Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 69


Khương Khả chưa kịp nói thì nhân viên mặc đồng phục màu xanh lam đã lấy đi một ít khoai tây trên bàn nấu ăn còn chưa kịp dùng.

“Làm sao đây, có cần liên hệ với Nguyên Soái không?” Tình huống này hiển nhiên là không đúng, Trần Diêm cúi đầu thấp giọng hỏi Khương Khả.

Khương Khả meo meo lắc đầu.

Vì một vấn đề nhỏ như vậy mà gọi Trạch Duy Á về, thật sự là chuyện bé xé ra to, vẫn là chờ kết quả rồi tính sau.

Nhân viên đã kiểm tra xong, trong tay cầm vật chứng trực tiếp đi đến chỗ Khương Khả.

"Chúng tôi đã kiểm tra và xác nhận, chỗ khoai tây mà bạn dùng là khoai tây giống mới, không phải khoai tây thông thường dùng cho cuộc thi...!Bạn còn điều gì muốn nói nữa không? Nếu không, chúng tôi sẽ trực tiếp thông báo cho đội chương trình hủy kết quả thi đấu lần này của bạn.

"
Khương Khả không nói gì, nhưng Trần Diêm ở bên kia đã bùng nổ, "Tại sao lại hủy kết quả của chúng tôi? Chúng tôi không làm gì sai, hơn nữa cậu nhìn thế nào mà bảo chúng tôi dùng giống khoai tây mới, giống khoai tây mới có màu vàng nhạt, căn bản không phải là màu mà các cậu đang cầm.

"
Hai nhân viên nhìn nhau và thuận miệng giải thích với anh: "Không phải tất cả giống khoai mới đều có màu vàng nhạt, mà còn có những giống khoai mới có màu tím.

Điểm khác biệt duy nhất so với khoai thường là..."
“...!Hương vị,” Khương Khả meo meo, trực tiếp ngắt lời nhân viên rồi nhảy lên bục cao để vài người xung quanh đọc rõ phụ đề, “Khoai tây bình thường sau khi gọt vỏ sẽ tỏa ra vị đắng nhạt, còn giống khoai tây mới dù có màu tím hay màu vàng đều không có vị đắng ”.

Trần Diêm sững sờ, nghĩ đến lúc chuẩn bị khoai tây bé dễ thương có kêu hắn, lập tức phản ứng lại: "Bé biết? Vậy lúc đó bé đã đổi khoai tây về rồi."
“Meo meo.” Khương Khả gật đầu.

Tuy nhiên, lúc đầu cậu còn cho rằng đó là tình cờ, nhưng theo tình huống hiện tại thì có vẻ như là có người cố tình hãm hại cậu để làm ảnh hưởng đến kết quả cuộc thi, khiến cậu không thể suôn sẻ thăng cấp.

Nghe được ý của Khương Khả, nhân viên đột nhiên cảm thấy có chút khó xử.

Khoai tây chưa sử dụng thì không sao.

Nhưng đồ ăn đã được giao đi, bây giờ muốn kiểm tra lại thì căn bản không đủ nguyên mẫu.


“Nếu không, xem đoạn video phát lại đi, cụ thể là dùng khoai tây nào, xem hẳn là biết được.” Trần Diêm nói xong cũng cảm thấy không ổn.

Bề ngoài của loại khoai tây mới và khoai tây thông thường đều có màu tím, sự khác biệt là rất nhỏ.

Ngay cả khi phát lại video, có lẽ người ta cũng không có cách nào để biết liệu Khương Khả có sử dụng khoai tây mới để thi đấu không.

“Meo meo.” Khương Khả vỗ quang não bên cạnh.

Cái này dễ xử lý.

Khi nhận thấy có điều không ổn, cậu đã yêu cầu Đạo diễn Vương Duệ hỗ trợ giữ lại một phần tác phẩm, bây giờ chỉ cần lấy ra kiểm tra là được.

Trần Diêm kinh ngạc liếc nhìn Khương Khả, đặc biệt muốn nói không hổ là mèo do Nguyên Soái nuôi, trước khi có chuyện xảy ra đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, làm một con linh sủng, thật sự là thông minh đến dọa người.

“Được rồi,” hai nhân viên nhìn nhau, cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, “Nếu còn có vấn đề nào khác, chúng tôi sẽ đến tìm đạo diễn Vương Duệ, vui lòng đợi một lúc, khi nào có kết quả, chúng tôi sẽ quay lại để thông báo cho hai người”.


Sau khi nhân viên rời đi, Khương Khả yên lặng ngồi ở trên bàn nấu ăn, chậm rãi phân tích mọi chuyện.

Bình luận trong phòng phát sóng bay nhanh.

[Cái quỷ gì vậy, sao không kiểm tra kỹ mà đã kết tội người ta, hơn nữa dựa vào cái gì mà hủy kết quả, rõ ràng bé dễ thương mạnh như vậy, căn bản không có lý do gì để thay đổi nguyên liệu thi đấu.


[Đúng vậy, thật không hiểu những người đó nghĩ gì? Bé dễ thương tham gia mấy trận đều dành hạng nhất, chỉ cần dựa vào thực lực liền có thể thắng, cần gì phải gian lận.


[Tôi cảm thấy có người hãm hại streamer, cho rằng họ không thể thắng theo cách thông thường nên mới lén lút thay đổi nguyên liệu, rồi sau trận đấu sẽ báo lại, để nhóm chương trình có thể đến kiểm tra và trực tiếp hủy kết quả thi đấu của streamer.



[Đúng, tại sao tôi không nghĩ đến điều đó nhỉ, vậy vừa rồi là ai báo cáo? 】
[Tôi không biết, báo cáo có thể ẩn danh thì phải, tôi cảm thấy rằng người báo cáo có vấn đề, nếu không mọi người đang tập trung vào thi đấu, ai có thời gian để ý xem người khác có thay đổi nguyên liệu hay không.


"Vậy là ai đó đang cố tình gài bẫy chúng ta", Trần Diêm không khỏi cau mày khi nhìn thấy bình luận.

"Nhưng thủ đoạn này quá ác độc.

Nếu cậu thực sự bị hãm hại thành công, thì nó sẽ không chỉ là hủy bỏ kết quả thi đấu.

"
Mà quan trọng nhất là, gian lận từ trước đến nay đều từ lớn thành nhỏ, bản thân Khương Khả là một con mèo được Nguyên Soái nuôi, nếu lấy chuyện này phát tán ra bên ngoài, không biết sau này sẽ nháo ra tin tức gì nữa.

“Anh nghĩ sẽ là ai.” Khương Khả nói.

“Suy nghĩ đơn giản chút, chắc chắn sẽ là 1 trong 2 người cùng nhóm với bé.” Trần Diêm suy nghĩ một chút.

“Dù sao thì kết quả của cậu bị hủy thì 2 người đó sẽ được lợi nhiều nhất.

Tôi nghĩ rất có thể là A Tuệ.

Điểm số của hắn chỉ sau bé.

Không có bé, hắn có thể tiến thẳng vào vòng tiếp theo.

"
Đương nhiên, nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì càng có khả năng, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Nguyên Soái và nhà hắn gây thù chuốc oán không ít, đương nhiên với năng lực của Nguyên Soái, trước mắt còn không có ai gây hại được đến ngài, nhưng làm những chuyện râu ria gây tổn hại danh dự thì vẫn có thể.

[Không phải là A Tuệ, anh ấy rất tốt, hơn nữa cũng không có dã tâm gì, thật sự không cần vì một danh ngạch mà làm chuyện như thế.



[Đúng vậy, A Tuệ vốn dĩ có thực lực, sau lưng còn có một sư phụ, thực sự không cần vì một danh ngạch mà động tay động chân.


[Khẳng định là lỗi của BTC.

Ai báo cáo không quan trọng.

Mong BTC không đổ lỗi cho các tuyển thủ.


Nhìn một loạt thanh âm đỡ lời cho A Tuệ, Trần Diêm lắc đầu, không khỏi nghiêng người trước mặt Khương Khả: "Bé nghĩ thế nào, lần này là ai đứng sau?"
“Meo meo.” Khương Khả lắc lắc cái đuôi.

Đã nói không cần lo lắng, cậu đã chuẩn bị xong hết thảy, sẽ sớm có kết quả.


Trong phòng, nhìn thấy kết quả vẫn đang hiển thị "điều tra bằng chứng, xin cứ yên tâm chờ đợi", A Tuệ ném đống đồ trên tay xuống bàn với vẻ mặt khó chịu.

"Chuyện gì xảy ra, tại sao đến nay vẫn chưa điều tra xong? Không phải kết quả rõ ràng rồi sao, còn điều tra cái gì nữa?"
Trợ lý bên cạnh lau mồ hôi trên đầu: "Có lẽ BTC muốn cẩn trọng hơn.

Dù sao cũng là mèo của nguyên soái, cho dù có đủ chứng cứ cũng không dễ dàng trực tiếp kết tội."
"Tôi không quan tâm nó là mèo của ai," Sắc mặt A Tuệ vô cùng khó coi, đột nhiên nghĩ đến một điều khác quan trọng hơn, "Không đúng...!Chẳng lẽ lúc cậu đổi nguyên liệu để xảy ra sai sót, bị người ta phát hiện."
“Không, tuyệt đối không”, trợ lý vội xua tay “Người tôi tìm là người chịu trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu cho trận đấu, tôi đã nói với anh ta rồi, coi như anh ta bị bắt cũng phải đẩy hết trách nhiệm sang bên đó, nói họ đã trả tiền cho nhân viên để giúp thay đổi nguyên liệu.

"
Sau khi nghe những lời của trợ lý, A Tuệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút.

Thời gian chờ đợi quá lâu, sau hơn 15 phút vẫn không có kết quả Khương Khả vi phạm, lúc A Tuệ không còn chịu nổi nữa, thì thấy có người bước vào.

Sắc mặt người vừa tới vô cùng khó coi, mặc kệ trợ lý đang ở bên cạnh, trực tiếp kéo A Tuệ vào phòng sau.

“Sư phụ?” A Tuệ trợn tròn mắt khi nhìn rõ người đối diện là ai.


Rốt cuộc không còn ai quấy rầy nữa, Tôn Thường cũng đã bình tĩnh lại, cuối cùng quay đầu nhìn về phía đệ tử của mình.

"Đừng gọi tôi là sư phụ, tôi không có người học trò như cậu...!Trước thay đổi nguyên liệu của người khác, sau đó lại báo gian lận, ý đồ đẩy người khác xuống nước, trực tiếp đứng đầu bảng.

Được lắm, có tiền đồ a, cậu theo tôi học nhiều năm như vậy, tốt không học, lại chỉ học được những thứ gà gáy cẩu trộm thế này.

"
"Không, con không..." Trong lòng A Tuệ phát lạnh.

Thật muốn chạy ra hỏi trợ lý xem chuyện gì đang xảy ra, không phải tìm người đáng tin cậy sao? Không phải nhất định sẽ không bị phát hiện sao? Tại sao sư phụ lại biết rồi?
"Cậu thực sự là..." Tôn Sướng tức giận đến chóng mặt, chỉ có thể miễn cưỡng đưa tay ra xoa giữa mày, "Vốn dĩ cậu là người giỏi nhất trong số các học trò của tôi, tôi vốn dĩ còn muốn..."
Những lời sau đó, Tôn Thường không thể nói nữa, những năm qua ông vì sự nghiệp mà không kết hôn và sinh con, vì vậy ông luôn coi những học trò của mình như con đẻ, đặc biệt là đứa út A Tuệ này, Tôn Thường dậy hắn cách nấu ăn, vì hắn mà lót đường, chỉ hy vọng trong tương lai hắn có thể thuận lợi thay thế vị trí của mình.

Ông đã lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn nhiều, thật sự không ngờ học trò mà ông đặt nhiều kỳ vọng nhất lại có thể vì thắng mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

"Có phải có ai đó ở sau lưng ngài nói gì không ạ, sư phụ, ngài phải tin tưởng con,...." A Tuệ lo lắng giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

“Không cần nói nữa.” Tôn Sướng lắc đầu, không muốn nghe hắn nói nữa, vươn tay trực tiếp mở màn hình quang não chiếu lên bàn, “Cậu tự mình xem đi."
Đoạn video trên màn hình nhanh chóng được mở ra, cho thấy bóng dáng của A Tuệ và trợ lý của hắn.

Khuôn mặt của A Tuệ trong video thật xấu xí.

Trợ lý liên tục xua tay, nói người tôi tìm là người chịu trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu cho cuộc thi, tôi đã nói với anh ta rồi, coi như anh ta bị bắt cũng phải đẩy hết trách nhiệm sang bên đó, nói họ đã trả tiền cho nhân viên để giúp thay đổi nguyên liệu.

Đó chính xác là những gì mà hắn vừa nói với trợ ký không lâu.

Nhưng không đúng, A Tuệ nhớ rằng hắn đã tắt camera trực tiếp, thậm chí còn kiểm tra xem mic có mở không, chỉ để đề phòng người ngoài biết được.

Hơn nữa phát sóng trực tiếp...!Nếu thực sự là phát trực tiếp, điều đó có nghĩa là không chỉ sư phụ biết, mà tất cả mọi người đều đã xem video.

“Cậu làm tôi quá thất vọng.” Nhìn phản ứng của A Tuệ, Tôn Thường không nói thêm chữ nào nữa.

Thế là hết.

Nhìn thấy sư phụ im lặng quay lưng bỏ đi, A Tuệ cảm thấy lạnh cả người, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ này..

Bình Luận (0)
Comment