Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 2

Đường Hạnh vẫn còn đang ngơ ngác nhìn bức thư tình trong tay thì nữ sinh kia bỏ lại lời cảm ơn rồi đi mất, không trông thấy bóng dáng đâu.

Cô ngẩng đầu thở dài, cô gái kia còn không cho cô cơ hội từ chối, đành phải cất thư tình vào balo.

Vào lớp, Đường Hạnh liếc mắt nhìn thấy Trình Liễm Nhất ngồi ở hàng ghế thứ hai, cậu cao 1m8, nổi bật giữa đám nam sinh, hết sức nổi trội.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đường Hạnh lập tức nhìn sang chỗ khác.

Bạn cùng bàn Đỗ Tiêu Lê đã đến từ lâu, vừa nhìn thấy Đường Hạnh vào lớp lập tức vui vẻ cười với cô.

“Hôm nay cậu đi muộn thế, không phải cậu đi cùng với Trình Liễm Nhất sao?” Nhìn Đường Hạnh ngồi xuống, Đỗ Tiêu Lê nghi hoặc hỏi.

Đường Hạnh khéo khóa balo, lấy sách giáo khoa ra đặt lên bàn, cô trả lời: “Cậu không biết thôi, bình thường tớ với cậu ấy đi đến gần trường mỗi người một ngả rồi, hôm nay đúng lúc gặp ba người khác.”

“Không phải lại là mấy bạn nữ đó chứ…” Đỗ Tiêu Lê đoán.

Đường Hạnh gật đầu, “Cậu đoán đúng rồi.”

“Bọn họ sao cứ quấy rầy cậu thế, có chuyện gì thì tự tìm Trình Liễm Nhất đi.” Đỗ Tiêu Lê không nói nên lời.

Đường Hạnh thở dài: ” Không phải các cụ hay bảo quả hồng phải tìm chỗ mềm mà bóp sao, có lẽ là nghĩ ra tay chỗ tớ có tác dụng hơn.”

“Cậu có muốn sau này tự mình đạp xe đến trường không?” Tiêu Lê thông cảm nhìn cô.

Đường Hạnh cười khổ: “Ngày trước lúc tập đi thì bị ngã, đâm ra thành bóng ma tâm lý.”

Đỗ Tiêu Lê vỗ vai cô: “Tối qua mình xem Spider Man, Spider Man nói: năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn, cố lên nhá bạn tôi!”

Đường Hạnh không quá khó chịu, lặng lẽ lấy gói kẹo thỏ, “Nè, đây là người khác tặng cho tớ đó, chờ hết tiết văn tớ chia cho cậu ăn.”

Mắt Đỗ Tiêu Lê sáng lên, kinh ngạc nhìn gói kẹo sữa thỏ trắng: “Ai lại tốt như vậy, tặng cậu gói kẹo thỏ to thế.”

Đường Hạnh cười hì hì, nói thầm vào tai Đỗ Tiêu Lê: “Có nữ sinh nhờ mình đưa thư tình cho Trình Nhất Liễm, đây là thù lao. Cậu xem, như này cũng tốt mà.”

“Chà, bạn học này hào phóng thật đó!”, Đỗ Tiêu Lê cảm thán.

“Hết tiết rồi chia”. Đường Hạnh cất gói kẹo vào cặp.

Lúc này, tiếng chuông vào lớp reo vang, tiếng học thuộc thơ của các bạn cũng lớn hơn.

Đường Hạnh cầm sách ngữ văn, bắt đầu học thuộc những chỗ quên trong <Lậu Thất Minh>, nếu không chủ nhiệm lớp mà kiểm tra thì cô xong đời.

“Sơn bất tại cao…”

Trong phòng học, tiếng học thuộc thơ không ngừng vang lên, xen kẽ còn có Ngữ văn, tiếng Anh,  Lịch sử và Chính trị, Đường Hạnh không bị những tiếng đó làm ảnh hưởng, tiếp tục đọc thuộc bài thơ.

***

Đến 7 giờ 30 phút, chủ nhiệm Điếu Á Hải đi vào lớp 8-6.

Tiếng đọc sách không ngừng vang lên, Điếu Á Hải đi một vòng quanh lớp, đột nhiên đi tới chỗ nữ sinh giữa tổ hai, gấp sách lại, bảo bạn ấy đọc thơ.

Âm thanh xung quanh không dứt, vì mọi người đều biết thói quen của Điếu Á Hải.

Giữa tiếng đọc sách của các bạn, nữ sinh đọc lắp bắp, Điếu Á Hải không nói gì nhìn cô.

“Không thuộc, đứng lên.”

Điếu Á Hải nói xong lại tiếp tục kiểm tra chỗ khác.

Nữ sinh tủi thân cúi đầu, cầm quyển sách tiếp tục học thuộc.

Liên tiếp kiểm tra mấy bạn khác, có học thuộc cũng có người không, trong lớp học không ít người bị phạt đứng lên.

Đường Hạnh nơm nớp lo sợ đọc chậm bài văn, chỉ sợ Điêu Á Hải kiểm tra đến mình. Nhưng có đôi khi, bạn càng không mong chuyện gì xảy ra thì nó lại càng có thể xảy ra với bạn.

Điếu Á Hải gõ bàn học của Đường Hạnh, ra hiệu cho cô đứng dậy đọc bài.

Đường Hạnh nhìn đôi mắt kính của Điếu Á Hải mà da đầu tê rần, tự nhiên cảm thấy như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ngay sau đó, Điếu Á Hải chỉ vào bài thơ <Lậu Thất Minh>.

Đường Hạnh cảm giác mọi thứ dồn dập, rất nhanh sắp xếp lại trong đầu một lần, đọc thơ lưu loát.

Điếu Á Hải mặt không lộ ra cảm xúc, thấy cô đọc xong liền nhẹ nhàng gật đầu, bảo cô ngồi xuống.

Đường Hạnh thở phào nhẹ nhõm, nửa tiếng đồng hồ nước đến chân mới nhảy vẫn có ích.

Xong lượt của Đường Hạnh, Điếu Á Hải lại hỏi thêm vài người nhưng tất cả đều không học thuộc. Điếu Á Hải mặt không chút thay đổi, bước lên bục giảng, cầm khăn lau bảng đập mạnh vào bàn.

Tiếng đọc sách dừng lại.

“Các cô các cậu đi học chỉ để chơi thôi đấy à?” Giọng nói tức giận rõ ràng.

Cả lớp im miệng không nói, trong phòng học yên lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Đọc như vậy mà vẫn không thuộc, tự mình đếm xem bao nhiêu người đứng!”

“Ngày mai tôi kiểm tra lại, ai không thuộc chép phạt ba mươi lần.”

Điếu Á Hải nói xong tức giận đi ra khỏi lớp học.

Tiếng đọc sách nho nhỏ vang lên, dần dần ngập tràn trong lớp.

“Hừ! Trông thầy lúc tức giận đáng sợ thật!” Đỗ Tiêu Lê nhỏ giọng nói.

Trong lòng Đường Hạnh vẫn còn sợ hãi, “Tranh thủ thời gian đọc bài đi.”

***

Hết tiết văn, cả lớp khôi phục sức sống, đại biểu của từng môn đi thu bài tập.

Đường Hạnh nộp vở lên, gặp Trình Liễm Nhất đi từ ngoài vào, cô chạy nhanh đi lấy bức thư tình màu hồng mang đến chỗ ngồi của cậu.

“Này, cho cậu đấy.” Đường Hạnh giải thích, “Có bạn nhờ tớ đưa cho cậu, tớ còn chưa kịp từ chối thì cậu ấy đã chạy mất hút rồi, tớ cũng không biết phải làm sao.”

Trình Liễm Nhất là đại biểu môn Toán, vừa mới đi đưa sách từ văn phòng về. Cậu nhìn phong thư do dự một giây, giây sau nhận lấy.

“Còn gì nữa không?” Trình Liễm Nhất ngẩng đầu lên hỏi.

Đường Hạnh cau mày, nhìn cậu nói: “Cậu tự luyến quá đi, chỉ có một bức thôi. Cậu còn muốn mấy bức nữa?”

“Cậu biết tớ nói cái gì mà.” Trình Liễm Nhất mím môi cười nói.

Đường Hạnh nhất thời cảm thấy tâm tư của mình bị người khác nhìn thấy, cô lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chẳng biết gì cả.”

“Bạn học kia chắc chắn đưa cho cậu cái gì nữa mà?” Trình Liễm Nhất cong mắt nhìn Đường Hạnh, “Tiết văn trước tớ đã thấy rồi, rõ ràng là một gói kẹo thỏ trắng.”

“Đó là thù lao bạn kia cho tớ.” Đường Hạnh lập tức giải thích.

Trình Liễm Nhất cười cười, “Vậy hẳn là phải cho tớ mới đúng.”

“Dựa vào đâu chứ.”

“Nếu không có tớ thì cậu có cơ hội nhận thù lao sao?” Trình Liễm Nhất nhướng mày.

Đường Hạnh: “…”

Cũng có lý…

“Đưa cho tớ đi.” Trình Liễm Nhất cười vươn tay.

Đường Hạnh nhíu mày, thở phì phò nói: “Cậu không thích ăn kẹo, cậu lấy đi cũng vô ích thôi.”

“Bây giờ tớ muốn ăn.” Trình Liễm Nhất không dao động.

“Cậu!” Đường Hạnh cắn chặt răng, “Được được được, tớ đưa cho cậu là được chứ gì.”

Cô về chỗ ngồi, lấy gói kẹo trong balo ném cho Trình Liễm Nhất, hừ hừ nói: “Đây, trả cho cậu, quỷ hẹp hòi.”

Nói xong, cô liền về chỗ.

Trình Liễm Nhất nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cất gói kẹo thỏ vào balo.

“Bình thường không phải cậu vẫn hay mua đồ ăn vặt cho Đường Hạnh sao? Hôm nay sao thế?” Bạn cùng bàn Ngô Hàm khó hiểu nhìn cậu.

Trình Liễm Nhất cười nhạt, “Có một số thứ không thể thu loạn.”

Ngô Hàm vẫn không hiểu, nhưng không hỏi nữa, Ngô Hàm biết Trình Liễm Nhất căn bản sẽ không trả lời.

“Trình Liễm Nhất, câu toán này làm thế nào?” Lúc này có một nữ sinh mặt hớn hở cầm đề hỏi.

Trình Liễm Nhất thu lại nụ cười, thản nhiên nhìn lướt qua, “Trong sách trang 32 có ví dụ tương tự, cậu tự xem đi.”

Nữ sinh đỏ mặt, bị nhìn trúng tâm tư, lắp bắp nói cảm ơn rồi chạy đi.

Thấy thế, Ngô Hàm lắc đầu, cô bạn đó thực sự đã dùng hết cách rồi.

“Cậu sao thế?” Đỗ Tiêu Lê trở về thấy Đường Hạnh mặt mày cau có.

Đường Hạnh bất dĩ nói: “Không có kẹo, không thể chia cho cậu ăn.”

“Không sao đâu, tớ có Vệ Long nè, cậu muốn ăn không?” Đỗ Tiêu Lê cầm gói que cay trong ngăn bàn đưa cho cô.

Đường Hạnh cong mi, “Được nha.”

***

Tan học lúc giữa trưa, Đường Hạnh định đi bộ về nhà, cô muốn cho Trình Liễm Nhất thấy sự quyết tâm của cô.

Cô tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.

Trình Liễm Nhất phóng xe đạp cản đường đi của Đường Hạnh, nói ngắn gọn: “Lên xe.”

Đường Hạnh do dự.

“Hôm nay chắc chắn dì Tĩnh sẽ làm một bàn đồ ăn ngon, nếu cậu về muộn tớ sẽ ăn hết luôn.” Trình Liễm Nhất cười dọa dẫm.

Đường Hạnh trầm mặc một lúc, vẫn quyết định lên xe.

“Tuy tớ ngồi xe cậu nhưng không có nghĩa là tớ không còn giận cậu.” Đường Hạnh không tự nhiên nói.

Thấy cô ngồi lên xe, Trình Nhất Liễm nở nụ cười hài lòng rồi mới phóng xe về nhà.

Nữ sinh xung quanh nhìn hai người họ rời đi, đôi mắt kia chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Đường Hạnh.

Dọc đường đi Đường Hạnh vẫn không hé răng nói nửa lời.

Trình Nhất Liễm bất đắc dĩ, nói: “Cậu định giận tớ tới lúc nào, nửa ngày vẫn còn chưa đủ hả.”

“Lần này phải hết một ngày tớ mới nguôi giận.” Đường Hạnh hừ nhẹ.

“Tớ đã nói rồi, cậu không được nhận quà của người khác.” Trình Liễm Nhất nói.

Đường Hạnh tủi thân, “Tớ không biết cô bạn kia là ai, cậu ấy đưa đồ cho tớ xong là bỏ chạy luôn, tớ làm gì được bây giờ.”

Thật lâu sau, Đường Hạnh nhỏ giọng áy náy, “Xin lỗi.”

Trình Liễm Nhất thở dài, Đường Hạnh đang đắm chìm vào buồn phiền nên không hề hay biết.

Đi đến tiểu khu, Trình Liễm Nhất cất xe đạp dưới hầm để xe rồi mới cùng Đường Hạnh đi lên lầu.

“Cậu còn nhớ cuối tuần trước bị đau răng không thế?” Trình Liễm Nhất đột nhiên hỏi.

Đường Hạnh cúi đầu, “Nhớ mà.”

“Nếu cậu lại ăn đồ ngọt, răng nhất định sẽ hỏng hết.”, Trình Liễm Nhất thở dài.

“Đâu có khoa trương như thế, cậu đừng lừa tớ, răng của tớ rất tốt.” Đường Hạnh bĩu môi.

Trình Liễm Nhất dừng chân, trêu chọc: “Răng mà hỏng rồi cậu đừng hòng tìm được người yêu.”

Đường Hạnh che miệng, đôi mắt to đen láy lên án cậu: “Cậu chỉ biết dọa tớ thôi.”

Trình Liễm Nhất thở dài, cầm gói kẹo thỏ từ balo, “Ăn kẹo thì có thể, nhưng một ngày chỉ có thể ăn một viên.”

Từ nhỏ Đường Hạnh đã tiêu tiền vào đồ ăn vặt như nước, tiền tiêu vặt của cô đều do Trình Liễm Nhất giữ, vì mẹ Đường sợ cô mua đồ này đồ nọ lung tung, cho nên bây giờ cậu chỉ có bước nhượng bộ.

Bởi vì, cô là đồ nghèo rớt mồng tơi.

“Cậu đưa tớ trước đi rồi mình sẽ tin cậu.” Đường Hạnh vươn tay.

Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ, cậu xé gói kẹo, đưa cho cô một viên, “Chỗ còn lại tớ sẽ giữ, ngày mai cậu mới được ăn tiếp.”

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment