngược lại là Văn Dục, người từ trước đến giờ vẫn luôn nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập lại vì một câu nói của Phó Dư Hàn mà cảm xúc dâng tràn, ngồi một lúc lâu vẫn học không vô.

Văn Dục nhìn chằm chằm sườn mặt đang tập trung của Phó Dư Hàn một hồi lâu, buồn bực nghĩ, người này thật sự rất quá đáng.

Hắn đã nghẹn lâu như vậy rồi, thế mà cậu còn nhẫn tâm đùa giỡn hắn.



Đương nhiên, Văn Tự Minh không phải là một người dễ dàng bị khiêu khích.

Cho dù bận “Trăm công ngàn việc” ở công ty, nhưng ông vẫn dành ra chút thời gian từ trong lịch trình bận rộn của mình, gọi điện cho Nghiêm chủ nhiệm của phòng giáo vụ.

Sở dĩ bọn họ biết được điều này là bởi vì sau khi kết thúc tiết học thứ ba, Văn Dục bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng.

“Văn Dục.” Học sinh xuất sắc một khi đã muốn phản nghịch thường là đối tượng rất khó dẫn dắt, Chu Văn Khang nhìn hắn, thở dài, “Thầy nghe nói…… Em bỏ nhà đi phải không?”

Văn Dục cau mày: “Ba em phản ánh với nhà trường sao?”

“Ba em hy vọng nhà trường làm công tác giáo dục tư tưởng cho em.” Chu Văn Khang nói, “Làm giáo viên chủ nhiệm, thầy cần phải biết tình huống của em một chút. Mặc kệ nói như thế nào, cho dù em đã thành niên thì hiện giờ vẫn chỉ là một học sinh lớp mười hai thôi, loại chuyện như bỏ nhà đi này không tốt đâu.”

“Nhưng em cũng không có bỏ nhà đi. Em đang ở gần trường học, ngày hôm qua ông ấy muốn em trở về ngôi nhà bên kia, vì vậy em mới không đồng ý.” Văn Dục vô cùng bình tĩnh nói, “Thầy Chu, ba em là một người có tính cách khống chế rất mạnh, em cảm thấy bản thân hiện giờ ở đây sẽ thuận tiện hơn rất nhiều cho việc học hành, lại càng không phải tốn công đi đối phó với ông ấy; huống hồ, kể từ lúc em chuyển tới Tam Trung đến nay, em vốn luôn ở một mình, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến thành tích của em.”

“Nhưng em dọn về cũng sẽ không……”

“Sẽ.” Văn Dục cắt ngang lời ông, gằn từng chữ, “Nếu em nghe theo ông ấy mà dọn trở về, thành tích học tập nhất định sẽ xuống dốc không phanh.”

Hắn ở ba chữ “Nhất định sẽ” đặc biệt nhấn mạnh.

Đây rõ ràng là một câu uy hiếp, Chu Văn Khang không khỏi nhíu mày: “Văn Dục, cho dù em và ba mẹ có mâu thuẫn thế nào thì cũng không nên lấy thành tích của mình ra đùa, lớp mười hai là giai đoạn cực kỳ quan trọng.”

“Ngày hôm qua Nghiêm chủ nhiệm còn nói với em về vấn đề tuyển thẳng.” Văn Dục đột nhiên nói.

Danh sách học sinh tuyển thẳng đã bắt đầu được thảo luận từ cuối học kỳ một, học kỳ mới bắt đầu cũng là thời điểm chốt danh sách.

Về tình về lý, Văn Dục mới vừa đại diện Tam Trung lấy về một giải thưởng quan trọng, lại liên tục giành được hạng nhất các kỳ thi ở trường từ khi chuyển tới đây, cho nên tên hắn gần như đã chiếm được một vị trí trong danh sách.

Việc tuyển thẳng không được phép chọn trường, chỉ có thể do “Bên kia sắp xếp”, vì vậy Văn Dục cảm thấy không thú vị.

“Em không muốn tuyển thẳng, em dự định sẽ thi đại học.” Hắn nhìn thầy chủ nhiệm, cất giọng nhẹ nhàng thản nhiên nhưng vô cùng nghiêm túc, “Điểm số cuối cùng như thế nào, tỉ lệ được tái cấp vốn của nhà trường có thể tăng lên một phần ngàn hay không, quyết định bởi kết quả thi của em như thế nào —— mà em, nếu phải ở cùng với ba mình, thầy Chu, trạng thái nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”

Nhiều năm như vậy khoác lên mình lớp vỏ học sinh gương mẫu, Văn Dục biết rất rõ nhà trường coi trọng điều gì nhất.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc.

Văn Dục rũ mắt, mơ hồ cảm thấy bản thân đã cầm chắc thắng lợi.

Khó khăn nhất khi đối phó với học sinh giỏi chính là ở chỗ này —— thành tích của hắn tốt, thầy giáo cho dù muốn cũng không có biện pháp nào.

Cuối cùng, Chu Văn Khang cũng không nói thêm được điều gì thực tế, chỉ có thể tận tình khuyên bảo vài câu đại loại như “Đừng nghĩ tiêu cực như vậy”, “Không cần làm chuyện gì ảnh hưởng đến bản thân” vân vân mây mây, sau đó liền đuổi hắn trở về lớp học.

Nhưng Văn Dục biết chuyện này vẫn chưa xong.

Thầy chủ nhiệm chỉ là người đầu tiên, mặc kệ nói như thế nào, về sau nhất định sẽ lại có chủ nhiệm phòng giáo vụ chờ hắn.

Vì thế sau khi Văn Dục trở về lớp, đương khi Phó Dư Hàn hỏi thăm tình huống của mình, hắn lại hỏi ra một vấn đề hoàn toàn không liên quan.

“Tiểu Hàn,” Văn Dục nói, “Cậu cảm thấy mình có thể đạt được bao nhiêu điểm trong đợt thi thử thứ hai?”

“Có lẽ trong khoảng từ năm trăm đến năm trăm năm mươi điểm?” Phó Dư Hàn có chút khó hiểu, “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Chênh lệch năm mươi điểm có phải hơi lớn rồi không?”

“Điểm số trên lý thuyết không thể nào chắc chắn được, phải thi xong mới biết.” Phó Dư Hàn nói, “Dựa theo mức độ khó khăn của các bài thi trong lớp gần đây…… Đại khái chừng năm trăm ba mươi điểm đi?”

“Ừm, được rồi.” Văn Dục gật gật đầu.

“…… Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

“Không có gì,” Văn Dục cười cười, “Tôi tùy tiện hỏi chút thôi —— vừa nãy thầy chủ nhiệm cũng không có nói gì, chỉ là ba tôi liên lạc với nhà trường, cho nên thầy ấy mới cần phải gặp tôi nói chuyện một lúc.”

Văn Dục qua loa trả lời, Phó Dư Hàn thấy hắn không muốn nói nhiều, có chút khó chịu.

Nhưng chút khó chịu này đã rất nhanh bị bài thi trong tiết học thứ tư tống ra khỏi đầu —— cuộc sống của học sinh lớp mười hai chính là không ngớt bơi trong biển đề thi như vậy.

Chờ bọn họ làm xong một bộ bài thi thì cũng đã tới giờ cơm trưa. Ăn trưa xong, nào còn ai nhớ đến những chuyện đã nói lúc trước.

Một ngày cứ như vậy liền trôi qua.

Văn Dục đối với chuyện “Bỏ trốn” tỏ ra cực kỳ hứng thú. Vừa đến giờ tan học, hắn liền cổ vũ Phó Dư Hàn về nhà thu dọn đồ đạc.

Hai người bọn họ giống như ăn trộm, vừa quan sát xe cộ xung quanh, vừa trở về nhà Văn Dục lấy hành lý; sau khi trở ra liền cùng đi tới nhà Phó Dư Hàn.

Phó Dư Hàn tìm ra một vali mình đã nhiều năm rồi không sử dụng, gom chút quần áo thường xuyên mặc nhét vào, sau đó khoá lại. Xong xuôi tất thảy, hai người bọn họ kéo rương hành lý đến cổng tiểu khu đón xe.

Lão đại hôm nay ở nhà, chính là “Lầu hai của quán bar” được trang trí theo phong cách đặc biệt mà trước đây Phó Dư Hàn đã từng đến.

Khác với ban đêm, ở đây ban ngày đều luôn đóng cửa, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Hai người xuống xe, Văn Dục gọi điện thoại cho lão đại, không bao lâu liền có một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong cánh cửa nhỏ, đón hai người bọn họ đi vào —— chính là bạn trai của lão đại.

“Các cậu đến rồi?” Vì từng có “giao tình cùng khiêng con ma men”, cho nên người đàn ông này nhìn Phó Dư Hàn thân thiện cười một cái, nhanh chóng bước tới giúp cậu cầm hai cái rương hành lý, “Đi lên rồi nói.”

Trên tay Phó Dư Hàn là hai rương đồ, cậu chỉ đưa ra một cái.

“Các cậu mang theo nhiều đồ như vậy làm gì, nơi này của bọn anh cái gì mà chẳng có?” Lúc lên lầu, người đàn ông hỏi một câu.

Phó Dư Hàn lạnh giọng nói: “Chuyện này phải hỏi cậu ấy.”

Đùa à, Văn Dục đường đường là đại thiếu gia, một lần “Bỏ trốn” thế mà lại soạn ra đến ba cái rương hành lý lớn, khiến Phó Dư Hàn vừa trông thấy liền muốn phun ra một ngụm máu tươi.

“Tôi làm sao biết soạn ra lại nhiều như vậy, tất cả đều là vật dụng cần thiết, cho nên không thể không mang theo.” Văn Dục cảm thấy bản thân cũng thật ủy khuất.

Người đàn ông nọ lại nói tiếp một câu: “Từ từ sẽ quen thôi, cuộc sống sinh hoạt của tiểu thất chính là phải hoàn mỹ như vậy.”

Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng.

Cậu cũng chỉ còn cách làm quen thôi —— bạn trai là do bản thân mình tự chọn, không yêu thương thì còn có thể làm gì?

Ban ngày, căn phòng trang trí theo phong cách mạnh mẽ kia không bật đèn, hiện ra vài phần đơn bạc; người đàn ông dẫn bọn họ đi vào, mở cửa một căn phòng trong đó: “Anh và Phi Phàm ở tại phòng ngủ chính trên lầu, gian này là phòng dành cho khách, đã quét dọn rồi. Nếu có yêu cầu gì thêm cứ nói với anh.”

Nói tới đây, anh khẽ ngừng một chút, lại bổ sung thêm, “Một lát nữa Phi Phàm sẽ xuống, cậu ấy nói có việc muốn tìm…… Tiểu thất.”

“Em?” Văn Dục đang đánh giá căn phòng, nghe vậy liền sửng sốt, “Tìm em làm gì?”

“Anh làm sao biết chứ.” Người đàn ông nọ nhướng mi, bất đắc dĩ nhún vai, “Cậu ấy lại có ý tưởng lớn gì rồi —— cậu cứ trực tiếp hỏi cậu ấy đi.”
Bình Luận (0)
Comment