Trục Tinh - Kháp Phùng Hạ

Chương 34

"Dao Nhi, ca ca rất nhớ muội."

 

Tần Phụng Dao lập tức rơi lệ đầy mặt, nhưng tiếng khóc lại lặng thinh, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn lặng lẽ lăn dài trên gò má. Nàng do dự đặt tay mình vào bàn tay đang đưa ra trước mặt, không dám dùng sức, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, chạm vào liền tan biến.

 

Tần Phụng Nguyệt khẽ cười, siết chặt tay nàng, truyền cho nàng sự an ủi và sức mạnh không lời.

 

Thì ra… không phải mộng!

 

Tần Phụng Dao vừa khóc vừa cười, đôi mắt nhòa lệ khiến cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng lòng bàn tay ấm áp lại chân thực đến vô cùng.

 

"Ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại."

 

Tần Phụng Nguyệt đưa tay lau nước mắt cho nàng, rồi chợt nhận ra muội muội từng chỉ cao đến ngực y nay đã chẳng còn thấp hơn bao nhiêu.

 

"Dao Nhi trưởng thành rồi, trước kia chỉ cao đến đây." Y mỉm cười, chỉ vào vị trí ngang ngực mình.

 

Tần Phụng Dao bật cười giữa nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:

 

"Dao Nhi đã già rồi, mà ca ca vẫn như trước, vẫn còn trẻ và cũng thật tuấn tú."

 

Gần ba mươi tuổi, tuy chưa già, nhưng nàng đã không còn là cô bé mặc váy hồng, ríu rít chạy theo ca ca năm nào. Trong khi đó, Tần Phụng Nguyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu niên thuở trước.

 

"Dao Nhi của chúng ta là đẹp nhất. Trưởng thành rồi không còn nghịch ngợm như khi còn nhỏ, nhưng lại thành thục, trầm ổn. Đáng tiếc, ca ca không thể tận mắt nhìn thấy ngươi lớn lên, ca ca vốn nên ở bên cạnh bồi ngươi."

 

Từ khi trở thành trang chủ, Tần Phụng Dao chưa từng cho phép bản thân bộc lộ sự yếu đuối. Nàng tự biến mình thành một người thép, như thể những năm tháng vô tư hồn nhiên đã bị chôn vùi cùng với sự ra đi của Tần Phụng Nguyệt. Thế nhưng, chỉ một câu nói của ca ca lại khiến những cảm xúc nàng kìm nén suốt bao năm—sự áy náy, ủy khuất—đột ngột vỡ òa.

 

Mũi cay xót, nước mắt lại một lần nữa trào ra.

 

"Là ta không tốt... Ta đáng lẽ phải bảo vệ ca ca... Nếu ta cố gắng hơn một chút… thì tốt rồi."

 

Nàng khóc không thành tiếng, từng lời nói đứt quãng nghẹn ngào.

 

Tần Phụng Nguyệt kiên nhẫn lau nước mắt cho nàng, giọng ôn hòa:

 

"Không trách Dao Nhi. Ca ca có thể vì bách tính Bình Thành mà hy sinh, cũng coi như cái chết có ý nghĩa. Dao Nhi mấy năm nay nhất định đã rất vất vả."

 

Đúng vậy, mười sáu tuổi, nàng tiếp nhận Lôi Đình Kiếm từ tay phụ thân, gánh vác Tần gia trang, gánh vác cả Bình Thành. Chưa từng có ai nói với nàng một câu "vất vả rồi." Trước đây, nàng luôn nghĩ mình không cần nghe những lời đó. Nhưng chỉ một câu của Tần Phụng Nguyệt lại khiến nàng như trở về quá khứ—khi gió lùa qua hành lang, nàng xách váy chạy vội, trèo lên đầu tường, ngẩng cao đầu mà cười lớn, trêu chọc ca ca.

 

Nay, nàng chỉ có thể vùi mặt vào lòng Tần Phụng Nguyệt mà khóc, để y dịu dàng vỗ về.

 

Bên cạnh, Nguyễn Trường Tinh lặng lẽ dụi vào lòng sư tôn. Lạc Đình Sương khẽ thở dài, dùng tay áo lau nước mắt cho cậu.

 

Thấy Tần Phụng Dao dần bình tĩnh lại, Tần Phụng Nguyệt trêu ghẹo:

 

"Vừa mới nói Dao Nhi trưởng thành trầm ổn, bây giờ lại khóc nhè như khi còn nhỏ."

 

Hiếm khi Tần Phụng Dao cảm thấy thẹn thùng trước mặt huynh trưởng, bởi lẽ hiện tại, nàng thoạt nhìn còn trưởng thành hơn cả hắn.

 

"Phụ thân, mẫu thân có khỏe không?" Tần Phụng Nguyệt hỏi.

 

"Phụ thân bị thương cánh tay trong trận đại loạn Bình Thành, không thể luyện võ nữa. Mấy năm nay ông đều nghỉ ngơi, sức khỏe vẫn còn cứng cỏi. Mẫu thân vốn thân thể nhược, mỗi độ xuân thu đều ho không dứt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Vài năm trước, ta đưa họ về biệt trang vùng ngoại ô dưỡng bệnh. Chỉ là phụ thân mỗi ngày trời chưa sáng đã ra sân luyện quyền, mẫu thân khuyên thế nào cũng không nghe."

 

Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng không nhắc đến việc sau khi Tần Phụng Nguyệt qua đời, cha mẹ đau lòng đến mức chỉ trong nửa năm, mái tóc đã hóa bạc.

 

Tần Phụng Nguyệt mỉm cười:

 

"Phụ thân luôn mạnh mẽ, muốn ông hoàn toàn buông bỏ võ học là không thể nào. Chỉ là, e rằng lại khiến mẫu thân bận tâm không thôi."

 

Nhắc đến chuyện cũ, không khí đoàn tụ cũng trở nên ấm áp hơn. Ánh đèn vàng dịu hắt lên khuôn mặt Tần Phụng Nguyệt, vẫn giữ nguyên nét ôn hòa như lần đầu Đoạn Sơ Ly gặp y.

 

Đoạn Sơ Ly từng mơ tưởng Tần Phụng Nguyệt có thể xuất hiện trong giấc mộng của mình, dù chỉ để nói một câu trách hận, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.

 

Nếu như có thể đi vào giấc mộng, nếu như thực sự có thể… vậy hẳn sẽ là dáng vẻ này—bóng người khoác đầy ánh trăng, chậm rãi bước vào căn phòng mờ ảo.

 

“Nguyệt Nhi…” Đoạn Sơ Ly khẽ lẩm bẩm, ánh mắt si dại nhìn bóng dáng ấy.

 

Chỉ đến lúc này, hắn mới nhận ra bản thân chẳng khác nào một kẻ cô độc không chốn nương thân, chỉ có thể khẩn cầu thần minh bố thí cho mình một ánh nhìn.

 

Thần minh cúi mắt, ánh sáng phủ xuống tạo thành chiếc bóng dài trên hàng mi hắn. Người trước mặt khẽ mở lời:

 

“Đoạn Sơ Ly, ngươi cuối cùng cũng quay đầu lại.”

 

Đoạn Sơ Ly từng bước tiến đến gần, như thể muốn bấu víu vào chút hy vọng mong manh:

 

“Phải, ta đã quay đầu, ta hối hận rồi. Ta yêu ngươi… Ngày đó ta đã sai, không nên bỏ lại ngươi một mình. Ta tìm ngươi suốt bao năm, Nguyệt Nhi…”

 

Hắn đưa tay ra, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Tần Phụng Nguyệt, động tác bỗng khựng lại.

 

“Hối hận thì có ích gì? Đoạn Sơ Ly, không phải chuyện gì cũng có cơ hội để hối cải. Ta đã nói rồi, đồng tâm hoàn vỡ nát, giữa chúng ta cũng không còn liên hệ.”

 

Đoạn Sơ Ly run rẩy lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn, giọng điệu rối loạn:

 

“Đồng tâm hoàn ta đã sửa lại rồi, Nguyệt Nhi, ngươi xem… Ta đã sửa lại…”

 

Hắn cười, nhưng nụ cười ấy gượng gạo đến đáng thương. Vật trong tay vừa giơ lên đã dễ dàng vỡ vụn.

 

Tần Phụng Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn, để rồi chứng kiến nụ cười miễn cưỡng ấy ngay lập tức sụp đổ.

 

“Xin lỗi… Xin lỗi, Nguyệt Nhi… Là ta sai rồi… Ta không nên rời bỏ ngươi… Ta không nên trốn tránh…”

 

Tần Phụng Nguyệt nhớ rõ hình bóng từng thoáng lướt qua trên tường thành năm đó. Khi ấy, Đoạn Sơ Ly tiêu sái phóng khoáng, không gì ràng buộc. Nhưng còn bây giờ? Phong sương đã in hằn lên gương mặt, mái tóc rối bời không còn trật tự, đôi mắt vẩn đục, dù nước mắt có rơi cũng chẳng thể gột sạch bi thương.

 

Nếu hối hận chỉ để hắn dày vò bản thân thành bộ dạng này, thì hà tất lúc trước phải làm như vậy?

 

“Đoạn Sơ Ly, thứ đã vỡ chính là đã vỡ, cho dù có cố gắng tu sửa cũng không thể nào trở lại hoàn hảo như ban đầu. Vết nứt vẫn còn đó, cũng giống như giữa chúng ta, đã không còn khả năng nào nữa. Ngươi nói ngươi tìm ta nhiều năm, nhưng ta đã sớm bước vào luân hồi, đoạn tình cảm giữa chúng ta cũng chỉ là quá khứ đã hóa thành khói bụi mà thôi.”

 

“Không! Nguyệt Nhi, hãy tin ta! Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi nữa!”

 

“Ngoài thành ngày ấy, ta thực sự từng ôm hy vọng rằng ngươi sẽ quay đầu lại. Nhưng Đoạn Sơ Ly, ngươi biết ta, lời ta đã nói, nhất định sẽ làm được.”

 

Y nói rồi, thì dù có quay đầu, cũng sẽ không bao giờ cho đối phương thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

 

Tần Phụng Nguyệt thản nhiên nhận lấy đồng tâm hoàn từ tay hắn. Không một chút do dự, không chút lưu luyến, bàn tay buông lơi.

 

Chiếc nhẫn vốn đã chồng chất vết thương rơi xuống mặt đất.

 

“Đinh.”

 

Một tiếng giòn tan, hoàn toàn vỡ nát.

 

Không trách được, trong thoại bản đều viết như vậy, đính ước tín vật cuối cùng cũng chỉ là để đập vỡ.

 

Y nhìn Đoạn Sơ Ly bỗng nhiên quỳ xuống, đôi tay run rẩy gom những mảnh vụn lại, cẩn thận ghép vào nhau, như muốn phục hồi nguyên vẹn. Tần Phụng Nguyệt bỗng cảm thấy có chút hoang đường, cũng có chút mệt mỏi.

 

“Đoạn Sơ Ly, đừng cố chấp nữa, buông tay đi.”

 

Người quỳ trên mặt đất thoáng run lên, những mảnh ngọc vỡ từ trong tay hắn rơi xuống, trượt qua từng kẽ ngón. Hắn không còn hành động dư thừa, chỉ có đôi vai không ngừng run rẩy.

 

Lúc này, một cơn gió bất ngờ thổi qua, đèn lồ ng lắc lư, ánh sáng trong phòng chập chờn lay động. Bóng dáng trên mặt đất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến theo gió.

 

Lạc Đình Sương là người đầu tiên cảm thấy có điều khác thường. Y lập tức kéo Nguyễn Trường Tinh ra phía sau che chở. Những người khác trong phòng cũng trở nên cảnh giác.

 

Thế nhưng, Tần Phụng Nguyệt vẫn điềm nhiên, chỉ khẽ nói: “Không cần lo lắng, chỉ là có người đến tìm ta.”

 

Vừa dứt lời, một bóng người đột ngột xuất hiện.

 

Người đó cao lớn, chỉ một cái vung tay đã hoàn toàn ôm chặt Tần Phụng Nguyệt vào lòng.

 

“Không sao chứ?” Hắn cúi đầu hỏi, giọng trầm thấp, chưa lộ rõ dung mạo nhưng lại đầy uy nghiêm.

 

Tần Phụng Nguyệt lắc đầu, “Không sao.”

 

“Ngươi chờ ta một lát, ta đi giết hết bọn họ.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan sắc bén như lang, trong mắt tràn đầy sát khí.

 

Tần Phụng Nguyệt thở dài, “Họ là người nhà và bằng hữu của ta, không ai tổn thương ta cả.”

 

Người nọ lập tức thu liễm sát khí quanh thân, lạnh nhạt nói: “Vậy thì thôi, không giết.”

 

Ánh mắt hắn quét qua mọi người, đến khi dừng lại trên người Lạc Đình Sương, đôi mày hơi nhíu lại. “Tiên đạo nhân?”

 

Lạc Đình Sương bình thản đáp: “Trục Nguyệt Đỉnh, Lạc Đình Sương.”

 

Cái tên này đối với hắn không xa lạ, dù hàng năm ở Quỷ giới, hắn cũng từng nghe qua.

 

“Quỷ giới, Phương Lân Tuân.” Hắn đáp lại.

 

Phương Lân Tuân—chủ nhân Quỷ giới, danh hào vang dội, Lạc Đình Sương tự nhiên hiểu rõ.

 

Hắn tới đón người, đồng nghĩa với việc Tần Phụng Nguyệt phải rời đi.

 

Tần Phụng Dao đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hỏi: “Ca ca phải đi sao?”

 

“Ừ, ca ca không thể lưu lại lâu với hồn thể.” Tần Phụng Nguyệt dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má nàng, giọng nói ôn nhu, “Dao Nhi, đừng buồn, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

 

Tần Phụng Nguyệt nhẹ nhàng lấy cây trâm từ tay Tần Phụng Dao, cẩn thận cài lên mái tóc nàng. Năm đó từng bỏ lỡ, giờ đây xem như được bù đắp trọn vẹn.

 

Sau khi nói xong lời từ biệt với Tần Phụng Dao, y bước đến trước mặt Nguyễn Trường Tinh. Hai người đối diện nhau, cùng mỉm cười.

 

“Ta nhớ ngươi.” Tần Phụng Nguyệt khẽ nói, “Cảm ơn ngươi đã bầu bạn cùng ta ngày đó.”

 

Nguyễn Trường Tinh thoáng sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết ta ở đó sao? Ngươi nhìn thấy ta ư?”

 

“Không, ta không nhìn thấy.” Tần Phụng Nguyệt khẽ lắc đầu, ánh mắt ôn hòa, “Nhưng có lẽ là một loại cảm ứng đặc biệt nào đó. Ta có thể cảm nhận được bên cạnh có người, người đó còn hỏi ta có đau không… Giờ ta có thể trả lời ngươi—đã không đau nữa.”

 

Nguyễn Trường Tinh khẽ cười: “Vậy về sau ngươi nhất định phải sống thật tốt.”

 

“Ngươi cũng vậy.” Tần Phụng Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

 

Dường như mọi chuyện khúc mắc của quá khứ đều được hóa giải trong đêm hôm đó.

 

Tần Phụng Dao tiếp tục đảm nhận trọng trách trang chủ Tần gia trang. Lạc Đình Sương nhặt được một cái đỉnh, Nguyễn Trường Tinh tò mò hỏi dùng làm gì, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: “Để ngươi huân hương chơi.” Nguyễn Trường Tinh bĩu môi, chê nó không đủ tinh xảo đẹp mắt.

 

Còn Tần Phụng Nguyệt, hắn rời đi theo bước chân của Phương Lân Tuân.

 

Chỉ là, Đoạn Sơ Ly lại đột nhiên biến mất không tung tích.

 

Những ngày gần đây, Nguyễn Trường Tinh hao tổn quá nhiều tinh thần trong giấc mộng, phần lớn thời gian đều chìm trong ngủ say.

 

Lại một đêm nữa, giữa cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, Nguyễn Trường Tinh nghe thấy tiếng cửa mở.

 

Ý thức vẫn còn mơ hồ, cậu đưa tay quờ quạng bên giường, nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không. Sư tôn đã nói sẽ đợi đến khi cậu ngủ say mới rời đi, vậy mà giờ lại không thấy đâu.

 

Chẳng lẽ người đã quay về phòng?

 

Tiếng mở cửa vừa rồi… là sư tôn sao?

 

Cậu đã quen được Lạc Đình Sương chăm sóc, nên không khoác thêm áo ngoài mà vội vàng đi ra. Đẩy cửa nhìn ra ngoài, cậu thấy cửa phòng Lạc Đình Sương đang mở, còn bóng dáng người kia đã nhanh chóng bước ra khỏi khách đi3m.

 

Khách đi3m có nhiều người khác đang trọ, Nguyễn Trường Tinh không tiện lên tiếng, chỉ có thể lặng lẽ bám theo.

 

Chờ đến khi ra đến con đường vắng vẻ, hắn mới khẽ gọi một tiếng. Nhưng người phía trước dường như không hề nghe thấy, vẫn lặng lẽ sải bước về phía trước, không hề dừng lại.

 

Gió đêm thổi qua, khiến Nguyễn Trường Tinh cảm thấy có chút lạnh. Cậu xoa xoa cánh tay, tiếp tục theo sau, nhưng bước chân của Lạc Đình Sương rất nhanh, suýt chút nữa cậu đã không theo kịp.

 

Cứ thế đi mãi, đến tận ngoài thành, Lạc Đình Sương leo lên một con dốc. Nguyễn Trường Tinh không dám tiến đến quá gần—cậu biết bên ngoài con dốc đó chính là một vách đá cheo leo.

 

Chân cậu bắt đầu phát run.

 

“Sư tôn, người định đi đâu vậy? Mau trở lại đi, Tinh nhi không dám qua đó…”

 

Nhưng Lạc Đình Sương đã đứng bên vách núi, gió từ khe sâu thổi lên làm tà áo hắn tung bay. Hắn đối diện vực sâu, giọng nói lặng lẽ hòa vào trong gió, “Tinh nhi của ta ở dưới đó… Nó đã nhảy xuống… Ta phải đi tìm nó trở về.”

 

Nguyễn Trường Tinh cả kinh, sư tôn không bình thường! Cậu bất chấp nỗi sợ trong lòng, lập tức chạy tới.

 

Hai tay cậu gắt gao nắm lấy tay áo Lạc Đình Sương, vội vàng nói: “Sư tôn, đừng nhảy! Tinh nhi ở đây mà, Tinh nhi đang ở ngay đây!”

 

“Y nhảy xuống rồi… ngay trước mắt ta… Nhưng ta lại không giữ được.”

 

Thanh âm hắn trong trẻo mà lạnh lẽo, như một lớp băng mỏng bao phủ tất cả. Chỉ khi đối diện với Nguyễn Trường Tinh, mới có thể lộ ra chút nhu tình.

 

Nguyễn Trường Tinh trước nay không hiểu vì sao người ta nói Tinh Nguyệt phong Lạc Tiên quân khó gần. Rõ ràng sư tôn là người ôn nhu mà. Nhưng giờ phút này, cậu lại nghe thấy thanh âm Lạc Đình Sương nghẹn ngào đến rách nát. Không có cuồng loạn gào thét, nhưng từng câu từng chữ đều chất chứa vô tận bi thương cùng hối hận.

 

Gió quá lớn, Nguyễn Trường Tinh run rẩy cả người, mà lòng cậu cũng như bị một nỗi đau vô hình bao trùm. Đôi mắt hắn vẫn sáng, nhưng lúc này lại tràn đầy một tầng nước đắng mênh mang.

 

“Sư tôn, người nhìn con đi, Tinh nhi đang ở đây.” Giọng cậu mang theo tiếng nức nở, run rẩy gọi, “Sư tôn, con sợ…”

 

Lời vừa dứt, gió lạnh cắt qua cổ họng, khiến giọng cậu càng thêm run rẩy.

 

“Đừng sợ...” Lạc Đình Sương xoay người lại, dùng lòng bàn tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên mặt Nguyễn Trường Tinh. “Có sư tôn ở đây.”

 

Nguyễn Trường Tinh ngước mắt nhìn y.

 

Cậu nhìn thấy đôi mắt Lạc Đình Sương vương đầy mê loạn, giữa chân mày còn hằn một vệt đỏ, tựa như dấu vết của tâm ma.

 

“Sư tôn, người làm sao vậy? Vì sao lại xuất hiện tâm ma?”

 

Cậu ngửa đầu, một giọt nước mắt vừa vặn rơi xuống, chạm vào đầu ngón tay Lạc Đình Sương. Khoảnh khắc đó, như có một mũi băng sắc nhọn xuyên qua hỗn độn, làm Lạc Đình Sương giật mình tỉnh táo.

 

Y ôm chặt Nguyễn Trường Tinh vào lòng, thanh âm dịu dàng mà run rẩy: “Không sợ, không sợ… Tinh nhi, đừng sợ.”

 

Nhưng chính bản thân Lạc Đình Sương lúc này lại sợ đến mức toàn thân phát run. Tay siết lấy cổ tay Nguyễn Trường Tinh cũng khẽ run nhè nhẹ. Y cố gắng kiềm chế, không để Nguyễn Trường Tinh phát hiện sự khác thường của mình.

 

Làm sao y có thể để Tinh nhi thấy bộ dáng này của mình? Làm sao có thể dẫn Tinh nhi đến nơi này? Làm sao có thể dọa cậu sợ?

 

Khóc một lúc, Nguyễn Trường Tinh hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, chân con mềm nhũn rồi, không đi được nữa.”

 

Cậu vốn dĩ sợ độ cao, từ khi sinh ra đã sợ, vì thế Lạc Đình Sương chưa từng để cậu một mình ngự kiếm bay.

 

“Không sao, sư tôn sẽ cõng con.”

 

Lạc Đình Sương cởi áo ngoài, cẩn thận bọc kín Nguyễn Trường Tinh, sau đó cõng cậu trở về.

 

Nguyễn Trường Tinh tựa đầu lên vai sư tôn, không biết là vì khóc mệt hay vì vẫn còn sợ hãi, suốt quãng đường cậu không nói một lời. Chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ bên cổ áo, từng chút từng chút, chứng tỏ cậu vẫn chưa ngủ.

Bình Luận (0)
Comment