Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 13

Trần Hải chưa từng nghĩ tới chuyện này.

 

Nương tử của hắn mang thai suốt mười tháng, chịu bao vất vả sinh hạ hài tử, vậy mà đứa trẻ lại có khuyết tật bẩm sinh.

 

Con hắn đến nay vẫn chưa từng mở mắt.

 

Hắn đã mời mấy vị đại phu đến xem, nhưng ai nấy đều chỉ lắc đầu thở dài, nói rằng đây là trời sinh, không cách nào chữa trị.

 

Nếu gia cảnh giàu có, bọn họ còn có thể yên tâm mà nuôi dưỡng đứa trẻ cả đời. Nhưng Trần Hải nhìn lại căn nhà cũ kỹ sắp dột nát, nhìn bộ quần áo chắp vá trên người mình, chỉ có thể bất lực thở dài, trong lòng trĩu nặng lo âu.

 

Trong phòng, nương tử hắn nhịp nhàng đung đưa chiếc nôi gỗ. Nhìn đứa con đang say ngủ bên trong, nàng lại nhớ đến bóng dáng trầm mặc của phu quân.

 

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

“A Hải, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

 

Nàng đi ra cửa, tay phải yếu ớt tựa lên khung cửa, nói xong liền bật khóc, nước mắt từng dòng lăn dài trên má.

 

Trần Hải không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần, chỉ buồn bã đáp:

 

“Còn có thể làm sao nữa? Đây là con của chúng ta… nàng nỡ lòng nào bỏ rơi nó sao?”

 

Câu nói ấy khiến nương tử hắn như bừng tỉnh.

 

Nàng sợ nhất là Trần Hải sẽ nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé. Nhưng nghĩ đến tương lai, nuôi lớn một đứa trẻ tàn tật là chuyện vô cùng khó khăn đối với gia đình nghèo khó này.

 

Nàng đứng lặng ở ngưỡng cửa, ánh đèn dầu vàng nhạt hắt lên khuôn mặt đầy u sầu.

 

Bàn tay siết chặt góc áo, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại.

 

Nàng chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới nghẹn ngào cất lời:

 

“Vậy… chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải nuôi nấng nó thế nào đây? Sau này lớn lên, nó biết làm gì để sống?”

 

Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời lấp lánh những vì sao.

 

“Ta…ta không biết.”

 

Trần Hải lắc đầu. Hắn đã săn bắn suốt mấy chục năm, dựa vào sức khỏe cường tráng và đôi mắt tinh tường để kiếm sống. Nhưng giờ đây, đối mặt với đứa con mù lòa và tương lai mịt mờ, hắn thật sự không biết phải làm sao.

 

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

 

Trần Hải cúi đầu, mày nhíu chặt, còn nương tử hắn chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Giữa khoảng lặng đau thương ấy, một vạt áo trắng khẽ phất qua, cắt ngang màn đêm.

 

Nương tử của Trần Hải là người đầu tiên phản ứng, nhưng còn chưa kịp lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má.

 

“Ngươi là…”

 

Lạc Đình Sương đã bình thản lên tiếng:

 

“Ta có thể giúp các ngươi.”

 

Trần Hải lập tức đứng dậy, chắn trước mặt nương tử, ánh mắt cảnh giác, khuôn mặt lộ rõ vẻ đề phòng.

 

“Ngươi là ai?”

 

Lạc Đình Sương khoanh tay đứng thẳng, bạch y phiêu dật, quanh thân toát lên khí chất nghiêm nghị chính trực.

 

“Ta là Lạc Đình Sương, đến từ Trục Nguyệt Đỉnh.”

 

Vừa nghe đến ba chữ “Trục Nguyệt Đỉnh”, Trần Hải thoáng sững sờ.

 

Nơi đó, dù không tu tiên, bọn họ cũng đã từng nghe danh.

 

“Ngươi… ngươi thật sự là Lạc Tiên Quân?”

 

“Đúng vậy.”

 

Lạc Đình Sương gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, lời nói trầm ổn mà kiên định.

 

“Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể đưa hài tử về Trục Nguyệt Đỉnh, thu nhận làm đồ đệ, nuôi dạy nó thành tài.”

 

Một lời hứa hẹn.

 

Thanh nhã cao quý, trang nghiêm vững chắc.

 

Khí chất quanh thân Lạc Đình Sương khiến Trần Hải không tự chủ mà tin phục.

 

Hắn lặng im một khoảnh khắc, rồi quay đầu nhìn nương tử đang đứng phía sau. Hai vợ chồng lặng lẽ trao đổi ánh mắt, không cần lời nói, nhưng đã ngầm hiểu rõ quyết định.

 

Chỉ bằng một ánh mắt ra hiệu, Trần Hải đã khiến nương tử xoay người vào phòng, cẩn thận ôm đứa trẻ đang ngủ say ra ngoài.

 

Trần Hải đón lấy hài tử, ánh mắt đầy lưu luyến, băn khoăn nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của con.

 

“Có thể được tiên quân thu nhận là phúc phận của tiểu nhi.” Giọng hắn trầm xuống, mang theo do dự. “Chỉ là… từ khi sinh ra, nó đã không có đôi mắt. Sợ rằng… sợ rằng sẽ làm mất mặt tiên quân.”

 

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lạc Đình Sương chưa từng rời khỏi hài tử. Giọng y nhu hòa hơn mấy phần so với trước, mang theo sự kiên định hiếm có.

 

“Ta và đứa trẻ này có duyên phận sâu xa. Nhận nó làm đệ tử, chính là tâm nguyện của ta.”

 

Là mong ước y đã khổ sở cầu xin suốt mấy chục năm. Giờ đây, cuối cùng cũng được toại nguyện.

 

Trần Hải hoàn toàn yên lòng. Hắn hạ quyết tâm thật lớn, rồi rốt cuộc đưa hài tử cho vị tiên quân trước mặt.

 

Nương tử hắn do dự, bàn tay khẽ đưa ra định ôm lại đứa trẻ, nhưng rồi lại cứng ngắc dừng động tác. Trần Hải nhẹ vỗ vai nàng, khẽ trấn an vài câu.

 

Sau đó, hắn quỳ xuống trước Lạc Đình Sương.

 

“Đội ơn tiên quân đã ban ân đức. Vợ chồng chúng ta thân phận bần hàn, chẳng có gì báo đáp, chỉ có thể khắc ghi ân tình này suốt đời.”

 

Nhưng ngay lập tức, một luồng lực vô hình đỡ lấy bọn họ, không để họ quỳ xuống.

 

Lạc Đình Sương đứng giữa màn nguyệt quang sáng tỏ, giọng nói vẫn thanh nhã nhưng lại mang theo ý lạnh lùng xa cách.

 

“Không cần quỳ tạ. Ta đến đây, chỉ vì duyên phận giữa ta và đứa nhỏ này.”

 

Ánh trăng rọi xuống, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lẽo tựa sương tuyết của y.

 

“Nếu đã vào Trục Nguyệt Đỉnh, từ nay về sau, duyên phận giữa các người và đứa trẻ này xem như cắt đứt.”

 

Y sẽ cho Nguyễn Trường Tinh một cuộc đời mới—tốt đẹp hơn, hoàn toàn khác với quá khứ.

 

Y đương nhiên có tư tâm. Y muốn Tinh Nhi của y chỉ có một mình sư tôn—một người vừa là thầy, vừa là cha, vừa là mẹ.

 

"Được... Chúng ta đã biết." Trần Hải nghẹn ngào, giọng nói khẽ run.

 

Lạc Đình Sương xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía họ. Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên sườn mặt y một tầng sáng nhàn nhạt.

 

"Hai người các ngươi chưa từng làm điều ác, luôn sống lương thiện. Tương lai, ắt sẽ con cháu đầy đàn."

 

"Tiên quân…"

 

Trần Hải cùng nương tử bừng tỉnh, vội vàng muốn lên tiếng, nhưng khi ngẩng đầu lên, bóng dáng Lạc Đình Sương đã không còn đâu nữa.

 

Trở lại trong phòng, họ mới phát hiện trên bàn có một chiếc túi gấm. Mở ra, bên trong đầy ắp ngân lượng.

 

Màn đêm dần tan, ánh mặt trời bắt đầu ló dạng.

 

Tiếng chuông từ ngọn đỉnh cao vang vọng giữa ngàn núi, ngân dài không dứt.

 

Toàn thể đệ tử Trục Nguyệt Đỉnh xếp thành hàng ngay ngắn hai bên bậc thang dẫn lên Lãm Nguyệt Điện.

 

Trăm bậc đá trắng nối liền lên tận trời, nơi cao nhất chính là đại điện uy nghiêm.

 

Từ bậc thang cuối cùng, một bóng người chậm rãi đi lên.

 

Lạc Đình Sương vận bạch y, tay áo phiêu dật theo từng bước chân. Trong lòng ng ực y, ôm chặt một hài tử nhỏ nhắn còn quấn tã lót.

 

Tiểu hài tử đã tỉnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi bàn tay bé nhỏ lại không ngừng vung vẩy trong không trung. Không khóc, không quấy, chỉ thỉnh thoảng phát ra những âm thanh ê a non nớt.

 

Lạc Đình Sương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang huơ huơ trong không trung, cảm nhận được sự hân hoan non nớt từ hài tử, khóe môi y khẽ cong lên, không tiếng động mà cười.

 

Khi y bước dọc theo con đường lát đá, một giọng nói trầm ổn, mạnh mẽ vang lên:

 

“Trưởng môn Trục Nguyệt Đỉnh—Sở Anh Hoa, cùng toàn thể đệ tử chúc mừng thủ đồ của Tinh Nguyệt Phong trở về.”

 

“Minh chung.”

 

Tiếng chuông cổ nguyệt ngân vang bảy hồi—nghi thức cao nhất của Trục Nguyệt Đỉnh.

 

Lần gần nhất chuông này vang lên là khi Sở Anh Hoa kế nhiệm chức trưởng môn.

 

Tiếng chuông xuyên qua mây trời, chấn động khắp Tu Tiên Giới. Ai nấy đều không khỏi suy đoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trọng đại mới khiến Trục Nguyệt Đỉnh long trọng đến vậy.

 

Mãi đến khi tin tức truyền ra, Tu Tiên Giới mới hay—hóa ra, Lạc Tiên Quân của Tinh Nguyệt Phong đã thu nhận một đồ đệ.

 

Hài tử ấy tên Nguyễn Trường Tinh, là thủ đồ của Tinh Nguyệt Phong. Chuông cổ nguyệt vang bảy hồi, chính là toàn thể Trục Nguyệt Đỉnh lấy đại lễ nghênh đón cậu nhập môn.

 

Lạc Đình Sương bước lên bậc thang cuối cùng.

 

Y xoay người nhìn con đường mình vừa đi qua—bậc thang kéo dài, trải rộng đến vô tận.

 

Y thầm nghĩ: Dù cho con đường này có dài bao nhiêu, ta cũng sẽ mang con về đến nơi.

 

Từ nay về sau, bình an vô ưu, năm tháng an lành, ta sẽ vì con thực hiện từng điều một.

Bình Luận (0)
Comment