Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 66

Đội phó sau khi nộp đơn xin nghỉ phép và được thông qua thì mới đi nên chưa vội về, y ở lại nhà Trần Phong, tối hôm đó dắt chó đi dạo.

Đêm khuya Trần Phong và đội phó mỗi người một điếu thuốc, ngồi ngoài sân thả mây.

Nói chuyện một lúc, Trần Phong chợt nhớ tới đồng hồ đeo tay Lương Bạch Ngọc luôn mang bên người, trong tài liệu không có thông tin liên quan, hắn không ôm theo hy vọng mà nhắc tới với đội phó.

"Là cái đồng hồ có giá trị bằng một căn nhà chứ gì, biết, là của cậu ấy." Đội phó nói ra thông tin giật gân.

Động tác hút thuốc của Trần Phong khựng lại, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

"Khu biệt thự giữa sườn núi phía Nam Hề Thành, là nơi hưởng thụ thú vui của người giàu." Đội phó dập tàn thuốc trên nền đất, "Ở đó có rất nhiều hoạt động, quy mô cũng khá long trọng, mỗi đứa trẻ tham gia đều được thưởng một cái đồng hồ đeo tay."


"Tôi có tiếp xúc với một người trạc tuổi Lương Bạch Ngọc, cậu ấy cũng là một thành viên trong đêm đó, cũng thường hay lấy đồng hồ đeo tay ra vuốt ve, cậu biết cậu ấy đã nói gì với tôi không?" Đội phó nghiêng đầu nhìn Trần Phong, "Cậu ấy nói mỗi lần chạm vào là không phải cái đồng hồ, mà là thời gian, ai cũng đều như vậy hết, rất nhớ cảm giác được ở bên ngoài, càng không ra được thì càng lệ thuộc vào đồng hồ đeo tay, tôi nghĩ đó là một dạng gửi gắm tinh thần."

Hơi nóng đến xương ngón tay, Trần Phong lấy lại tinh thần hút một hơi thật sâu, khàn khàn nói: "Mỗi lần em ấy chạm vào đồng hồ đeo tay, cả người đều toát ra cảm giác chăm chú dịu dàng."

Đội phó tựa vào ghế tre, hai chân ghế chổng lên, "Không chỉ có biểu cảm mà ánh mắt cũng thay đổi, những đứa trẻ đó biết cách diễn xuất, còn có thể diễn rất tốt, bằng tiềm thức, cứ như là ăn một bữa cơm, uống một ly nước vậy."


"Phải mòn mỏi ở một nơi khép kín, đã vậy còn phải sống dưới sự quản lý từ những quy định theo kiểu quân đội nghiêm khắc vô cùng biếи ŧɦái, do đó ở đây sẽ có bệnh." Đội phó chỉ đầu mình, y thấy Trần Phong ngỡ ngàng, kinh ngạc nói, "Cậu không phát hiện ra sao? Vậy thì cậu ấy giả trang quá tốt rồi."

Trần Phong bóp tàn thuốc, hai tay vòng ra sau ôm cổ, cúi người xuống thật sâu.

Cơ lưng căng cứng nặng nề phập phồng, gân xanh nổi lên trên cánh tay, muốn gào thét để trút hết ra, nhưng trong cổ họng có bị thứ nước đắng nồng mùi máu cản lại, trong hô hấp toàn là thứ mùi đó.

"Giống như Lương Bạch Ngọc vậy, ban đầu hẳn là bị bệnh nặng một đợt rồi quên đi một ít chuyện, tính tình rất yếu ớt, rất lương thiện, là kiểu vừa khóc vừa giúp đỡ người khác, sau khi trưởng thành sẽ nhớ ra chuyện đã quên và thay đổi, dù là ở hoàn cảnh nào, đối mặt với ai cũng đều rất thành thạo, cậu ấy sẽ coi bản thân mà đã mất trí nhớ là một con người khác." Đội phó kéo ghế tre cách xa Trần Phong đang bị pheromone bao quanh loạn xạ, "Tự gọi mình là người câm, người ngu, tự coi thường mình, tự nói chuyện, tự làm bạn với mình, tự mình cứu mình."


"Gần như là vậy đấy, tôi cũng biết được mấy cái này từ bọn nhỏ được cứu ra, có một đứa trẻ ngủ cùng lồng với Lương Bạch Ngọc trong một khoảng thời gian, thằng bé thường hay nói về Lương Bạch Ngọc, cứ nghĩ rằng Lương Bạch Ngọc đã sớm rời khỏi rồi."

Đội phó đứng dậy đánh hai quyền, muốn làm tiêu tan cảm giác hơn thua đang bị pheromone của Trần Phong kíƈɦ ŧɦíƈɦ, y kéo áo thun lên lau mồ hôi trên mặt, "Đúng rồi, tài liệu tôi mang cho cậu không có phần quan trọng, tôi không lấy ra được, nếu cậu muốn biết thì chỉ có thể tự quay lại đó đòi thôi."

Trần Phong vẫn là cái tư thế đó, nhưng lưng đã không còn phập phồng nữa, cứ như ở trong sân là cái thân xác của hắn, còn linh hồn hắn đang ở trong phòng, nằm với Lương Bạch Ngọc.

Đội phó thầm thở dài, y đè lên bả vai Trần Phong, vỗ hai cái.
Nhớ tới chuyện lúc Trần Phong thi hành nhiệm vụ bảo vệ con tin, pheromone bị mất khống chế và rơi vào kì động dục, tuyến thể và tinh thần của bất kỳ Omega và Beta xung quanh đó đều bị tấn công, Alpha cấp thấp hơn và đồng cấp cũng bị, khiến cho cả đội trở thành một bãi chiến trường, thuốc ức chế trong thùng cũng bị dùng cạn. Sau khi được điều trị, kỳ động dục của hắn bị chặn lại, khía cạnh sắc bén và tính xâm lược trong tính cách cũng bị hắn chôn vùi.

Thật ra kỳ động dục của hắn cũng không phải là biến mất hoàn toàn, mà là hắn không có cách nào tự cảm giác được, pheromone hoàn toàn bị đóng kín lại, nói trắng ra chính là, hắn khống chế quá tốt, đến nổi quên cách thả ra.

Pheromone chính là vũ khí của Alpha, nhất là Alpha bậc cao, năng lực của khứu giác và thính giác cũng cực mạnh mẽ, năng lực bị hạn chế, hắn cảm thấy bản thân không còn giá trị nữa nên chủ động xin giải ngũ rồi về quê.
Đội phó rầu xót cả ruột, một hạt giống tốt hiếm có, đã từng đạt được rất nhiều vinh dự, vốn dĩ tiền đồ rất xán lạn, kết quả là bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà phải nhận công việc của kiểm lâm viên ở trong núi sâu, còn tìm được người yêu.

Hắn nhỏ hơn y mấy tuổi, sự chững chạc thành thục cũng không làm mất phong độ tuổi trẻ, vậy mà tóc hai bên thái dương đã bạc trắng.

Những ngày tốt đẹp sao mà lại khó đến quá.

.

Đội phó không hỏi thăm tuyến thể của Trần Phong khôi phục như thế nào, đã có kết quả rồi thì quá trình cũng chẳng quan trọng. Ngày thứ ba tới đây, y xuống núi đi dạo.

Lúc tới chỉ lo tìm người hỏi đường chứ không quan tâm đến phong cảnh xung quanh, lần này mới phát hiện ra non xanh nước biếc, trong gió còn có hương hoa, bên tai có tiếng chim hót, ngẩng đầu là những đốm sáng xuyên qua từng kẽ lá rũ xuống, dưới chân là cỏ kim châm và ánh mặt trời.
Ở cánh đồng dưới chân núi, có một ông lão đang còng lưng đào bới đất kéo cây đậu phộng, dáng vẻ đang rất cố sức, đội phó đi lại hỏi có cần giúp một tay hay không, ông lão thấy y từ trên núi xuống, còn lạ mặt, bèn trò chuyện với hắn, tò mò hắn có quan hệ như thế nào với nhà họ Trần, y trả lời rằng quen biết khi đi bộ đội.

Ông lão ngồi xuống bên bờ ruộng: "Vậy Tiểu Trần phải về quân đội rồi à?"

"Về rồi thì tốt, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, chỉ vì một người không thân thiết mà đi sai đường." Ông lão lau sạch nước bọt bên mép, "Còn sống không?"

Đội phó ngừng kéo cây, "Ông nói ai ạ?"

"Bồ của Tiểu Trần." Ông lão nói.

Đội phó vỗ đất trên tay: "Cậu ấy à, còn sống hay không hả, tất nhiên là còn rồi."

"Nghiệp chướng, đây là muốn kéo Tiểu Trần vào chỗ chết rồi." Ông lão than thở, "Thằng bé đó cũng thật là, chọn ai không chọn, hết lần này tới lần khác chọn trúng tình nhân của đại gia đã có gia đình, bị vợ cả đánh cho tè ra quần, cả người đầy thương tật trở về thôn."
Đội phó nghe không hiểu: "Ai nói?"

Bộ dáng ông lão đầy vẻ "Tôi sống đến từng tuổi này rồi thì có cái gì mà không nhìn ra.", miệng khinh khỉnh, "Chuyện rành rành trước mắt đó, từ khi rời thôn hồi còn bé thì biệt tích luôn, lúc trở lại thì mặc đồ hoa hòe lóa mắt, tóc dài như ma nữ, vừa khó coi vừa quái gở, đã vậy còn bệnh hoạn chết dở sống dở, ngoại hình thì cứ hệt như một cái khuôn của mẹ nó đúc ra, không biết thân biết phận, từ trong xương ra cũng chẳng mấy sạch sẽ, di truyền rồi, khoa học gọi là, gen..."

Đội phó không nghe ông lão dài dòng nữa, y đi một đoạn đường, đụng phải một người trẻ tuổi nồng nặc mùi rượu, cản đường đòi thuốc lá, giọng điệu rất thô tục.

Thuốc lá y có, cũng lười dạy dỗ, bèn ném đại cho cậu ta một điếu.

Người trẻ tuổi ngửi mùi thuốc lá xong không muốn hút nữa, cậu ta kẹp lên tai, cũng hỏi giống như ông lão, rồi lại nhắc tới Lương Bạch Ngọc.
Câu chuyện đã khác.

Nhưng vẫn giữ nguyên cái thành kiến cao như núi.

Lần này Lương Bạch Ngọc là Sát Tinh, từ lúc về thôn người thì chết, người thì nhà tan cửa nát, còn có chuyện anh câu dẫn bao nhiêu người, ngủ với ai, Trần Phong bị chơi như thế nào.

Đội phó nghi ngờ cái cuộc sống này, tiếp tục bước tới thôn nhỏ gần đó, ở một khúc quanh chạm mặt một cậu nhóc con đang thả trâu, lúc này y chủ động lại gần hồi.

Cậu nhóc con vốn dĩ rất xấu hổ, vừa nghe nhắc tới Lương Bạch Ngọc là máy thu thanh được bật lên, chẳng còn hơi thở tuổi trẻ trong sáng, chất phác nữa, từ lời nói cho tới hành động đều đậm chất đặc trưng của thôn quê.

"Người kia không có đi học, ở trong thành phố làm mấy cái chuyện dơ bẩn, còn mắc phải bệnh gì đó rất tởm nữa, bị anh ta đụng vào thôi cũng sẽ bị lây cho mà coi." Cậu nhóc con đang cầm dây chăn trâu nói như thế.
Đội phó hỏi cậu nhóc nghe ở đâu ra, cậu nhóc trả lời là cha mẹ cậu kể, dặn cậu không được nói chuyện với Lương Bạch Ngọc, còn dặn không được đạp bả thuốc trước nhà Lương Bạch Ngọc, mắc công dính vào lòng bàn chân rồi lan vào trong nhà,

Đội phó cau mày nhìn xung quanh, rồi nhìn cổng thôn cách đó không xa, y quay người xém vấp ngã.

Quên đi, không đi dạo trong thôn nữa.

Ở đây khép kín, phong kiến, là một nơi đẹp đẽ nhưng cũng rất đáng sợ.

Không thể ở lâu được.

Đội phó sau khi về lại núi thì không kể cho Trần Phong những chuyện khó chịu đó, y chỉ bày tỏ quan điểm của mình, phân tích hoàn cảnh ở nơi xa xôi lạc hậu này: "Điều kiện y tế ở trên núi không được bảo đảm cho lắm, cậu xem xét thân thể người yêu của mình mà cân nhắc một phen đi, tôi kiến nghị các cậu nên rời khỏi đây đi, tìm một nơi thích hợp hơn mà ở, tôi cũng có thể hỗ trợ cho các cậu."
Tiếp đó nhấn mạnh một cậu, "Vẫn nên đi thôi, đi tốt hơn."

Trần Phong xoa xoa cổ tay trái Lương Bạch Ngọc vừa mới ra chút thịt, lâu sau mở miệng: "Sẽ đi."

.

Đội phó ở trên núi khoảng mười ngày, buổi tối trước khi đi còn xào thêm mấy dĩa đồ ăn, lấy chai rượu đế vừa mới phát hiện trong nhà Trần Phong, rót ra hai ly.

Trần Phong cho Phát Tài ăn cơm, xoa đầu nó rồi quay người ngồi trước bàn.

"Sáng sớm ngày mai tôi đi rồi." Đội phó nếm thử một hớp rượu đế, chép miệng một cái, "Lúc đó không thể chào tạm biệt cậu đâu."

Trần Phong nói: "Thượng lộ bình an."

"Lần này tôi đi thì không biết tới khi nào mới được rảnh." Đội phó nói xong thì im lặng một lúc, ngửa đầu uống cạn ly rượu, đắng cay chua ngọt tựa như hương vị cuộc đời. Trong suốt một đời, không đếm xuể bao nhiêu người đi ngang qua, tình cảm cạn sâu gì thì cũng là khách qua đường, đi chung một đoạn rồi giải tán, y nhìn qua Trần Phong đang ngẩn người, "Nghe nói bây giờ có một loại thuốc ức chế mới, hiệu quả kéo dài, ngay cả Omega có độ tương xứng 100% cũng có tác dụng, tôi nghĩ cách lấy cho cậu nhé?"
"Không cần." Trần Phong không đắn đo 1 giây nào.

Đội phó bị sự cứng rắn của hắn làm cho hoảng hốt, đập lên bàn một cái "Cạch" rồi đứng dậy, "Cậu muốn khoét tuyến thể ra?"

Trần Phong lắc đầu: "Tôi phải giữ lại để bảo vệ em ấy."

Đội phó thở phào, cái này coi như vẫn còn lý trí, là một Alpha cấp cao, mất tuyến thể đồng nghĩa với việc mất tự do cá nhân và tự do yêu đương, nó sẽ chẳng chấm dứt, thậm chí còn gây ra chứng rối loạn hormon, ảnh hưởng đến tuổi thọ, và vô số các vấn đề khác.

"Vậy cậu..." Y dừng một chút, "Không sợ có chuyện ngoài ý muốn sao?"

Một khi bước ra đời, cuộc sống sẽ bị đảo lộn.

Pheromone chính là một bug trên quỹ đạo cuộc sống, nhãn hiệu, không thể gỡ.

Trần Phong sờ lên miệng ly, ánh đèn dầu chiếu lên xương lông mày rắn chắc của hắn, hắn nói: "Không biết."
Đội phó nghe xong, ước lượng sức nặng của hai từ đó nhưng không ra, y vẫn chưa từng yêu đương, không hiểu tình yêu là như thế nào, nhưng y có niềm tin.

Con người vẫn nên tin tưởng vào một thứ gì đó tồn tại.

.

Vào đầu màu đông năm nay, đội phó có ghé qua một lần, chỉ vội vàng nói chuyện với nhau, sau đó y lại tới thêm mấy lần nữa, trực giác cảm nhận được Trần Phong càng ngày càng ít nói, tóc bạc trên đầu cũng càng nhiều hơn.

Duy nhất không thay đổi chính là chấp niệm chăm sóc người nằm bất động trên giường.

Đây là những gì Trần Phong có thể làm được, hắn không thể đi một mình, nhất quyết chờ mong muốn của hắn sẽ được đền đáp.

Đội phó chưa từng tiếp xúc với Lương Bạch Ngọc, chỉ có thể thấy được thế giới của anh từ miệng của người khác và xấp tài liệu giấy trắng mực đen lạnh như băng, khi còn bé, anh từng có một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi, nhưng về sau chỉ toàn là lê bước trên con đường đầy máu trong bóng tối.
Dù là vậy, anh vẫn có dũng khí đón nhận và trao gửi tình yêu.

Trái tim mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ có ngày anh có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

.

Bốn năm sau, vào một ngày hè nóng rực, có mấy học sinh từ trong huyện đi lên núi dã ngoại, cả đám cởi giày, xắn ống quần lên rồi đứng dưới dòng suối trong veo, chân trần đạp lên đá cuội cười khanh khách.

Lùm cây bên cạnh bỗng có tiếng động nhỏ, giống như là tiếng đang nhai đồ ăn, đám học sinh rối rít ngừng chơi đùa, nhìn vào mắt nhau.

Truyền thuyết về ngọn núi sâu này có thật ư, thật sự là có dã nhân ư?

Sao bây giờ? Đi xem thử?

Xem cục cớt, chạy mau!

Đám học sinh cuống cuồng leo lên bờ, nhét đôi giày chưa kịp mang vô balo rồi nhanh chóng chạy đi, có một nữ sinh vấp chân vào tảng đá bị chảy máu, cô khóc òa lên kêu thảm thiết, những học sinh khác cũng nghiến răng quay đầu lại tìm cô.
Lúc cả đám dìu bạn mình đứng lên tính bỏ chạy trối chết thì trong lùm cây thò ra một cái chân.

Rất trắng, rất nhỏ.

Trên mắt cá chân còn có một cái vòng cỏ giản dị.

Đám học sinh ngây người, không phải là dã nhân hả? Chắc không phải đâu ha? Dã nhân mà sao không đen thùi lùi bẩn thỉu, đã vậy mà còn trắng như muốn phát sáng luôn...

Cả đám đứng hồi lâu, bỗng dưng thấy gì đó mà đồng loạt trợn to mắt.

Bụi cây được hai cánh tay mảnh khảnh xô ra, một người có dáng vẻ không thể phân biệt được nam hay nữ xuất hiện, trên người mặc một cái áo khoác màu hoa rộng rãi và một cái quần đùi khác màu, rõ ràng màu mè rất sặc sỡ trên người anh lại tỏa ra cảm giác sống động đến lạ kỳ.

Như thể những gam màu tươi sáng này là dành riêng cho anh, hết thảy những màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ đều là của riêng anh vậy.
Bọn học sinh há hốc mồm, lâu sau mới có đứa lên tiếng cảm thán.

"Là Omega!"

"Không... Không có pheromone mà."

"Chắc thu lại rồi."

"Nhưng ở sau gáy đâu có gì che lại."

"Bác tớ nói người ở đây luôn sử dụng phương pháp cổ để phòng ngừa á, năm ngoái trạm xá ở đây có thử nghiệm phương pháp khác nhưng mà bọn họ dùng không quen, sợ thân thể không thích ứng được sẽ xảy ra chuyện nên vẫn tiếp tục dùng phương pháp cổ, đeo khóa chống cắn với khuyên tai gì đó."

"Nhưng mà y cũng đâu có đeo khóa chống cắn."

Mọi người không hẹn mà cùng nhau im lặng, rồi nhìn lại khuôn mặt tinh tế, diễm lệ quá mức đó lần nữa, khí chất ngây thơ trong sáng nhưng cũng vô cùng dụ người, cẩn thận nuốt nước miếng một cái.

"Cho nên là, không phải Omega?"

"B...B...Beta?"

Câu trả lời này bị cả đám đồng lòng phủ nhận, sao mà được, không thể nào,
Beta là một nhãn mác tầm thường, không có đặc điểm nổi trội nào, đây là quan niệm đã được cố định.

Cả đám học sinh ngầm đồng ý điều này rồi lại nhìn chàng trai đang ngồi xổm trên bãi cỏ, con ngươi sáng người linh hoạt chuyển động, cái mũi nhỏ khẽ run run, tay vờn cành lá đang rũ xuống trước mặt, hết hết này tới cái khác, dường như chơi rất vui.

Một lát sau, tay chân anh chạm đất, cái eo thon cong lên rồi nhảy sang chỗ khác, tiếp tục vờn lá cây.

Trong số đám học sinh có đứa do dự lên tiếng, "Các cậu có cảm giác người đó giống như..."

"Cái gì?"

"Mèo?"

"Đúng đúng đúng, chính là mèo!"

Trước khi đám học sinh tiếp tục chủ đề này thì bỗng thấy một người đàn ông cao to đang chạy qua đây, là một Alpha, dường như hắn đang mở toàn bộ giác quan trên người mình ra, pheromone trên cơ thể cũng được huy động phân tán ra khắp nơi.
Pheromone là một loại mùi vị không thể liên tưởng đến đồ vật gì.

Giống như da đang bị đốt cháy, mùi không dễ ngửi, nồng độ hơi cao một chút cũng đã khiến người khác khó chịu, huống chi bây giờ lại rất ngột ngạt.

Đám học sinh bị dọa cho chết khiếp, hoảng sợ tìm chỗ để trốn, chưa kịp trốn thì cái bầu không khí lạnh lẽo đó đã biến mất rồi.

Alpha đến tìm người ở trong bụi cỏ, tìm được rồi thì cõng đi.

Đám học sinh không dám lên tiếng nên che miệng lại, không chớp mắt nhìn cảnh tượng đó, chờ tới khi không nhìn thấy nữa thì vẫn chưa có ai rõ người kia rốt cuộc là Omega hay là Beta, sao lại giống mèo như vậy.

Cả đám chỉ biết rằng, đó là một cặp đôi yêu nhau không bị ký hiệu của giới tính thứ hai ràng buộc.

Dưới ánh nắng chói chang, trở về nhà.

Hoàn chính văn
.

.

.

.

---------

Còn 3 Phiên ngoại nữa nha mọi người.

Bình Luận (0)
Comment