Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 66

Edit: Panh Hoang

     Sắc mặt Bắc Minh Liên Thành tối sầm, kế hoạch này, hắn chưa từng bàn bạc với bất cứ người nào.

     Cho nên, đáp án duy nhất, chính là nữ nhân này đã phát hiện cái gì.

     Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành, lại cười như không cười nói : "Vậy Kiều cô nương cảm thấy, bổn vương có cần vì xem cuộc vui, dẫn một đám người lớn đến đây sao."

     Mặt Kiều Vô Song vẫn lạnh lùng không chút thay đổi như cũ nói: "Cho nên tôi mới nói, những dân chúng này, cũng không phải quân cờ đề các người lấy ra đùa giỡn."

     Vẻ mặt Bắc Minh Liên Thành sững sờ...

     Hóa ra trong mắt nữ nhân này, không riêng gì sinh mạng của dân chúng bình thường được nàng coi trọng, ngay cả đám binh lính bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng ở trên sa trường, cũng được nàng coi trọng.

     Ánh mắt của hắn không tự chủ được quăng về phía Kiều Vô Song, nào có nữ tử dung mạo tuyệt sắc, bộ dạng nói năng nghiêm túc lại có vẻ lạnh nhạt vô tình, khí khái anh hùng bừng bừng khí chất, có loại cao ngạo xa không thể chạm tới.

     Hắn giống như xuất hiện một loại ảo giác, ở đằng sau Kiều Vô Song, có một con rồng khổng lồ đang giương nanh múa vuốt, bay múa xung quanh người nàng, khiến nàng có vẻ ngông cuồng giống như nữ vương.

     Nhưng mà, nữ nhân thoạt nhìn không ai bì nổi này, lại nói ra những lời yêu dân như vậy, hay là...

     Lời đồn 'Loạn thế tứ quốc, Thiên nữ giáng trần, người được Thiên nữ, được thiên hạ' kia, cũng không giả?

     Tâm tình Bắc Minh Liên Thành phức tạp nhìn về phía Kiều Vô Song, nói: "Làm sao ngươi phát hiện."

     Kiều Vô Song cười lạnh, nói : "Anh lặn lội đường xa từ Bắc quốc chạy tới Nam quốc, không phải tất cả đều dựa vào suy đoán và tình cờ đi."

     Nói tới đây, trong đôi mắt thông minh lanh lợi của cô hiện lên vẻ cơ trí, ánh mắt nhẹ nhàng... lướt qua, lại không chút để ý nói : "Tôi nhớ, Tử Mặc Hàn phái tiểu nô tỳ hung hăng càn quấy kia đi Bắc quốc mật báo. Sau chuyện này mấy ngày, mặc dù anh dẫn theo quân đội đến đây, nhưng bên cạnh lại thiếu bóng dáng của nha đầu kia..."

     Nói tới đây, Kiều Vô Song nhíu mày, nói : "Nếu như tôi không có đoán sai, cô ta hoặc là trở lại bên cạnh Tử Mặc Hàn, hoặc là, đang tiến hành một hành động bí mật nào đó."

     Sau khi Bắc Minh Liên Thành nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ tươi cười tán thưởng.

     Chỉ thấy hắn nói : "Kiều cô nương quả thật là băng tuyết thông minh."

     Hiển nhiên, Bắc Minh Liên Thành sinh ra một loại hứng thú mãnh liệt với Kiều Vô Song, tựa như sáng sớm hôm nay lúc nhìn thấy ở đằng chỗ ánh sáng lóa mắt kỳ quái lóe lên, đập vào tầm mắt của hắn chính là nữ nhân này ngồi ở phía trên con rắn khổng lồ——

     Giọng của Mặc Trần hơi kinh ngạc nói : "Đại vương, ngồi phía sau thân con rắn kia, hình như là nữ nhân._PH_DDLQD_

     Giọng Bắc Minh Liên Thành lạnh lùng nói: "Đúng vậy, đích xác là nữ nhân."

        Mọi người nhìn qua phía hố to xa xa kia, ở giữa hố to, một thanh đao sắc bén lóe ra ánh sáng mạnh mẽ. Làm mọi người kinh ngạc hôm nay lúc thần vật rơi xuống, có một con rắn khổng lồ từ xa bò tới đây, mà phía sau con rắn khổng lồ, còn có một nữ tử tuyệt sắc, vẻ mặt mơ hồ được con dắn đưa tới gần miệng hố.

     Con rắn khổng lồ kia lúc nhìn thấy thanh đao lóe ra kỳ quanh kia, ánh mắt xanh biếc càng trở nên sáng như tuyết, nó liều mạng phun nọc rắn, hưng phấn phe phẩy cái đuôi, cũng không cần biết dùng phương pháp gì nhắc nhở chủ nhân đã bị rượu mê thần trí, cả người chỉ ngây ngốc.

     Con rắn khổng lồ có vẻ hơi lo lắng, nó đong đưa cái đầu, thân mình mềm mại hơi cong cong, nó quay đầu, dùng đầu rắn cúi xuống Kiều Vô Song đang mơ màng, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

                Nhìn thấy động tác kỳ quái của con rắn khổng lồ, Mặc Trần kinh hô: "Con rắn kia muốn làm gì!"

     Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành lạnh lùng, nói : "Bình tĩnh chớ nóng vội, chúng ta nhìn xem, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì!"

     Trải qua một phen nhắc nhở gian khổ của con rắn khổng lồ, Kiều Vô Song mơ mơ màng màng, mắt đẹp cuối cùng cũng hơi hơi mở ra.

     Thanh đao sắc bén vốn lóe ra ánh sáng rực rỡ kỳ lạ kia, hình như có thể cảm ứng được ánh mắt của chủ nhân.

     Chỉ là một ánh mặt thoáng qua, lại khiến 'Phá Hồn đao' hưng phấn không thôi, ánh sáng nó tản ra càng thêm mãnh liệt, ánh sáng vàng rực bỗng chiếu rọi sáng choang cả khu vực hoang phế, mọi người bị ánh sáng mạnh mẽ kia làm cho chấn kinh, không nhịn được đều híp híp mắt lại.

     Nhưng, chỉ riêng Kiều Vô Song.

     Mắt đẹp vốn hơi hơi mở ra, lúc nhìn thấy ánh sáng vàng rực kia, lại không cảm thấy chói mắt.

     Ngược lại, ở sâu trong nội tâm, lại bỗng cảm thấy ánh sáng rực rỡ kia rất quen thuộc.

     "Đây là cái gì..." Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, cô nhẹ nhàng xê dịch thân thể, đứng lên đi qua phía hố to kia.

     Lúc bước chân của Kiều Vô Song càng lại gần, thì ánh sáng của thanh đao sắc bén kia phát ra càng thêm mạnh mẽ, đến nỗi mặt đất cũng theo đó rung nhè nhẹ.

     Mặc Trần không nhịn được sợ hãi than nói: "Thanh đao sắc bén thần bí kia, không phải là từ trên trời giáng xuống sao."

     "Nhìn từ bên ngoài, quả thật rất khí phách." Bắc Minh Liên Thành nhếch môi, cười lạnh nói: "Nhưng cũng phải xem nữ nhân kia có thể cầm nó lên được hay không."

     Cũng không trách Bắc Minh Liên Thành có điều hoài nghi.

      Thanh đao sắc bén kia, chỉ từ bề ngoài xem ra đã không phải phàm vật, hơn nữa thân thể nó khổng lồ, trên chuôi cầm tay, có điêu khắc họa tiết tinh mĩ cùng bảo thạch tinh xảo.

     Theo phán đoán bên ngoài, thanh đao sắc bén thân thể khổng lồ kia, đừng nói để một nữ nhân cầm lấy, chỉ sợ ngay cả một nam nhân cũng chưa chắc cầm lên được._PH_DDLQD_

     Ngay lúc Bắc Minh Liên Thành vui sướng khi người gặp họa nghĩ, lúc nữ nhân kia đưa tay chạm vào thanh đao sắc bén kia, lúng túng không cách nào cầm lên được, tiếng toàn trường khiếp sợ khiến cho hắn lập tức quay trở lại hiện thực.

     Ngước mắt nhìn lên, chẳng biết lúc nào, Kiều Vô Song đã chạy tới bên cạnh thanh đao sắc bén.

     Thanh đao sắc bén kia vốn ánh sáng rực rỡ loa mắt, ở lúc Kiều Vô Song tới gần, bỗng trở nên nhu thuận, đúng lúc này, Kiều Vô Song đưa tay lên, tùy ý nhẹ nhàng rút một cái, đang lúc mọi người không thể tin vào mắt của mình, bỗng rút thanh đao sắc bén kia ra.

     Mọi người sợ hãi than nói: "Nàng thế nhưng có thể cầm được thanh đao sắc bén kia lên."

     Hơi mù sáng sớm hình như ở lúc Kiều Vô Song cầm lấy Phá Hồn đao, bỗng trở nên sáng sủa, nhưng, giờ phút này trong đầu Kiều Vô Song vẫn còn lưu lại hương vị rượu, ý thức của nàng vẫn mơ hồ.

     Cho nên, cho dù nàng dễ dàng cầm lên một thanh khổng lồ lưỡi dao sắc bén, ở nàng ý thức của mình bên trong, nàng sẽ nghĩ đến chính cô ta lấy là không qua chỉ là một thanh tiểu đồ chơi.

     Chỉ thấy môi đỏ mọng của Kiều Vô Song hơi mím, hết sức không thú vị cầm thanh đao sắc bén lên quay vài vòng, cũng chỉ quay nhẹ vài vòng, trong không khí giống như xuất hiện loại hơi thở nguy hiểm nào đó.

     'Vù vù vù ——' Không biết tiếng động từ đâu truyền đến, mọi người rối rít quan sát hai bên, có người bỗng kinh ngạc nói: "Trời ạ, gió lốc, có gió lốc!"

     Gió lốc này, đong đưa xoay trở lại, mang theo hơi thở nguy hiểm nhanh chóng tới gần cả quân đội khổng lồ.

                 Tiếng gió 'Vù vù vù', thổi tất cả đất đá bay mù trời trên mặt đất, tầm mắt mọi người lại bị hỗn loạn, gió lớn thổi bay tóc của bọn họ, quốc kỳ Bắc quốc bị thổi bay trong gió lốc điên cuồng đung đưa.

     Hoa phục xanh ngọc của Bắc Minh Liên Thành bị thổi đến đung đưa trái phải, gió mạnh khiến hắn không nhịn được đưa tay bắt lấy cột trụ xe ngựa, ngay cả như vậy, hắn vẫn cảm thấy gió lớn kia giống như muốn thổi bay hắn.

     Chỉ thấy giọng hắn trầm thấp, ở sức gió mạnh mẽ, có vẻ hơi mờ ảo nói : "Chẳng lẽ vấn đề đúng là do thanh đao sắc bén kia."

     Mặc Trần vừa chịu đựng sức gió mạnh mẽ, vừa hô lớn: "Đại vương, để thuộc hạ đi qua nói mấy câu với nàng, còn náo như vậy tiếp nữa, chúng ta còn chưa tới Nam quốc, toàn quân đã bị diệt."

     "Không, đừng đi —— "

     Bắc Minh Liên Thành đang muốn khuyên can, nhưng Mặc Trần vẫn cố chấp bước đi lên, liều lĩnh đi qua chỗ Kiều Vô Song.

     Mặc Trần tuy là người luyện võ, nhưng ở sức gió mạnh mẽ này, đi lên đường tới như cũ có chút khó khăn.

     Hắn vừa mới tới gần Kiều Vô Song không bao lâu, ánh mắt của con rắn xanh khổng lồ kia phát lạnh, phun nọc, miệng bỗng mở ra, im lặng quay về phía Mặc Trần phát ra đe dọa.

     Hai tay Mặc Trần nắm chặt trường kiếm bên hông, không hề sợ hãi nhìn về phía con rắn xanh, nói : "Ta không muốn thương tổn ngươi, càng không muốn thương tổn chủ nhân của ngươi, nhưng nếu các ngươi muốn thương tổn quân đội của ta, vậy cũng chỉ có thể thật xin lỗi —— "
Bình Luận (0)
Comment