Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 9

Ánh mắt Trương Tử Thạc thoáng hiện lên kinh ngạc nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Kiều Vô Song.

Trong hầm đất nhỏ hẹp, Trương Tử Thạc và lão Tam bị khí phách vương giả trời sinh của Kiều Vô Song làm cho chấn động nuốt một ngụm nước bọt.

Trương Tử Thạc hoảng sợ nhìn cô gái trước mắt, tuy biết rõ cô có phần không giống người thường, nhưng, một người... đối phó với một vạn đại quân, nói dễ hơn làm?

"Nói... Nói đùa sao?"

Phản ứng đầu tiên của lão Tam chính là cô đang nói đùa, nhưng từ trên người cô lại tản ra khí phách khiến lão Tam không nhịn được mà bắt đầu khiếp đảm.

Kiều Vô Song lạnh lùng nhìn lão Tam, giọng nói trong trẻo mang theo rét lạnh giống như hầm băng, nói : "Tôi cũng không nói đùa..."

Cô nhướn nhướn mày, lại liếc mắt về phía Trương Tử Thạc, nói : "... Nhưng trước giờ cũng không giúp không công."

Nói cách khác, muốn cô giúp đỡ, nhất định phải cùng cô nói điều kiện.

Trương Tử Thạc cố nén chấn động trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói : "Cô muốn cái gì?"

"Ba điều kiện." Kiều Vô Song nhíu mày, nói tiếp: "Anh nhất định phải đồng ý với tôi trước, còn về nội dung của ba điều kiện, khi nào tôi nghĩ ra, thì sẽ nói cho anh biết."

Lão Tam bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lão Đại, cẩn thận kẻo bị lừa!"

Kiều Vô Song thính tai nghe được, cũng lạnh lùng nói thẳng: "Không đồng ý cũng không sao, dù sao sống chết của hơn ba nghìn người kia, cũng không có quan hệ với tôi."

Cô chỉ là đơn thuần muốn tham gia náo nhiệt mà thôi!

Trương Tử Thạc cắn chặt răng, nói : "Ta đồng ý với cô."

Kiều Vô Song lộ ra nụ cười rực rỡ, chẳng qua lúc ánh mắt nhìn về phía lão Tam, bỗng nhiên lạnh xuống.

"Tôi phải đi chơi đùa với bọn họ một trận rồi..." Cô dừng một chút, bỗng nhiên nói tiếp: "Về phần cậu ta, tôi muốn anh thời thời khắc khắc mà ngó chừng, một bước cũng không cho cậu ta rời khỏi đây!"

Vẻ mặt Trương Tử Thạc khiếp sợ!

Lão Tam?

Đệ ấy đi theo hắn nhiều năm, còn là huynh đệ sống chết có nhau!

Vì sao phải ngó chừng đệ ấy, chẳng lẽ...

Ánh mắt Trương Tử Thạc phát lạnh, nhìn về phía lão Tam.

Lão Tam chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, lui lại mấy bước, bước chân có vẻ hơi lảo đảo: "Lão Đại, huynh bị con nhóc này mê hoặc sao? Đệ chính là huynh đệ sống chết có nhau với huynh đó!"

"Câm miệng!" Trương Tử Thạc lạnh lùng nói: "Đệ tốt nhất nên mong đợi, căn cứ và ba nghìn huynh đệ đều bình an vô sự."

Lão Tam cắn răng, trong mắt mang theo chút không cam lòng, nhìn về phía Kiều Vô Song đang từ từ rời đi...

Sau khi Kiều Vô Song đi ra khỏi hầm đất, thuận tiện tìm một ít hoa cỏ màu xanh thắt lên mũ mão y phục, sau khi trang bị tốt bản thân, mới từ trong rừng rậm đi về phía trước.

Quả nhiên, đi không bao lâu thì nhìn thấy phía trước có một nhóm lớn người ngựa của quân đội vây quanh con đường lên núi.

Kiều Vô Song cẩn thận đáng giá bốn phía, phát hiện đằng sau của rừng rậm là một sườn núi, mắt phượng giảo hoạt chuyển một cái, nhanh chóng cúi đầu, vòng qua đám quân đội đang bao vây đường núi đi thẳng lên sườn núi.

Nằm ở trên đỉnh núi, vừa vặn có thể nhìn thấy cả khu căn cứ của lính đáng thuê.

Căn cứ ở địa thể rộng rãi, công trình đều là nhà gỗ thông thường, ở giữa đất bằng phẳng lớn dựng lên một cái giá, trên giá đỡ treo hai người đàn ông.

Hai người đàn ông kia, hẳn là lão Nhị và lão Tứ trong miệng lão Tam

Điều chỉnh tầm mắt, toàn bộ bốn phía căn cứ đều bị quan binh bao vây trùng điệp, còn bên trong căn cứ lại đứng đầy một đám quân đội.

Trong ngoài căn cứ bị bao vây chặt chẽ, phỏng chừng ngay cả một con ruồi bọ bay vào, cũng sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Thế nhưng....

Mắt phượng xinh đẹp của Kiều Vô Song lại không hề lộ ra khiếp đảm, thay vào đó là càng hưng phấn hơn!

Cô thích khiêu chiến, mà một vạn đại quân, chính là vật thí nghiệm để thách thức bản thân!

Mắt phượng xẹt qua một chút ánh sáng huyền bí, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười tự tin, thân hình cô chợt lóe, rất nhanh rời khỏi đỉnh núi nhỏ.

Trong lúc bóng dáng của cô từ từ rời xa, một nơi nào đó trên đỉnh núi, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng trắng như tuyết ở trên ngọn cây, chủ nhân của bóng dáng kia, ánh mắt mang theo mười phần hứng thú, nhìn về phía bóng lưng đang dần đi xa.

"Chủ nhân, ngài nói nàng sẽ thành công không?"

Người đàn ông thần bí khẽ nhếch môi cười, nhìn về phía bóng lưng đang dần xa kia, trong mắt lại lóe lên ánh sáng không thể nhìn thấu.

Hắn vuốt vuốt ngọc tiêu xanh biếc trong tay, nói: "Người bình thường, há có thể là đối thủ của nàng..."
Bình Luận (0)
Comment