Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 1

Mở đầu:

Trời đêm trong rừng rậm, sao lốm đốm đầy trời. Một vòng trăng lưỡi liềm màu trắng bạc, yên tĩnh tản ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, khiến cả khu rừng vốn hắc ám, chiếu rọi càng thêm âm trầm khủng bố

Tiếng ‘ong ong’ nặng nề từ trên không trung truyền đến, một máy bay trực thăng lắc lư rất nhanh xoáy thành hình xoắn ốc, bất thình lình xuất hiện ở trên không trung.

Đột nhiên ——

Phía xa rừng tậm, truyền đến một tiếng nổ mạnh "ầm ầm ——" cực lớn, ánh sáng đỏ rực mạnh mẽ tạo thành mây hình nấm khổng lồ, từ góc nào đó trong khu rừng bay thẳng lên trời cao.

Phóng xạ mạnh mẽ cùng sóng xung kích, khiến chung quanh thoáng chốc biến thành một bãi hoang tàn. Sau khi máy bay trực thăng cảm nhận được sóng xung kích mạnh mẽ này, cả máy bay không ngừng lắc lư.

"Đáng chết."

Trong máy bay, mấy người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi cảm nhận được trận lắc lư dữ dội này, lập tức choàng tỉnh.

Có người nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì."

Có người kinh ngạc nói: "Mau nhìn kia, đó là trụ sở của chúng ta."

Từ cửa sổ trên máy bay có thể nhìn thấy được mây hình nấm đồ sộ bên ngoài, cùng một biển lửa trí mạng.

Có người khẽ nguyền rủa: "Chiết tiệt, có người đang quấy rối trụ sở của chúng ta."

Trong lúc mấy người trong máy bay tức giận, radio trong máy bay bỗng nhiên vang lên: "Toàn thể nhân viên chú ý; bởi vì phía trước xảy ra vụ nổ mạnh, dẫn đến máy bay bị tổn hại, xin tất cả nhân viên lập tức kiểm tra trang bị, chuẩn bị đáp!"

Trong mấy người đàn ông, có người nói: "Chúng ta cũng phải đi xuống xem một chút, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đến trụ sở của chúng ta giương oai."

Người nọ dường như là Lão đại của bọn họ, hắn vừa dứt lời, những người khác liền đồng loạt nói:

"Vâng!"

Máy bay trực thăng mở cửa, gió lớn vù vù thổi qua, khiến cho đầu tóc của mấy người đó rối thành một nùi.

Những người này, đều là sát thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện từ trên máy bay đáp xuống, đối với bọn họ mà nói căn bản chính là một bữa ăn sáng.

Tất cả mọi người lắp dù nhảy xong, động tác nhanh chóng từ trên máy bay nhảy xuống.

Hoàn toàn không hề hay biết, từng cử động của bọn họ, toàn bộ đều rơi vào trong mắt của người thần bí nào đó đang đứng ở nơi xa...

Đối với chuyện trụ sở bị hủy, bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.

Đội trưởng dẫn đầu đáp xuống, cởi dù ra, hắn mạnh mẽ hô lên: "Go, go, go..."

Theo giọng nói mạnh mẽ của đội trưởng, tất cả đội viên mau chóng cởi dù ra, bọn họ vừa cấp tốc chạy nhanh, vừa cầm súng tiểu liên tiên tiến nhất trong tay, trực tiếp chạy thẳng đến trụ sở.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ chạy vội tới vùng lân cận của trụ sở, lại nhìn thấy một khu hoang tàn bốc cháy, lập tức càng thêm căm tức.

Có người tức giận nói: "Con mẹ nó, là ai làm!"

Trong trụ sở của bọn họ, dữ trữ trang bị tiên tiến nhất cùng máy móc theo dõi cao cấp nhất, trừ mười người đàn ông có mặt ở đây ra, trong căn cứ còn có rất nhiều sát thủ.

Nhìn khói đặc cuồn cuộn trước mắt, tất cả mọi người biết, bọn họ đều hy sinh cả rồi.

"Đầu lĩnh, gần đây chúng ta có trêu chọc đến những tổ chức khác không?"

"Có lẽ là gần đây chúng ta buôn bán quá đắt, đắc tội với người trong ngành."

"Vừa rồi nơi này nổ mạnh như vậy, nhất định người nọ vẫn chưa chạy xa, chúng ta chia nhau lục soát."

"Vâng."

Vì vậy, mười người đàn ông chia làm năm tổ, phân công hành động, ở bên trong khu rừng rậm rạp, lục soát tìm kẻ khả nghi.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đêm lốm đốm đầy sao, ánh sao lại như một rừng cây rậm rạp chằng chịt, càng thêm tươi tốt.

Trong rừng cây yên tĩnh nhưng ngay cả tiếng dế kêu cũng không nghe thấy được.

Mười người đàn ông chia nhau hành động, tay nâng súng la-de, lại có thể ở trong đêm tối không cần bất kỳ ánh sáng nào cũng có thể nhìn rõ vật thể phía trước.

Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng thoáng qua, nếu không phải vô ý giẫm lên lá trên đất phát ra âm thanh ‘xột xoạt’ thì căn bản không có cách nào thu hút được lực chú ý của bọn họ.

Có người cảnh giác cả kinh nói: "Có người!"

Có người khẩn trương giơ súng trong tay lên, ngắm lấy bốn phía: "Ai?"

Phía sau bóng cây đồ sộ, chủ nhân cuả bóng dáng cao gầy, hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười lạnh, âm thanh trong trẻo lạnh như băng, bất ngờ vang lên: "Người muốn mạng của chúng mày!"

Hai người nghe thấy tiếng động, đột nhiên cảnh giác giơ súng lên bắn loạn một trận.

'Pằng pằng' hai tiếng súng vang lên, hai người đàn ông tay nâng súng la-de đột nhiên trừng lớn hai mắt, thân thể lập tức ngã xuống, ‘phù phù’ một tiếng liền tê liệt trên mặt đất.

Bọn họ ngay cả chết như thế nào cũng không biết!

Nghe thấy tiếng súng, các phân đội khác đều chạy đến, nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất, bọn họ tức giận nói: "Đừng làm rùa đen rút đầu nữa, mau ra đây cho ông."

Người nọ vừa dứt lời, 'pằng' một tiếng súng vang lên, trán trúng đạn, trực tiếp mất mạng.

Có người chửi bới: "CMN."

Có người khẽ nguyền rủa: "Có súng bắn tỉa."

Tất cả mọi người hốt hoảng một trận, súng la-de cầm trong tay loạn quét một hồi.

Đúng lúc này, chỉ nghe 'Pằng pằng pằng pằng...' một loạt tiếng súng vang lên hòa lẫn với tiếng súng la-de mạnh mẽ.

Tất cả mọi người căn bản không kịp phản ứng, đạn đã ghim vào đầu bọn họ.

Mười người đàn ông, tất cả chết ở trong rừng cây này.

Sau bóng cây, bóng dáng thần bí hơi thò nửa người ra, nhờ vào ánh trăng màu trắng bạc mới có thể nhìn thấy rõ đó là một vóc người cao gầy của một cô gái gợi cảm.

Cô gái mặc bộ đồ da bó sát màu đen, con ngươi đen băng lạnh, nhếch môi cười nhạt, nói: "Chúng mày dám đối đầu với Ưng Nhãn, đáng đời, chết không nhắm mắt."

Cô gái đang chuẩn bị quay người đi, lại chợt phát hiện Ưng Nhãn treo lủng lẳng trên cổ – vật bất ly thân của cô đột nhiên phát ra một ánh sáng chói mắt.

Sắc mặt cô lạnh lẽo; ánh sáng của Ưng Nhãn quá mức quỷ dị, chẳng lẽ Ưng Nhãn này có vấn đề?

Cô vươn tay mạnh mẽ giật Ưng Nhãn từ trên cổ xuống, cùng lúc phất tay vứt Ưng Nhãn đi, đột nhiên, một ánh sáng vô cùng mạnh mẽ bao bọc lấy thân thể cô...

Chương 1: Xuyên không

Editor: NanaTrang

Nơi này, vẫn là rừng rậm tối đen u ám.

Cây cối rậm rạp cao thấp dài đầy cả đỉnh núi. Cánh rừng vốn tối đen, đột nhiên từ đàng xa xuất hiện thêm mấy ánh lửa.

Từng đợt tiếng bước chân vội vàng từ xa mà đến, ngay sau đó, lại truyền đến tiếng quát lạnh như băng của một người: "Tướng quân hạ lệnh, ai lấy được thủ cấp của Trương Tử Thạc, ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim."

Giọng người nọ vừa dứt, chung quanh liền nổi lên tiếng hô hưng phấn.

Tất cả mọi người hào hứng càng thêm kích động, bắt đầu điên cuồng cầm cây đuốc trong tay, chiếu sáng trước mắt, bất kỳ một chi tiết nhỏ cũng không muốn bỏ qua.

Đúng lúc này, trên bầu trời đêm muôn vàn ánh sao đột nhiên hiện lên một đường sáng vàng. Mà đường sáng vàng kia, lại giống như sao băng, lóe lên rồi biến mất.

Có người nhìn thấy hiện tượng thay đổi trong không trung, liền hỏi: "Đó là sao chổi sao?"

"Mặc kệ nó, nhanh chóng bắt người đi."

Tất cả mọi người cũng không để ý đến đường sáng vàng chợt hiện rồi biến mất kia, tiếp tục tìm kiếm trong rừng rậm.

Mà giờ khắc này, ở bụi cỏ cách đó không xa, ước chừng cao 1m, ai cũng không biết, có một đôi mắt tràn ngập cảnh giác, đang lạnh lùng quan sát bọn họ.

Phương hướng của đường sáng vàng chợt hiện rồi biến mất kia, lại cách không xa bụi cỏ đó.

Cũng ở cách đó không xa, đột nhiên phát ra một loạt tiếng bước chân.

Có người kích động kêu lên: "Nơi này có người!"

Ánh sáng của bó đuốc sáng rực hoa mắt, một bóng màu đen phản ứng nhanh nhẹn cấp tốc tránh qua, ẩn núp trong bóng đêm.

"Người nào đâu?" Tướng sĩ dẫn đầu vừa tới, nương theo ánh sáng của bó đuốc, phát hiện phía trước ngoại trừ rừng cây yên tĩnh ra, căn bản ngay cả bóng chim cũng không có.

"Mẹ nó, nhìn rõ ràng chút cho lão tử!"

Hóa ra là một phen hú vía, người bọn họ muốn bắt, là thủ lĩnh của một đoàn dong binh hoạt động rộng khắp tứ quốc, Trương Tử Thạc.

Người đàn ông này có bản lĩnh siêu cường, có thể sống sốt trong hoàn cảnh gian nan và khốn khó nhất.

Danh hiệu của hắn nổi tiếng, hành vi tác phong cũng vô cùng cổ quái, người mạnh mẽ như thế, cho dù bên của bọn họ có hơn trăm người, làm việc cũng phải vô cùng cẩn thận.

Nhưng mà, bọn họ hoàn toàn không biết, từng cử động của mình, lại bị cô gái nào đó nhìn thấy không sót một thứ.

Cô gái ngồi xổm trên nhánh cây của một cây đại thụ, lợi dụng lá cây rậm rạp, che đậy thân thể của mình.

Cô mặc bộ đồ da bó sát màu đen, bày ra dáng người trước sau lồi lõm vô cùng tinh tế. Một mái tóc đen nhánh dùng dây cột tóc buộc lại thành đuôi ngựa anh tuấn.

Cô có khuôn mặt nhỏ cỡ như bàn tay, chân mày lá liễu cao gầy, lại lộ ra khí khái ào ào, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt phượng như hồ ly giảo hoạt khôn khéo. Dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ mọng vểnh lên.

Cô gái nhìn tình cảnh dưới cây, mắt phượng rất nhanh hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đây là đâu?

Bọn họ là ai!

Nhìn trang phục, hành vi cử chỉ của bọn họ, có chút giống trong phim truyền hình.

Điều đầu tiên cô nghĩ đến, chính là đang quay phim. Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ duy trì một giây, liền bị nàng NG* rồi.

(* Khi xem những cảnh hậu trường quay phim hay có nhưng cảnh quay NG. NG là "No Good". Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại. Ý ở đây là bị cô loại bỏ đó)

Cô nhớ rõ ràng mình đang ở trong rừng chấp hành nhiệm vụ, cũng vô cùng viên mãn hoàn thành tất cả nhiệm vụ.

Một ý nghĩ lóe lên, cô đột nhiên nhớ tới ánh sáng mãnh liệt bao bọc lấy cả người mình, cô chỉ cảm thấy ánh sáng quá mức mạnh mẽ, khiến cho tầm mắt của cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì

Giống như có một trận gió lốc cuốn cô đi, làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.

Khi tầm mắt của cô khôi phục lại bình thường lần nữa, liền nhìn thấy tình cảnh một đám người tương tự người lính cổ đại, đang lúc soát tìm cái gì đó.

Cô mau choáng tránh thoát, ẩn núp ở sau rừng cây, sau đó lại im hơi lặng tiếng bò lên nhánh cây đại thụ.

Sau khi sắp xếp lại tất cả mọi chuyện một lần nữa, cô đưa ra một kết luận ——

Cô, xuyên không rồi!

Cô còn chưa kịp thầm oán, chửi bới.

Dưới nhánh cây truyền đến tiếng bước chân hoảng hốt rối loạn, cùng tiếng gào thét, trực tiếp hấp dẫn lực chú ý của cô.

"Đứng lại, đừng chạy!"

Nhìn lại nơi phát ra giọng nói, cô bất ngờ phát hiện, trong bụi cỏ rậm rạp, có tiếng động rất nhỏ tiếng...
Bình Luận (0)
Comment