Trung Cung Lệnh

Chương 134

Nghe Khác phi nói vậy, Hoàng hậu cũng trầm mặc, hồi lâu sau mới nói, "Tỷ tỷ cứ cố gắng hết sức là được rồi." Sau đó lại thấp giọng nói thêm, "Tỷ tỷ cứ yên lòng, bổn cung còn ở đây một ngày, ngày ấy tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì."

Khác phi chấn động, thở dài thật sâu, "Thần thiếp tạ ơn nương nương." Nàng quy hàng, bất quá cũng là vì một lời bảo đảm này của Hoàng hậu mà thôi, nàng nhìn ra được Thái hậu không có ý bảo vệ che chở một phi tử xuất thân Hán Quân kỳ như nàng đấy. Tính tình dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tướng mạo cũng không tầm thường, lúc trước Hoàng đế ưa thích, âu cũng chỉ là ân sủng nhất thời. Nay ngày ngày nhàn rỗi, trong cung này thực sự có chuyện tốt tới vậy sao? Đổng Ngạc phi xuất hiện, Khác phi cũng tính như là thất sủng, nàng cũng đã âm thầm mà nhận biết bao chế nhạo, hôm nay ngay đến tẩm cung của mình cũng phải chia sẻ với người khác. Chỉ là... tuyệt đối không ngờ tới còn có chuyện của Vĩnh Thọ cung.
Nói thì dễ, làm luôn khó. Khoảnh khắc bước chân ra khỏi cửa cung, Khác phi đã biết mình không có đường lui nữa. Mà nàng cũng không thể làm thế nào khác, từ ngày Vĩnh Thọ cung xảy ra chuyện, từ ấy đến nay nàng cũng chưa lúc nào thực sự yên lòng. Nàng càng nghĩ càng không thể hiểu được thứ tình cảm Tĩnh phi dành cho Cẩm Tú là loại tình cảm gì, nhưng nàng hiểu tính tình của Tĩnh phi xưa nay như thế, tuyệt sẽ không đê yên. Tốt nhất là không nên biết, còn nếu đã biết rồi... Thái hậu và Hoàng hậu có thể làm gì dây? Lại nghĩ, liệu sẽ liên lụy mấy phần tới một phi tử như nàng đây, nàng cũng không có thế lực gia tộc.
Mấy năm trước, Hoàng hậu vẫn còn ngoan ngoãn để Thái hậu kiểm soát. Còn Thái hậu, Thái hậu còn không thèm để mắt tới Khác phi nàng. Nàng không dám tới lui trước Từ Ninh cung, cũng không dám tới dưới tay của Đổng Ngạc phi, để rồi trở thành cái đinh trong mắt Thái hậu. Thế cho nên, tốt hơn, cứ an phận giữ mình. Mà bây giờ Hoàng hậu như thế, bên Hoàng hậu còn có một Tang Chi, Khác phi nàng có thể làm được gì? Có ai là không muốn sống an ổn qua ngày? Rồi lại có ai có thể sống an ổn qua ngày? Mấy năm nay nàng tận lực bảo vệ mình, không gây ra chuyện, không rước họa vào thân, ấy cũng là một loại áp lực. Lại nghĩ, thời điểm chưa có Đổng Ngạc thị, sủng ái của Hoàng đế đối với Cảnh Nhân cung cũng ngang ngửa như với Thừa Càn cung bây giờ vậy. Thời điểm ấy, mục tiêu bị người ghen ghét là nàng.
Dù thế nào thì, lui cũng không được nữa rồi, vậy sao không tiến lên? Nàng chẳng qua cũng chỉ là thiếu một chỗ dựa.
Tới Vĩnh Thọ cung, tâm tư như tráng sĩ tự chặt tay, mà vẻ mặt vẫn là bình tĩnh. Căn bản nàng không làm thế nào khác được.
Nàng suy nghĩ một chút, ngữ điệu dứt khoát, "Nuowg nương, không bằng... thần thiếp tới Vĩnh Thọ cung một chuyến." Nếu đã đâm lao thì phải theo lao.
Hoàng hậu nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, "Tỷ tỷ chắc chứ?"
Khác phi gật đầu, kiên định.
Thấy Hoàng hậu trầm ngâm, rồi đồng ý, "Nếu đã quyết như thế, bổn cung đồng ý." Hơi mím môi, lại nói thêm, "Cứ an tâm."
"Thần thiếp nghe theo Hoàng hậu nương nương." Khác phi nói xong, liền đứng dậy hành lễ, nhanh chóng cáo lui.
Nhìn theo bóng lưng Khác phi, tâm trạng Hoàng hậu có chút khó tả. Nàng không nghĩ tới Khác phi sẽ kiên định như thế, mà ngẫm lại, Khác phi lúc này cũng chỉ còn có một chỗ dựa là Khôn Ninh cung mà thôi.
Từ sau có tiếng của Tang Chi vọng lại, "Khác phi đây, xem ra đã hạ quyết tâm rồi."
Thần sắc ngừng lại một chút, Hoàng hậu xoay người lại, đi tới trước Tang Chi, hỏi, "Còn ngươi?"
Ánh mắt Tang Chi lấp lóe tia vui vẻ, "Nghe xem." Lại cầm lấy tay Hoàng hậu, áp lên nơi tim mình, "Tâm ta nghe theo nàng."
Lời này khiến Hoàng hậu rung động, ngưng thần nhìn vào mắt Tang Chi, cuối cùng thu mình vào trong vòng tay người ấy, "Được, vậy chúng ta chiến đấu tới cùng."
"Được." Tang Chi ôm lấy nàng, cảm thấy con đường phía trước dù có khắc nghiệt đến thế nào, mình cũng sẽ đều ở bên Tố Lặc, cho tới tận cùng.
Chẳng mấy chốc sau đó, Khôn Ninh cung ra một đạo ý chỉ, điều Lý Ứng Vinh từ Trữ Tú cung tới làm Chưởng sự của Thừa Càn cung, lại chuyển Lan Tú Thừa Càn cung sang Tân Giả khố.
Đây vốn đã là quyết định từ lâu, trì hoãn chưa hành động là còn vì muốn quan sát động tĩnh của Từ Ninh cung. Mà nay thế này, đều đã rõ ràng rồi. Chuyện Hoàng hậu có thể làm cũng không ít, ít nhất là điều chuyển cung nhân, chuyện này Thái hậu không có lí do danh chính ngôn thuận để can thiệp.
Không có lí do can thiệp, cũng không có nghĩa Thái hậu sẽ không nhúng tay. Chẳng mất nhiều thời gian, người của Từ Ninh cung đã tới. Là Tô Ma Lạt Cô.
Để ngừa vạn nhất, Hoàng hậu cũng đã để Tang Chi trở lại Thừa Càn cung. Tang Chi cũng có ý như vậy, nàng biết mình cũng không thể cứ bám lấy Khôn Ninh cung. Tuy Hoàng hậu muốn nàng về để tránh nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng tự nàng lại còn có ý định khác.
Chân còn chưa hồi phục, Tang Chi không trở về Thừa Càn cung, mà ngay trong đêm ấy liền tới Chung Túy cung.
Trinh phi không thể không gặp nàng. Thời điểm Tang Chi được truyền vào điện, Trinh phi đang ung dung ngồi đó, cung nhân quỳ bên đấm bóp, nhìn vào không thấy có nửa điểm khẩn trương. Tang Chi nhìn, đột nhiên thấy tức giận – Án Giáng Tuyết hiên kia khiến cho bao người loay hoay chống đỡ, Trinh phi ở đây, vốn là kẻ đầu sỏ, lại như không hề có chuyện gì. Nàng đành áp chế cơn giận, tiến tới gần, ngữ điệu lạnh nhạt, "Nô tì thỉnh an Trinh phi nương nương."
"Đứng lên đi." Trinh phi vẫn thản nhiên.
Nhưng Tang Chi căn bản chưa từng quỳ xuống! Hai người âm thầm giằng co trong chốc lát, rốt cuộc Trinh phi mới miễn cưỡng, "Các ngươi lui xuống hết đi."
Người trong điện đều hé mắt liếc tới Tang Chi, rồi cũng liền nhanh chóng lui xuống.
"Ngươi trú ở Khôn Ninh cung? Đã mấy ngày trời không thấy bóng dáng ngươi ở Thừa Càn cung, ngươi cũng quá lộ liễu rồi."
Tang Chi cười lạnh, "Ai nói ta trú ở Khôn Ninh cung? Từ đầu tới cuối ta vẫn luôn ở Chung Túy cung đấy."
Trinh phi nhướn mày, "Ngươi lại muốn lừa gạt bổn cung? Ngươi vừa bước vào đây, bao nhiêu con mắt đều nhìn thấy, còn hàm hồ cái gì?"
"Này còn không phải là nhờ nương nương người cao minh hay sao? Che tai bịt mắt người khác, mới sắp xếp cho nô tì quang minh chính đại từ ngoài đi vào."
Ngữ điệu ôn hòa, lại lập khiến cho sắc mặt của Tĩnh phi trở nên khó coi.
"Ngươi muốn gì?"
"Ta không muốn gì." Tang Chi lạnh mặt, "Án Giáng Tuyết hiên, ngươi sẽ không tránh khỏi liên quan. Hoàng hậu lúc này đang lo lắng ngược xuôi, mà ngươi khổng cảm thấy mình cũng nên giúp một tay hay sao?"
Trinh phi bật cười, "Ngươi đau lòng cho Hoàng hậu, nhưng mà ta thì không."
"Ngươi không đau lòng cho Hoàng hậu, và cũng không đau lòng cho Hoàng quý phi?" Tang Chi hỏi lại, "Tỷ tỷ của nương nương người, gần đây sức khỏe càng lúc càng suy kiệt, chỉ sợ không chịu nổi đả kích đâu."
Sắc mặt liền trầm xuống, "Ngươi muốn làm gì?"
"Chớ gấp. Ta nói một lời thật lòng, chúng ta bây giờ cũng như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."
"Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi?" Mặt Trinh phi tái đi.
"Giết ta có ích gì chăng?" Tang Chi nhếch môi, "Hoàng hậu đã biết rõ chân tướng vụ án. Ta chết cũng không có gì đáng tiếng, nhưng ngươi đoán xem, Hoàng hậu có động tới ngươi hay không?" Lại nói, "Vạn nhất Hoàng hậu gọi tới Chung Túy cung, Hoàng quý phi có ra tay tương trợ hay không? Vạn nhất có ra tay tương trợ, nay Hoàng quý phi nay thân thể suy nhược, liệu có đủ khả năng mà hao tâm tốn sức vì ngươi hay không?"
Trinh phi hung hăng trừng mắt mà nhìn, rốt cuộc đành thở hắt ra một hơi, cười, "Cần gì phải như thế, không phải ngươi đã nói chúng ta bây giờ như châu chấu trên cùng một sợi dây đấy sao?"
"Đúng vậy, Trinh phi nương nương nói phải."
Trinh phi liếc nàng một cái, "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Cũng không có gì." Tang Chi nói, "Nô tì nghe nói người xưa nay không hợp với Thục Huệ phi?"
Trinh phi ngạc nhiên, lập tức đáp, "Không phải, tỷ muội lục cung, xưa nay bổn cung luôn vui vẻ hòa hợp."
"Vui vẻ, vui vẻ đương nhiên là vui vẻ." Tang Chi cũng không so đo đánh giá chữ 'vui vẻ' này, chỉ nói, "Nhưng mà, chỉ e nương nương người, và cả Hoàng quý phi nữa, không mấy thuận mắt Thục Huệ phi."
Trinh phi cười lạnh, "Tỷ tỷ nhân từ yếu mềm, bổn cung há lại dễ đối phó như thế."
"Vậy thì tốt rồi." Tang Chi nói, "Kỳ thật ta cũng lo lắng cho an nguy của Hoàng quý phi. Chắc hẳn nương nương cũng đã biết, xưa nay Thục Huệ phi không giao hảo qua lại với Thừa Càn cung. Nay Hoàng quý phi ốm yếu, Hoàng hậu lại lo lắng án Giáng Tuyết hiên, ta cũng chỉ lo Thục Huệ phi sẽ thừa dịp mà động tay chân." Lại nói, "Đều nói 'người hiểu ngươi nhất chính là kẻ thù của ngươi', chắc hẳn nương nương người sẽ hiểu rõ Thục Huệ phi đấy. Vạn nhất Thục Huệ phi có gây chuyện bất lợi cho Thừa Càn cung, nương nương người cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Trinh phi nghe những lời bóng gió gần xa này, đây không phải là muốn nàng để mắt tới nhất cử nhất động của Thục Huệ phi đó sao? Dù sao, quả thật xưa nay Thục Huệ phi nhìn Hoàng đế độc sủng Thừa Càn cung, đã sớm chướng tai gai mắt. Trinh phi không đáp, nhưng Tang Chi hiểu người kia đã nắm được ý tứ của mình rồi. Nàng hiểu, đối với Thục Huệ phi, Hoàng hậu sẽ khó mà làm những chuyện không màng tới thân tình, nhưng chính là, hiện tại người có khả năng uy hiếp tới Hoàng hậu nhất, lại chính là Thục Huệ phi đấy. Đều là thế gia vọng tộc, không kiểm soát được Hoàng hậu nữa, sau Hoàng hậu, chính là tới Thục Huệ phi, mà huống chi, Dực Không cung lạnh nhạt với Khôn Ninh cung, sợ rằng trong lòng Thục Huệ phi cũng đã sớm có phần bất mãn với Hoàng hậu.
Hoàng hậu đã kéo Khác phi vào đây, dù Tĩnh phi có nổi cơn tam bành, lúc ấy cũng sẽ dồn sự chú ý vào Khác phi trước. Dực Khôn cung kia, Tang Chi đã sớm cảnh giác không vừa mắt, lúc này vừa khéo lại có mối bất hòa đã lâu giữa Dực Khôn cung và Chung Túy cung, sao lại không tận dụng?
Mà Trinh phi, không có lí do gì để từ chối lời đề nghị này, dù cho xưa nay nàng đối với vị Hoàng hậu kia, không chán ghét, mà cũng chẳng quý mến.
--- Hết chương 134 ---

Bình Luận (0)
Comment