Trung Cung Lệnh

Chương 110.1

CHƯƠNG 110.1: HIỂU DỄ, LÀM KHÓ
Năm Thuận Trị thứ Mười bảy.
Mùng một Tết, các Mệnh phụ đồng loạt tới thỉnh an, vừa nửa ngày Hoàng hậu đã mệt không chịu nổi. Thật vất vả mới tới giờ dùng bữa trưa, lúc này Hoàng hậu đang nhấp trà, hỏi Thái Uyển Vân, "Tang Chi đã về chưa?"
Thái Uyển Vân hơi sững sờ, cũng cung kính trả lời, "Hồi nương nương, vẫn chưa."
"Vẫn chưa?" Hoàng hậu nhíu mày, có chút lo lắng không biết lại xảy ra chuyện gì rồi hay không. Nhưng nàng không đích thân tới nhìn được, cho nên hơi chút do dự, rốt cuộc phân phó, "Ngươi tới Vĩnh Thọ cung xem thế nào."
Thái Uyển Vân nhận mệnh mà đi. Bắt đầu một năm mới, nội cung này nơi nơi đều náo nhiệt, chỉ còn có Vĩnh Thọ cung vẫn hẻo lánh như thể đã bị lãng quên. Sau chuyện của Cẩm Tú, quả thực Vĩnh Thọ cung đã không khác lãnh cung là bao. Lần này Tĩnh phi đã thật sự chọc giận Thái hậu, nếu không phải có Hoàng hậu dốc lòng giải quyết ổn thỏa, chỉ sợ chuyện không chỉ có thế. Hoàng hậu thậm chí còn tự chọn một tiểu cung nữ từ Trữ Tú cung tới, tên Tứ Hỉ. Tứ Hỉ, một tiểu cô nương mới vừa tròn mười bốn tuổi, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ chủ tử. Thấy chủ tử Vĩnh Thọ cung hỉ nộ thất thường, bản thân Tứ Hỉ cũng nơm nớp, thấp thỏm lo sợ làm phải chuyện gì chọc tới cơn giận của chủ tử.
Khi Thái Uyển Vân tới, lúc này đã vào gần giữa trưa.
Một người tửu lượng không cao cùng với một người không say không dừng vẫn còn đang mê man, may mắn hôm qua có Tứ Hỉ kéo hai người vào trong phòng. Tứ Hỉ còn nhớ rõ tối qua khi nàng đang dìu Tang Chi, người ấy bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt trong vắt nhìn vào nàng, "Ngươi tên gì?"
"Hồi tỷ tỷ, nô tì tên Tứ Hỉ."
"Tứ Hỉ... Tứ Hỉ..." Giọng Tang Chi hơi khàn, nàng mỉm cười, "Nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp người cũ, khi động phòng hoa chúc, lúc tên đề bảng vàng. Chính là Tứ Hỉ này?"
Tứ Hỉ không hiểu, đỏ mặt, "Nô tì cũng không biết, đây là tên Hoàng hậu nương nương ban cho nô tì..." Đây là điều Tứ Hỉ tự hào nhất. Nàng ở trong hậu cung, được chủ tử ban tên đã tự coi là vinh hạnh, mà tên này còn là tên Hoàng hậu nương nương ban cho.
"Hoàng hậu?" Tang Chi bất ngờ, nụ cười dịu dàng, "Nàng ấy, nửa hiểu nửa không, thế mà cũng học người ta ban tên rồi."
Tứ Hỉ tuy đã sớm được nghe qua danh tiếng của Tang Chi, thế nhưng tận tai nghe người này bất kính như thế, nàng vẫn không khỏi sợ hãi, nhỏ giọng, "Tỷ tỷ không nên bất kính với Hoàng hậu nương nương!"
Ai ngờ Tang Chi lại đột nhiên biến sắc, ánh mắt làm cho thiếu nữ run lên. Chợt nghe Tang Chi nói, "Tứ Hỉ, ngươi có biết để sống sót được ở nơi này... quan trọng là thứ gì không?"
"Nô tì không biết..."
"An phận." Tang Chi lại nhắm mắt lại, "Không được quan tâm đến bất kỳ chuyện gì. Việc không nên nhìn thì đừng nhìn, chuyện không thể nói, có đánh chết cũng không được nói. Trừ đi việc hầu hạ chủ tử mình cho tốt, ngươi phải khiến bản thân mình trở thành câm điếc, như thế mới có thể an ổn mà làm trâu làm ngựa cả đời."
Nàng nói xong lời này cũng không rõ ràng tâm tình của mình như thế nào. Ước chừng là có bi thương, có châm chọc, cũng có không cam lòng.
Mà Tứ Hỉ nghe những lời này, vẻ mặt sùng kính, "Tứ Hỉ tạ ơn tỷ tỷ dạy bảo, Tứ Hỉ nguyện đi theo tỷ tỷ học hỏi!"
Tang Chi có chút bất ngờ, "Học hỏi ta?" Nàng lại im lặng, cười mà không nói. Suy nghĩ một hồi, "Nếu như ngươi là ta, có lẽ đã sớm chết không có chỗ chôn rồi." Nàng rất rõ ràng bản thân mình sống sót hết lần này tới lần khác, may mắn là một phần, phần khác là bởi nàng không giống những người khác.
"Đúng vậy, bây giờ các tỷ muội ở Trữ Tú cung đều rất hâm mộ tỷ tỷ đấy!" Tứ Hỉ nói, "Đều nói chỉ cần có thể trở thành người như tỷ tỷ đã là quá tốt rồi." Không để ý tới Tang Chi đã biến sắc, Tứ Hỉ lại than một tiếng, "Cũng chính Lý ma ma đã nói vậy. Lý ma ma còn nói... tỷ tỷ người, kiếp trước đã đốt cao hương."
Tang Chi cười cười, "Lý ma ma nói đúng, Tứ Hỉ." Nàng say, ánh mắt mông lung mà đánh thiếu nữ trước mắt mình, bỗng nhiên hỏi, "Vậy đêm nay ngươi đã nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì?"
Tứ Hỉ sững sờ, rồi buông ánh mắt, chầm chậm cẩn thận trả lời, "Hồi tỷ tỷ, đêm nay nô tì chỉ lo dọn dẹp, những điều khác... cái gì cũng không biết." Dừng một chút lại nói, "Nô tì chỉ nghe lời Tĩnh phi nương nương phân phó, còn chuyện của chủ tử, nô tì có nghe cũng không hiểu."
"Tốt, tốt..." Giọng Tang Chi thấp xuống vài phần, nói khẽ, "Tứ Hỉ, ngươi là một cô nương lanh lợi, nếu như thành thật mà ở lại Vĩnh Thọ cung, đời này coi như là ngươi có phúc phần." Chỉ có Vĩnh Thọ cung nơi này là an bình nhất, bởi vì người lanh lợi thông minh ở ngoài kia, chắc chắn rồi sẽ bị cuốn vào trung tâm. Dù sao được Hoàng hậu để ý tới, coi như sẽ không quá thê lương.
"Tỷ tỷ nói Vĩnh Thọ cung tốt, Vĩnh Thọ cung chắc chắn sẽ tốt! Tứ Hỉ tin tỷ tỷ."
Tang Chi dở khóc dở cười, cơn đau đầu lại ập đến, đầu váng mắt hoa.
Tĩnh phi còn thảm hơn. Tang Chi say, còn Tĩnh phi chính là say như chết. Tứ Hỉ phải vận sức chin trâu hai hổ mới có thể đưa chủ tử lên giường. Lên giường rồi còn không an ổn suốt một đêm, Tử Hỉ theo hầu chủ tử, tới gần sáng mới có thể về giường đi ngủ.
Thái Uyển Vân tới, không ngờ Vĩnh Thọ cung là an tĩnh như vậy, người duy nhất nàng chọn đưa tới Vĩnh Thọ cung cũng không thấy bóng dáng. Mãi cho tới khi đi đến ngưỡng cửa chính điện, Thái Uyển Vân vẫn là không dám tự ý xông vào, cho nên lại đi về gian phòng của Tứ Hỉ. Tứ Hỉ mệt mỏi cả một đêm, ngủ rất sâu, cũng không biết có người tới gần.
Thấy cảnh này, Thái Uyển Vân giận giữ, quát một tiếng, "Tứ Hỉ!"
Tứ Hỉ cả kinh, khi thấy rõ người trước mặt liền bị dọa tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, ngã xuống đất, "Bái kiến Thái ma ma!"
"Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đang ngủ!" Thái Uyển Vân giận không kìm được, "Một chút quy tắc cũng không có!" Nói xong liền đá Tứ Hỉ một cái.
Tứ Hỉ nhịn đau không dám kêu, dập đầu quỳ ở đó.
"Tĩnh phi nương nương đâu?" Thái Uyển Vân ngồi xuống trên giường, nhìn xuống, lại hỏi, "Tang Chi kia còn ở đây không?"
"Hồi ma ma, Tĩnh phi nương nương vẫn đang ngủ." Tứ Hỉ có kinh hồn bạt vía, "Tang Chi tỷ tỷ đang ở bên trong."
Thái Uyển Vân nhìn lướt qua nàng, ho nhẹ một tiếng. Tứ Hỉ nghe thế, vội vàng đứng dậy châm trà.
Lúc này Thái Uyển Vân mới cười cười, "Coi như ngươi cũng có mắt nhìn." Nhấp một ngụm trà, lại nói, "Ta mang ra khỏi Trữ Tú cung, tuy đúng là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, thế nhưng cũng là vì ta thấy ngươi không phải dạng hồ đồ. Tứ Hỉ, tối qua Tang Chi có bất kính với Tĩnh phi nương nương hay không?"
Lời này khiến Tứ Hỉ thảng thốt, vội vàng run rẩy quỳ xuống, "Tối qua Tĩnh phi nương nương muốn nô tì dâng rượu lên, rồi phân phó nô tì đi dọn dẹp. Nô tì quét sạch Vĩnh Thọ cung, còn chuyện khác... Tĩnh phi nương nương không gọi nô tì vào mà nô tì cũng không dám tự ý đi tới, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết Tĩnh phi nương nương và Tang Chi tỷ tỷ cùng uống rượu, hai người đều uống say.
"Chỉ có thế?" Thái  Uyển Vân nhướn mày, rất không vừa lòng.
Tứ Hỉ vội dập đầu, "Hồi ma ma, nô tì tuyệt đối không dám giấu giếm."
Thái Uyển Vân quan sát tiểu cung nữ đang run rẩy này một lúc, cũng cảm thấy có chút không đành lòng, rốt cuộc nói, "Đứng lên đi. Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là sợ Tang Chi mạo phạm đến Vĩnh Thọ cung mà thôi." Nói xong cũng liền đứng lên, trở về phục mệnh.
Chỉ còn lại Tứ Hỉ với một thân mồ hôi lạnh. Tiểu cô nương lau mồ hôi trên trán, lại nghĩ, vẫn là đứng về phía Tang Chi tỷ tỷ tốt hơn nhiều. Có ai không biết Thái Uyển Vân theo Hoàng hậu nương nương nhiều năm như vậy, đến một năm trở lại đây mới lấy được chút thể diện theo Khôn Ninh cung. Còn Tang Chi tỷ tỷ này, đi tới chỗ nào chỗ ấy liền được Hoàng thượng coi trọng, ngay đến Khôn Ninh cung cũng có ngày quật khởi. Các cung nữ ở Trữ Tú cung, mà Tứ Hỉ đây là một ví dụ, đã sớm coi Tang Chi là một loại thần thoại. Hơn nữa, Chưởng sự Trữ Tú cung Lý Ứng Vinh và Thái Uyển Vân xưa nay bất hòa không hợp, Lý Ứng Vinh ước sao Thái Uyển Vân ngã xuống đấy, hàng ngày khi dạy các cung nữ cũng không quên hạ thấp người kia.
Lý Ứng Vinh xưa nay không vừa mắt Thái Uyển Vân, vậy là thay vì cam chịu thua kém Thái Uyển Vân cả một đời, chi bằng dốc sức đưa Tang Chi lên, tốt xấu cũng là người do mình dạy dỗ. Hơn nữa, ngay từ lúc ấy Lý Ứng Vinh đã cảm thấy, nếu như Tang Chi là một người có lương tâm – dựa theo những hành động của nàng ở Trữ Tú cung, vậy thì chắc chắn sẽ không bạc bẽo. Hiện tại Tang Chi đang ở Khôn Ninh cung, mà cái tên nàng xem ra đã truyền đến tận Trữ Tú cung nơi ấy rồi.
--- Còn tiếp ---
Editor lảm nhảm: Tứ Hỉ lên sàn, em gái mưa của chị Lan lên sàn *tung bông*

Bình Luận (0)
Comment