"Lom, em cũng muốn tham gia. Năm nào cũng đến nhưng em chưa thử bao giờ." Lúc này Chantel mới lên tiếng, cô ta mỉm cười nhìn Lom, nũng nịu nói, "Cùng một đội nhé?"
Lom cười gượng gạo nhưng cũng bất lực vì không thể từ chối thẳng thừng, "Tôi nghĩ Fai cùng đội với cô thì tốt hơn." Anh đem gánh nặng ném sang cho Fai.
"Em không thân, đó là bạn anh mà." Fai đứng lùi lại một bước, anh ló đầu ra từ sau người Diêu Tử Đồng, nháy mắt với Lom khiến Lom đen mặt.
"Nhưng em muốn cùng một đội với Lom à, được không?" Chantel vẫn tiếp tục mè nheo, nhỏ nhẹ năn nỉ Lom khiến anh khó xử. Dù sao đây cũng là con gái của thầy anh, nhưng thật tình anh không muốn thân thiết hơn với cô ta.
Ai cũng nhíu mi vì cử chỉ thái quá của Chantel, đã sớm không vừa mắt Chantel, Kati đụng nhẹ người Sarah, nhướng mi ra hiệu. Sarah lập tức không tiếng động nói, "Đừng lo, để anh."
"Oh ho! Tôi có ý này." Sarah nhanh chóng đi sang và chen vào giữa Lom và Chantel, anh ta cố tình dùng mông của mình hất bay Chantel sang một bên không chút thương tiếc, "Lom, cậu với Din một đội. Còn Fai và bác sĩ Vũ đẹp trai đây." Sarah thuận tay đẩy Lom ra xa, giúp anh thoát khỏi phiền phức.
"Nhưng..."
"Không nhưng gì hết. Người đẹp như em phải cùng đội với mỹ nhân như anh." Sarah cắt ngang lời nói của Chhantel, quơ tay khua môi một cách điệu đà, "Anh đảm bảo không khiến em thất vọng." Muốn dành người của em gái chế à, không có cửa đâu. Mơ đi!
"Sao anh không cùng đội với cô ta?" Chantel tức tối hỏi, tên ẻo lả này dám cản đường mình. Đúng là khốn kiếp!
"Này! Sao cứ ý kiến mãi thế?" Sarah bắt đầu mất hứng, gắt giọng chê bai. Nhưng khi quay sang thấy Phuwanet và Nam như cười như không nhìn mình, anh ta lập túc nhún người, "Xin lỗi ngài!"
Nam và Phuwanet nhìn nhau cười, cũng may Sarah xuất hiện kịp thời, vừa phá tan cục diện rối ren lại không cho Chantel có cơ hội gần gũi Lom. Nhất cử lưỡng tiện.
"Này anh..."
"Sarah sẵn sàng rồi. Bắt đầu thôi!" Sarah trực tiếp phớt lờ lời nói của Chantel, nhìn sang hướng Panu, cao giọng nói.
"Nếu đã vậy, mời đi bên này." Panu thản nhiên nói nhưng sắc mặt anh ta có chút không tốt vì anh ta không được tham gia mà phải làm trọng tài.
Ở đây chỉ có mấy người vui nhưng cả đống người sầu. Diêu Tử Đồng thành công thoát khỏi vòng vây nên vui vẻ cùng Fon đi sang ghế gỗ sát bìa khu đất trống mà ngồi, Kati và Nathee cũng vậy. Để lại một đám thanh niên hậm hực, âm trầm nhìn theo bóng dáng màu trắng vô tình kia.
"Quốc vương làm được không ạ?" Sarah hí hửng lôi kéo Chantel đang mang nét mặt không tình nguyện đi sang chỗ Nam và Phuwanet, anh đang giúp Nam buộc dây vào cổ chân.
"Sao lại không? Trước đây tôi đã làm việc này rồi. Hiếm khi có cơ hội được tham gia cùng mọi người." Phuwanet ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu lên nhìn Sarah, nhướng mày nói xong liền tiếp tục công việc của mình. Còn Nam chỉ cần ngồi yên một chỗ, mỉm cười dịu dàng nhưng gương mặt tràn đầy hạnh phúc khi cô và Phuwanet lại được ôn lại kỷ niệm cùng nhau.
"Nói vậy là tôi phải giữ sức vì người cũ ở đây rất là giỏi nên anh ấy mới cưới được con gái của ông chủ làm vợ." Sarah thẹn thùng và lễ độ nới nhưng giọng cười lại phá hư vô cùng.
Phuwanet phì cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Nam, ánh mắt yêu chiều, anh ôm cô vào lòng, "Không cần. Cứ chơi hết mình."
"Ớ, là ngài nói đấy nhé ạ. Tôi sẽ chơi hết mình đó nha." Sarah nhướng mi nói xong liền dùng mông thần công hất Chantel một cái vì cô ta cứ hừ lạnh mãi.
"Đứng yên đi, cô em." Sarah nghiến răng trầm giọng nói khi Chantel quay sang và bực dọc nhìn mình. Để không mất phẩm giá nên Chantel chỉ có thể mím môi nhịn tức, không phát tiết lửa giận với Sarah.
Bên kia, Fon cũng như Phuwanet, nửa ngồi nửa quỳ giúp Diêu Tử Đồng buộc dây vào cổ chân, ngẩng đầu nhìn cô, cười đầy cưng chiều, "Lát nữa chúng ta sẽ đi hàng đầu tiên, tôi nghe Lom nói bên đó có nhiều nho nhất. Ali lo việc hái, thùng gỗ để tôi cầm."
Thấy Fon nhẹ nhíu mi vì ánh nắng mặt trời chiếu rọi, Diêu Tử Đồng đưa tay che trước trán cho anh, chỉ có ở gần anh cô mới tự nhiên như thế, "Chúng ta nhất định phải thắng họ."
Fon cười khẽ, anh cúi đầu buộc dây cho mình, che giấu đi ánh sáng khác thường chợt lóe qua nhanh trong mắt. Chắc hẳn Ali chưa biết phần thưởng đặc biệt dành cho người thắng cuộc, chỉ mong cô đừng từ chối anh.
Ở khu ghế kế bên, Din hai tay ôm ngực, sắc mặt phát lạnh, hai mắt như tia laze không ngừng phóng về phía Diêu Tử Đồng và Fon. Fai buộc dây xong đứng lên, bắt đầu xoắn tay áo và nói, "Không thể để hai người họ thắng đúng không Lom?"
"Vì sao?" Lúc này Din mới chậm rãi quay đầu sang hỏi.
"Em quên nói với anh, mẹ đã thay đổi giải thưởng năm nay rồi. Cặp nào thắng cuộc ngoài được hai chai Vin de Pays ra còn được ăn tối lãng mạn dưới ánh nến cùng nhau." Fai cười xấu xa nhìn lướt qua Din, Lom, Prin và Tịch Thiên Vũ. Anh sẽ không nói họ biết đây là do anh góp ý với mẹ. Mặc dù kế hoạch có chút trục trặc nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát của anh.
Nhìn mặt Fai không giấu được vẻ đắc ý, Prin và Lom thật muốn đấm cho anh một cái, còn Din đã trực tiếp bồi anh một cước rồi, "Lát nữa em sẽ chết với anh!" Thật không ngờ Fai lại phá hư tới mức này, nếu để Fon và Ali ăn tối cùng nhau vậy chẳng khác nào cho Fon có cơ hội tỏ tình. Không khí lãng mạn dưới ánh nến và tiếng nhạc êm dịu thì chuyện gì cũng sẽ xảy ra...càng nghĩ anh càng muốn giết người.
Tịch Thiên Vũ nhẹ nâng kính mắt, dù bị Fai đụng trúng vai do phải tránh đòn của Din thì anh cũng không biến sắc. Người này làm hỏng kế hoạch của anh, đáng bị đánh.
"Chúng ta không được để Ali và Fon thắng." Prin một tay chống hông nói, không phải anh đang làm dáng mà anh tức tới sốc hông. Anh không có đồng đội không có nghĩa là anh không tham gia. Anh phải phá họ.
"Đi thôi." Ai cũng nhất trí hết nên chuẩn bị sẵn sàng đi sang nơi bắt đầu, Diêu Tử Đồng và Fon không hay biết mình đã bị một số người nhắm trúng, hai người vẫn hồn nhiên đứng ở giữa cặp vợ chồng ông Achille và vợ chồng Nam, trò chuyện cùng họ.
Khi mọi người đều đứng vào hàng, Panu mới đưa tay lên đồng hồ cát, "Mọi người chuẩn bị xong chưa..."
"Xin lỗi đã đến trễ. Tôi không bỏ lỡ điều gì chứ?" Bỗng nhiên một tiếng nói đầy từ tính khiến mọi người đều phải ngoái đầu nhìn lại vì giọng nói của người này quá hay.
"Anh hai!" Diêu Tử Đồng vui vẻ reo lên, mắt tỏa sáng hướng về bóng dáng màu trắng đang đứng trước lều chính.
ThuầnVu Triệt chậm rãi tháo kính râm xuống, nhẹ cong khóe môi, nhu tình nhìn vào Diêu Tử Đồng. Mặc dù ở đây có rất nhiều người nhưng trong mắt anh chỉ chứa cô. Mặc dù âm thanh rất huyên náo nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng nói của cô.