Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 50

Edit: Panh Hoang

Trung tâm hoàng cung Nam quốc, là 'Phòng nghị sự' trao đổi quốc sự.

Mà sau lưng phòng nghị sự, có một tòa lầu các tinh xảo, lầu các kia rất cao, đứng ở trên lầu các, có thể thấy rõ ràng từng cảnh vật trong hoàng cung.

Gió lạnh thổi vù vù, thổi đến y phục của chủ nhân ngắm nhìn phong cảnh trên lầu các đong đưa.

Hai tay Tử Mặc Hàn chắp sau lưng, môi mỏng gợi cảm nhếch lên, dung mạo như yêu nghiệt không lộ ra chút biểu cảm nào, nhưng đôi mắt sâu không lường được kia, đang nhìn đến chỗ hai bóng dáng chợt lóe rồi biến, liền hơi hơi híp híp mắt, lộ ra vẻ nguy hiểm.

"Hoàng thượng..." Phía sau, truyền đến giọng nói trong trẻo mang theo một ít e sợ của Phấn Nghi.

Tử Mặc Hàn thu liễm hung quang ở trong mắt, lập tức thay bằng nụ cười yêu nghiệt nói : "Phấn Nghi có chuyện gì muốn báo cáo sao?"

Phấn Nghi có chút bán tín bán nghi nói : "Hai bóng dáng kia, chính là đi từ cung điện của Trác Nhiên ra?"

Nếu không lầu các này cao lớn, cùng thị lực của nàng tốt, để nàng có thể thấy chút bóng dáng lờ mờ.

Tuy rằng, nàng nhìn thấy bóng dáng rất mơ hồ, nhưng có thể phân tích ra vị trí cụ thể, cho nên, Phấn Nghi hỏi tỏ ra đặc biệt nghi hoặc.

Tử Mặc Hàn hừ lạnh nói: "Trác Nhiên là đại vương Đông quốc, sao có thể một mình dấn thân vào nguy hiểm, hắn dám can đảm ở tại hoàng cung của trẫm, trong tay hắn tự nhiên có con át chủ bài."

Phấn Nghi cái hiểu cái không nói : "Nói như vậy, hắn cũng không có thành ý muốn hợp tác cùng chúng ta."

Tử Mặc Hàn cười lạnh nói: "Trẫm sớm biết như thế."

Dứt lời, hắn lại quay đầu nói : "Phấn Nghi, trẫm phái ngươi đi làm một chuyện, trong vòng một ngày, nhất định cam đoan hoàn thành."

Phấn Nghi nâng người, nói : "Phấn Nghi nguyện xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì hoàng thượng."

Tử Mặc Hàn cười nhạt nói: "Cũng không cần vào nơi nước sôi lửa bỏng, trẫm chỉ là muốn cho ngươi quay về nhà mẹ đẻ một chuyến."

Vẻ mặt Phấn Nghi kinh ngạc, để nàng về nhà mẹ đẻ?

Phấn Nghi liền vội cúi đầu, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, nàng bỗng nhiên lo lắng nắm chặt lấy ống tay áo Tử Mặc Hàn, cầu xin nói : "Hoàng thượng, van cầu ngươi, đừng đuổi ta quay về Bắc quốc."

Dáng vẻ lo lắng của Phấn Nghi, giống như đang mãnh liệt đè nén nỗi sợ hãi nào đó.

Ở trong trí nhớ của Tử Mặc Hàn; Phấn Nghi này làm bất cứ chuyện gì cũng không hề đúng mực, bộ dáng ngạo mạn cùng kiêu ngạo, thật giống một thiên kim đại tiểu thư bị chiều hư, mà vẻ sợ hãi hiếm khi lộ ra này của nàng, lại làm cho nội tâm yên ả của Tử Mặc Hàn lay động khiến hắn cảm thấy khó hiểu...

Tử Mặc Hàn lắc lắc đầu, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, lại vẫn giữ nguyên nụ cười yêu nghiệt nói : "Không phải đuổi ngươi, mà là bảo ngươi."

Bảo nàng. . .

Phấn Nghi mờ mịt ngẩn đầu, cặp mắt to xinh đẹp kia, không thể tưởng tượng nổi chớp vài cái, nàng thậm chí không thể tin vươn ngón tay ra, móc móc lỗ tai.

Phấn Nghi chợt phát hiện tay của mình còn đang kéo ống tay áo Tử Mặc Hàn, nàng vội vàng thu tay về, cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói : "Hoàng thượng, vì sao bỗng nhiên bảo ta quay về Bắc quốc?"

Tử Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Thấy sắc trời không?"

Phấn Nghi nghi hoặc ngẩn đầu nhìn lại. . .

Bầu trời rộng lớn, mênh mông vô bờ. Ánh nắng tươi sáng, nhưng mà sương mù luôn khiến ánh mặt trời trở nên mơ hồ không rõ, thoạt nhìn khí trời, thật giống như điềm báo giông tố.

Phấn Nghi nghĩ nghĩ, liền nói: "Là sắp trở trời."

Tử Mặc Hàn nhếch môi cười lạnh: "Đúng là sắp trở trời."

Theo như lời Phấn Nghi 'Trở giời' là trời mưa, mà 'Trở giời' Tử Mặc Hàn nói lại là một loại hàm ý khác.

"Chuyện này cùng chuyện ta quay về Bắc quốc có quan hệ gì sao?"

Tử Mặc Hàn đưa ra một phần mật hàm, nói : "Giao cái này cho ca ca ngươi, sau khi hắn nhìn thấy, tự nhiên sẽ rõ."

Sau khi Phấn Nghi nhận lấy mật hàm, trong đôi mắt sâu không lường được của Tử Mặc Hàn hiện lên vẻ giảo hoạt, cũng dặn dò: "Nhớ kỹ, mặc kệ trước kia ngươi làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn khiến trẫm thất vọng, nhưng ngươi dù sao cũng là nữ nhân của trẫm."

Nói xong, Tử Mặc Hàn đưa tay, dịu dàng chạm lên cằm Phấn Nghi, tới gần nàng, vừa dùng đến dịu dàng, vừa lạnh giọng nói: "Phong mật hàm này, nhất định phải ra roi thúc ngựa, ở trong vòng một ngày, nhất thiết phải đưa đến trong tay Bắc Minh Liên Thành. . . Hơn nữa, trên đường ngươi trở về, trẫm không hy vọng có bất kỳ sai lầm gì."

Nhìn Tử Mặc Hàn ở cự ly gần, khiến Phấn Nghi nhất thời tâm viên ý mã(tâm như khỉ, ý như ngựa), Phấn Nghi đỏ mặt trả lời: "Vâng, ta nhất định không phụ ngươi nhắc nhở."

Dứt lời, Phấn Nghi vỗ vỗ thân mình, liền xoay người rời đi.

Tử Mặc Hàn xoay người, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời tưới sáng, nhưng lại bị mây đen sương mù che phủ, khe khẽ thở dài, nói : "Sư phó từng nói qua, phong vân biến sắc, không phải phúc, chính là họa."

Tử Mặc Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt, nặng nề thở dài một hơi, ấm áp nói : "Hi vọng lúc này đây, Phấn Nghi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không, trận cuồng phong sắp bùng nổ này, làm vô số. . ."

Trong lúc Tử Mặc Hàn thì thào tự nói, một giọng nói trong trẻo dễ nghe, mang theo âm lượng mạnh mẽ vang lên, không nhanh không chậm nói : "Nếu như dự định tiếp tục tự mình phiền muộn, ta nghĩ, kế hoạch của ngươi còn chưa có bắt đầu, tai họa cũng đã tiến đến."

Trong đôi mắt sâu không lường được của Tử Mặc Hàn hiện lên một chút cảm xúc kinh ngạc, hắn bỗng quay người lại, mà đạp vào mắt, là một vị nữ tử tuyệt sắc khiến hắn vĩnh viễn khó quên. . .
Bình Luận (0)
Comment