Trúng Độc - Dây Cót Tranh 521

Chương 9

Nhìn thấy ta trong phòng làm Thượng Kiệt quá bất ngờ, thậm chí quên cả việc buông tay nắm cánh cửa ra.

Ta cũng đứng ngốc ra tại chỗ. Đầu óc không biết phản ứng thế nào, càng không biết nói gì để giải thích. Bề ngoài lại làm như bình tĩnh, giống như lần bị cô bắt gặp chuyện đang làm với Nghê Tâm. Trong tiềm thức dường như ta không còn sợ Kiệt nữa, hẳn là do tà niệm đã chiến thắng tất cả chăng?

Mất một lúc Thượng Kiệt cũng đã phát hiện cuốn sổ trong tay ta. Vội vàng đi tới đoạt lại.

"Cô làm gì ở đây?"

Ta không thèm để ý tới khẩu khí cứng rắn của cô, tiến lên từng bước. "Thì ra mọi chuyện là như vậy."

Mặt Kiệt bất giác đỏ lên, bàn tay không tự giác sử dụng lực làm cuốn sổ kia nhăn lại.

"Anh ba sao lại bị bệnh này?" Giọng ta nghiêm trọng.

Kiệt lạnh lùng nhìn ta, mí mắt không hề nâng lên.

Ta lại gần vươn tay ôm lấy cô. Cô lại đẩy ta ra. Ta tiếp tục tiến lên, đem Kiệt đặt lên cửa.

"Ngươi điên rồi sao?" Nàng lấy tay chặn chính giữa làm chúng ta xuất hiện một khoảng cách nhỏ, ngẩng đầu nhìn ta đầy bất mãn.

Ta bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm trong lòng tự nhiên rung lên. Khóe miệng giơ lên tạo thành đường cong, nhịn không được mỉm cười. "Tôi điên rồi sao? Hình như là vậy..." Cuối xuống gắt gao nhìn nàng, "Chị dâu, là em làm tôi phát điên rồi..."

Thượng Kiệt bị cách xưng hô kia kích thích, trên mặt biểu tình đau xót quay sang chỗ khác.

Ta khẽ hôn lên tóc phủ ngay sườn mặt nàng, mùi hương đặc trưng kia lượn lờ ở chóp mũi. "Buổi tối hôm đó...là lần đầu tiên sao?"

Nàng không được tự nhiên lẩn trốn. "...Không phải." Cắn cắn môi dưới, do dự một hồi mới nói tiếp, "Chúng ta... thử qua một chút... Nhưng mãi vẫn không được, thật vất vả mới có thể..." Nàng ngập ngừng đứt quãng mới nói được tới đây, lại tiếp tục không nổi nữa.

"Không thể kéo dài thời gian cương sao?" Ta nâng tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại, phúng phính, thật đáng yêu. "Bao lâu?"

"...Một phút đồng hồ." Nàng hít sâu một hơi, rốt cục biết né tránh cũng không phải biện pháp. "Lần này về nước là để giải sầu, bác sĩ nói nguyên nhân chính là do tâm lý."

Nếu hai người các ngươi không quay về, hay là quay về ngay cái thời tiết nóng hầm hập của mùa hè, liệu chúng ta có khả năng tiến đến bước này không?

"Kiệt..." Ta hôn nhẹ lên cánh môi mềm hơi mở ra, "Anh ba không nói cho em biết sao? Em vẫn còn non lắm."

Thượng Kiệt bắt đầu thở hổn hển không ngừng. "Cái gì... Ý cô là sao?"

Chỉ vì buổi họp mặt gia đình nhàm chán kia, chị hai bắt Kiệt phải mặc bộ váy tiệc màu xám. Thật cảm tạ chiếc váy này, bởi vì hiện tại ta có thể dễ dàng đụng vuốt tới đùi lạnh lẽo của nàng.

Kéo chiếc váy lên, bàn tay không an phận tiến vào. Vuốt ve chỗ tư mật của Kiệt thông qua lớp quần mỏng, ta cảm thấy thật khó thở. "Ngày đó trên bờ cát, em đã đổ máu đó..."

Toàn bộ thân mình nàng như chảy ra, mềm mại tựa vào người ta, hốc mắt ngập tràn hơi nước.

"Cô muốn làm gì?"

Biết rõ còn cố hỏi...

Nếu đổi lại người khác, ta nhất định sẽ cảm thấy chán nản. Nhưng mà đối với sự giả ngu này của nàng, phá lệ lại có hương vị khiêu khích.

Nâng cằm nàng lên, ta hạ giọng nhẹ nhàng nói: "...Tôi nghĩ rằng...tôi muốn em."

"Cô...!" Nàng mở to hai mắt trừng ta, một giây sau thanh âm khác vang lên...

"Um...a..."

Vứt chiếc quần nhỏ của Kiệt qua một bên, tay ta đã muốn xông vào. Tuy rằng mạnh miệng, nhưng chỗ kia của nàng đã ẩm ướt vô cùng rồi. Nữ nhân là một sinh vật rất có ý tứ. Có thể khai quật thưởng thức vẻ đẹp nữ nhân, nhiệt tình mà yêu thích các nàng...

Ngày hôm đó chúng ta cứ như vậy mà đứng trước cửa phòng làm. Đúng vậy, ta làm Kiệt lên đỉnh ngay tại phòng anh ba.

Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện kia một lần lại một lần diễn ra. Quả nhiên sắc có thể thêm can đảm.

Ta bắt đầu muốn bất trung, muốn lừa gạt, muốn phản bội. Ta khát vọng con người băng giá kia vì ta mà thay đổi. Ta cũng khát vọng dẹp bỏ cái mặt nạ thuần khiết lạnh lùng, tựa như cảnh ta thấy nàng trong tolet, vì nó mà ta đã mộng mơ nàng nằm trong lòng ta rên rỉ cao trào.

Đầu tiên là tình dục, sau đó mới tới tình yêu.

Tại cái nơi mùa hè nóng nực, hai con người nhỏ bé chúng ta phát điên rồi...
Bình Luận (0)
Comment