Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 40

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tuy Hàn Nghiêu có ý chí kiên định, nhưng đối mặt với một bé mèo không ngừng kêu meo meo với mình vẫn là không chịu nổi, hắn đành đưa Khương Khả đến nhà Khải Lạc Cách.
Khoảng cách giữa 2 nhà cũng không xa có thể trực tiếp đi bộ tới, hơn nữa phong cách trang trí cũng rất giống nhau, chỉ khác là nhà Khải Lạc Cách có nhiều đồ đạc hiện đại hơn, nhìn qua có vẻ lộn xộn.
Ngay khi Hàn Nghiêu bước vào sân, Khải Lạc Cách đang đợi ngoài cửa, vội vàng chạy tới.
Trông cậu ta có vẻ nôn nóng, đầu tóc rối bù, thậm chí còn đang mặc bộ đồ ngủ chưa kịp thay, vừa chạy đến trước mặt Hàn Nghiêu liền nắm chặt lấy cánh tay hắn.
"Trời ạ, rốt cuộc anh cũng đã tới.

Đồ đâu, máy dò thú cưng đâu, anh có mang theo không?"
Nhìn trạng thái của người đối diện thật sự không tốt, Hàn Nghiêu không khỏi co rút khóe miệng, đặc biệt muốn cảm thán một câu Nguyên soái nhà minh trầm ổn như vậy, tại sao lại có thể có một người em họ hấp tấp như vậy.
"Gấp cái gì, đợi lát nữa sẽ có người đưa dụng cụ tới.

Tôi qua đây xem có chuyện gì xảy ra trước đã."
Khải Lạc Cách lau mặt, biết mình vội vàng cũng không giải quyết được chuyện gì, chỉ có thể ổn định lại, nói ngắn gọn nguyên nhân sự việc.
Thực ra chuyện cũng không có gì quá phức tạp, dạo trước cậu ta luôn muốn nuôi một con Bạch Linh Miêu, tiếc là không làm được thủ tục, bạn bè cậu ta thấy cậu ta không vui cho nên mới mua một con Chuột sợi vàng mua về làm quà tặng.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, tuy không mua được Bạch Linh Miêu, nhưng khi nhận được một con Chuột chỉ vàng thì Khải Lạc Cách cũng rất vui.

Nhưng không biết có phải bạn của cậu ta mua con Chuột chỉ vàng này ở phòng đấu giá ngầm hay không mà, khi mang về không tới 2 ngày đã xảy ra vấn đề.
Không ăn cơm, không uống nước và không chịu sống trong chiếc lồng.

Khải Lạc Cách lo lắng, vốn định mời bác sĩ Linh sủng tới nhà, nhưng bác sĩ chưa kịp mời thì đã con chuột đã biến mất.
"Tôi đã tìm khắp mọi nơi trong nhà nhưng vẫn không tìm thấy.

Sau đó, kiểm tra giám sát mới phát hiện ra nó đã đánh thức dị năng tàng hình".
“Cho nên trước đó cậu không biết nó đã thức tỉnh dị năng tàng hình đúng không?” Hàn Nghiêu cau mày.
“Đúng vậy,” Khải Lạc Cách khóc không ra nước mắt.


“Phòng đấu giá kia thật biết hố người khác.

Lúc đấu giá cũng không có nói con chuột này đã thức tỉnh dị năng.

Bằng không làm sao dám tùy tiện đặt nó trong một cái lồng đơn giản như vậy.

"
Có lẽ để dụ con Chuột chỉ vàng tự xuất hiện, Khải Lạc Cách đã lấy hết đồ ăn và đồ chơi của Chuột chỉ vàng để bên ngoài.
Khương Khả nhảy xuống đất, lật lật đồ ăn mà Khải Lạc Cách chuẩn bị cho con Chuột chỉ vàng.
Hạt vỏ đỏ, to hơn củ lạc một chút, vỏ cứng và có vị chua ngọt.
Khương Khả không cần suy nghĩ "Hướng dẫn thuần hóa linh sủng" tồn tại sâu trong tâm trí cậu đã tự động cho cậu đáp án.
Loại hạt này được gọi là hạt dẻ chua, là một loại thức ăn mà chuột chỉ vàng rất thích, nó cũng là một trong những loại thực phẩm thường được dùng làm món chính.
Chỉ có điều...!Khương Khả im lặng, móc giày của Khải Lạc Cách rồi kêu to.
Não của cậu bị úng nước à? Ai bảo cậu cho con chuột chỉ vàng đó ăn hạt dẻ chua.
“Này,” Khải Lạc Cách hơi sững sờ, cúi đầu thất thần, giây tiếp theo cậu ta mới nhận ra vật nhỏ trên chân mình, “… Mày là, chúa ơi, anh họ của đem người đón về rồi sao.

Đúng rồi, còn chủ nhân của mày thì sao, là chủ nhân mang mày tới đây sao? "
Chủ đề bị lạc ngay lập tức.
Hàn Nghiêu bất lực lắc đầu: "Nguyên soái mang về, không có chủ nhân, từ đầu đến cuối chỉ có mình nó."
Khải Lạc Cách đầu đầy chấm hỏi: "Làm sao có khả năng không có chủ nhân, vậy người nói chuyện với tôi là ai."
“Cậu nói xem, nó không có chủ nhận, từ trước đến nay luôn có một mình.

Vậy thì còn ai nói chuyện với cậu nữa?” Hàn Nghiêu vô cùng đồng tình mà liếc cậu ta một cái.
Khải Lạc Cách: "..." Má ơi.
Khải Lạc Cách trợn mắt ngoác mồm, đầu như một ổ gà nhìn Hàn Nghiêu, rồi nhìn xuống con mèo trắng nhỏ trên mặt đất, trong lòng không khỏi rối rắm.
Thấy chủ đề bị lạc quá xa, Khương Khả bất mãn đánh Khải Lạc Cách: "Ai kêu cậu cho nó ăn hạt dẻ chua?"

Sau khi nhìn thấy phụ đề bên cạnh con mèo trắng nhỏ, Khải Lạc Cách nuốt nước bọt, tuyệt vọng tự an ủi mình rằng có rất nhiều linh sủng thông minh có thể giao tiếp với con người.

Linh sủng có thể giao tiếp với con người không có gì lạ.

Linh sủng có thể giao tiếp với con người không có gì lạ.

Linh sủng có thể giao tiếp với con người không có gì lạ.
Sau khi điều chỉnh tâm lý, cuối cùng cậu ta ngập ngừng nói: "Không thể cho ăn hạt dẻ chua sao, nhưng tôi xem thông tin nói, hạt dẻ chua có thể giảm bớt căng thẳng cho chuột chỉ vàng, tôi sợ nó không kịp thích ứng với môi trường mới, vì vậy mới muốn cho nó ăn một ít.”.
Khương Khả nói: “Hạt dẻ chua có tác dụng giảm căng thẳng, nhưng phải biết chỉ có Chuột chỉ vàng trưởng thành mới có thể ăn, hoặc là ít nhất phải đợi đầy tháng, mới sinh mấy ngày không được ăn hạt dẻ chua, nếu chẳng may ăn phải sẽ gây ra gánh nặng cho đường ruột và dạ dày, nếu nghiêm trọng hơn thì có thể thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng của nó”.
Đương nhiên, không thể trách Khải Lạc Cách không cẩn thận, bởi vì tỷ lệ sống sót của những con chuột chỉ vàng mới sinh quá thấp, người bình thường rất khó nuôi chúng.

Vì vậy, trong những trường hợp bình thường, sẽ không trực tiếp bán trên thị trường.
"Chuột chỉ vàng mới sinh? Thứ họ bán cho bạn tôi thực ra là một con chuột sợi vàng mới sinh." Khải Lạc Cách gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
"Nếu thật sự là chuột chỉ vàng mới sinh thì tệ rồi," Hàn Nghiêu cau mày, sau đó không khỏi nhìn về phía Khương Khả.

"Nhưng làm sao bé biết đây là chuột chỉ vàng mới sinh."
Khương Khả meo meo.
"Bởi vì hơi thở khác nhau, con chuột chỉ vàng mới sinh ra sẽ tỏa ra mùi cỏ rất độc đáo, dùng để tránh kẻ thù tự nhiên, nhưng mùi này nói chung chỉ có linh sủng mới ngửi được."
Mà một cái khác dựa vào nội dung nhiệm vụ do hệ thống phát ra...!Đã hơn 24 giờ không ăn, nếu không phát hiện sớm nhất có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Chuột chỉ vàng có khả năng chống đói rất tốt, trong trường hợp bình thường, không thể nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì không ăn trong 24 giờ.
Mặc dù bình thường hệ thống không đáng tin cậy, nhưng tuyệt đối không nói nhảm về loại vấn đề liên quan đến nhiệm vụ này.
Nếu như vừa rồi sự lo lắng của Khải Lạc Cách chỉ là mười, thì sau khi nghe Khương Khả nói xong, sự lo lắng này lập tức tăng lên 100 điểm: "Xong rồi, phải tìm ngay lập tức.

Con chuột chỉ vàng vừa mới sinh đã mỏng manh như vậy.


Nếu không tìm được nó thì nó sẽ chết mất.

"
Khương Khả nhìn thời gian nhiệm vụ, Chuột Chỉ Vàng biến mất đã sáu giờ, quả nhiên nên tăng tốc.

Bởi vì bên phía Khải Lạc Cách đang thúc giục, máy dò linh sủng từ quân đội đã được gửi tới trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, còn có một kỹ thuật viên đặc biệt chịu trách nhiệm sử dụng dụng cụ.
Người kỹ thuật viên còn trẻ, đeo kính gọng đen dày, cầm máy dò linh sủng đi vòng quanh biệt thự vài vòng, thậm chí còn trực tiếp bắc thang lên mái nhà, cuối cùng chỉ biết lắc đầu tiếc nuối nói với hai người họ.
"Tôi không thể tìm thấy nó.

Sức sống của con chuột chỉ vàng quá yếu, chưa kể nó còn ở trong trạng thái tàng hình.

Tín hiệu rất không ổn định.

Hiện tại không có cách nào để nắm bắt vị trí cụ thể của nó."
Mặt Khải Lạc Cách tái mét, cả trái tim cậu ta như chìm xuống tận đáy.
“Có cách nào giải quyết không?” Hàn Nghiêu hỏi.
Kỹ thuật viên nghĩ một hồi: "Cách tốt nhất là để nó chủ động, hoặc ít nhất là để nó tạm thời giải phóng dị năng tàng hình."
"Tôi e rằng sẽ khó khăn," Hàn Nghiêu lắc đầu.

"Chuột chỉ vàng vốn dĩ rất nhút nhát, cộng với trạng thái vô cùng rối loạn hiện tại, không có cách nào khiến nó chủ động giải phóng dị năng."
“Nếu vậy thì không còn cách nào khác”, kỹ thuật viên cho biết.
Chân của Khải Lạc Cách mềm đi và cậu ta gần như ngồi thẳng xuống đất.
Xong rồi.
Không chỉ là thiếu mất một con Chuột chỉ vàng, nó còn là linh sủng quý hiếm, mà theo pháp luật của đế quốc linh sủng cấp cao đều có luật bảo hộ.

Nếu nó vì sai lầm của mình mà chết, lại bị báo cáo thì trong vòng vài năm tới, cậu ta sẽ không được nuôi thêm bất kỳ linh sủng nào nữa.
Xác nhận máy dò tìm không tìm được con chuột chỉ vàng, Khương Khả trực tiếp mở hệ thống: "Thế nào, khả năng tìm kiếm phạm vi có thể sử dụng ở đây không?"
[Có thể được sử dụng, nhưng giống máy dò tìm linh sủng, con chuột chỉ vàng quá nhỏ, chỉ cần nó vẫn còn tàng hình, rất khó để nắm bắt vị trí cụ thể của nó.



Khương Khả gật đầu, như vậy vấn đề lại quay về chỗ cũ, dù sao vẫn cần con chuột sợi vàng chủ động giải phóng dị năng.
Làm sao để con chuột chủ động giải phóng dị năng...
"Chiếc giường ru ngủ dành cho linh sủng."
Đúng rồi, Khương Khả lập tức đứng dậy, suýt chút nữa quên mất cái này.
Cái này là lần trước cậu rút thăm trúng được, về cơ bản nó là một thứ vô dụng, chẳng có tác dụng gì khác ngoài việc hàng ngày ru các mèo em đi ngủ.
Nhưng có một vấn đề.
“Phạm vi sử dụng của máy ru ngủ như thế nào?” Khương Khả hỏi.
[Trong bán kính một trăm mét, xung quanh không thể có lá chắn bảo vệ trung cấp trở lên.


"Đủ rồi," Khương Khả gật đầu, trực tiếp lấy máy ru ngủ từ trong ba lô hệ thống ra, "Đúng rồi, tiện thể giúp tôi ẩn thân cái máy, tránh cho người khác nhìn thấy."
[Có thể, ẩn thân tốn 1.000 điểm, và số điểm đã bị trừ.

Bật chức năng ẩn thân.


Chỉ có mình Khương Khả mới có thể nhìn thấy cái máy mình lấy ra, cũng giống như lần trước, sau khi bấm nút, có vô số bọt hồng mịn dày đặc bay ra khỏi máy.
Bong bóng hồng tung tóe khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy toàn bộ sân.
Sau khi chú ý đến động tác của Khương Khả, ánh mắt của mọi người đều đảo quanh, Khải Lạc Cách còn chưa kịp hỏi xem bong bóng từ đâu đến, thì đột nhiên người kỹ thuật viên cảm thán.
"Tìm được rồi, con chuột chỉ vàng đã giải phóng ẩn thân."
“Thật không?” Mắt Khải Lạc Cách sáng lên, cậu ta không thèm quan tâm đến những người khác nữa, nắm lấy dung cụ từ tay kỹ thuật viên và chạy theo hướng được đánh dấu.
Trong vòng chưa đầy nửa phút, tìm thấy một con chuột chỉ vàng nằm ngủ dưới một gốc cây ăn quả nào đó.
“Vẫn còn sống.” Cuối cùng thì Khải Lạc Cách cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi kiểm tra nhịp thở của con chuột sợi vàng trên tay.
“Còn sống thì tốt,” Hàn Nghiêu gật đầu, không khỏi nhìn xuống con mèo trắng nhỏ đang ngồi yên lặng trên mặt đất.
Khương Khả ngẩng đầu meo meo với hắn.
Hàn Nghiêu: "..." Một con chuột chỉ vàng có thể thoát khỏi ẩn thân mà ngủ ngon lành, con mèo trắng nhỏ của nhà Nguyên soái có bao nhiêu năng lực vậy?
Bé chuột:
truc-tiep-hang-ngay-cua-manh-sung-de-quo.

Bình Luận (0)
Comment