Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 36


Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Điều khiến Đường Hạnh ngạc nhiên là Trình Liễm Nhất như đang nhẹ nhàng xoa tóc của cô, không hề có cảm giác bị kéo tóc.
“Được rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói của Trình Liễm Nhất.
Đường Hạnh quay đầu, tiện tay sờ tóc, cô không thể không nói Trình Liễm Nhất buộc không tệ.
“Sao anh lại biết buộc tóc thế? Kĩ thuật còn giỏi nữa.” Đường Hạnh kinh ngạc nhìn anh.
Trình Liễm Nhất né tránh ánh mắt cô, không trả lời thẳng, “Cái này… Nhìn là biết thôi.”
Đường Hạnh khẽ cau mày, cô đột nhiên nhớ lại khi còn bé Trình Liễm Nhất đã làm hỏng con búp bê Barbie của cô.
“Anh còn nhớ hồi nhỏ làm hỏng con búp bê của em không? Thậm chí còn vặn đầu của nó xuống nữa.” Đường Hạnh vừa cười vừa nói, lúc đó cô rất tức giận nhưng không thể cãi lại Trình Liễm Nhất, chỉ có thể đi mách ba mẹ.
Ánh mắt Trình Liễm Nhất lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Trước đây anh không có làm hỏng búp bê Barbie, chỉ lén giấu đi thôi, anh lừa Đường Hạnh.

Sau đó còn bị mẹ mắng một trận, còn dùng tiền tiêu vặt của anh mua búp bê mới cho cô.
“Sao lại nói đến chuyện này?” Trình Liễm Nhất mím môi hỏi.
Đường Hạnh híp mắt cười, “Tại anh buộc tóc cho em nên mới nghĩ tới, trước đây em cũng hay chải tóc cho búp bê.”
Trình Liễm Nhất ho khan, “Sắp phải huấn luyện tiếp rồi, em về đi.”
Đường Hạnh sửng sốt, sau đó lấy điện thoại nhìn thời gian, đúng là sắp đến giờ luyện tập, cô vẫy tay, “Được, em về đây.”
“Ừm, tạm biệt.” Trình Liễm Nhất nhìn cô rời đi.
Đường Hạnh chạy về phía lớp học, cô đang chạy thì bỗng thấy có chỗ không thích hợp lắm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lúc này cô mới hiểu ra tất cả.
Advertisement
Đường Hạnh quay đầu, Trình Liễm Nhất đã sớm rời đi rồi, cô không kìm được cười to thành tiếng.

Điền Giai Lệ đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Đường Hạnh, thấy cô trở về, trêu chọc một câu: “Không về tớ còn định đi tìm đấy.”
Khóe mắt Đường Hạnh mang ý cười, cô gật đầu với Điền Giai Lệ, “Cảm ơn cậu.”
Từ Viên Viên nghi ngờ nhìn cô, “Đi gặp bạn trai vui thế sao?”
Xì…
Đường Hạnh không nhịn được, “Không phải, nghĩ đến một chuyện vui nên cảm thấy rất buồn cười thôi.”
Vừa nói hai câu, tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, Đường Hạnh không nghĩ tới chuyện này nữa, nhanh chóng vào hàng.
***
Huấn luyện quân sự kết thúc, ăn cơm xong bốn người lê cái thân mệt mỏi quay về kí túc xá rồi đi tắm.
Đường Hạnh ra ban công gọi điện cho mẹ Đường, nhân tiện hỏi thăm tình hình của bà ngoại.
“Bà ngoại vẫn khỏe lắm, con yên tâm đi.” Mẹ Đường an ủi cô.
Đường Hạnh thở dài, “Vậy thì tốt rồi, mẹ với ba ở nhà phải tự chăm sóc bản thân đấy.”
“Đi học đại học một cái là biết quan tâm người khác liền, không tệ nhỉ.” Mẹ Đường cười nói, “Con ở trường tầm này là đang học quân sự hả? Nhớ uống nhiều nước, đừng để bị cảm nắng nhé.”
“Vâng, con biết rồi, huấn luyện viên của bọn con tốt lắm, không để bọn con đứng phơi nắng đâu.” Đường Hạnh trả lời.
“Buổi tối nhớ ngủ sớm, đừng chơi điện thoại.

Còn phải ăn uống đúng giờ, sống hòa thuận với bạn cùng phòng.” Mẹ Đường dặn dò.
Đường Hạnh vâng lời, cuối cùng cúp điện thoại.
Sau đó cô lại nhận được điện thoại của Đỗ Tiêu Lê.

Trường của Đỗ Tiêu Lê vẫn chưa vào học nên vẫn đang ở nhà.
“Tiểu Hạnh Tử, có phải các cậu đã học quân sự rồi không?” Đỗ Tiêu Lê ở đầu bên kia hỏi.

Đường Hạnh cười, “Đúng rồi, nào có nhàn nhã như cậu chứ, vẫn được ở nhà.”
“Tớ cũng muốn đi học mà, nhưng trường học khai giảng muộn nên cũng không còn cách nào khác.” Đỗ Tiêu Lê cười ha ha.
Đường Hạnh thở dài, “Vừa mới học quân sự đã mệt chết đi được.”
“Vu Nhiên cũng nói thế với tớ, mấy ngày nay anh ấy ngủ sớm lắm.” Đỗ Tiêu Lê buồn bực nói, “Đúng rồi, các cậu học chung trường, đã gặp mặt chưa?”
“Sao có thể chứ, Đại học Giang Thành lớn thế này, lại không cùng khoa, tớ thấy cả năm cũng không gặp được một lần ấy.” Đường Hạnh lập tức nói.
Đỗ Tiêu Lê nghĩ lại cũng thấy có lý, “Được rồi, chờ khi nào tớ đến tìm cậu đi chơi nhé.”
“Là tới tìm tớ hay Vu Nhiên?” Đường Hạnh nói đùa.
Đỗ Tiêu Lê cười hì hì, “Tìm hết tìm hết.”
Tán gẫu với Đỗ Tiêu Lê vài câu, Đường Hạnh cúp điện thoại rồi lấy quần áo đi tắm.
***
Nửa tháng học quân sự nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đối với Đường Hạnh mà nói cũng là một quá trình rèn luyện.
Ngày cuối cùng, lúc huấn luyện viên sắp đi, các nữ sinh trong lớp đều khóc, Đường Hạnh bị không khí này cảm hóa, trong lòng cũng chua xót.
Nữ sinh lớn mật còn ôm huấn luyện viên, ba người bạn cùng phòng đi ôm người rồi, Đường Hạnh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Từ Viên Viên mang theo nụ cười thỏa mãn trở về, cô nàng hỏi Đường Hạnh, “Cậu có muốn đi ôm huấn luyện viên một cái không, đây là lần gặp mặt cuối cùng đấy.”
Đường Hạnh kiên quyết lắc đầu, “Tớ không đi.”
Điền Giai Lệ quay về, vừa đúng lúc nghe thấy, ” Viên Viên, Đường Hạnh là người có bạn trai, sao có thể để cậu ấy ôm huấn luyện viên, nếu bạn trai cậu ấy ghen thì phải làm sao bây giờ!”
Từ Viên Viên vỗ trán, “Sao tớ lại quên nhỉ, xin lỗi nhé Đường Hạnh.”
Đường Hạnh mím môi cười, “Không sao.”
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, các khoa đều đứng trong hội trường nghe hiệu trưởng phát biểu, còn các giáo quan im lặng đứng yên một chỗ.

Kết thúc, cả lớp cùng chụp hình, các đàn chị từ năm hai trở lên cầm camera đến chụp hộ.
Nhìn đàn chị cầm máy ảnh, học sinh khoa Báo chí không khỏi hâm mộ.
“Oa, tớ cũng muốn chụp ảnh, cầm camera.” Điền Giai Lệ hâm mộ than thở.
Ngô Mẫn Nhi an ủi cô: “Ngày mai là thời gian đăng kí câu lạc bộ của hội sinh viên rồi, chúng ta tham gia nhé.”
“Các cậu đã nghĩ ra sẽ tham gia gì chưa?” Từ Viên Viên nghiêng đầu hỏi.
Ba người còn lại rơi vào trầm mặc, Đường Hạnh cũng đang nghĩ xem mình nên chọn gì.
“Bây giờ vẫn chưa biết, đợi đến lúc đó xem đã.” Điền Giai Lệ gãi đầu, cô cũng rất phiền não.
Trên đường trở về.
“Chắc tớ sẽ chọn hội sinh viên, tớ vẫn luôn ao ước mà.” Điền Giai Lệ cân nhắc nói.
Đường Hạnh thấy cô quả quyết như vậy cũng rất ngạc nhiên, “Cậu đã nghĩ sẽ chọn ban nào chưa?”
“Còn phải nói à, ban Tin tức.” Điền Giai Lệ cười híp mắt trả lời.
Ngô Mẫn Nhi cũng nói: “Tớ muốn đến đài phát thanh.”
“Giọng nói của cậu đúng là rất hợp.” Đường Hạnh lập tức đồng ý, cô nhìn Từ Viên Viên, “Viên Viên, còn cậu?”
“Chưa nghĩ đến, tớ sẽ giăng lưới rộng, nếu không chưa chắc đã vào được.” Từ Viên Viên cau mày nói.
Đường Hạnh cũng khổ não, “Tớ cũng phải cân nhắc lại đã.”
***
Sau khi trở về, Đường Hạnh tắm rửa, cuối cùng cũng bỏ bộ rằn ri mặc nửa tháng xuống.

Tuy ngày nào cô cũng giặt bộ đồ này, nhưng mặc suốt nửa tháng người bình thường đều thấy phiền chán.
Tối nay đi ăn với Trình Liễm Nhất, cô thay váy denim bò có thắt lưng, búi tóc thành một viên tròn, trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Ăn uống xong xuôi, hai người nắm tay nhau đi dạo dưới sân trường.
“Ngày mai rất nhiều câu lạc bộ bắt đầu tuyển người, Nhất Nhất, anh có muốn tham gia không?” Đường Hạnh ngẩng đầu hỏi.
Trình Liễm Nhất lắc đầu, “Không, anh không có hứng thú với mấy thứ đó.”
Đường Hạnh không quá ngạc nhiên, dù sao Trình Liễm Nhất cũng là người sợ phiền phức, cô tiếc nuối thở dài, “Nếu anh đến hội sinh viên, em thấy người đến báo danh sẽ chật ních đấy.”

Cô đã thấy trên diễn đàn trường rồi, Trình Liễm Nhất nghiễm nhiên trở thành tân sinh viên được hoan nghênh nhất.

Nếu không phải có người bạn gái là cô, có lẽ cánh cửa khoa y lâm sàng cũng bị đạp phá rồi.
Trình Liễm Nhất rủ mắt nhìn cô: “Ừm, vì em, anh sẽ không tham gia.”
Tuy Đường Hạnh thấy rất vui nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc, “Cảm ơn anh nhé.”
“Em thì sao? Muốn tham gia câu lạc bộ nào?” Trình Liễm Nhất khẽ cười hỏi.
Đường Hạnh đang đau đầu vì chuyện này, cô đem suy nghĩ của mình nói cho Trình Liễm Nhất, muốn anh cho cô một vài ý kiến.
Báo chí có nhiều nền tảng thực tiễn, trong báo giấy có báo tường, báo chí do viện báo và Đại học Giang Thành đồng phát hành, video có video của đài truyền hình và video của tổ tuyên truyền, còn có ban Tin tức của hội sinh viên và hội liên hiệp, cuối cùng là đài phát thanh.
Những thứ này rất thích hợp cho sinh viên Báo chí thực tập, nhưng vì có quá nhiều nên Đường Hạnh không biết nên chọn thế nào.
“Đến Báo tường đi.” Trình Liễm Nhất suy nghĩ rồi cho đáp án, “Bản thảo tin tức là nơi có nhiều sinh viên khoa Báo chí, ở đó em sẽ học được nhiều.”
Thật ra cán cân trong lòng Đường Hạnh có chút nghiêng về bên Báo tường, lúc nghe thấy Trình Liễm Nhất có đáp án giống mình, cô lập tức vui vẻ gật đầu, “Được, vậy chọn Báo tường.”
“Tin tưởng anh vậy à?” Trình Liễm Nhất dừng chân, cười nói.
Đường Hạnh dừng bước, cô nháy mắt với anh, tinh nghịch mỉm cười, “Em tin tưởng quyết định của anh, Nhất Nhất nói gì cũng đúng.”
Khóe môi Trình Liễm Nhất cong lên, ánh mắt nhìn Đường Hạnh tràn đầy nhu tình, trong lòng anh như sụp đổ một góc, nơi đó mềm nhũn.
Anh thở dài ôm Đường Hạnh vào ngực, “Dễ tin người như vậy cũng không tốt.”
“Anh cũng đâu phải người khác.” Đường Hạnh ở trong lòng anh lẩm bẩm.
Trình Liễm Nhất cong môi, khóe mắt đều là ý cười.
Cằm của anh ở trên đỉnh đầu Đường Hạnh, chỉ khẽ ngửi đã ngửi thấy mùi dầu gội đầu trên tóc cô.
“Em dùng dầu gội mùi gì thế?” Trình Liễm Nhất đột nhiên hỏi.
Đường Hạnh ngẩng đầu, cười nói: “Hoa nhài, thơm lắm.”
“Ừ, rất thơm.”
Ánh mắt Trình Liễm Nhất trầm xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi anh ngày nhớ đêm mong, nuốt lời Đường Hạnh định nói vào..

Bình Luận (0)
Comment