Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống He

Chương 88

Lớp sáu có khu vực riêng, trong hội trường không có bàn, phụ huynh và học sinh phải ngồi chen lẫn với nhau, vậy nên ba người bọn họ liền ngồi chung một chỗ.

Một lúc lâu sau, Phương Uyển Tĩnh bất chợt nhận ra có chỗ không đúng, khẽ thấp giọng, lướt qua Văn Dục hỏi một câu: “Tiểu Phó, ba mẹ của con không tới sao?”

Câu này vừa hỏi ra, bà lập tức cảm giác được động tác của Văn Dục bên cạnh chợt trở nên cứng đờ.

Phương Uyển Tĩnh bỗng nhiên ý thức được, có lẽ mình đã nói sai gì rồi.

Ngược lại, Phó Dư Hàn chỉ nhẹ nhàng đảo mắt một cái vô cùng hờ hững, sau đó cụp mắt im lặng một lát, rồi khẽ vươn tay chọc chọc Văn Dục.

Văn Dục nghiêng đầu nhìn cậu: “Hả?”

“Cậu đứng dậy,” Phó Dư Hàn nói, “Đổi chỗ ngồi với tôi.”

Văn Dục không biết cậu chuẩn bị nói chuyện gì với Phương Uyển Tĩnh, nhưng hắn cũng chẳng có ý kiến gì, lập tức nhấc chân đứng lên.

Giáo viên phía trên kia đang chuẩn bị lên sân khấu, bên này hai nam sinh cao lớn còn trước mặt bao nhiêu người thay đổi chỗ ngồi, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Ngồi ở vị trí gần sân khấu, Diêu chủ nhiệm bị hai người bọn họ làm cho tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, nhưng lại không thể phát tác ra ngoài, khuôn mặt gần như sắp lệch đến nơi.

“Ba mẹ của con ly hôn rồi.”

Sau khi Phó Dư Hàn ngồi xuống, lời đầu tiên nói ra chính là câu này.

Phương Uyển Tĩnh hơi kinh ngạc —— muốn cạy miệng một nam sinh mười tám tuổi là điều không hề dễ dàng, thế nhưng Phó Dư Hàn lại rất chủ động, vì lẽ đó nên trông cậu lại càng chân thành hơn.

“Sau khi ly hôn, bọn họ từng người đều lần lượt có gia đình mới, hiện giờ mỗi người cũng đều…… Có con cái mới.” Giọng cậu không lớn, ngữ khí thật bình tĩnh, giống như đang kể lại một chuyện không liên quan gì đến mình, “Con ở cùng mẹ, nhưng sức khoẻ của em gái con không tốt, mẹ phải thường xuyên chăm sóc em ấy. Cho nên, mỗi lần họp phụ huynh con đều xin với thầy Chu, để con tham dự một mình.”

Nếu như Phương Uyển Tĩnh là mẹ ruột Văn Dục, bà hẳn là sẽ cảm thấy nên sờ đầu đứa trẻ này, tiếp đó thương tiếc nói với cậu “Sau này con đã có thêm một người mẹ nữa”, nhưng thật tiếc, bà không phải, cho nên bà suy nghĩ một lát, sau đó cũng không làm ra hành động gì thêm, chỉ nói một câu giống như đang cảm thán: “Vậy ư.”

Phương Uyển Tĩnh lấy điện thoại ra: “Kết bạn nhé?”

Phó Dư Hàn cũng cầm lên di động của mình.

Kết bạn xong, hai người bọn họ không nói thêm gì nữa. Trên sân khấu phía trước, giáo viên phụ trách phát biểu đã bước lên, bắt đầu bài diễn thuyết của mình, nội dung chủ yếu là những đề xuất ôn tập trong tuần nghỉ sắp tới của học sinh cuối cấp. Nói liên tục hơn một giờ đồng hồ, sau đó thầy cô tổ trưởng các khối lớp chúc mọi người thi đại học thuận lợi. Phần tiếp theo là phát thông báo, cuối cùng là thời gian dành để trao đổi giữa phụ huynh và chủ nhiệm các lớp, hội trường lúc này cũng dần dần trở nên ồn ào.

Phương Uyển Tĩnh không có chuyện gì cần trao đổi, bà chỉ hỏi hai thiếu niên bên cạnh một câu: “Hai đứa các con ôn tập có vấn đề gì không?”

“Không có.” Cả hai đều lắc đầu.

“Mẹ không hỏi những cái đó. Các con chuẩn bị thi vào trường nào?”

“Đại học T.”

“Nếu không muốn ra nước ngoài thì đại học T thật sự là một lựa chọn không tệ. Vậy được rồi, chúc hai đứa thuận lợi…… Thi xong nếu có thời gian thì đến nhà ăn bữa cơm nhé.” Bà ngừng một chút, nói thêm, “Nhà của mẹ.”

Phó Dư Hàn khẽ liếc mắt nhìn Văn Dục một cái, Văn Dục gật gật đầu.

“Được.” Hắn nói, “Con nhớ rồi.”

Thừa dịp hội trường đang ồn ào, ba người tranh thủ rời khỏi đám đông, sau đó tạm biệt nhau trước cổng trường. Đợi Phương Uyển Tĩnh ngồi xe đi rồi, hai người họ mới sóng vai nhau quay trở lại tòa nhà thí nghiệm —— trước đợt tổng vệ sinh, toàn bộ học sinh khối mười hai đã chuyển hết sách vở đến nơi này, chờ kết thúc đại hội động viên sẽ đến lấy mang đi.

Cửa phòng học trên lầu đã được khoá lại, mang đi số sách này, ước chừng khoảng một thời gian ngắn nữa bọn họ sẽ không quay lại trường.

“Này?” Vừa mới bước vào cửa phòng chứa sách, Phó Dư Hàn cầm lên di động liền sửng sốt, sau đó bật cười, “Dì Phương thú vị thật.”

Văn Dục ngước mắt: “Hả?”

“Dì ấy cho tôi ba nghìn tệ phí sửa đổi xưng hô.” Phó Dư Hàn lắc lắc điện thoại, “So ra còn nhiều hơn cả tiền tiêu vặt của cậu đấy.”

“Mẹ cho cậu nhiều tiền như vậy mà cậu vẫn còn gọi là dì Phương sao?” Văn Dục híp mắt nhìn cậu cười cười, “Hay là cậu muốn tôi ở tại chỗ này hôn đến khi nào cậu sửa miệng mới thôi hả?”

Phó Dư Hàn khẽ nghiêng người một cái, khom lưng lách qua bên cạnh hắn, nhanh chóng tìm được chồng sách giáo khoa và sách bài tập của mình: “Bye bye —— Mẹ cho tôi tiền, cậu hài lòng chưa?”

Văn Dục bật cười một lúc lâu: “Cậu cứ chạy đi, tha cho cậu một tuần.”

“Chỉ một tuần thôi à……”

“Sao thế, nghe có vẻ như cậu không mong chờ nhỉ?”

“Không phải, chỉ là……” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, “Bỗng nhiên tôi có một loại cảm giác nói không nên lời.”

Văn Dục bước qua cầm sách của hắn: “Tiếc nuối hả? Đại khái là mấy năm trung học cứ như vậy kết thúc sao.”

“Cũng không phải.” Phó Dư Hàn lắc đầu, ôm lên sách vở của mình, “Có lẽ là cảm khái một chút thôi —— Cậu gọi xe của Trần ca tới chưa?”

“Đã tới trước cổng rồi,” Văn Dục liếc nhìn điện thoại, “Chúng ta đi thôi.”

Đi thôi, đi thôi, trở về nơi ở của chúng ta.

Chờ qua hết tuần này chính là cửa ải cuối cùng.

—— Thi đại học.

Từ ngày 7 đến ngày 8 tháng sáu hàng năm, giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, đó chính là chiến trường chỉ dành riêng cho học sinh lớp mười hai.



Văn Dục mặc dù đã chuyển trường, nhưng số thứ tự dự thi dường như vẫn xếp theo danh sách cũ, cách xa vạn dặm so với phòng thi của Phó Dư Hàn. Vì vậy, lúc thấy tên mình nằm cạnh một đám bạn học cũ ở Nhất Trung, Văn Dục vô cùng buồn bực. Cho nên, trong quãng thời gian được nghỉ ôn tập, lúc không có việc gì làm, hắn nhất định phải cùng Phó Dư Hàn đụng chạm, cọ tới cọ lui, ôm ấp hôn hôn gì đó, giống như hận không thể bám luôn lên người cậu vậy.

“Nhiều lúc tôi cứ ngỡ mình đang nuôi một con chó bự không đấy.” Phó Dư Hàn bị Văn Dục đẩy ngã trên ghế sô pha, thật sự không thể tiếp tục ôn bài được nữa, đành phải thuận tay đem notebook gác lên bàn trà, trở tay ôm lại hắn, “Anh trai à, cậu làm người đi.”

“Vậy sao,” Văn Dục tựa vào trước ngực nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên cúi người lại gần, khẽ liếm lên khóe môi đối phương, “Vậy tôi là Kim Mao hay là Labrador? [*]

[*] Kim mao: Golden Retriever, còn gọi là chó săn lông vàng hoặc chó tha mồi, là loài chó có bản năng truy tìm và phát hiện con mồi rất nhạy bén nên có thể làm chó đặc vụ để dò tìm ma túy. Đặc điểm chung của loài này là rất hiền lành, thông minh, trung thành và thích chơi đùa.

Labrador: Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc Lab, là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ. Chúng thuộc nhóm chó săn mồi và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ “labrador” trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động.

“Cậu nghĩ đẹp nhỉ, tôi thấy cậu chính là Samoyed thì có.” Phó Dư Hàn có chút ghét bỏ, “Hoặc cũng có thể là Alaska.” [*]

[*] Samoyed: Là một giống chó chăn gia súc kích thước trung bình, có lông dày và lớp bảo vệ màu trắng. Đây là một loài chó thuộc họ Spitz, được đặt tên theo những người Samoyedic sống ở Siberia.

Alaska: Một giống chó kéo xe ở Alaska, có khả năng di chuyển và kéo xe trên tuyết một khoảng cách rất lớn và liên tục. Giống chó này đòi hỏi được tập luyện hàng ngày nếu không chúng sẽ buồn chán và phá hoại.

“Anh bạn này, cậu kiêu ngạo quá nhỉ, dám coi thường chỉ số thông minh của tôi.” Văn Dục nói, “Tối nay không ai giúp cậu giải đề đâu!”

Thần sắc Phó Dư Hàn nhàn nhạt, đầy mặt đều là biểu cảm không hề sợ hãi: “Chẳng sao cả, hôm nay tôi làm ba bộ đề thi, không gặp bài nào không giải được cả.”

“Nhưng hôm nay lão đại đã giúp chúng ta tìm được năm bộ đề thi thật các năm trước của tỉnh bên cạnh, cậu có làm không?”

“Làm.” Phó Dư Hàn lập tức muốn đẩy Văn Dục ra.

Văn Dục lại ấn cậu trở về: “Vậy tôi đây là chó gì nào?”

“…… Cậu nói tiếng người chút đi, không làm chó chẳng phải tốt hơn sao.” Phó Dư Hàn bị hắn chọc cười, ủ rũ cười một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên mở bừng mắt.

Đôi mi dài mảnh nhướng lên như hai chiếc quạt nhỏ, lộ ra ánh mắt trong trẻo.

“—— Cậu nói xem có đúng không, ông xã?”

Văn Dục: “……”

Phó Dư Hàn không hề tránh né, bình tĩnh nhìn hắn.

“…… Đệt,” Văn Dục lập tức bò xuống từ trên người Phó Dư Hàn, vô cùng buồn bực vò tóc, “Nếu không phải chỉ hai ngày nữa thôi là thi đại học, thì tôi nhất định phải làm cậu ngay tại chỗ này!”

“Nếu không phải hai ngày nữa phải thi thì tôi cũng sẽ không nói với cậu những cái này.” Phó Dư Hàn buồn cười bò dậy, “Đề thi thật đâu?”

“Cậu căn bản là không hề nhiệt tình muốn gọi tôi ông xã, cậu chủ yếu là thèm muốn đề thi thật trong tay tôi!”

“Đúng, là tôi bỉ ổi.” Thái độ Phó Dư Hàn cực kỳ thản nhiên, tay vẫn cứ duỗi ra như vậy.

Văn Dục tức giận lấy ra một xấp đề thi in trên giấy A4 nhét vào tay cậu, kế đó chuẩn bị đi vào phòng tắm tự mình bình tĩnh lại. Lúc đi ngang qua chiếc bàn dài, hắn khẽ ngừng bước, sau đó bực bội quay trở lại, dùng tay đập mạnh lên chùm đèn treo phía trên, lúc này mới hả giận bước vào phòng tắm.

Phó Dư Hàn buồn cười một lúc lâu, sau đó mới rũ mắt ngồi dưới ánh đèn, cài đặt hẹn giờ hai tiếng đồng hồ.

Văn Dục đi gần nửa giờ mới quay lại. Lúc trở ra, tóc trên trán hắn lấm tấm bọt nước, nửa khuôn mặt chôn trong bóng tối, thần sắc mệt mỏi.

Nhưng dù vậy, đôi mắt bị che lấp dưới mái tóc kia vẫn rất sáng ngời. Văn Dục đi đến bên cạnh Phó Dư Hàn, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu một lúc, thấp giọng nói: “Có thể……”

Lời còn chưa dứt.

Phó Dư Hàn không ngẩng đầu lên, cậu chỉ đơn giản chống chân xuống đất mượn lực, nương theo tư thế đang ngồi xoay chiếc ghế dài sang hướng khác. Văn Dục nhướng mày, thuận thế ngồi xuống sau lưng cậu, từ phía sau vòng hai tay ôm lấy eo Phó Dư Hàn, gác đầu mình lên vai cậu, nhẹ nhàng ngửi hai cái.

“Sao cậu lại biết tôi muốn ôm cậu.”

“Dạo gần đây chẳng phải cậu luôn nhịn như vậy sao?” Phó Dư Hàn rũ mắt, giọng nói rất nhẹ, “Khổ cực rồi.”

“Biết tôi khổ cực còn ba ngày hai bữa trêu chọc tôi, cậu thật là……” Văn Dục lẩm bẩm, cọ cọ cổ Phó Dư Hàn, “Tôi như vậy có làm ảnh hưởng đến cậu không?”

“Không đâu. Cậu không làm bộ đề thi này sao?”

“Làm. Tôi đi chừng nửa tiếng phải không?”

“Ừm.” Phó Dư Hàn nhìn thời gian.

“Vậy lúc nào đủ bốn mươi lăm phút thì gọi tôi.” Văn Dục khẽ hôn lên sau cổ Phó Dư Hàn, “Tôi để cậu làm trước bốn mươi lăm phút xem cuối cùng ai làm được nhanh hơn.”

“Vào những lúc thế này, cậu rất khiến người khác chán ghét.”

“Cứ cho ghét, thế cậu định làm sao bây giờ?” Văn Dục khẽ cắn nhẹ lên hõm cổ xinh đẹp sau gáy Phó Dư Hàn một cái, “Hàng đã bán ra, không thể trả lại ——”

Phó Dư Hàn rụt cổ về.

“Tôi còn có thể làm sao bây giờ,” cậu thấp giọng nói, “Chỉ đành nỗ lực phấn đấu thôi.”

Văn Dục chôn mặt sau lưng cậu, âm thầm cười cười.

Đây là trò bọn họ thích chơi nhất, Phó Dư Hàn đặt hẹn giờ làm đề theo tiêu chuẩn thi đại học, Văn Dục sẽ tự mình lựa chọn thời gian bắt đầu làm, xem đến cuối cùng ai làm xong trước —— người nào hoàn thành sau sẽ phải nhận nhiệm vụ mua cơm hộp cho bữa ăn tiếp theo.

Thật ra không phải lúc nào Văn Dục cũng thắng, bởi vì hắn thường bắt đầu làm bài một giờ sau khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu.

Nhưng điều thần kỳ chính là, cho dù Văn Dục có bắt đầu lúc nào thì vẫn luôn luôn có thể hoàn thành bài làm trước khi đồng hồ của Phó Dư Hàn reo vang —— tuy rằng có hơi gấp gáp, và tỉ lệ đúng cũng có thể sẽ thấp hơn đôi chút.

Lúc đồng hồ chạy được bốn mươi lăm phút, Phó Dư Hàn thấp giọng nhắc nhở một câu. Văn Dục rốt cuộc cũng đứng dậy, cầm lên phần đề thi của mình bắt đầu viết.

Tự mình ôn tập có một nhược điểm, đó chính là không có ai sửa bài giúp. May mắn đây là đề thật, bọn họ có thể tìm đáp án trên mạng. Sau khi cả hai làm xong đề thi liền so đáp án, kế đó cùng nhau thảo luận một chút, đợi hiểu hết mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Giữa biển đề thi, một tuần cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.

Trường thi của hai người bọn họ cách nhau khá xa. Sáng sớm hôm đó, Trần Phi Phàm và bạn trai y đều dậy thật sớm, từng người lần lượt chuẩn bị xe, đưa hai thí sinh đến trường.

Mặt trời hôm nay rất đẹp.

Trước khi lên xe, Phó Dư Hàn khẽ quay đầu nhìn sang, vừa vặn đối diện với anh mắt Văn Dục cũng đang nhìn mình.

Khoé môi cậu khẽ cong, dưới ánh mặt trời rực rỡ nói một câu: “Học thần, cậu có thể đạt được vị trí thủ khoa không?”

“Khó nói lắm, còn phải xem vận khí nữa.” Văn Dục nói.

Loại chuyện như thi đại học này, mỗi một điểm đều phải tranh đấu.

“Cậu có đem ngôi sao may mắn theo không?”

“Có.” Văn Dục vỗ vỗ cổ áo.

Ở nơi đó, phía dưới cổ áo đồng phục học sinh đơn giản, lộ ra nửa sợi dây đeo màu đen.

“Đừng dông dài nữa, sắp muộn rồi.” Trần Phi Phàm nhìn thời gian, thúc giục nói.

“…… Buổi tối gặp lại.” Phó Dư Hàn nói xong liền nhanh chóng trèo lên xe Lục ca.

Văn Dục trừng mắt nhìn lão đại của hắn một cái, sau đó ngồi vào ghế phụ: “Chắc chắn là anh lại đang giở tính xấu khi thức dậy phải không?”

“Đúng thế, thì sao nào?” Trần Phi Phàm cười nhạo một tiếng, “Vì hai tên nhóc các cậu mà tối hôm qua anh và lão Lục cái gì cũng chưa làm!”

Văn Dục trợn trắng mắt: “Anh nói cứ như có người làm được vậy……”

“Anh đâu có cần phải thi cử!” Trần Phi Phàm mắng một câu.

Chờ xe vào cao tốc xong, y mớt đột nhiên nhớ tới: “Này, chẳng lẽ hai người các cậu đến bây giờ vẫn còn chưa ‘súng thật đạn thật’ sao?”

“…… Đúng vậy.”

“Đệt.” Trần Phi Phàm liền bật cười tại chỗ.

Tài xế đang lái xe mà cười như thế sẽ rất nguy hiểm, Văn Dục giật giật khóe miệng nói: “Anh cẩn thận chút đi.”

“Dù sao thi đại học xong thì sẽ không cần phải kiêng kị nữa.” Hắn nói tiếp.



Nhưng cho dù là vậy, thực tế cũng vẫn có rất nhiều trở ngại.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài hai ngày nhanh chóng trôi qua, liền sau đó bọn họ liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại thăm hỏi từ khắp nơi.

Có bạn học hẹn nhau ăn bữa cơm chia tay, có người hẹn trở về trường thăm thầy cô giáo, còn có cả bảy dì tám mợ chẳng biết đã bao nhiêu năm không liên lạc xuất hiện, hết người này đến người khác lần lượt xông ra như măng mọc sau mưa.

Thật ra sau kỳ thi đại học là khoảng thời gian cao điểm quay trở lại trường. Nhưng nếu về trường, vậy trở về nhà dường như còn thuận tiện hơn.

Màu lam tình cờ gặp gỡ nằm trên một con phố quán bar trong thành phố. Khách hàng lui tới nơi này lại tương đối đặc biệt, nói thật vào ban đêm, hai người bọn họ muốn xuống lầu mua đồ cũng gặp chút khó khăn. Thế nên Văn Dục liền cân nhắc một chút, xem có nên quay về nhà hay không.

“Nếu chẳng may gặp phải ba cậu thì sao?” Phó Dư Hàn hỏi.

“Vậy chúng ta xem tình hình thế nào rồi mới trở về.” Văn Dục nói, “Trước tiên không cần cầm theo mấy món vật dụng hàng ngày, dù sao trong nhà cũng có đồ mới, chúng ta trở về ở hai buổi tối xem ghế nào.”

“Được.” Phó Dư Hàn tùy ý hắn.

Trần Phi Phàm nghe bọn họ nói phải đi liền có chút bất ngờ: “Các cậu định cứ như vậy về nhà sao? Vẫn chưa mở tiệc chúc mừng tiểu thất nữa mà.”

“Bọn em trở về hai ngày xem tình hình thế nào.” Văn Dục khẽ đảo mắt, “Tiệc mừng gì đó đợi đến lúc có kết quả rồi tính tiếp.”

Trần Phi Phàm liếc nhìn Văn Dục, Văn Dục nhìn lại y.

“Ừm ——” Trần Phi Phàm chợt bừng tỉnh, “Vậy các cậu đi đi, không tiễn nhé.”

Phó Dư Hàn: “……”

Hai người bọn họ không mang theo thứ gì, lái một chiếc xe màu đen bình thường trở về nhà.

Lúc xuống xe trước cổng tiểu khu, Văn Dục đảo mắt nhìn khắp nơi một lượt, sau khi xác định không có chiếc xe quen thuộc kia mới ngước cằm: “Cậu vào trước đi.”

“Cậu muốn đi đâu?” Phó Dư Hàn nhìn bóng dáng Văn Dục đi về một hướng khác.

“Mua chút đồ.” Văn Dục quay đầu lại nhìn cậu cười cười, “Chẳng lẽ cậu không biết, tôi khăng khăng phải trở về là để làm gì sao?”

Làm gì?

Đại khái là làm người rồi.

Phó Dư Hàn thở dài, lắc đầu, nhấc chân đi trước vào trong tiểu khu.

May là cậu có mang theo chìa khoá.
Bình Luận (0)
Comment