Trùm Lầu Ba

Chương 3

Ngày tàn mặt trời lặn, lại là một ngày đi qua. Viên Diệp qua mạng xử lý công tác ở Mỹ, thẳng đến ba giờ sáng mới trở về phòng tắm rửa, lên giường ngủ. Bởi vì giấc ngủ không đủ, hắn nghĩ chính mình mệt mỏi tuyệt đối có thể đặt lưng xuống giường liền ngủ, nhưng bên gối một mùi hương phụ nữ không ngừng ở chóp mũi quấy nhiễu hắn, làm cho hắn lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được. “ Chết tiệt!”

đại khái ở trên giường tới nửa giờ, hắn rốt cục chịu không nổi thấp giọng rủa một tiếng, đột nhiên xoay người ngồi dậy. Thật sự là tức chết người đi được, giường này rõ ràng chỉ cho người phụ nữ kia ngủ một đêm ,không, thậm chí còn không đến một đêm, vì sao hương vị của cô ta có thể lưu lại rõ ràng ở đây? Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đệm chăn cùng gối đầu trên giường, cố kìm nén nỗi tức giận muốn đem chúng ném hết vào thùng rác. Người phụ nữ kia rốt cuộc là từ đâu đến, cô ta lại không phải là em gái của Tần Chấn , bởi vì Tần Chấn nói em gái hắn đang ở Âu Châu, hắn hôm qua mới cùng em gái hắn nói chuyện thông qua điện thoại. Nếu cô ta không phải em gái của Tần Chấn , cô ta rốt cuộc là ai, từ đâu đến, lại là vì cái gì mà tiếp cận hắn ? Hắn vẫn tưởng rằng mục đích của cô là hắn, không nghĩ tới cô cầm túi xách xong không còn tiếp tục xuất hiện. Chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện thật sự chỉ là một hồi ngoài ý muốn sao? Cô ta thật sự chỉ là không cẩn thận đi nhầm phòng ? Viên Diệp mạnh hít sâu một hơi, cảm thấy tất cả tựa hồ không đơn giản như vậy. Nhà trọ này tổng cộng cũng chỉ có tám tầng lầu, hơn nữa mỗi tầng lầu chỉ có một hộ mà thôi, nếu muốn đi nhầm phòng căn bản chính là xác suất cực kỳ nhỏ bé, càng miễn bàn có ai đi vào nhà, thấy một người đàn ông xa lạ lại không hề phản ứng? Cho nên trong đó nhất định có vấn đề, chính là hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn tìm không ra vấn đề ở nơi nào. Viên Diệp nằm trên giường suy tư hồi lâu, đột nhiên trong lúc đó, hắn hai mắt trợn lên, từ trên giường ngồi bật dậy. “ Chết tiệt!”

hắn phẫn nộ thấp giọng rủa một tiếng, rốt cục biết vấn đề nằm ở đâu, hắn tối hôm qua căn bản là đã quên tránh thai. Trời ạ!

Nguyên lai đây là mục đích của người phụ nữ kia, hắn vì sao lại sơ ý như vậy? Lại trúng kế như vậy, cái người phụ nữ chết tiệt kia! Bất quá cô ta đừng tưởng rằng mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn nhất định phải cưới cô ta, tốt đẹp vậy sao!

Loại mỹ nhân tâm cơ rắn rết này đưa cho hắn, hắn còn không muốn. Cô ta tưởng mẫu bằng tử quý là có thể tiến vào nhà hắn? Hừ, không có cửa đâu! …………….. “Reng reng”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Viên Diệp cũng không để ý mình đang ở hội nghị trực tiếp qua mạng,lập tức từ ghế dựa nhảy dựng lên, xoay người lao ra cửa phòng xông ra trước cửa, khẩn cấp muốn đem cửa chính đá tung ra. “ Hi, Viên Diệp.”

Ngoài cửa, Tần Chấn tươi cười giơ tay chào hắn. Biểu tình chờ mong kiêm hưng phấn trên mặt Viên Diệp, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

(anh tưởng bở ) “ Nguyên lai là cậu.”

Hắn hữu khí vô lực nói, xoay người trở về văn phòng tạm thời. “Như thế nào, cậu đang đợi người sao?”

Tần Chấn quay đầu nhìn ra ngoài cửa, tò mò hỏi hắn. “ Chờ người nào ?”

Viên Diệp đột nhiên dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn hắn. “ Tôi làm sao mà biết? Vấn đề này là tôi hỏi cậu mà.”

Tần Chấn vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn. Viên Diệp hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, không nói hai lời đi vào văn phòng. “ Uy, cậu tức giận cái gì thế?”

Tần Chấn đi theo đi vào hắn phòng. “ Cậu thế nào chỉ nhìn mà biết tôi đang tức giận?”

“ Hai mắt đều thấy được.”

Viên Diệp lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn.

“ Tôi đang ở hội nghị trực tiếp,phiền cậu ra bên ngoài đi được không?”

Tần Chấn quay đầu nhìn thoáng qua máy vi tính trên bàn, chỉ thấy trên màn hình,chính giữa có một cái bàn hội nghị hình trứng, bên cạnh có năm người đàn ông mặc âu phục ngồi, bọn họ đang châu đầu ghé tai không biết thảo luận cái gì. Xem ra hắn hình như thật sự quấy rầy đến công tác của Viên Diệp nha. “ Thật có lỗi!

Thật có lỗi!

Vậy cậu tiếp tục họp đi, tôi đến phòng khách chờ cậu.”

hắn nói xong lập tức rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại. Nhìn cửa phòng đóng lại, Viên Diệp thở nhẹ một hơi, cảm thấy chính mình thật sự là không xong, tự nhiên lại giận chó đánh mèo bằng hữu, hơn nữa bằng hữu này còn không phải bằng hữu bình thường, mà là người đang cho hắn mượn nhà ở nha. Lắc đầu, hắn ngồi trở lại chỗ ngồi trước máy vi tính, nhanh chóng đem những công việc trọng yếu xử lý trước, liền qua loa chấm dứt hội nghị trực tiếp hôm nay, đi ra ngoài phòng tiếp đón Tần Chấn. “ Cậu hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới đây ?”

hắn lấy từ trên tủ một bình hồng rượu cùng hai cái chén rượu xuống, vừa khui rượu vừa hỏi Tần Chấn. “ Công tác của cậu đều xử lý xong rồi sao?”

Tần Chấn nhìn thoáng qua phía văn phòng hắn. “ Chuyện trọng yếu đều xử lý xong rồi, cái khác không vội, không quan hệ.”

hắn ngữ khí một chút, mới từ tốn mở miệng hỏi: “ Cậu tìm tôi có việc?”

Tần Chấn lắc lắc đầu.

“ Hôm nay vừa vặn có việc đi lên Đài Bắc, cho nên thuận đường lại đây xem cậu ở đây có quen không, có cần tôi hỗ trợ gì hay không?”

Viên Diệp đưa chén rượu cho hắn. “ Cám ơn.”

Tần Chấn đưa tay tiếp nhận. “ Chỗ này thoải mái, hoàn cảnh cũng tốt lắm, cám ơn cậu đã cho tôi mượn gian phòng này.”

Viên Diệp ngồi vào cái sô pha duy nhất trong phòng khách, mỉm cười đối hắn nâng chén. “ Nói cám ơn thì quá khách khí rồi, cậu chỉ cần đưa tôi một chiếc du thuyền là đủ rồi.”

Tần Chấn cười đáp lễ hắn. Viên Diệp nhíu mày, đối với đề nghị của hắn từ chối cho ý kiến. “ Trước đây cậu nói chỗ này là cậu thuê?”

Viên Diệp uống một ngụm rượu, tò mò hỏi. Tần Chấn gật gật đầu. “ Chỗ này rất tốt, cậu không nghĩ tới muốn mua lại nó sao? Lấy năng lực kinh tế của cậu hẳn là không vấn đề mới đúng.”

“ Tưởng muốn là được sao,bất quá chủ nhà không bán.

Tám lầu nhà trọ này đều là thuộc sở hữu cá nhân.”

“ Thì ra là thế.”

Viên Diệp có chút đăm chiêu thì thào tự nói. “ Làm sao vậy, cậu không định nói với tôi, cậu yêu căn hộ này tới mức muốn mua nó luôn đấy chứ?”

Tần Chấn tò mò trợn to hai mắt theo dõi hắn. “ Tôi vốn là có ý định này, nhưng nghe cách nói của cậu tựa hồ là không có khả năng.”

Viên Diệp hơi hơi nhíu mày. “ Cậu không tính về Mỹ sao? Công việc của cậu không phải đều ở Mỹ sao ?”

“ Tuy rằng công việc của tôi là ở Mỹ, nhưng mỗi chiếc du thuyền của tôi cơ hồ đều là ở Đài Loan chế tạo, cho nên tôi mua một căn phòng ở đây để có thể đặt chân ở, hẳn là chẳng có gì lạ đi?”

“ Cậu nói như vậy cũng đúng, nhưng mà chúng ta từ sau khóa tốt nghiệp thạc sĩ không hề gặp lại,nguyên nhân chủ yếu không phải vì cậu ở Mỹ,tôi ở Đài Loan sao?”

Tần Chấn hồ nghi nhìn hắn, “ Nhiều năm như vậy, cậu đều ở Mỹ công tác, lần này lại đột nhiên chạy tới, hơn nữa lại ở đây hơn một tháng, hiện tại cậu còn nói cho tôi biết cậu định ở Đài Loan làm việc, điều này làm cho tôi rất kinh ngạc.

Nói thực ra, cậu là có lý do gì mà phải ở lại Đài Loan, Viên Diệp?”

Lý do muốn ở lại Đài Loan? Đúng vậy, hắn phải trốn tới Đài Loan,thực sự là có nguyên nhân.

Nhưng lý do hắn muốn mua lại căn hộ này cũng không phải vì nguyên nhân kia, mà là vì…… Vì hắn không nghĩ thừa nhận cái người phụ nữ đáng chết kia! Hắn ước chừng đợi một tháng, cũng từng nghĩ cô ở tại một trong tám lầu nhà trọ cho nên ở cửa lầu một cùng với bãi đỗ xe chờ một ngày lại một ngày, kết quả cũng là uổng phí khí lực.

Cô không chỉ không xuất hiện, thậm chí ngay cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy. Cô rốt cuộc là loại người nào? Sau đêm đó có mang thai không? Mà cô tiếp cận hắn rốt cuộc là có ý định, hay chỉ là sự cố ngoài ý muốn? Một tháng qua, hắn cơ hồ mỗi ngày đều suy nghĩ mấy vấn đề này, càng nghĩ càng quyết tâm thế nào cũng phải có đáp án, nếu không tuyệt không từ bỏ, cho nên hắn nhất định phải ở chỗ này chờ đến khi cô xuất hiện mới thôi. “ Bị cậu đoán đúng rồi, tôi sở dĩ ở lại Đài Loan thật là có nguyên nhân.”

Viên Diệp khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia đùa cợt mỉm cười. “Nguyên nhân gì?”

Tần Chấn tò mò cực kỳ. “ Bởi vì mẹ tôi bức tôi kết hôn.”

Tần Chấn sửng sốt, lập tức cất tiếng cười to.

Hắn cười đến gập người,không thể ngừng lại. “ Xem ra hai chúng ta thật đúng là một đôi không phải anh cũng không phải em, cùng là người lưu lạc thiên nhai nha, ha ha……”

hắn lớn tiếng cười nói. “ Như thế nào, cậu cũng bị bức hôn sao?”

Viên Diệp ngoài ý muốn nhìn hắn. “Đừng quên tôi với cậu cùng tuổi,nếu mẹ cậu vội vã muốn bế cháu,mẹ tôi cũng không tốt tới mức bỏ qua đâu.”

“ Như vậy,cậu không muốn kết hôn, là do vẫn chưa tìm được người phụ nữ vừa ý?”

“ Chính xác phải nói là,người mà tôi muốn kết hôn cùng còn chưa sinh ra đâu.Cậu thì sao?”

Tần Chấn mỉm cười hỏi lại hắn. Viên Diệp trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt làm cho hắn kinh ngạc hai mắt trợn lên, toàn thân cứng ngắc.

Hắn như thế nào đột nhiên lại nhớ tới người con gái đến tên cũng chưa biết kia chứ? Hắn dùng lực lắc đầu, muốn gương mặt kia tiêu tán. “ Làm sao vậy? Xem bộ dạng cậu sợ hãi như vậy, cậu không phải là đã gặp được người mà cậu muốn kết hôn rồi đấy chứ?”

“ Cậu đừng nói hươu nói vượn!”

Viên Diệp đột nhiên tức giận. Tần Chấn bị thái độ của hắn làm cho hoảng sợ.

“ Cậu làm sao vậy?”

hắn thật cẩn thận theo dõi Viên Diệp. Viên Diệp hít sâu một hơi, vì chính mình không khống chế được hướng hắn giải thích.

“ Thực xin lỗi, tôi vừa mới có điểm phân tâm, nghĩ đến việc khác nên mới nói chuyện như vậy.”

“ Cậu hôm nay có điểm là lạ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Muốn nói ra không, có lẽ tôi …”

“ Nếu cần hỗ trợ, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với cậu.”

Viên Diệp ra vẻ thoải mái ngắt lời hắn, tiếp theo đứng lên, “Đi thôi.”

“ Đi đến chỗ nào?”

Tần Chấn vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn. “Khó có dịp cậu rảnh rỗi tới thăm, tôi phải thừa dịp này mời cậu ăn một bữa, để cám ơn việc cậu cho tôi mượn nhà, chẳng lẽ cậu thật đúng là muốn tôi đưa cho cậu một cái du thuyền để báo đáp hả ?”

Viên Diệp cười mà như không cười nhướng mày nói. “ Tôi là thật sự rất muốn nha.”

Tần Chấn tham lam lộ ra biểu tình chờ mong. “ Không có cửa đâu !”

Viên Diệp trực tiếp hắt hắn một đầu nước lạnh. “ Ai da, cậu đừng nhỏ mọn như vậy chứ, Viên Diệp”

,Tần Chấn không ngừng cố gắng vì chính mình tranh thủ phúc lợi. “ Một câu, không có khả năng.”

Viên Diệp chém đinh chặt sắt cự tuyệt, “ Bất quá nếu cậu có chút cơ hội đến Mỹ du lịch, muốn nhìn du thuyền hoặc muốn ngồi du thuyền ra biển, chỉ cần gọi cho tôi, miễn phí phục vụ tận nhà.”

“ Lời này là cậu nói nha?”

Tần Chấn hai mắt lóe ra tia hưng phấn. “ Là tôi nói.”

Viên Diệp mỉm cười gật đầu. “ Vậy một lời đã định ?”

“ Một lời đã định.”

Từ ba ngày trước sau khi giao ra đoạn phiên dịch cuối cùng, hoàn thành “nhiệm vụ bất khả thi”

, Tỉnh Vu Hiểu vẫn nằm ngủ mê man trong nhà, thường thường ngủ mười lăm, mười sáu giờ liền.

Tan tầm về nhà Tỉnh Vu Hi mới đánh thức cô dậy ăn cơm, ăn no sau không bao lâu cô lại tiếp tục ngủ.

Ba ngày bảy mươi hai giờ, thời gian cô tỉnh táo đại khái không vượt qua mười mấy giờ, còn lại cô đều là cuồng ngủ. Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách cô, bởi vì gần một tháng qua, cô mỗi ngày thời gian ngủ trung bình đại khái chỉ có bốn tiếng mà thôi, cũng khó trách công tác hoàn thành xong, cô liền liều mình ngủ bù. Liên tục mê man ba ngày, cô hôm nay tỉnh lại, rốt cục cũng có cảm giác ngủ no mắt rồi. Tinh thần được bồi bổ, bụng cô lại đói đến thảm hại,cô bất quá mới xuống giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo mà thôi, cũng đã cảm thấy máu không đủ, tay chân như nhũn ra. Trời ạ, trong nhà có cái gì ăn ngon, cô phải ăn đầy bụng mới được, nếu không khẳng định đói chết luôn. Lê hai chân run run như đang muốn nhũn ra vào phòng bếp, cô trước đem tủ lạnh mở ra xem, chỉ thấy bên trong mặc dù để đầy thịt trứng rau dưa, nhưng cô không biết nấu nướng gì cả nha. Tỉnh Vu Hiểu buông tha cho cái tủ lạnh,đóng cửa tủ lại, tiếp theo hướng bên trong đi thêm hai bước, đến trước tủ để đồ ăn của cô. Bên trong tủ đầy các loại hộp cùng túi đồ ăn vặt đóng gói, phóng mắt nhìn lại chỉ có thể dùng “một mớ hỗn độn màu mè không chịu nổi”

chín từ này để hình dung, bên trong đồ ăn vặt thật sự rất nhiều ít nhất theo hộp giấy, túi giấy mà tính thì thật sự là nhiều. Tỉnh Vu Hiểu hai mắt sáng lên, lập tức lấy tất cả những gì muốn ăn mang ra, lúc này cô mới phát hiện, hộp bánh bích quy bên trong trống rỗng, đậu chỉ còn hai miếng, thịt đóng túi cùng khoai tây chiên tất cả đều chỉ còn lại có một chút mảnh vụn. Tại sao có thể như vậy? Cô ngơ ngác trừng mắt nhìn cái hộp không trên tay một lúc lâu, đột nhiên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem những thứ đồ ăn vặt khác trong tủ ra , sau đó nhất nhất kiểm tra. Không, không, không, này cũng không! Tại sao có thể như vậy? Vì sao tất cả đều chỉ còn có hộp không là sao,đồ ăn vặt của cô đâu? Chẳng lẽ trong ba ngày cô ngủ mê man,từng có kẻ trộm vào nhà,đem tất cả đồ ăn vặt của cô trộm đi? Này thật sự là đáng sợ! Cô không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn xung quanh trái phải một chút, lại nghiêng tai lắng nghe bốn phía động tĩnh, xác định phòng trong không có gì khác lạ, mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác đói khát lại lần nữa trỗi dậy. Cô hoàn toàn không nghĩ tới một tháng qua cô không ra khỏi nhà, số đồ ăn này căn bản chính là bị cô ăn sạch, nào có trộm ở đâu ra. Bụng rất đói, cô vỗ vỗ cái bụng rỗng tuếch, cúi đầu nhìn trên tay còn sót lại một chút đồ ăn, bao gồm một bọc nhỏ sôcôla, hai phiến đậu, một cái hắc gia lệ nhuyễn đường,cùng ba gói cà phê ba trong một, cô không khỏi mặt mày khổ sở. Mấy thứ này bảo cô ăn no bụng thế nào đây? Hơn nữa trọng yếu nhất là cô muốn ăn cơm!

Cơm! Nếu Vu Hi hiện tại ở nhà có phải tốt không, Vu Hi nhất định sẽ nấu này nọ cho cô ăn, trù nghệ của Vu Hi thật sự là tốt hết chỗ chê, ngay cả chị Khúc Thiến lúc trước cũng khen ngợi vô cùng…… Đúng rồi, chị! Tỉnh Vu Hiểu nháy mắt mở to hai mắt, không thể tin được chính mình như thế nào lại đã quên chị Khúc Thiến ở dưới lầu? Nhà chị ấy nhất định có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa chị ấy tuyệt đối sẽ không keo kiệt đến nỗi không cho cô ăn. Chị, chị, đấng cứu thế của cô! Cô khẩn cấp xoay người chạy ra khỏi phòng bếp, mở cửa liền hướng dưới lầu chạy.

Nhưng mà như thế nào cũng không nghĩ tới, cô ở lầu bẩy ấn chuông cửa một lúc lâu, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có. Sẽ không khéo như vậy đi, bọn họ lại không ở nhà? Cô nhất thời suy sụp cúi đầu. Ô…… Ông trời có phải hay không rốt cục chịu không nổi tính mơ hồ của cô, quyết định muốn đói chết cô vì người trong thiên hạ trừ hại, ô…… Cô không muốn đói chết nha! Nhanh chút suy nghĩ một chút, trừ bỏ chị Khúc Thiến ra còn có ai có thể cứu cô? Đúng rồi, còn có chị Vu Hàn ở tại tầng năm cùng lầu hai chủ cho thuê nhà phu nhân Lưu Dư.

Cô hai mắt sáng ngời, cao hứng lập tức ấn thang máy hướng tầng năm đi xuống, chính là cô nằm mơ cũng không nghĩ vận khí của mình xấu như vậy, tình huống ở lầu bẩy còn tiếp tục phát sinh ở lầu năm và lầu hai. Không có người mở cửa, không có người ở nhà, không ai a a. Như thế nào lại khéo như vậy, vừa vặn tất cả đều không ở nhà chứ? Ông trời là thật muốn đói chết cô sao? Cô còn không muốn chết nha, ai tới cứu cô? “ Phanh!”

Thình lình vang lên tiếng đóng cửa dọa cô giật mình, Tỉnh Vu Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn một chút cầu thang đi thông giữa lầu hai và lầu ba, trong đầu bỗng nhiên rất nhanh hiện lên một ánh sáng, làm cho cô đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Tại nhà trọ tám lầu này, những gia đình cô biết cũng không phải chỉ có chị Khúc Thiến ở lầu bẩy, chị Vu Hàn ở lầu năm cùng phu nhân chủ nhà ở lầu hai ba nhà mà thôi, còn có một nhà khác,chính là lầu ba. Đúng vậy, đúng vậy, chính là chỗ lần trước cô vào nhầm cửa, về nhầm nhà,ngủ nhầm giường,lầu ba, hơn nữa trọng yếu nhất là, người đàn ông kia vẫn là một người tốt!

Cho nên, cô tin tưởng hắn nhất định sẽ nguyện ý cứu cô một mạng. Đầy lòng hy vọng theo thang máy đi lên lầu ba, cô theo bản năng chỉnh lại quần áo trên người, lại chải chải tóc, mới đưa tay ấn cái nút chuông ở cạnh cửa. “Reng reng.”

Cô nghe thấy phòng trong vang lên tiếng chuông cửa, một lát sau liền nghe thấy có tiếng người tiến đến mở cửa. Cửa chính bị kéo mở ra, một gương mặt đầy cá tính mà suất khí xuất hiện trước mắt cô, mà cặp mắt sáng ngời hữu thần kia dừng ở mặt cô, làm cho cô nhớ tới chuyện một tháng trước do mơ hồ đã phát sinh ra, không tự chủ được đỏ mặt. “ Hi.”

cô có chút thẹn thùng chào hỏi. Sự xuất hiện của cô làm cho Viên Diệp nội tâm kích động không thôi, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn là bất động thanh sắc.

Hắn trầm mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, thẳng đến khi cô dần dần lộ ra vẻ mặt bất an, mới thong thả làm động tác hai tay ôm ngực, ung dung mở miệng. “ Cô quả nhiên lại tìm tới cửa, lần này cô lại muốn gì đây ?”

miệng hắn giác khẽ nhếch, mang theo một chút cười lạnh. “ Anh có thứ gì có thể cho tôi ăn không?”

Tỉnh Vu Hiểu lộ ra biểu tình ngượng ngùng, ngữ khí nhỏ nhẹ,lại có vẻ chờ mong hỏi hắn. Viên Diệp nghe vậy trừng trừng nhìn cô không chớp mắt, sau một lúc lâu vẫn không nói được câu nào. “ Tôi bụng rất đói, nhà anh có cái gì ăn được,có thể cho tôi một chút không?”

cô nói khe khẽ,đem lý do mình tới đây nói rõ hơn một chút. “Cô đang nói giỡn với tôi sao ?”

Viên Diệp rốt cục hoàn hồn. Tỉnh Vu Hiểu lập tức lắc đầu.

“ Không không không, tôi là thật sự đã đói bụng, không phải nói giỡn, thật sự.”

“ Không cần tiếp tục vui đùa!”

trừng mắt nhìn cô, Viên Diệp rốt cuộc ngăn không được rống giận với cô. Cô bị hắn thình lình rống lên một tiếng giật mình hoảng sợ, nhịn không được lui nhanh về phía sau một bước.

Cô thật cẩn thận nhìn hắn, do dự một lúc lâu sau, rốt cục nhịn không được dùng vẻ mặt đầy ủy khuất hỏi hắn, ngữ khí oán giận. “ Anh vì sao tức giận như vậy ? Tôi thật sự không có lừa anh, cũng không có ở đó nói giỡn, tôi thật sự rất đói bụng.”

cô vô tội nói. Viên Diệp trán có gân xanh ẩn ẩn nhảy lên.

Hắn trừng mắt nhìn cô, hoàn toàn không hiểu trong lời cô nói rốt cuộc có bao nhiêu phần chân thật, cô gái này rốt cuộc là từ đâu đến muốn khảo nghiệm chỉ số thông minh của hắn sao ? “ Được, cô tiến vào.”

hắn quyết định muốn cùng cô đối mặt, thẳng đến khi cô lộ ra dấu vết mới thôi. “ Thật vậy chăng? Thật tốt quá, tôi biết anh là người tốt mà!”

Tỉnh Vu Hiểu cao hứng hoan hô. “ Châm chọc sao?”

đã muốn xoay người hắn bỗng nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn cô một cái. “ Sao?”

cô vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. Viên Diệp nhếch môi, không nói hai lời liền bước vào nhà, không hề để ý tới cô. Tỉnh Vu Hiểu đương nhiên lập tức theo vào. Trong phòng tràn ngập mùi thức ăn thơm phức, làm cho bụng đói kêu vang cô nhịn không được hít sâu một hơi. “ Oa, thơm quá nha!”

cô mở miệng đồng thời, bụng cũng theo đó cô lỗ cô lỗ kêu lên, làm cho cô ngượng ngùng cười ngây ngô một chút. “ Cô là không có tiền ăn cơm sao? Muốn tôi bố thí một ít tiền cho cô hay không?”

hắn nhìn cô một cái, châm chọc nói.

Cô ta nghĩ dùng khổ nhục kế là có thể làm cho hắn sinh ra trìu mến sao? “ Không cần không cần, chỉ cần cho tôi ăn là đủ rồi.”

cô lắc đầu, cũng khẩn cấp quay đầu nhìn về phía phòng bếp, “ Anh đang nấu nghĩa đại lợi mặt sao (tha cho ta,ta chịu không biết đây là món gì T_T) , thơm quá nha, ngửi mùi cũng biết là rất ngon nha.”

Cô ta nghe không hiểu hắn đang châm chọc sao? Viên Diệp nhìn chằm chằm cô. “ Cô lỗ cô lỗ”

Bụng lại lần nữa đói kêu thành tiếng, đợi mãi không thấy hắn mở miệng mời mình ngồi, hoặc là vào bếp lấy đồ ăn ra chiêu đãi mình.

Tỉnh Vu Hiểu rốt cục nhịn không được xung phong nhận việc nói: “ Đồ ăn tại phòng bếp sao? Tôi đi thay anh bê ra.”

nói xong, cô không đợi hắn phản ứng, lập tức tự động tự phát tiêu sái tiến vào phòng bếp. Viên Diệp đã tức giận đến không biết muốn nói gì. Cô gái này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra ? Thực hiểu được như thế nào là đả kích lòng tự tin của hắn, cô ta sau khi vào nhà lại không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Cô ta rốt cuộc đói bụng thật, hay vẫn là cố ý dùng phương pháp này để hấp dẫn sự chú ý của hắn ? Được, không quan hệ, cùng lắm thì trước chờ cô ta ăn xong nói sau, nhìn xem tới lúc đó cô ta còn muốn làm gì. Mang theo ý cười lạnh, hắn đi vào phòng bếp, chỉ thấy cô gái kia đang đứng trước bàn ăn vụng ăn nấy ăn để, khi thấy hắn đi vào phòng bếp, gương mặt nhất thời đỏ bừng. “ Tôi, tôi, tôi……”

cô xấu hổ định giải thích, lại không biết nên nói cái gì. “ Bên ngoài có ghế dựa có thể ngồi.”

Viên Diệp bưng bàn nghĩa đại lợi mặt lên ,hắn sức ăn khỏe,hoàn hảo lại nấu quá nhiều, nếu không sao có thể dư ra một phần cho cô ăn, ngay cả nhìn cũng không buồn liếc mắt nhìn cô một cái, liền bỏ lại một câu như vậy đi ra khỏi phòng bếp. Tỉnh Vu Hiểu do dự một chút, lập tức đi theo hắn ra khỏi phòng bếp, đi vào ngồi xuống trước bàn ăn ăn nấy ăn để. Sụt,sụt,tốc. Cô ăn lang thôn hổ yết (đại khái là ‘ăn như rồng cuốn’), tuyệt không có chút nào giống thục nữ, giống như quỷ đói chết lâu ngày đầu thai, dường như lần đầu tiên ăn đến thứ này, cảm thấy mỹ mãn đến mức ánh mắt cũng như bị mê hoặc. Viên Diệp cảm thấy chỉ xem cô ăn, hắn cũng đã no rồi. “ Linh linh…… Linh linh……”

Trong thư phòng điện thoại đột nhiên vang lên, số điện thoại đó chỉ có vài trợ thủ đắc lực của hắn ở Mỹ mới biết.

Nói cách khác, hắn không thể không nghe điện thoại. Hắn đem tầm mắt từ phía thư phòng trở lại trước mắt trên người cô gái trước mắt, chỉ thấy cô vẫn chuyên tâm ăn nghĩa đại lợi mặt, bộ dáng căn bản không có chú ý tới tiếng điện thoại trong phòng. Hắn do dự một chút, rốt cục đứng dậy đi vào thư phòng tiếp điện thoại. Đĩa của cô vẫn còn một nửa, hẳn là không nhanh như vậy ăn xong mới đúng, cho dù ăn xong rồi, cô cũng nên chờ hắn đi ra, nói tiếng cám ơn sau mới rời đi mới phải? Cho nên hắn đi nghe điện thoại hẳn là không quan hệ mới đúng. Chính là hắn chẳng thể nghĩ tới, ba phút sau hắn từ thư phòng đi ra, không chỉ có trên bàn ăn,mà khắp phòng cũng không tìm thấy bóng dáng cô ta. Cô ta ăn no liền bước đi, ngay cả câu cám ơn hoặc gặp lại sau cũng không lưu lại?! Chết tiệt cô ta chẳng lẽ nghĩ rằng khiến hắn tâm ngứa khó nhịn, đối hắn muốn làm bộ lạt mềm buộc chặt thì có thể câu dẫn hắn sao? Cô ta nghĩ thực tốt đẹp! Hắn tuyệt đối sẽ không làm cho cô ta được như ý, hắn thề với trời. Người phụ nữ đáng giận Đáng giận! Chết tiệt!
Bình Luận (0)
Comment