Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 32

Edit: Panh Hoang

Tục ngữ nói đều đúng; trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh sáng màu vỏ quýt lóe ra vầng sáng lộng lẫy, tạo nên cảm giác mộng ảo kỳ diệu, nhưng, chút nhu hòa này, lại vẫn không thể sưởi ấm cục diện giằng co bên ngoài thành Nam quốc.

Mặc cho dân chúng Nam quốc khủng hoảng ra sao, cửa thành vẫn đóng chặt nghiêm cẩn như cũ, mỗi người ở trên cổng thành không chút lơi lỏng, Tử Mặc Hàn không muốn nhượng bộ, Trác Nhiên cũng không cam chịu yếu thế, tiếp tục giằng co như cũ, màn đêm hiền hòa buông xuống, gió lạnh vù vù thổi tới, lại mang đến thê lương kéo dài.

Phấn Nghi thiếu kiên nhẫn, liền tự ý nghĩ kế nói : "Hoàng thượng, có cần thông báo cho ca ca ta không, để cho hắn phái viện binh đến đây cứu giúp."

Phấn Nghi tên thật là Bắc Minh Phấn Nghi, ca ca của nàng chính là Bắc quốc Minh chủ Bắc Minh Liên Thành.

Năm năm trước, nàng lấy phương thức hòa thân tiến đến Nam quốc thành thân cùng Tử Mặc Hàn, nhưng bởi vì tính cách quá mức kiêu căng ngạo mạn đắc tội không ít tiểu chủ trong hậu cung, đang không ngừng chèn ép, tuy rằng nàng bị phế trừ thân phận nương nương, nhưng bởi vì là công chúa Bắc quốc, cũng luôn luôn đi theo bên cạnh Tử Mặc Hàn, thay hắn xử lý một ít chuyện bí mật.

Tử Mặc Hàn vuốt vuốt sợi tóc ở trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh nói : "Không cần."_Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.

Ánh mắt Phấn Nghi chợt lóe, nói : "Nếu tiếp tục giằng co thêm nữa, dân chúng trong thành sẽ càng ngày càng không yên lòng."

Từ Mặc Hàn cười mỉa, nói : "Không ngờ bây giờ Phấn Nghi còn yêu mến con dân như thế."

Mặt Phấn nghi đỏ lên, vội vã cúi đầu, che dấu chút quỷ dị chợt lóe lên trong mắt nàng rồi biến mất.

"Hoàng thượng nói đùa, ta sợ nếu như tiếp tục giằng co nữa, sẽ làm cho lòng dân hoang mang. Hơn nữa, nếu để cho người Đông quốc âm thầm chạy đi tìm viện binh, chẳng phải chúng ta sẽ thua sao."

Tử Mặc Hàn khẽ mỉm cười, mũi lại phát ra một tiếng hừ lạnh, giọng nói trầm thấp còn mang theo thâm ý khác: "Lòng dân đã hoang mang, lại nói, chung quanh mấy vạn quân của Trác Nhiên là một vạn tinh binh của trẫm, đừng nói lén đi ra ngoài tìm cứu viện, cho dù là thật sự đánh nhau, trẫm cũng chưa chắc sẽ thua."

"Nhưng, hoàng thượng..."

Thời điểm Phấn Nghi đang muốn nói tiếp, Tử Mặc Hàn chựt cắt ngang lời nàng, quăng cho nàng một ánh mắt ý vị thâm trường, lại cười nói: "Thật ra trẫm thấy rất khó hiểu, lúc đi vào Như Ý lâu cùng Kiều Vô Song thế nhưng lại gặp thổ phỉ, đêm 30 hàng năm trẫm đều đi diễu hành chúc mừng, dân chúng Nam quốc không ai không nhận ra trẫm, vậy mà lại có người dám đánh cướp trẫm."

Nói tới chỗ này, hắn bỗng hừ lạnh một tiếng.

Sau khi nghe xong, phấn nghi nhanh chóng cúi đầu, mặt thoáng hiện lên chút bối rối, đôi mắt đẹp lại càng lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

Một lát sau, Phấn Nghi nói : "Có thể bọn chúng là người của nước khác trà trộn vào." _Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.

Tử Mặc Hàn nhếch môi cười, nói : "Cũng đúng, nhìn phương pháp bọn chúng sử dụng đao, quả thật có chút giống đao giả Bắc quốc."

Đao gải Bắc Quốc, đao là vũ khí thông thường.

Người học võ dùng cấp lớn có Trường đao, tiểu có thái đao hoặc đao giết heo, nhưng bọn họ có chung một điểm chính là, thời điểm làm đao, hai tay thích nắm ở chuôi đao, hướng cần tập kích đối tượng dựng thẳng lên một đao vung xuống.

Mà mấy hắc y sát thủ thần bí kia, đưa tay lên chính là tương tự như thế.

Vừa nghe Tử Mặc Hàn nói thế, Phấn Nghi vội vàng nói: "Hoàng thượng, con dân Bắc quốc hết lòng trung thành không có đối đầu cùng ngài."

Tử Mặc Hàn nhếch môi cười, nói : "Vội cái gì, trẫm cũng không có nói chắc chắn những người kia là con dân Bắc quốc."

Sắc mặt Phấn Nghi trắng bệch, ánh mắt hiện lên một chút bối rối.

Tuy rằng nàng vẫn luôn cúi đầu, thoạt nhìn bộ dáng rất hèn mọn, nhưng cặp mắt đào hoa kia của Tử Mặc Hàn, giống như có thể nhìn thấu ý nghĩ của Phấn Nghi, con ngươi đen nhánh lóe ra chút ánh sáng sắc bén, nhìn về phía ánh mắt Phấn Nghi, dần dần lạnh như băng.

Phấn nghi rõ ràng cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của Tử Mặc Hàn, ánh mắt nàng chợt lóe, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Hoàng thượng, ngươi đáp trả ra sao, nếu cứ giằng co như vậy nữa, cũng không phải biện pháp nha." _Panh_Hoang_Diễn_Đàn_Lê_Quý_Đôn.

Mắt thấy sắc trời đã tối, nếu tiếp tục giằng co nữa, còn thật sự đánh nhau, chỉ sợ cũng sẽ không vì nguyên nhân trời tối, mà chiếu theo kết quả là lưỡng bại câu thương.

Ban đêm, là thời điểm không thích hợp nhất.

Trong lúc Tử Mặc Hàn mín chặt môi mỏng, vẻ mặt trâm tư, thì trong quân của Trác Nhiên chợt có động tĩnh.

Trác Nhiên nói : "Tử Mặc Hàn, bổn vương nguyện ý lui binh mấy trăm thước, chỉ cần ngươi chịu gặp bổn vương nói chuyện, mọi thứ đều tốt."

Ánh mắt Tử Mặc Hàn thoáng hiện lên một chút ánh sáng thông minh lanh lợi.

Hắn đương nhiên hiểu được Trác Nhiên muốn làm gì, vì thế lộ ra một chút tươi cười tưa như yêu nghiệt, nói : "Như thế rất tốt, ngươi tạm lui quân ngoài ba trăm thước, trẫm liền mời ngươi vào thành nói chuyện."

Phấn Nghi ở bên cạnh nói : "Hoàng thượng, cẩn thận có trá."

Tử Mặc Hàn phất phất tay, lộ ra một chút tươi cười thần bí, nói : "Yên tâm, trẫm biết hắn nghĩ gì."

A, phần danh sách thần bí kia làm cho người ta chen chúc nhau muốn đoạt lấy, tuy rằng hắn không biết nội dung cụ thể của phần danh sách kia là gì, nhưng thấy Trác Nhiên muốn đoạt được như vậy, vả lại còn làm cho hắn cảm thấy nó có chút cảm thần bí đi....
Bình Luận (0)
Comment