"Là ta đã phái người truy đuổi các ngươi, là ta ra lệnh nghiền nát tro cốt của Dạ Lâm Uyên. Ta muốn phá hủy hy vọng cuối cùng của nàng, để nàng ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta. Ta muốn nàng hiểu rằng, chỉ có ta mới có thể bảo vệ nàng, chỉ có ta mới có thể cho nàng một cuộc sống vô ưu vô lo."
"Nhưng vì sao?"
Giọng nói của Từ Dật Thanh trở nên gấp gáp, hắn ôm đầu, gần như điên cuồng tự hỏi:
"Vì sao nàng thà chết cũng không muốn trở lại bên cạnh ta? Vì sao?"
Ta cũng yêu ngươi cơ mà!
Dẫu hao tốn vài thập niên, hắn vẫn không thể tìm ra đáp án.
..
Nguyễn Trường Tinh gạt tay Lạc Đình Sương, bước lên phía trước, ánh mắt kiên định đối diện với Từ Dật Thanh.
"Bởi vì mẫu thân ta chán ghét ngươi, hận ngươi. Ngươi không xứng đáng nhắc đến tên của mẫu thân ta."
Đôi mắt Từ Dật Thanh tràn ngập oán độc, hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Trường Tinh như muốn xé nát đối phương.
"Là ngươi, là ngươi và Dạ Lâm Uyên! Là Dạ Lâm Uyên đã mê hoặc nàng! Đám ma đạo các ngươi giỏi nhất là làm loạn lòng người!"
Hắn cười gằn, sát ý tràn ra từ từng lời nói:
"Nếu ta có thể giết Dạ Lâm Uyên, ta cũng có thể giết ngươi."
Khoảng cách giữa hắn và Nguyễn Trường Tinh chưa đầy hai mét, vừa dứt lời, hắn lập tức vươn năm ngón tay, chộp thẳng về phía cổ Nguyễn Trường Tinh.
Chỉ là, Lạc Đình Sương còn nhanh hơn hắn một bước.
Hàn quang lóe lên, lưỡi kiếm Phất Tuyết lạnh băng sắc bén đã để lại một vệt máu. Từ Dật Thanh vội vàng lùi lại, khó khăn lắm mới ổn định thân hình. Hắn giơ tay lên nhìn, một vết kiếm xuyên thẳng qua lòng bàn tay phải. May mà hắn rút tay kịp, nếu không, bàn tay e đã bị chém đôi.
Làn khí lạnh từ vết thương từng đợt, từng đợt xâm nhập vào huyết nhục và kinh mạch, khiến cơn đau càng thêm nhức nhối.
Lạc Đình Sương mặt không biểu cảm, giọng nói còn lạnh hơn kiếm khí của Phất Tuyết:
"Ta đã nói rồi, không ai được phép động đến hắn dù chỉ một chút. Từ Dật Thanh, hôm nay ngươi nhất định phải bỏ mạng tại đây."
Sự cứng rắn trong thái độ của y khiến những người xung quanh không khỏi e dè.
Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Trường Tinh nhẹ nhàng kéo tay áo Lạc Đình Sương.
Cậu ngước mắt nhìn sư tôn, giọng nói kiên định:
"Sư tôn, hãy để ta tự tay giết hắn, vì cha mẹ báo thù."
Lạc Đình Sương tự nhiên không muốn để Nguyễn Trường Tinh nhuốm máu. Tinh nhi của y quá mức trong sạch, nếu có thể, y nguyện thay cậu giết sạch tất cả kẻ đáng chết.
Nhưng y cũng muốn thỏa mãn mọi nguyện vọng của cậu. Nếu cậu muốn tự tay đâm chết kẻ thù, vậy thì y sẽ để cậu làm.
Y nhẹ nhàng siết chặt ngón tay Nguyễn Trường Tinh, băng giá tan chảy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
"Được."
...
Trường Sinh Kiếm rời vỏ.
Vạn vật hữu linh, pháp khí của người tu tiên phần lớn đều thông linh trí, có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân.
Thân kiếm khẽ run, vang lên những tiếng ù ù, tựa hồ mang theo ý chờ đợi không kìm nén được.
Hôm nay, Nguyễn Trường Tinh khoác trên mình bộ trường bào màu xanh biếc trang nhã, tà áo dài chạm đến mu bàn chân, cử động nhẹ nhàng lưu loát, càng tôn lên thân hình thon dài, thẳng tắp.
Mái tóc đuôi ngựa buộc cao rủ xuống như tơ, khẽ lay động cùng vòng eo nhỏ gọn.
Mặt mày tú lệ, như thể bước ra từ bức họa, khuynh thành tuyệt thế.
Đến khi thực sự giao đấu, Từ Dật Thanh mới nhận ra bản thân đã xem thường Nguyễn Trường Tinh.
Hắn bị ép lùi từng bước, trên người dần dần xuất hiện nhiều vết thương, nhưng hắn không cam lòng. Hắn nhất định phải kéo Nguyễn Trường Tinh cùng xuống địa ngục.
Nàng đã chết rồi, vậy Nguyễn Trường Tinh dựa vào cái gì mà còn có thể sống?
Bị ngăn cản nhiều lần, Từ Dật Thanh quay đầu nhìn Vương Cầm giữa đám người quan chiến, lạnh giọng nhắc nhở:
"Đừng quên ước định của chúng ta."
Vương Cầm lúc này lại có chút do dự. Hắn cùng Từ Dật Thanh cấu kết làm nhiều chuyện xấu, cam tâm làm con dao trong tay hắn, chẳng qua chỉ vì một vị trí chưởng môn. Nhưng hiện tại, Từ Dật Thanh đã trở thành kẻ bị mọi người chỉ trích, chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục đứng chung một chiến tuyến sao?
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vương Cầm, Từ Dật Thanh cố hết sức cất giọng:
"Ngươi cho rằng ta chết rồi, ngươi còn có thể sống sao? Đừng quên, tất cả những chuyện này đều do chúng ta cùng nhau sắp đặt."
Nếu Từ Dật Thanh chết, Trục Nguyệt Đỉnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vương Cầm cắn môi, dứt khoát phất tay ra lệnh cho đệ tử phía sau:
"Bảo vệ chưởng môn!"
Vì phòng ngừa bất trắc, những kẻ Từ Dật Thanh mang đến hôm nay phần lớn đều là đệ tử do Vương Cầm dốc lòng bồi dưỡng, tuyệt đối trung thành với hắn.
Mấy đệ tử tiểu bối mới nhập môn đứng chôn chân tại chỗ, lâm vào mê mang. Bọn họ không phân rõ ai đúng ai sai, cũng không hiểu được vị chưởng môn mà họ luôn tôn kính rốt cuộc là người thế nào, liệu có còn xứng đáng để họ trung thành hay không.
Nhân số càng đông, chiến cuộc càng hỗn loạn. Một số kẻ cố tình xông lên quấy nhiễu tầm mắt Nguyễn Trường Tinh, tạo cơ hội cho Từ Dật Thanh có thời gian thở d ốc.
Nhưng Nguyễn Trường Tinh h0àn toàn không bị ảnh hưởng, ánh mắt cậu gắt gao khóa chặt Từ Dật Thanh, kiếm xuất lưu loát dứt khoát, từng chiêu từng thức đều không chừa đường lui.
Người Thanh Hư Môn vừa gia nhập cuộc chiến, đám người Trục Nguyệt Đỉnh vốn đã sớm rút ma đao chực chờ liền lập tức lao lên, so với đối phương còn nhanh hơn, đem toàn bộ phẫn nộ vừa tích tụ phát ti3t ra trận chiến.
Sự chênh lệch tu vi khiến ưu thế và yếu điểm của hai bên lập tức bộc lộ rõ ràng.
Tình thế hoàn toàn bất lợi cho bọn họ, nếu tiếp tục giằng co, hôm nay e rằng khó thoát khỏi Trục Nguyệt Đỉnh. Vương Cầm không tin rằng chỉ dựa vào việc Trục Nguyệt Đỉnh đang bảo vệ người của mình mà họ sẽ nương tay tha mạng cho hắn.
Nhưng hắn đã trù tính nhiều năm, sao có thể cam tâm để mình rơi vào cảnh tứ cố vô thân? Hắn đã sớm âm thầm liên kết với vài vị chưởng môn các môn phái khác, trong đó có cả Trường Tông Môn.
Hắn đưa ánh mắt ra hiệu cho Mục Cần Tùng.
Mục Cần Tùng trong lòng rối rắm. Nếu hắn ra tay giúp Thanh Hư Môn, tức là ngang nhiên tuyên bố đối địch với Trục Nguyệt Đỉnh.
Nhưng...
Hắn liếc nhìn Mục Lưu Phương, người đang toàn tâm lắng nghe diễn biến trận chiến. Trong đầu hắn bỗng hiện lên ký ức về trận mưa lớn năm đó-hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, máu và nước mưa hòa vào nhau chảy xuôi. Và trong đó, chính tay Lưu Phương móc ra đôi mắt, hai vai run rẩy để lộ tuyệt vọng khôn cùng.
Khoảnh khắc ấy cũng chính là thời điểm Mục Cần Tùng tuyệt vọng nhất.
Mọi đau khổ, hắn đều quy kết lên người Nguyễn Trường Tinh.
Hắn cho rằng, chỉ khi giết được Nguyễn Trường Tinh, hắn mới có thể xóa sạch nỗi nhục mà Mục Lưu Phương từng phải chịu.
Hắn đem tất cả tình yêu thương của một người cha dồn hết lên người Mục Lưu Phương, tin rằng chỉ cần bảo vệ được y, Trường Tông Môn sẽ có hy vọng chấn hưng.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Mục Lưu Phương giữ chặt cánh tay hắn, giọng nói đầy lo lắng:
"Phụ thân, đừng để Trường Tông Môn bị cuốn vào chuyện này! Đây không liên quan đến chúng ta."
Thế nhưng, Mục Cần Tùng đẩy mạnh y vào giữa đệ tử Trường Tông Môn, để bọn họ vây quanh y, không cho y cơ hội ngăn cản. Mục Lưu Phương chỉ có thể bất lực gọi "Phụ thân!" hết lần này đến lần khác.
Mục Cần Tùng hét lớn:
"Trục Nguyệt Đỉnh là tiên môn đứng đầu, vậy mà lại ỷ đông hiếp yếu! Trường Tông Môn chúng ta dù nhỏ bé nhưng cũng nguyện đứng ra chủ trì công đạo! Từ chưởng môn, ta đến giúp ngươi!"
Quả thật khó cho hắn hao tổn tâm cơ tìm ra một lý do đường hoàng đến vậy.
Sở Anh Hoa cười nhạo, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:
"Xem ra tu tiên giới này quả thực lắm kẻ hèn hạ, vừa gặp ánh sáng liền lộ nguyên hình."
Nhìn xem, lại thêm một kẻ liên minh cầu lợi.
Trong khi đó, Lạc Đình Sương lại vô cùng thờ ơ, thậm chí chẳng buồn phí một ánh mắt để nhìn kỹ thuật diễn vụng về của Mục Cần Tùng. Y chỉ lặng lẽ đẩy lui từng kẻ có ý định tiếp cận Nguyễn Trường Tinh, giữ cho cậu một khoảng trống đủ rộng để báo thù rửa hận.
Vương Cầm tự biết mình đã lọt vào tầm mắt của Lạc Đình Sương, liền co đầu rút cổ trốn sau đệ tử Thanh Hư Môn, từng bước từng bước đẩy bọn họ lên phía trước chịu chết. Đến khi không còn ai để đẩy nữa, hắn liền bị Lạc Đình Sương không chút do dự giáng xuống một kiếm đoạt mệnh.
Hắn trợn tròn mắt, ánh nhìn tràn đầy sợ hãi và không cam lòng.
Những môn phái không liên quan đến chuyện này thì không muốn bị cuốn vào, liền lặng lẽ rút lui về phía sau, chỉ im lặng quan sát. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, Trục Nguyệt Đỉnh triệu tập bọn họ đến đây chẳng qua chỉ để làm nhân chứng, chứng minh sự trong sạch của Nguyễn Trường Tinh.
Họ muốn nghênh đón hắn trở về một cách quang minh chính đại, cũng muốn hắn được tự do một cách danh chính ngôn thuận.
Trường Sinh Kiếm sắc bén mà tinh tế, mềm mại hơn so với Phất Tuyết, mang theo một nét thanh tú. Trước ngực Từ Dật Thanh vốn đã loang lổ vết máu, lúc này lại có thêm một đạo kiếm thương thật dài.
Hắn chật vật vô cùng, trong lòng hiểu rõ, hôm nay e rằng bản thân sẽ phải bỏ mạng dưới kiếm của Nguyễn Trường Tinh.
Vài lọn tóc bung ra trên má Nguyễn Trường Tinh, gương mặt vì trận chiến mà nhuốm một tầng đỏ ửng. Đôi mắt sáng lóe lên ánh nước, phản chiếu sự kiên định và hận ý. Bàn tay cầm kiếm tuyết trắng, nơi cổ tay vương một vệt máu đỏ thẫm. Nhờ sự hỗ trợ vô tình hay hữu ý của Lạc Đình Sương và vài vị sư huynh, đây là vết thương duy nhất trên người cậu.
Ánh mắt cậu tràn đầy thù hận, làm Từ Dật Thanh thoáng chốc ngỡ như đang nhìn thấy Nguyễn Tố Y năm đó-khi nàng quỳ suốt hai ngày ngoài cửa, và cái nhìn đầu tiên nàng dành cho hắn sau đó.
Đều chất chứa nỗi hận sâu sắc.
Nguyễn Trường Tinh lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng nhắc đến mẫu thân ta."
Trường Sinh Kiếm xuyên thẳng vào ngực Từ Dật Thanh, phá vỡ lớp da thịt, đâm sâu đến linh hạch.
Hắn cúi đầu nhìn vết thương, lắng nghe âm thanh máu chảy róc rách.
Bỗng nhiên, hắn bật cười điên dại, gương mặt vặn vẹo đầy dữ tợn. "Nàng đã chết, vậy ngươi còn sống để làm gì?"
Lời nguyền rủa ác độc khiến Nguyễn Trường Tinh chấn động, chưa kịp phản ứng đã bị Lạc Đình Sương nhanh chóng ôm lấy, kéo lùi về phía sau.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng nổ vang trời bùng lên, Từ Dật Thanh tự hủy linh điền, tan thành tro bụi.
Nguyễn Trường Tinh bị Lạc Đình Sương chặt chẽ ôm vào lòng, đôi tai và đôi mắt đều bị che lại. Trong bóng tối, cậu chỉ có thể nghe thấy âm thanh vụ nổ bị suy giảm cùng mùi máu tanh nồng nặc.
Khi ánh sáng trở lại, trước mắt hắn chỉ còn một đống tro tàn.
Cậu xuất thần hồi lâu, đến mức gần như tin rằng đó vốn chỉ là một đống bụi vô tri tồn tại sẵn ở đó. Cậu quay đầu, ngập ngừng hỏi:
"Sư tôn..."
Lạc Đình Sương nhẹ nhàng vén sợi tóc vương trên trán cậu, giọng nói ôn hòa:
"Hắn đã chết, Tinh nhi đã báo được thù rồi."
Nguyễn Trường Tinh chậm rãi nở một nụ cười, như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng:
"Thật sao?"
"Ừm."
Lạc Đình Sương thấy làn da trắng muốt của cậu như tuyết, cho rằng cậu bị lạnh, liền cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. Nguyễn Trường Tinh lập tức trợn tròn mắt nhìn sư tôn, lúc này mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Hành động thân mật này hiển nhiên không qua mắt được những kẻ tinh ý, nhưng hiện tại, cách giải quyết cục diện rối ren trước mắt mới là điều đáng lưu tâm hơn cả.
Mục Cần Tùng bị Huyền Sính một đao chém đứt một cánh tay.
"Phi! Lão nương đã sớm muốn chém ngươi rồi, dám khi dễ tiểu sư đệ của ta!"
Nàng vung đao lao tới, định kết liễu mạng chó của Mục Cần Tùng, nhưng đột nhiên một thanh kiếm hoành ngang, đẩy văng đao của nàng.
Mục Lưu Phương đỡ lấy thân thể Mục Cần Tùng, bàn tay run rẩy chạm vào bả vai trống rỗng của hắn, giọng nói lạc đi:
"Phụ thân, tay của ngươi đâu?"
"Không sao, phụ thân không sao, Lưu Phương đừng lo lắng." Mồ hôi Mục Cần Tùng túa ra như mưa. Đao của Huyền Sính bá đạo đến cực điểm, hắn bị chém đứt cả bả vai, cảm giác đau thấu tận xương tủy.
"Phụ thân, ta đã nói từ sớm, chúng ta không nên dính líu vào chuyện này. Ta đã mù lòa, nhưng Trường Tông Môn... Trường Tông Môn không thể không có ngươi, phụ thân." Mục Lưu Phương vừa khóc vừa hỏi, giọng nghẹn ngào: "Tại sao nhất định phải giết hắn?"
Mục Cần Tùng trong lòng dâng lên xúc động, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
"Lưu Phương, ta vẫn nhớ rõ con đã vui vẻ thế nào khi lần đầu có được đôi mắt mới. Phụ thân chưa bao giờ thấy con vui đến thế. Nhưng ta cũng nhớ rất rõ ngày hôm đó, giữa cơn mưa, con đã tuyệt vọng đến mức nào, tận tay móc đi đôi mắt ấy. Phụ thân... Phụ thân đã tận mắt chứng kiến con làm vậy. Làm sao ta có thể không hận?"
"Nhưng mà... ngay từ đầu, chính chúng ta đã nợ hắn."
Ngay từ khoảnh khắc ban đầu, chính bọn họ đã nợ Nguyễn Trường Tinh.
"Lưu Phương..."
Lời nói của Mục Cần Tùng đột nhiên bị cắt ngang.
Không chỉ hắn, cả chiến trường vốn hỗn loạn cũng trở nên im ắng. Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía tây, nơi một trận hỏa diễm cuồn cuộn đang quét ngang bầu trời.