Trung Cung Lệnh

Chương 39

Còn có lựa chọn khác sao?
Tang Chi im lặng, nhìn Đổng Ngạc phi mà trong lòng dâng lên cỗ ngũ vị tạp trần. Lời nói ra phảng phất chua chát, "Lời của nương nương, nô tỳ khắc ghi trong lòng."
"Tốt nhất là nên ghi nhớ trong lòng." Đổng Ngạc phi liếc nhìn nàng, "Chứ không phải ghi nhớ tại miệng."
Tang Chi lại nghĩ, coi như mình lựa chọn đứng bên Đổng Ngạc phi ở nơi này thì cũng có thể thay đổi điều gì chứ. Sức của một mình nàng yếu ớt, hiện nay Đổng Ngạc phi lại không thuận thiên thời địa lợi, trừ khi có thần tiên từ đâu xuống giúp, nếu không mạng nàng cũng là khó giữ, trước sau gì rồi cũng đều là uổng công.
Đổng Ngạc phi xoa xoa mi tâm, lại hỏi, "Bổn cung muốn gả ngươi cho huynh trưởng, ngươi không nguyện ý sao?"
"Hồi bẩm nương nương..." Tang Chi vội cúi đầu, "Nô tỳ đã sớm thề đời này không lập thất."
"A?" Đổng Ngạc phi ngạc nhiên, "Sao lại như vậy?"
Tang Chi ngẩng đầu, ánh mắt xéo qua chuỗi Phật châu trên cổ tay Đổng Ngạc phi, lập tức có một vầng sáng lóe lên trong đầu, "Từ nhỏ nô tỳ đã nhiều bệnh, còn nhớ khi ấy được một cao tăng chỉ điểm, đời này phải thành kính tu tâm lễ Phật, không để bản thân lậm trong thất tình lục dục, thì cuộc đời mới có thể bình an."
"Ngươi cũng tin vào Phật sao?" Đổng Ngạc phi chợt cười.
Tang Chi lại cảm thấy có chút kỳ quái, "Chẳng lẽ nương nương không tin?"
"Phải không..." Khóe môi Đổng Ngạc phi cong thành một nét cười ảm đạm, ý vị thâm trường nói tiếp, "Dâng hương niệm Phật, ở nơi cung cấm này không phải là vì mỗi người đều muốn cầu bình an hay sao?"
"Vậy nương nương và Hoàng thượng... không phải đều rất tin vào Phật hay sao?" Tang Chi càng thêm khó hiểu trong lòng.
"Tin hay không tin, bất quá cũng chỉ cách biệt một chữ mà thôi." Đổng Ngạc phi hé nắp chén trà đưa tới bên môi, khẽ đáp một câu.
Tang Chi thầm nghĩ, hình tượng Hoàng quý phi mỗi ngày đều tới Phật đường dâng hoa chép kinh Phật đều chỉ là công phu lừa người mà thôi.
"Dù sao quả thực Kinh Luận cũng giúp nô tỳ giữ lại cái mạng này..." Tang Chi nói, "Cho nên, nô tỳ tin tưởng không nghi ngờ."
Đổng Ngạc phi hướng mắt nhìn về phía nàng, biểu tình tựa như đã hiểu rõ hết thảy. Đổng Ngạc phi ngày thường không lúc nào là quên lễ Phật, chép Kinh, trong nội cung Thừa Càn cung cũng không thiếu thư tịch. Tang Chi ở Thừa Càn cung đã lâu, nhưng lại tuyệt nhiên không hề để ý dù chỉ là nửa con mắt, thậm chí không tỏ ra một chút kính trọng. Mà Tang Chi a, hôm nay nàng nói thế này, đã đủ cho người kia hiểu được, có Phật hay không, có tin hay không, bất quá đều chỉ là một cái cớ mà thôi.
Nhưng mà, vạch trần thẳng thừng thì không phải chuyện của cao nhân nên làm, cho nên Đổng Ngạc phi chỉ nói, "Vậy việc kia tạm thời không bàn luận nữa."
Hai người trầm mặc một hồi, Đổng Ngạc phi lại lâm vào suy tư, dường như là suy nghĩ quá sâu, đến mức hai bên thái dương đau nhức. Tang Chi thấy nàng nhăn nhó liền tới xoa bóp cho nàng, thấy người kia nhắm mắt hưởng thụ, cũng nói lời khen ngợi, "Quả nhiên là có học qua, quả thực rất dễ chịu."
Tang Chi khẽ dừng động tác, đang cảm thấy kỳ quái không hiểu mình đã học qua khi nào, lại nghe Đổng Ngạc phi lên tiếng, "Nghe nói y thuật của phụ thân ngươi cũng không tệ, xem ra cũng đã truyền thụ cho ngươi không ít, phải không?"
"Không xong rồi!" Tang Chi than thầm, trên trán thấm một tầng mồ hôi lạnh. Có nghĩa, những lời Đổng Ngạc phi nói không phải là ngẫu nhiên mà nói, mà chính là đã sớm cho người điều tra thân thế, gia cảnh của nàng, rõ ràng như trong lòng bàn tay! Tang Chi lúc này mới thực sự bừng tỉnh, hóa ra ngày ấy Đổng Ngạc phi nói nàng tới bôi thuốc cho Hoàng hậu nương nương, thực ra chính là để âm thầm ám chỉ rằng hết thảy chân tướng về nàng đều đã nằm trong tay mình! Nói cách khác, chính là thật thật giả giả, mờ mờ ám ám uy hiếp nàng. Đáng tiếc, Tang Chi hiện tại lại không phải là Tang Chi ngày trước, hoàn toàn không ngộ ra điều này. Hôm nay mới nhận ra, vẫn là khiến nàng lạnh sống lưng. Mặc dù Văn Lan không phải Tang Chi nguyên bản, nhưng đã có người thân thì cũng không thể cứ thể vứt bỏ không để tâm. Dù sao, nàng đang chiếm giữ thân xác của người ta.
Tang Chi khẩn trương nuốt xuống, "Nô tỳ học thuật không tinh, cũng chỉ tiếp thu được vài điểm vụn vặt mà thôi." Mà để ý một chút, khó trách dù nàng không có chút khái niệm, nhưng động tác thì lại thuần thục dị thường.
"Ít nhiều cũng sẽ hiểu chút da lông." Đổng ngạc phi đột nhiên bắt lấy cổ tay Tang Chi, ánh mắt chăm chăm chiếu thẳng vào mắt nàng, "Ngày hai mươi tư... đêm ấy, ngươi đã ở đó, có phải hay không? Hoàng nhi của ta đúng thực đã phát sốt sao?"
Tang Chi giật mình, vội vàng quỳ xuống, "Hồi bẩm nương nương, nô tỳ có mặt ở đó, nhưng y thuật dốt nát không thông, quả thực không hiểu được bệnh tình của Vinh Thân vương!"
"Một đám Thái y... Toàn bộ Thái y viện của Đại Thanh, vậy mà lại không trị được bệnh cho hoàng nhi của ta..." Đổng Ngạc phi buông cổ tay Tang Chi, nàng cười cười, nhưng nụ cười lại khiến người ta không nhịn được mà đau lòng. Rồi nàng bỗng nhiên ho khan một hồi, tới khi Tang Chi nhận lấy khăn tay kia mới thấy toàn là tơ máu, một mảnh đỏ tươi thấm ẩm.
"Nương nương..." Tang Chi gọi một câu, trong lòng là tư vị khó tả hết. Đổng Ngạc phi lại như thể không có chuyện gì, xoa xoa tơ máu trên môi, "Đốt đi."
Nàng mang một thân bệnh tật đau yếu, cũng không muốn lộ ra. Tang Chi yên lặng ném khăn tay vào chậu than Hồng la đã sắp tàn hết, lại nói, "Nương nương, người giữ gìn ngọc thể."
Đổng Ngạc phi lắc đầu, "Chuyện này không được nói cho bất kỳ ai."
"Vì sao không cho truyền Thái y tới chẩn?"
"Thái y?" Đổng Ngạc phi cười lạnh, "Chê cười ta mệnh yểu, muốn mời ngự y tới tiễn ta một đoạn sao?"
Nàng đã không còn tin vào Thái y nữa rồi.
Tang Chi phát lạnh trong lòng. Suy nghĩ, lại nói, "Nương nương, Thái y viện đông như vậy, không thể nào lại ai cũng vô dụng..."
"Đáng tiếc, bổn cung lại không biết người nào vô dụng, người nào hữu ích." Sắc mặt Đổng Ngạc phi thoạt nhìn rất thản nhiên, "Dù sao ta cũng đã tới bước này, dù có là người có năng lực cũng không còn có ích gì nữa." Trong ánh mắt nàng như lấp lóe tia lửa, "Thừa Càn cung, xưa nay ngươi không động ta thì ta không hại ngươi, vậy mà lại có người dám tính kế hại chết nhi tử của bổn cung a..."
Tang Chi khẽ đảo mắt, "Không phải nương nương cho rằng...." Nàng còn chưa nói hết câu, ánh mắt sắc bén ác liệt của Đổng Ngạc phi đã bắn tới phía nàng, "Ngươi không cảm thấy thật trùng hợp sao? Ngẫm kỹ một chút, người thâm sâu nhất vẫn là Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị."
Nếu như Đổng Ngạc phi nghi kỵ Hoàng hậu, vậy chính là nghi ngờ mình đấy, không phải sao? Vì cái gì còn hạ thủ lưu tình với mình như thế?
Tang Chi nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy khó mà nhìn thấu Đổng Ngạc phi. Nàng lại càng muốn biết, chuyện này có phải thực sự là do Hoàng hậu đứng sau hay không. Quả thực, cũng quá mức trùng hợp rồi. Mà Hoàng hậu lại là người đáng nghi nhất. Tuy rằng như thế, Tang Chi vẫn không thể chấp nhận được, dù sao Ngũ a ca cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Ở nơi thịt người cũng có thể ăn này, quy tắc chính là nếu ngươi không ăn ta, vậy thì ta sẽ ăn ngươi.
Xem ra, nàng cũng chẳng thể nhìn thấu Hoàng hậu.
Trong lúc nhất thời, Tang Chi thập phần mê loạn. Đúng đúng sai sai khó lòng phân biệt, căn bản, không thể nhìn ra.
Nay vào lúc này Lục Oanh lại đi vào, liếc mắt nhìn Tang Chi, lại cung kính với Đổng Ngạc phi, "Khởi bẩm nương nương, Lan cô cô đã tra ra chút manh mối."
Đổng Ngạc phi khẽ giật mình, tông giọng trầm xuống, "Nói."
"Trữ Tú cung Đồng Nhi, thì ra có kết giao thân thiết với Chung Túy cung."
Đổng Ngạc thị siết lấy tay áo, nhưng ngữ điệu vẫn là không có gì dị thường, "Còn có chuyện gì khác? Vậy là Hoàng thượng sẽ không tấn phong Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị?"
"Hồi nương nương, đúng vậy."
Đổng Ngạc phi lại nhìn về phía Tang Chi, "Ngươi có biết người này không?"
Tang Chi nhíu mày, theo bản năng lắc đầu, lại hỏi, "Người này có quan hệ thế nào với Hoàng hậu nương?"
"Bối phận." Con ngươi Đổng Ngạc phi ánh lên tia sáng lạnh, "Vị này là biểu muội của cô mẫu của Hoàng hậu."
Cô mẫu – Vậy chẳng phải là ngang hàng với phế hậu Tĩnh phi Mạnh Cổ Thanh sao? Tang Chi than trong lòng, Thuận Trị đế này thì ra không chỉ cưới cả hai tỷ muội, mà còn cho cả hai vị cô mẫu của Hoàng hậu vào cung! Khó trách, thế lực của Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị tới giờ vẫn dây dưa khó dứt.
Đổng Ngạc phi lại nhìn Tang Chi, ánh mắt sâu kín, "Bổn cung có chuyện muốn ngươi thực hiện."
Nhìn thần sắc của Đổng Ngạc phi, Tang Chi có dự cảm không lành, nhưng lại không thể cự tuyệt, đành nói, "Nô tỳ tuân mệnh."
"Bổn cung muốn ngươi tới hầu hạ vị biểu muội kia."
Tang Chi khẽ thở phào, chuyện này cũng không có gì khó. Nhưng Đổng Ngạc phi lại tiếp lời, "Hảo hảo tiễn nàng ta đi một đoạn."
"Cái gì?" Thoảng qua Tang Chi còn chưa hiểu, nhưng lập tức cả người đã cứng lại như khúc gỗ.
"Không nghe rõ? Muốn bổn cung phải nhắc lại lần thứ hai?"
"Nương nương!" Tang Chi nào dám làm chuyện này! Nàng nhất thời phát hoảng, quỳ xuống, "Nô tỳ... nô tỳ..."
Thanh âm của Đổng Ngạc phi tức thì trở nên âm u lạnh lẽo, "Ngươi không còn nhiều thời gian nữa đâu, Tang Chi a... Không tiễn nàng ta tới đền mạng được, vậy thì bổn cung chỉ còn có thể đem mạng ngươi theo bồi táng với Hoàng nhi."
Dòng máu đang chảy trong người Tang Chi hóa thành băng, "Nương nương, dù sao Đồng Nhi cũng chỉ là kết giao cùng nàng mà thôi, chưa chắc đã..."
Lục Oanh lập tức cắt lời nàng, "Ngay trước khi Vinh Thân vương đổ bệnh, Đồng Nhi đã lẻn vào trong điện tìm ngươi, chính là bị cung nữ trong điện phát giác đuổi ra ngoài!"
"..." Sắc mặt Tang Chi như màu đất. Hà cớ gì Đồng Nhi lại vào tận trong điện để tìm nàng! Hôm nay chuyện này nhất định liên quan đến Đồng Nhi, hẳn là không phải chuyện gì tốt lành. Khó trách, khó trách Đổng Ngạc phi vẫn giữ mình lại, khó trách Đổng Ngạc phi nghi kỵ cả Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, hóa ra ngọn nguồn đều là tới từ Đồng Nhi kia!
Mà Đồng Nhi tìm mình làm cái gì? Tang Chi hoàn toàn không có chút khái niệm về chuyện này, thậm chí còn không biết ngày đó Đồng Nhi đã tới tìm mình. Nàng khó khăn lắm mới nói nên lời, "Nương nương, nô tỳ thực tình không hề biết chuyện này a!"
"Bổn cung biết." Dung nhan Đổng Ngạc phi như sương lạnh, "Từ đầu tới cuối ngươi đều bên cạnh bổn cung, bằng không thì, ngươi nghĩ tại sao bổn cung vẫn giữ lại ngươi tới tận bây giờ?"
Đổng Ngạc phi tuy rằng nghi kỵ nàng, nhưng lại cũng hoài nghi sự nghi kỵ này liệu có đúng hay không. Lại nói, dù là ngày ấy Tang Chi có bản lĩnh dựa vào lời nói mà lật ngược tình thế, nhưng Đổng Ngạc phi vẫn không khi nào là không bán tín bán nghi. Đang yên đang lành Đồng Nhi lại tới tìm nàng, dù không biết là vì chuyện gì, những lại vừa vặn liên quan tới những chuyện khác.
Tang Chi kinh động Từ Ninh cung, tiếp đó là Đồng Nhi lẻn vào tẩm điện Thừa Càn cung, cuối cùng là Vinh Thân vương đột nhiên đổ bệnh. Đổng Ngạc phi hoàn toàn có lí do nghi kị Đồng Nhi cùng Tang Chi phối hợp hành động dựng nên một màn dương Đông kích Tây. Mà Đổng Ngạc phi lại sớm nghi ngờ Hoàng hậu đứng sau một màn này, cho nên nàng giữ cho Tang Chi một mạng, đưa nàng tới Khôn Ninh cung xác nhận chân tướng, kết quả ở ngay trước mắt, đúng như dự liệu của Đổng Ngạc phi. Tang Chi che giấu mối quan hệ với Hoàng hậu quả là rất chu toàn đấy, nhưng khó qua mắt được Đổng Ngạc phi. Và, Hoàng hậu tình nguyện cứu Tang Chi một mạng mà không truy cứu việc bị Đổng Ngạc phi dội một chén nước sôi. Nhìn vào việc này, chỉ sợ không chỉ đơn thuần là chủ tớ bình thường. Nếu như Hoàng hậu không quen không biết Tang Chi, cho dù là nàng không bị loạn côn đánh chết, nhưng cũng sẽ không toàn vẹn hoàn hảo mà ra khỏi Khôn Ninh cung như thế. Xưa nay Thừa Càn cung và Khôn Ninh cung minh tranh ám đấu không ngừng, không ai chịu rơi vào thế hạ phong, không ai chịu hao tổn chút uy nghi. Mà hiện tại Hoàng hậu lại hết lần này tới lần khác ngậm bồ hòn làm ngọt chỉ vì một cung nữ, thật rất không hợp quy củ. Không hợp quy củ, cũng không hợp tính cách của Hoàng hậu.
Đổng Ngạc phi lại âm thầm cho người tra cứu nguyên quán lai lịch của Tang Chi, cũng không hề phát hiện bất cứ điểm dị thường. Vậy chỉ có thể nói rằng, Tang Chi là một quân cờ của Hoàng hậu. Hơn nữa, hiển nhiên quân cờ này có vai trò không nhỏ.
Vậy thì, nếu Hoàng hậu có thể dùng quân cờ này, vậy sao nàng không thể dùng? Bên cạnh Hoàng hậu lúc nào cũng có một tâm phúc ẩn mình giấu tài giúp đỡ, Đổng Ngạc phi nàng đương nhiên không hề biết, lại còn đột nhiên bị xếp tới Thừa Càn cung. Đổng Ngạc phi không thể không bất ngờ đấy. Mà nàng lúc này, chính là khiến Tang Chi phản gián, nếu đã là người của Hoàng hậu, hẳn là phải biết rõ bí mật của chủ tử, âu cũng là điều có lợi cho Thừa Càn cung.
Hiện tại, Tang Chi có một nhiệm vụ ngay trước mắt – Tiễn cô mẫu của Hoàng hậu quy thiên!
Nếu không làm thì thế nào?
Nếu làm... Đây sẽ là kế ly gián, một đòn chí mạng tới Hoàng hậu, tất nhiên giấu được một ngày không giấu được cả đời, từ nay về sau sẽ chỉ có thể dựa vào Thừa Càn cung mà sống.
Đổng Ngạc phi nhấc tay bắt một quân cờ, hạ tay đi một nước cờ, khiến Tang Chi trở tay không kịp. Đổng Ngạc phi lại nói, "Nếu như vì ngươi mà Hoàng hậu bị thương, hẳn là bổn cung cũng nên cho ngươi tới Khôn Ninh cung hầu hạ Hoàng hậu cho tốt. Khôn Ninh cung tới Chung Túy cung cũng gần, thuận tiện tới chỗ cô mẫu của Hoàng hậu đấy. Tang Chi, tuyệt đối không được chậm trễ."
--- Hết chương 39 ---

Editor lảm nhảm: Chắc mn còn nhớ chi tiết nhỏ lúc Tang còn ở Tân Giả khố, Đồng Nhi khoe cái vòng tay, có lộ ra cái vòng ấy là do chủ tử tặng, mà chủ tử lại ko phải Đổng Ngạc phi :v Đồng tham vọng mà não ngắn :))
Giờ là Khôn Ninh pk Thừa Càn pk Chung Túy, boss cuối thì vẫn là lão nhân gia Từ Ninh cung ko ai dám động :v
À quơn, còn cả anh Lâm team Dưỡng Tâm điện cũng đang sân si tính kế phi tử =]]] Xôm dễ sợ vậy đó :v

Bình Luận (0)
Comment