Rừng trúc xanh biếc mọc thẳng tắp, vây quanh một khoảng đất trống ở giữa. Lá trúc lay động theo gió, phát ra những âm thanh xào xạc như một bản nhạc tự nhiên được tấu lên bởi thiên nhiên.
Mũi chân khẽ điểm lên thân trúc mượn lực, bóng dáng màu lam xoay người giữa không trung, nhẹ nhàng phiêu dật. Trong tay cậu, một nhánh trúc con bị chém đứt với lực đạo vừa đủ.
Bỗng nhiên, một quang điểm màu trắng phá không lao đến, dừng lại cách Nguyễn Trường Tinh nửa thước. Ngay khoảnh khắc đó, từ quang điểm hóa ra một thanh trường kiếm. Nguyễn Trường Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Đình Sương đang đứng bên cạnh. Nhận được ánh mắt ra hiệu gật đầu của y, cậu liền vươn tay, thanh kiếm như có linh tính liền rơi vào lòng bàn tay cậu.
Thân kiếm tuyết trắng sáng loáng, nắm trong tay mà nhẹ nhàng linh hoạt tựa như không có trọng lượng. Quan trọng nhất là Nguyễn Trường Tinh có thể cảm nhận được sự cộng hưởng trong tâm hồn giữa cậu và thanh kiếm này. Kiếm phấn khởi, cậu cũng phấn khởi. Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, buông nhánh trúc trong tay, cùng kiếm múa lượn.
Từ nhỏ thân thể Nguyễn Trường Tinh yếu ớt, vì thế Lạc Đình Sương chưa từng đặt ra yêu cầu gì quá cao đối với cậu trong việc tu hành. Thế nhưng thiên phú cho phép cậu không cần hao tốn nhiều thời gian như người khác mà vẫn đạt được tiến bộ vượt bậc. Chỉ là vì được những người xung quanh bảo hộ quá tốt, phần lớn mọi người đều quên mất rằng, thân truyền đệ tử duy nhất của Trục Nguyệt Phong cũng là một trong những người xuất sắc nhất cùng thế hệ.
Hạ xuống đất, kiếm thu thế, Nguyễn Trường Tinh ôm lấy thanh kiếm trong tay, trong mắt ánh lên sự vui sướng không thể che giấu. Vài sợi tóc rối nhẹ nhàng rủ xuống, dán trên gương mặt trắng nõn ửng hồng của cậu.
Lạc Đình Sương tiến đến, cẩn thận giúp cậu vuốt lại những sợi tóc lòa xòa. Ngón tay khẽ lướt qua bên má cậu, vừa như vô tình, lại vừa như lưu luyến. Muốn chạm vào lâu hơn, nhưng lại sợ quấy nhiễu, chỉ có thể bất giác bị hấp dẫn bởi đôi mắt lấp lánh tinh quang kia, tự hỏi liệu có thể lưu lại một chút ánh sáng rực rỡ ấy trong lòng mình hay không.
Cảm xúc không kiềm chế được, tự đáy lòng mà sinh ra.
Dù nhiều lần y cũng không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Trường Tinh, dù là vui hay giận, trong lòng y liền tràn ngập thương tiếc.
Chẳng lẽ tình cảm thầy trò đều là như vậy sao?
"Hợp tay không? Dùng có thuận tiện không?" Y lên tiếng hỏi.
Nguyễn Trường Tinh cười rạng rỡ, đáp: "Rất tốt, sư tôn, đây là tặng cho con sao?"
"Ừ, quà sinh nhật cho con, thích không?"
"Thích, cảm ơn sư tôn. Đây là do chính tay sư tôn rèn sao?"
Lạc Đình Sương gật đầu.
"Chả trách, con nghe thấy hơi thở của sư tôn."
Cách nói ấy khiến y bật cười, liền hỏi: "Hơi thở thế nào?"
"Ừm..." Nguyễn Trường Tinh suy nghĩ một lát rồi đáp, "Có chút lạnh, lại phảng phất hương sắc bén, giống như hoa mai trong sương."
Lạc Đình Sương nhìn cậu cố gắng tìm từ để diễn đạt, sau đó lắc đầu: "Chưa đủ, ta còn bỏ thêm hải đường xuân sớm, dùng một giọt tinh quang từ bầu trời, lại điểm một chút ánh mặt trời sau trận tuyết đầu mùa, cùng với vị ngọt thanh khiết của mứt hoa quả giữa trời đất."
"Sư tôn nói con sao?" Nguyễn Trường Tinh chỉ vào chính mình, cười hì hì hỏi.
Lạc Đình Sương nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng dùng lực, đưa ngón trỏ mảnh mai của cậu chạm vào chóp mũi mình, khẽ đáp: "Đương nhiên là con."
Hành động ấy khiến Nguyễn Trường Tinh lại bật cười khanh khách. Lạc Đình Sương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu cười.
Sau khi tiếng cười lắng xuống, Nguyễn Trường Tinh chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên thanh kiếm, bèn hỏi: "Sư tôn, thanh kiếm này có tên không?"
Người trước mặt không lập tức trả lời, mà chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Trường Sinh, gọi nó là Trường Sinh."
"Trường Sinh... Trường Sinh..." Nguyễn Trường Tinh khẽ lặp lại cái tên ấy vài lần, rồi mỉm cười nói: "Thật dễ nghe."
Tặng người Trường Sinh, tặng người Trường Sinh.
Dưới sự chờ đợi của Nguyễn Trường Tinh, hai ngày kỳ hạn nhanh chóng trôi qua. Đối với cậu mà nói, khoảng thời gian này dài đằng đẵng, mỗi ngày tựa như một năm. Ban ngày, cậu mong trời mau tối; đến tối lại mong trời nhanh sáng. Hai ngày ngắn ngủi mà cứ ngỡ như hai năm dài dằng dặc.
Vào đêm trước ngày xuất phát, cậu kể với Lạc Đình Sương về tâm trạng của mình suốt hai ngày qua, không quên thêm thắt đôi chút, tự ví bản thân như một chú chim bị giam cầm suốt mười mấy năm, chưa từng thấy bầu trời bên ngoài. Càng nói càng thấy mình đáng thương, đến mức khiến Lạc Đình Sương không nhịn được mà cho cậu thêm hai miếng điểm tâm ngọt để dỗ dành.
Sau khi đắp chăn cẩn thận cho cậu, Lạc Đình Sương dỗ dành: “Ngoan nào, ngủ sớm đi.”
Nhưng Nguyễn Trường Tinh vẫn còn quá hưng phấn, nhắm mắt lại cũng chỉ nghĩ đến chuyện xuống núi vào ngày mai. Cậu mở to mắt, nắm lấy mép chăn, ánh mắt đầy mong đợi: “Sư tôn, con đã thu dọn y phục đủ chưa? Lam, lục, trắng đều phải mang theo, mỗi ngày đều phải thay đổi.”
“Đã thu xong, mau nhắm mắt lại.” Lạc Đình Sương giơ tay che mắt cậu.
Lông mi dưới lòng bàn tay vẫn khẽ rung động, Lạc Đình Sương dứt khoát kéo chăn lên, nằm xuống bên cạnh cậu.
Bị sư tôn tự mình trông chừng đi ngủ, Nguyễn Trường Tinh có chút chột dạ, cậu nhấc chăn lên che nửa bên mặt, lí nhí hỏi: “Các sư huynh đã chuẩn bị điểm tâm cho ta chưa? Còn có cả đào hoa tô mới làm của Mạc Thiện sư bá nữa.”
Lạc Đình Sương kéo chăn xuống, chỉnh lại ngay ngắn đến tận cổ cậu, giọng nói ôn hòa: “Đều đã chuẩn bị xong, không có gì bị bỏ sót. Có sư tôn ở đây, con không cần lo lắng điều gì cả. Tinh nhi, ngủ đi.”
Giọng nói cố ý hạ thấp, trầm ấm như tiếng dây đàn, khiến Nguyễn Trường Tinh dễ dàng an tâm. Cậu khẽ cựa mình, tiến lại gần hơn, tựa đầu lên vai Lạc Đình Sương, thân mật như bao ngày thường.
“Ngủ ngon, sư tôn.” Cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Đợi đến khi cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Lạc Đình Sương mới nghiêng người, một tay vòng qua eo cậu, một tay đặt sau đầu, nhẹ nhàng ôm trọn vào lòng.
Một đêm yên bình trôi qua. Khi Nguyễn Trường Tinh tỉnh dậy, mặt trời vẫn chưa ló dạng, gần như cùng lúc đó, Lạc Đình Sương cũng mở mắt.
Tinh thần cậu sảng khoái chưa từng có, có lẽ vì tối qua không mộng mị, hoặc cũng có thể vì hôm nay là ngày xuống núi.
Suốt cả đêm, cậu vô thức coi Lạc Đình Sương như chiếc gối đầu, dựa vào trước ngực y, mái tóc đen mềm mại rủ xuống phủ kín vạt áo người kia. Nguyễn Trường Tinh lót tay dưới cằm, chớp chớp mắt, hỏi nhỏ:
“Sư tôn, chúng ta có thể xuất phát chưa?”
Tất cả hành lý đã được thu dọn từ tối qua. Không bao lâu sau, Lạc Đình Sương liền dắt cậu ra cửa, trên lưng còn mang theo một tay nải lớn, khiến Nguyễn Trường Tinh không nhịn được mà bật cười.
Thấy vậy, Lạc Đình Sương hỏi: “Cười cái gì?”
Nguyễn Trường Tinh cười híp mắt: “Sư tôn như vậy trông thật không oai phong chút nào, chẳng giống chút nào với vị Lạc Tiên quân ít nói ít cười mà người khác vẫn đồn đại.”
Lúc họ đến sơn môn, mặt trời vừa vươn lên khỏi đường chân trời.
Nguyễn Trường Tinh hớn hở chạy lên trước, thúc giục: “Sư tôn, chúng ta nhanh đi thôi! Nếu không lát nữa Phi Phi sư huynh đến tiễn ta, chắc chắn lại mè nheo đòi đi theo. Nhưng sư bá không đồng ý, để hắn đứng đó nhìn chúng ta rời đi một mình, cũng hơi đáng thương.”
Lạc Đình Sương giữ cậu lại, bình thản nói: “Hôm nay chúng ta không cần tự đi, muốn ngự kiếm không?”
“Tất nhiên là muốn rồi! Nhưng…” Cậu ngập ngừng, “Nhưng chẳng phải Trục Nguyệt Đỉnh không cho phép tùy tiện ngự kiếm phi hành sao?”
“Đi theo sư tôn là được.”
“Oa! Vậy chẳng phải chỉ chớp mắt là chúng ta đến nơi rồi sao?” Nguyễn Trường Tinh vẽ một đường cong trong không trung, rồi hào hứng giục giã, “Sư tôn, mau gọi Vỗ Tuyết ra đi, chúng ta muốn ngự kiếm!”
Dưới bầu trời cao vời vợi, Nguyễn Trường Tinh cảm nhận được mặt trời dường như ngày càng gần hơn. Biển mây màu cam hồng trải rộng tựa như một bức họa rực rỡ, mà Cậu thì như sắp lao vào trong đó, bị những cụm mây cam mềm mại vây quanh. Từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ dường như gần trong gang tấc. Cậu đưa tay ra, nắm lấy một vệt ánh sáng vàng kim lấp lánh.
Phi kiếm lướt đi không quá nhanh, nhưng cũng chẳng phải chỉ trong chớp mắt đã đến nơi như cậu tưởng. Sau vài lần chớp mắt, Nguyễn Trường Tinh vẫn chưa thấy điểm dừng. Lạc Đình Sương đứng phía trước, khẽ phất tay, phủ thêm cho cậu một chiếc áo choàng dày, thậm chí còn cẩn thận đội mũ trùm lên cho cậu, che chắn từng lớp kín đáo.
Gió trên cao mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, thổi tung lớp lông viền mũ, khiến mái tóc cậu rối bời. Nguyễn Trường Tinh tò mò muốn ngắm nhìn cảnh vật nhưng cơn gió táp vào mắt làm cậu thấy đau rát.
Không chịu nổi, cậu xoay người chui vào lòng Lạc Đình Sương.
"Sao vậy?" Lạc Đình Sương cúi đầu hỏi.
Nguyễn Trường Tinh không nói gì, chỉ ngước đôi mắt hoe đỏ, tràn ngập nước mắt long lanh, đáng thương nhìn sư tôn của mình.
Lạc Đình Sương lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng kéo mũ trùm xuống thấp hơn, ôm chặt cậu vào lòng, để vạt áo rộng thùng thình che chắn phía sau, ngăn gió lùa.
Ở cổng sơn môn, Sở Tri Phi hối hả chạy đến, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ vị tam sư huynh.
Hắn ngẩn người: "Tinh nhi đi rồi sao?"
"Có lẽ sợ ngươi bám theo."
"Nhưng ta còn chuẩn bị bao nhiêu thứ cho hắn mang theo đây!" Hắn cúi đầu nhìn bọc hành lý căng tròn trên vai, phút chốc mất hết tinh thần, chiếc bọc nặng trĩu trượt xuống khỏi vai.
"Sư thúc chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, Tinh nhi sẽ không thiếu thứ gì đâu, yên tâm đi." Trương Hòa Minh vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó xoay người rời đi.
Sở Tri Phi mang theo bọc hành lý, bước đi lững thững phía sau, vẻ mặt uể oải. Nhưng đột nhiên, như sực nhớ ra điều gì, hắn lập tức nhướng mày, sải bước đuổi theo, hỏi lớn:
"Tam sư huynh, nói thật đi, có phải ngươi cũng chưa đưa đồ cho Tinh nhi không?"
Trương Hòa Minh nheo mắt cười, đôi mắt hồ ly mang theo chút tinh quái. Hắn có đôi lông mày mảnh hơn người thường, tựa như vương lại nét xuân phong ph óng đãng.
"Đương nhiên là ta đã đưa rồi." Hắn đáp, sau đó không quên tranh thủ cơ hội châm chọc Sở Tri Phi, "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi, chuyện gì cũng chậm một bước à?"
Sở Tri Phi vốn thường xuyên bị tam sư huynh đả kích, nhưng lần này hắn lại không chút nao núng, thậm chí còn tràn đầy tự tin.
"Đừng hòng gạt ta! Túi tiền vẫn còn trong tay ngươi kìa!"
Đúng vậy, tam sư huynh của hắn tặng quà lúc nào cũng chỉ đơn giản là đưa tiền, danh hiệu "túi tiền di động của Tu Tiên giới" hoàn toàn xứng đáng với hắn.
"Phi Phi, ngươi đã học thuộc kinh chưa?"
Cái hay không nói, toàn nhắc chuyện đau đầu! Cha hắn vì muốn hắn chuyên tâm tu luyện, đã giao xuống một nhiệm vụ—sao chép kinh văn hai mươi lần.
Sở Tri Phi nghiến răng: "Tam sư huynh, nếu ngươi không nhắc đến chuyện này, chúng ta vẫn có thể làm huynh đệ."
Trương Hòa Minh thản nhiên vươn tay vò rối tóc hắn, giả bộ dáng vẻ huynh trưởng hiền từ: "Ngoan, đi chép kinh đi, biết đâu đầu óc ngươi lại sáng ra một chút."
Sở Tri Phi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không chịu được nữa: "Tam sư huynh, tay ta ngứa rồi, muốn đánh người."
Trương Hòa Minh đứng dưới ánh nắng, bóng dáng phong nhã, từng đường nét đều được ánh sáng vàng kim khắc họa thêm phần tuấn lãng.
"Vậy thì không được đâu. Đánh sư huynh là phải chịu phạt sao kinh, càng phạt càng nhiều, e rằng ngươi chép đến khi Tinh nhi trở về cũng chưa xong đâu."