Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 19

Lúc Kiều Vô Song mở cửa ra, đã thấy vẻ mặt lo lắng của Trương Tử Thạc đợi ở ngoài cửa, liền hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Nhìn Kiều Vô Song trước mặt, Trương Tử Thạc khẽ ngơ ngẩn!

Cô vẫn xinh đẹo như vậy, hai gò má đỏ ửng, thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần tư sắc. Sợi tóc đen rối loạn, nhưng là loại hỗn độn có sức quyến rũ, môi đỏ mọng hơi sưng, giống như vừa mới bị người hôn môi qua, cả người cô như có nhiều thêm vài phần tư vị khác.

Trương Tử Thạc cảm thấy nghi hoặc, bộ dáng cô như vậy, thoạt nhìn thì giống như là vừa mới mây mưa xong, nhưng...

Đôi mắt của Trương Tử Thạc không tự chủ được nhìn vào căn phòng tối đen, cũng không hề thấy người nào khả nghi.

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Trương Tử Thạc, lại nhìn chính mình ở đằng sau ngây ngốc sững sờ, chỉ chốc lát sau, hắn lại liếc về phía sau cô, vẻ mặt nghi hoặc, Kiều Vô Song cũng không khó đoán ra, trong lòng hắn nghĩ cái gì.

Kiều Vô Song hắng giọng một cái, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là cảy ra chuyện gì?"

"Ách..." Trương Tử Thạc xấu hổ ho khan vài tiếng, nhân tiện nói: "Người mà cô vừa mới bắt vào trong lao, hắn chạy."

Thế nhưng chạy!

Kiều Vô Song hừ nhẹ một tiếng, cũng không lộ ra vẻ mặt tức giận, mà rất là nghi ngờ nói: "Như vậy, chúng ta lại phải tiếp tục đổi một chỗ khác."

"Tiếp tục đổi một chỗ..." Trương Tử Thạc đầu tiên cảm thấy rất là nghi hoặc, một lát sau lập tức hiểu ra: "Cô là nói, hắn là người của Trác Nhiên?"

Kiều Vô Song gật đầu nói: "Từ lúc hắn bị tôi bắt làm tù binh, thì tôi đã hoài nghi, hắn là người của Trác Nhiên."

Cô mới đến cổ đại, người đã từng đắc tội qua, cũng chỉ có một vạn đại quân.

Nói vậy, người của bọn họ rất nhanh liền bào cho Trác Nhiên chuyện cô có dị năng triệu hồi Xà thú.

Từ trong miệng Trương Tử Thạc biết được,Trác Nhiên này dã tâm bừng bừng, nếu thật sự là như thế, sau khi hắn biết được mấy tin tức này, nhất định sẽ không thờ ở mà đứng nhìn.

Chỉ là, cô cho vốn cho rằng hắn sẽ phái quân đội một lần nữa đến tập kích bọn họ, cũng không nghĩ rằng, hắn chỉ là phái một người, đến đây thăm dò.

"Cẩu Hoàng đế kia!" Trương Tử Thạc cắn chặt răng, oán hận nói : "Ta liền đánh cuộc một lần, hắn tuyệt đối sẽ không phái người đến đây công kích."

Kiều Vô Song lười nhác khẽ dựa thân mình vào cạnh cửa, nhướn nhướn mày, mặt mười phần hứng thú hỏi: "Ngươi nắm chắc như vậy?"

TrươngTự Thạc hừ lạnh nói: "Vật hắn muốn đều ở trong tay của tôi, nếu như hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ đem vật hắn muốn, bán cho Quốc vương quốc gia khác."

Kiều Vô Song gật gật đầu, nói : "Chủ ý này không tệ."

Mắt đẹp thông minh chợt lóe, cô bỗng nhiên cười nói: "Có muốn nhìn cẩu hoàng đế trong miệng của anh dựng râu trợn mắt, vẻ mặt lúng túng hay không?"

Nhìn thấy ý cưới trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Vô Song, Trương Tử Thạc hơi hơi thất thần, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần trí, lại nói :"Cô muốn làm cái gì?"

Sống chung với Kiều Vô Song, Trương Tử Thạc phát hiện, chỉ cần mắt cô chợt lóe, mặt cười sáng lạn, chắn chắn sẽ có người gặp nạn.

Kiều Vô Song ngoắc đầu ngón tay, ý bảo Trương Tử Thạc lại gần đây một chút.

Trương Tử Thạc hiểu ý, hơi hơi cúi người, Kiều Vô Song liền ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một số chuyện.

Tình cảnh thực tế lúc này, chính là Kiều Vô Song lười nhác dựa vào bên cạnh mép cửa, mà Trương Tử Thạc một tay để lên cạnh cửa, thân thể không lường, tuy không nhìn rõ đang làm cái gì, nhưng có thể nhìn thấy dưới người hắn có một nữ tử.

Vài người đi qua thấy thế, từ góc độ khác nhau nhìn lại, thật giống như bọn họ đang thân mật, hai người đi đường nhanh chóng lặng yên không phát ra hơi thở rời khỏi, mãi cho đến sau khi đi xa, mới có người dám bắt đầu nghị luận: "Ta sẽ nói, nha đầu kia cùng lão Đại chúng ta có một chân nha."

"Ta nghe nói nha đầu kia rất lợi hại, chớ có trêu chọc nàng, đi mau!"

Hai người giống như đang chạy nạn rởi khỏi hiện trường, hoàn toàn không biết, còn có người đang chăm chú nhìn động tác kia của Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc.

Đôi mắt đen nhánh mê hoặc lòng người thoáng tản mát ra một chút ánh sáng quái dị, xung quanh không khí còn có thể ngửi thấy một cỗ mùi chua...

Lúc Kiều Vô Song nói song kế hoạch của mình, liền kéo thân thể của mình và Trương Tử Thạc ra xa đằng sau, đưa tầm mắt nhìn về phía xa xa, cũng nhíu mày mười phần hứng thú.

Trên mái hiên kia, Hoàn Nhan Tuyệt Thế trốn ở một nơi gần đó khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Thì ra là cố ý!"

Hắn hơi cong môi, lộ ra một nụ cười hại nước hại dân, lại nói: "Vậy chờ xem..."

Một bóng đen rất nhanh liền biến mất trong rừng rậm, mắt đen của Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhíu lại, nhìn thấy một ít bóng đen ẩn núp rồi biến ,ất, môi lại gợi lên một nụ cười quỷ dị.

"Xem ra, chiến tranh lại muốn bắt đầu rồi..."
Bình Luận (0)
Comment