Đường Hạnh vui vẻ cầm túi đồ ăn vặt to đùng lên xe Trình Liễm Nhất.
Cậu thấy cô ngồi xuống yên sau rồi mới đạp xe đi.
Đột nhiên Trình Liễm Nhất hỏi Đường Hạnh, “Nếu vừa này tớ không xuất hiện thì cậu đồng ý bạn học kia phải không?”
Đường Hạnh ngơ ngẩn, “Cậu biết rồi à?”
“Tớ đâu phải là đồ ngốc, không nhìn ra được sao?” Trình Liễm Nhất không khỏi buồn cười.
Đường Hạnh nhíu mày, trả lời: “Lúc đấy tớ đã từ chối rồi nhưng bạn học đó rất cố chấp, tớ cũng chẳng còn cách nào, may mà cậu xuất hiện.”
Nếu không phải Trình Liễm Nhất tới kịp, có khi cô phải giằng co thêm một lúc, thậm chí sẽ nhận lời giúp người ta.
“Rất xin lỗi.” Trình Liễm Nhất hổ thẹn nói.
Tay Đường Hạnh đang xách túi đồ ăn vặt không khỏi run lên, cô kinh ngạc, “Cậu không cần xin lỗi tớ đâu.”
Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ cười, “Nếu không phải vì tớ thì cậu cũng sẽ không bị người khác quấy rầy mãi thế.”
Dứt lời, hai người đã về đến tiểu khu.
Đường Hạnh xuống xe, cô bước lên nhìn Trình Liễm Nhất cúi gằm mặt, vẻ mặt tự trách, cũng không biết tại sao lại thấy chút khó chịu.
“Đều là việc nhỏ thôi mà, tớ cũng không để ý.” Đường Hạnh cười an ủi cậu.
Trình Liễm Nhất nhìn gương mặt tươi cười của Đường Hạnh, trong lòng cũng vui lên.
“Huống chi cậu không chê tớ phiền, còn phụ đạo cho tớ mấy môn, lại còn mua đồ ăn cho tớ nữa.” Đường Hạnh giơ túi đồ lên, “Chuyện nhỏ mà tớ cũng có thể giúp.”
“Cảm ơn cậu.” Tâm trạng Trình Liễm Nhất thả lỏng, cười vớ cô.
Đường Hạnh tủm tỉm cười, “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
***
Kì thi giữa kì kết thúc, học sinh cũng được thoải mái mấy ngày, tốc độ chấm bài của thầy cô cực kì nhanh, chưa tới một tuần đã có kết quả rồi.
Một tay Điêu Á Hải cầm sách giáo khoa, bài thi kẹp ở nách, sắc mặt không mấy vui vẻ bước vào lớp.
Nhìn tập bài thi, không khí trong lớp cũng ngưng đọng.
Điêu Á Hải đặt bài thi và sách giáo khoa lên bàn, trầm giọng nói: “Các tổ trưởng phát bài thi cho các bạn đi.”
Tim Đường Hạnh đập thình thịch, môn Văn của cô không kém, bài thi ngữ văn cũng không khó, nhìn chung vẫn gọi là làm được bài, nhưng cô vẫn rất căng thẳng.
Đường Hạnh nhìn thoáng qua bài thi của Đỗ Tiêu Lê, 110 điểm, so với thực lực của cô nàng cũng không khác biệt lắm.
Trong lúc Đường Hạnh còn đang mải mê suy nghĩ thì bài thi của cô cũng phát tới, lúc nhìn điểm hô hấp cũng không khỏi chậm lại.
121 điểm.
Điểm thi cao hơn bình thường, cô thấy rất hài lòng.
Đỗ Tiêu Lê ngó đầu nhìn qua, lúc thấy điểm cũng giơ ngón cái lên.
“Điểm thi Ngữ văn của nhiều bạn thụt lùi. Cả lớp chỉ có 10 bạn trên 120 điểm, so với trước đây ít hơn rất nhiều, chứng tỏ thời gian này các em không đủ nỗ lực.” Điêu Á Hải lạnh lùng nói.
Toàn bộ học sinh đều cúi đầu, không dám hé răng nửa lời.
“Sắp lên lớp 9 rồi, các em còn chưa nắm chắc kiến thức thì còn nghĩ đến chuyện thi lên cấp 3 à? Chờ có điểm của các môn rồi lớp ta sẽ họp lớp.” Điêu Á Hải đập tay lên bàn.
Đường Hạnh sợ hãi, nuốt nước miếng.
“Được rồi, bắt đầu chữa bài thi.” Thầy chủ nhiệm không nói mấy câu vô nghĩa nữa, trực tiếp chữa đề thi Văn.
Tiết văn vừa kết thúc, cả lớp còn chưa kịp hít thở không khí. Vừa vào lớp thì giáo viên Vật ly cũng cầm tập bài thi tới.
Ai nấy cũng than ngắn thở dài.
“Sao thế? Biết mình thi không tốt à?” Giáo viên môn vật lý là một thầy giáo có gương mặt tròn, trông rất phúc hậu, thầy nói câu này trên gương mặt vẫn tủm tỉm cười.
“Thầy ơi, thầy đừng đùa chúng em nữa mà.” Có học sinh buồn bực nói.
Thầy giáo cười ha hả, nói: “Tổ trưởng lên phát bài thi, các em tự xem bài của mình đi.”
Môn Vật lý của Đường Hạnh vốn đã không tốt, cô nhìn bài thi được 82 điểm, còn thấy cực kì vui sướng.
Tiết học vừa hết thì đại biểu các môn đã bị gọi lên văn phòng lấy bài thi, cả lớp ngập trong tiếng kêu gào.
“Phiền chết mất, sao không phát một lúc luôn đi, tớ chịu không nỗi nữa rồi này.” Đỗ Tiêu Lê phát điên nói.
Đường Hạnh thở dài, “Một lần cho xong cũng tốt, nếu không lại càng thêm dày vò.”
Trình Liễm Nhất là đại biểu môn toán, cậu là người về lớp đầu tiên, “Tổ trưởng đi phát bài thi đi.”
Cậu để tập bài xuống bàn, trên tay cầm 2 tờ bài thi, đi tới bàn của Đường Hạnh, “Nhiều chỗ tớ đã nói đi nói lại rồi mà cậu vẫn làm sai.”
Trong lòng Đường Hạnh cực kì đau khổ, sao lại công khai xử tội cô thế chứ.
Nghe thấy lời Trình Liễm Nhất nói, cô còn tưởng mình thi kém lắm chứ, lúc nhìn thấy 110 điểm, tim cô cũng được thả lỏng.
“Ba chữ số không phải là tốt sao?” Đường Hạnh tự an ủi chính mình.
Trình Liễm Nhất hừ nhẹ một tiếng, đặt bài thi của mình lên, sau đó nhìn nàng một cái.
Nhìn bài thi đạt điểm tuyệt đối, Đường Hạnh rất chua xót, học bá chính là học bá, căn bản không thể so sánh nổi.
“Cậu đúng là đồ dễ dàng thỏa mãi, xem kĩ lại mình sai ở đâu đi.” Trình Liễm Nhất đứng cạnh cười cô.
Đường Hạnh đang bực, vội vàng đẩy cậu ra, “Cậu đi ra đi!”
***
Lúc có bài thi của tất cả các môn, Đường Hạnh so sánh thành tích lần trước của mình, phát hiện bản thân tiến bộ rõ rệt, cô rất thỏa mãn, ít nhất mẹ sẽ không trừ tiền tiêu vặt của mình.
Lần này thành tích của Đỗ Tiêu Lê cũng tiến bộ, cô nàng vội vàng cảm ơn Đường Hạnh, “Cảm ơn nhiều nha, nếu không lần này môn toán của mình chắc chắn sẽ nát bét cho xem.”
“Không cần cảm ơn tớ, dù sao cũng là công lao của Trình Liễm Nhất.” Đường Hạnh xua tay.
“Tớ nói rồi mà, nếu thành tích tốt lên thì sẽ mời cậu đồ ăn vặt, tiết sau là tiết thể dục, vừa hay bọn mình có thể xuống căn-tin mua.” Đỗ Tiêu Lê cười nói.
Tiết thể dục làm học sinh được thả lỏng, Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê tới căn-tin. Cô nàng mua kem cho Đường Hạnh, còn mua mấy loại đồ ăn khác, hai người ngồi chỗ bậc thang gần sân thể dục, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tiêu Lê, cậu mua ngần này là đủ rồi đó.” Đường Hạnh nhìn đống đồ ăn vặt trước mắt, ngại ngùng cười.
“Không phải bọn mình đã giao hẹn rồi sao?”
Đường Hạnh lắc đầu, “Có tiền thì phải tiết kiệm, cậu mua nhiều đồ thế này rất tốn kém.”
“Nhưng tớ……”
“Thế này là đủ ăn rồi, không cần phải mua đồ cho tớ nữa đâu.” Đường Hạnh kiên quyết nói.
“Vậy được rồi.”
Đường Hạnh thoải mái xé bao kem, cắn một miếng, thở dài: “Mùa hè phải ăn kem mới đã.”
Giây tiếp theo que kem của cô biến mất không thấy tăm hơi, Đường Hạnh ngẩng đầu thì thấy Trình Liễm Nhất cướp kem của cô.
“Đấy là của tớ mà.” Đường Hạnh lập tức hét lên.
Trình Liễm Nhất cắn một miếng, như là đánh dấu chủ quyền, “Bây giờ nó là của tớ.”
Đường Hạnh tức giận đứng lên đấm một phát vào lưng Trình Liễm Nhất.
“Cậu không tự đi mua được à?”
Trình Liễm Nhất nhướng mi, cười nói: “Cậu lấy bài tập tớ đưa để giúp người khác, que kem này sao tớ không thể ăn?”
Đường Hạnh nghe thấy, tức khắc có chút chột dạ, nhưng giây sau cô ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Tớ mua que khác cho cậu là được rồi, mắc mớ gì cậu lại cướp kem của tớ?”
“Không cần, que kem này khá ngon.” Trình Liễm Nhất híp mắt cười nói.
Đường Hạnh đứng dậy, giơ tay định giằng lấy, “Trình Liễm Nhất, cậu trả lại đây cho tớ!”
Trình Liễm Nhất giơ tay lên cao, cô không cao bằng cậu, với lên cũng không lấy được.
“Cảm ơn nhé.” Trình Liễm Nhất cầm que kem, xoay người rời đi.
Đường Hạnh tức đứng chôn chân tại chỗ, “Dám cướp kem của tớ, đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Đỗ Tiêu Lê ngồi cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, cô nàng choáng váng, hoàn toàn quên đi que kem trên tay mình bắt đầu chảy nước.
“Trình Liễm Nhất ăn kem của cậu……” Đỗ Tiêu Lê cảm thấy đống thông tin hôm nay tiếp thu quá lớn.
Đường Hạnh oán hận ngồi xuống, “Cậu ấy trước kia cũng hay cướp đồ ăn của tớ, chẳng qua là cao hơn tớ thôi, nên tớ cũng chẳng có cách nào.”
Thanh mai trúc mã chính là không giống nhau, nếu nữ sinh khác nhìn thấy chắc là sẽ ghen ghét đố kị muốn chết, Đỗ Tiêu Lê cảm thán.
“Đừng buồn, còn nhiều đồ ăn vặt khác mà.” Đỗ Tiêu Lê an ủi cô.
Đường Hạnh cầm gói bim bim tôm, ăn mấy miếng cùng một lúc. Âm thanh nhai đồ ăn vang lên, tựa như cái miếng bim bim tôm kia chính là Trình Liễm Nhất.
***
Bởi vì chuyện này mà mấy này rồi Đường Hạnh không để ý đến Trình Liễm Nhất, thẳng đến lúc cậu chủ động bắt tay giảng hòa cô mới miễn cưỡng tha thứ.
Thành tích của Đường Hạnh tiến bộ, bố mẹ Đường cũng vui mừng theo, cho cô 100 tệ, hy vọng cô cố gắng hơn, đến lúc thi cuối kì mới có kết quả tốt.
Đến tháng 6, tiết trời càng ngày càng nóng.
Thời tiết nóng bức làm mọi người không thoải mái, Đường Hạnh cũng thế, nhưng có một chuyện làm cô rất vui vẻ, sinh nhật cô sắp tới rồi.
Ngày 26 tháng 6 là sinh nhật của Đường Hạnh, kì thi cuối kì cũng tới gần.
Hôm đó, Đường Hạnh vẫn đi học như thường lệ, nhưng so với mấy ngày trước cô lại càng vui hơn.
Mẹ Đường chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, mua cả bánh kem nữa.
Đường Hạnh cũng không quên Trình Liễm Nhất, lúc ăn tối xong còn bảo cậu tới nhà ăn bánh kem.
“Đi theo tớ.” Trình Liễm Nhất ăn xong, nói với Đường Hạnh.
Hai mắt Đường Hạnh sáng lên, cô biết Trình Liễm Nhất muốn đưa quà cho mình, cô đi sau xoa hai tay, dáng vẻ rất mong chờ.
Đi vào phòng Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh hưng phấn nói: “Có cần tớ nhắm mắt không?”
“Tùy cậu.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh trả lời.
Cuối cùng Đường Hạnh vẫn chọn nhắm mắt lại, chuyện nhận quà này cô vẫn có chút chờ mong.
Trình Liễm Nhất cười như không cười mà nhìn cô một cái rồi xoay người lấy quà.
“Được rồi, cậu mở mắt ra đi.”
Đường Hạnh nghe xong, lập tức mở to mắt, ánh mắt nhìn đôi tay Trình Liễm Nhất, “Quà đâu?”
Trình Liễm Nhất chỉ tay lên bàn, “Quà đấy.”
Đường Hạnh chăm chú nhìn, nét mặt vui vẻ lập tức tối sầm lại, cô không tin, hỏi: “Quà của cậu đây á?”
Trên bàn có sách giáo khoa, tài liệu trọng điểm, sách tham khảo mô phỏng đề thi vào cấp 3 trong 5 năm gần đây.
Đường Hạnh cảm thấy mắt mình nhìn lầm rồi, nếu không thì là Trình Liễm Nhất lầm, ai mà dùng sách tham khảo là quà tặng người khác chứ.
“Đây là quà tớ tặng cậu.” Trình Liễm Nhất khẳng định gật gật đầu, “Sắp lên lớp 9 rồi, tớ cảm thấy nghỉ hè cậu có thể tận dụng để học tập, cho nên mới tặng cậu sách tham khảo.”
Đường Hạnh không tin vào mắt mình, “Có phải cậu giấu quà đi chỗ khác không?”
“Không có.” Trình Liễm Nhất mỉm cười.
Đường Hạnh vừa thất vọng vừa ủy khuất, “Nhất Nhất, cậu thay đổi rồi.”
———–Tác giả có lời muốn nói:Đường Hạnh: Chó con, cậu thay đổi rồi…… Cậu đang trả thù chuyện tớ quên sinh nhật cậu đúng không…..[ kiên cường.JPG]