Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 9


Ban đêm gió lạnh thổi qua, con mèo con màu vàng giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong lồng.

Bên ngoài lồng là một khu mỏ bỏ hoang.

Vách đá màu đen xen lẫn với ánh sáng màu lam nhạt của mảnh quặng, theo một ít ký ức truyền thừa trong đầu nó, nó biết rằng loại đá sáng bóng này tên là quặng Hi Lan, số lượng không nhiều lắm nhưng có thể an thần, nhưng một khi sử dụng lượng lớn, nó sẽ hạn chế dị năng của linh sủng.

Sau khi nhận ra rằng mình không thể rời khỏi lồng, mắt của Tứ Hỉ cuối cùng không thể nhịn được phủ đầu nước.

Nó không biết tại sao lại thành ra thế này, cách đây không lâu, rõ ràng là nó đang chơi đùa rất vui vẻ những anh em khác trong sân.

Cái sân kia thật kỳ lạ, như được bao bọc bởi một tấm kính khổng lồ, dù có chạy nhảy bao nhiêu cũng không bao giờ ra khỏi tấm lồng.

Nhưng lúc chiều nay, nó chỉ muốn bắt một con côn trùng đang bay, rồi bỗng nhiên không biết tại sao nó lại có thể chạy ra khỏi lồng, và sau đó nó không thể quay trở lại.

Nó không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng nó đã bị một con người nào đó bắt được, và sau đó nó được đặt ở nơi kỳ lạ này.

Ô ô...!
Con mèo con màu vàng liều mạng dùng thân mình đập vào xung quanh lồng sắt, cho mãi đến khi hất tung cái lòng nó vẫn không thể thoát ra khỏi, cuối cùng không kìm được mà tuyệt vọng nằm xuống đất.

"Meo meo?" Ngay khi Hỉ Tứ đang định khóc không ra nước mắt, một tiếng mèo nhỏ đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến, theo sau là một bóng dáng màu trắng quen thuộc.

Nhìn thấy bóng dáng của người thân, mèo con màu vàng từ dưới đất nhảy lên: "Meo meo!"
Khương Khả chạy nhanh vài bước, ôm em mèo nhỏ của mình xuống, ra hiệu đừng gọi bậy.

Cậu dựng thẳng lồng, nhìn mèo con từ đầu đến cuối, sau khi xác định mèo nhỏ của cậu không bị tổn hại gì ngoại trừ một chút bụi bẩn trên người, Khương Khả cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chức năng tìm kiếm phạm vi của hệ thống thực sự rất tuyệt.


Khi Khương Khả dùng rồi mới biết được, chức năng tìm kiếm theo phạm vi của hệ thống không chỉ là một chức năng tìm kiếm đơn giản.

Ngoài khả năng tìm và đánh dấu đối tượng tìm kiếm, công dụng chính của chức năng này là giúp người dùng thiết kế đường đi ngắn nhất và cũng như hỗ trợ tránh né truy binh.

Nếu không có sự trợ giúp của hệ thống, có lẽ Khương Khả đã bị nhốt trong lồng cùng với mèo nhỏ của cậu.

Đúng rồi, nhân loại.

Khương Khả cho đến bây giờ vẫn không biết rằng còn con người trên hành tinh này, và rất có thể họ chính là những người sống sót thoát ra sau vụ tai nạn tàu vũ trụ.

"Meo?" Nhìn thấy đại ca của mình trầm mặc hồi lâu, mèo con vàng không khỏi khẽ kêu một tiếng.

Đáng tiếc chưa kịp nói hết câu đã bị món vuốt của đại ca ấn trên mặt đất.

"Đừng làm ồn," Khương Khả lắc tai cảnh giác nhìn chung quanh, "Hình như có người tới đây."
Âm thanh bước chân truyền tới từ sau tảng đá.

Khương Khả híp mắt, lùi lại một bước, cẩn thận ẩn mình sau tảng đá màu xám.

Một, không, hẳn là thanh âm của hai người.

...!
Tiếng bước chân đến gần cùng tiếng nói chuyện.

"Đại ca, đừng nóng giận," phát hiện người phía trước tức giận đến mức định rút súng ra, Bùi Ân vội vàng lùi ra sau hai bước, lấy lòng giúp người nọ phủi bụi trên vai, "Sự tình đã như thế rồi, bây giờ có tức giận cũng không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.

"
Arnold khịt mũi, đá hòn đá trước mặt để trút giận: "Cái gì gọi là tức giận cũng không thể giải quyết được vấn đề.


Tau đã nói rồi, đừng dính líu đến bọn hải tặc tinh tế, chính là mi không thèm nghe, kết quả thế nào...!Vừa mới lén lút bán một ít linh sủng, chỉ vì mấy tên ngốc không hiểu chuyện kia mà bây giờ mệt mỏi đến cả phi thuyền cũng không còn nữa! "
"Đại ca nói đúng, đều là lỗi của em."
Bùi Ân ngoài miệng lấy lòng xin lỗi, nhưng thực ra trong lòng kỳ thật cũng đang nôn nửa muốn chết.

Đó chỉ là một vụ buôn bán linh sủng thông thường.

Có thể nói toàn bộ quá trình này không có khó khăn gì.

Ngay cả hàng hóa và người mua đều đã có sẵn, họ chỉ phụ trách chạy đưa giao hàng là xong.

Lựa chọn hợp tác với hải tặc tinh tế thực ra chỉ để tiết kiệm thêm một chút thời gian.

Làm sao mà hắn biết được hải tặc tinh tế không đáng tin cậy đến mức như vậy.

Không những tự tìm đường chết thu hút sự chú ý của viễn quân truy kích, mà còn gián tiếp làm hại bọn họ đang trên đường chạy trốn bị rơi xuống quặng tinh.

Nếu không phải trong thời khắc quan trọng cửa thoát hiểm phát huy tác dụng, thì họ đã chết lâu rồi.

Thực sự, nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, Bùi Ân chắc chắn sẽ khiến những tên hải tặc tinh tế kia phải lăn lộn thật xa.

Nhưng có một chuyện.

"Đúng rồi," Hắn không dám khiêu khích đại ca tức giận nữa, Bùi Ân cẩn thận suy nghĩ, dè dặt nói: "Còn Bạch Linh Miêu thì làm sao bây giờ, phi thuyền còn phải mất một đoạn thời gian nữa mới sửa xong, hơn nữa cũng chỉ có thể sửa được khoang điều khiển.

Bạch Linh Miêu con còn yếu ớt, nếu không có khoang dưỡng thương thì rất khó sống sót trong chuyến đi qua giữa các tinh tế...!Cho nên bây giờ phải làm sao, có cần thả con Bạch Linh Miêu kia ra không? "

"Thả cái gì mà thả, mày bị ngu à? Nếu thả ra thì khoản tiền lúc trước phải làm sao." Arnold hận sắt không thành thép mà vỗ vỗ sau lưng hắn.

"Không sai, linh sủng tuổi nhỏ cần có khoang dưỡng thương, nếu không sẽ rất dễ chết non...!Nhưng rất dễ chết non, không có nghĩa là không sống sót được, huống chi lần này chúng ta mang theo nhiều hơn một con Bạch Linh Miêu.

Nếu một con không được thì bắt thêm nhiều con, đến cuối cùng kiểu gì cũng có một con sống sót, lại đem bán tại thị trường đen, thì cũng đủ bù đắp cho khoản lỗ của chúng ta lần này.

"
Bùi Ân cân nhắc một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.

So với mấy con Bạch Linh Miêu, quả thật số tiền tổn thất quan trọng hơn.

...!
Ngày trên Quặng Tinh rất ngắn ngủi, chỉ bận rộn trong chốc lát, bầu trời bên ngoài đã tối hẳn.

Hai người cũng lười đi xa, nên họ chỉ đóng một cái nồi đơn giản trên mặt đất, nấu thịt khô với rau dưa làm bữa tối.

.

truyện đam mỹ
Nơi này là quặng Hi Lan, đương nhiên không cần lo lắng Bạch Linh Miêu trong lồng sẽ dùng sức chạy ra ngoài.

Nhưng để đảm bảo an toàn, sau bữa tối, Bùi Ân vẫn đi đến trước lồng để xem xét, nhân tiện kiểm tra khóa điện tử trên lồng.

Hơn nửa ngày vẫn không nghe thấy thanh âm của Bùi Ân, Arnold đang thu dọn chén đũa nhịn không được đẩy hắn một cái: "Sao vậy, khóa điện tử có vấn đề gì sao."
"Không, không phải là khóa điện tử." Bùi Ân kinh hãi nhìn lên "Đại ca, anh không nghe thấy quanh đây hình như có tiếng hát sao?"
Tiếng hát.

Arnold không thể hiểu được, và sau đó giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên cảm thấy tiếng hát kỳ lạ truyền vào tai mình.

Lạnh lẽo, mang theo mùi tanh của nước biển, từ trong máu đến tận xương tủy, từng chút từng chút đem độ ấm trong cơ thể rút ra.

Bùi Ân rét run, cả người ngã xuống đất: "Là Bạch Linh Miêu, là dị năng của Bạch Linh Miêu!"
"Mi có phải là đồ ngốc không! Đây là quặng Hỉ Lan, linh sủng không thể sử dụng dị năng ở đây."

Arnold giận dữ đá hắn đi.

Quan trọng hơn, Arnold đã lén đầu cơ trục lợi không ít linh sủng trong nhiều năm, hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều dị năng kỳ lạ, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy dị năng nào kỳ lạ như vậy.

Sao có thể như thế được.

Nó chỉ là một Bạch Linh Miêu chưa trưởng thành, sao có thể có sức mạnh đến mức này.

Arnold nghiến răng thật chặt, liều mạng dùng tay chân đã bị cứng đờ đi ra ngoài.

Tiếc rằng đã quá muộn, chỉ còn cách cửa hang vài bước, giọng ca yếu ớt bên tai bỗng trở nên cao vút lên.

Arnold chỉ cảm thấy trước mắt tối xầm, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.

"Meo meo?"
Không hiểu hành động kỳ quái của hai con người, Tứ Hỉ nghiêng đầu meo meo một tiếng.

Đã không có việc gì.

Khương Khả dùng chân vỗ nhẹ vào đầu em trai, thuận tiện nhờ hệ thống giúp mở khóa điện tử trên lồng sắt.

[Tiếng ca của mỹ nhân ngư: Đạo cụ dùng một lần, có thể khiến con người bị ảo giác sau khi sử dụng.

Khi tinh thần lực thấp hơn một giá trị nhất định, thậm chí có thể trực tiếp khiến họ hôn mê.


Nó có giá trị một nghìn điểm tích phân, hơn nữa là một vật phẩm chỉ tác dụng đến nhân loại.

Khương Khả mở lồng sắt bằng bàn chân của mình, rồi kêu meo meo với mèo nhỏ bên trong.

"Được rồi, tới giúp anh kéo dây thừng, thử xem có thể trói hai người này lại với nhau không.".

Bình Luận (0)
Comment