Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vòng tây dây khoai được Trần Phong đặt ở nơi cao nhất của tệ bếp. tay hắn thô, sức lớn, lúc tháo xuống hắn rất cẩn thận vì sợ nó bị đứt. Trần Phong nhìn vòng tay một hồi rồi quay người bước tới phòng của cha.

Ban đêm Trần Phú Quý muốn đi tiểu, Trần Phong đang nằm nghỉ dưới đất lập tức đứng dậy, đỡ ông đi tới thùng nướƈ ŧıểυ góc tường.

Trước kia xương cốt của Trần Phú Quý không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh, năm ngoái lúc sửa nhà cho người ta thì bị ngã, ông không coi nó là chuyện to tát gì nên không đi tới phòng khám, chỉ uống thuốc đại.

Tới cuối năm thì chịu không nổi, thời tiết xoay chuyển một cái khiến ông đau nhức khắp người, tới hiện tại thì ông không làm được việc nặng nữa, đi tới đi lui cũng khó khăn.

"Khụ... Khụ khụ..."

Trần Phú Quý ho kịch liệt, nướƈ ŧıểυ vẩy ra khắp nơi, ông vừa chật vật vừa bất lực, già thật rồi.

Con trai còn chưa lấy vợ sinh con, mà bây giờ người làm cha như ông cũng là một gánh nặng, không biết có chống đỡ nổi tới ngày được ôm cháu đích tôn hay không nữa.

Trần Phú Quý nghĩ tới đứa con nhà họ Lương kia, sắc mặt trầm xuống, việc khẩn cấp bây giờ là phải ngăn cản con trai chung đụng với đối phương.

"Con gái nhà họ Dương... Là người có ăn học, có tri thức." Trần Phú Quý trở lại giường, lục phủ ngũ tạng muốn rơi ra ngoài, ông nặng nề thở dốc.

Trần Phong cầm giẻ lau tính đưa ông lau nướƈ ŧıểυ dính trên quần, nhưng nghe mùi rất nặng, diện tích cũng không nhỏ, bèn đi tới tủ quần áo lấy quần khác.

Trần Phú Quý bực bội ho khan, phun cục đàm xuống đất, gương mặt ông gầy gò xanh xao, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, "Chẳng phải mày thích đọc sách của Trương Ái Linh, rồi Tam Mao gì đó sao, thay vì phải ngồi suy nghĩ mấy chỗ khó hiểu, chi bằng mày trao đổi với nó còn hay hơn."

Đèn dầu lập lòe sắp tắt, bên vách tường xi măng hiện lên cái bóng của Trần Phong đang kiếm quần áo, so với ngày thường càng yên tĩnh hơn.

"Tao thấy nó rất tốt, không để ý tới vấn đề của mày, đối xử với tao cũng rất đàng hoàng." Trần Phú Quý nói, "Rất ít đứa con gái nào được vậy lắm."

"Ngọn núi này đã tối rồi còn lạnh, tới lúc tao mất rồi chỉ còn lại một mình mày, mày phải mau tìm bạn đời thôi." Ông vừa nói vừa phối hợp với con trai, nhấc chân thay quần.

Trần Phong để quần bẩn qua một bên, kéo chăn: "Cha, không cần vội, ngủ đi."

Trần Phú Quý nổi giận mấy ngày nay, dỗ ngọt hay mắng chửi cũng đều đem ra hết rồi, khi nãy ông đã nói ra những lời từ sâu tận đáy lòng mà thấy con trai vẫn chưa thông suốt, cứng đầu cứng cổ khiến ông cảm thấy mệt mỏi, sinh ra oán hận với Lương Bạch Ngọc.

Và kiêng kỵ.

Mặc dù Trần Phú Quý vẫn chưa thấy Lương Bạch Ngọc, nhưng ông có quen biết với cha mẹ anh.

Đặc biệt là mẹ của anh. 

Bà ấy từng là nữ thần trong lòng của thế hệ thời bấy giờ. 

Khi đó Trần Phú Quý vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, trong mắt ông hiện lên tia hồi ức, nhưng rất nhanh sau đó ông trở lại dáng vẻ nghiêm nghị ngày thường.

Mấy chục năm trước, một con phượng hoàng mang số sát tinh bay tới cái thôn này ẩn trú, sinh ra phượng hoàng nhỏ.

Mấy chục năm sau, phượng hoàng nhỏ trở lại, nó không thuộc về nơi này, nhưng sẽ đem lại tai họa đến đây, giống hệt như mẹ của nó.

Thực ra trước giờ Trần Phú Quý vẫn luôn ở trên núi nên ông không biết rõ chân tướng chuyện năm xưa xảy ra trong thôn, nhưng ông vẫn nghĩ là như vậy, ông nhất quyết cho rằng hậu nhân nhà họ Lương trở về là vì vận mệnh năm xưa đã định.

Nhiều hình ảnh xoẹt qua trong mắt ông, vừa rõ ràng vừa mơ hồ, vừa sáng vừa tăm tối, một ý nghĩ lạnh lẽo đột ngột hiện lên trong đầu ông, bất giác ông run lập cập.

Suy nghĩ quá nhiều khiến ông chịu không nổi, chỉ một lát sau ông đã chìm vào trong giấc mộng đẹp. Ở đó có người cũ chuyện xưa đang chờ ông.

.

Trần Phong đi ra ngoài hứng nước giặt quần, vừa lấy xà bông ra đã nghe thấy một tiếng động lớn vang lên trong phòng mình.

Trần Phong bỏ xà bông vào trong bọc nylon, đưa tay vào trong nước rửa sạch rồi vội vàng cầm đèn dầu đi tới trước phòng, vén rèm lên, mở chốt cửa.

Một tiếng rêи ɾỉ như có như không phát ra từ trong phòng, giữa đêm khuya nghe như muốn câu lấy miếng thịt mềm mại nhất trong tim.

Trần Phong phản ứng kịp thời, mở cửa ra đi vào.

Cảnh tượng trong phòng hiện ra dưới ánh trăng.

Chàng trai đang nằm sấp ở mép giường, hai tay buông xuống với lấy chiếc đồng hồ nằm dưới đất, từ trên xuống dưới toát lên vẻ nhu nhược, tựa như có thể để mặc người khác tùy ý giày vò nhưng cũng khiến người khác không thể với tới.

Trần Phong bước đến gần, khom người nhặt chiếc đồng hồ đeo tay kia, đầu ngón tay của chàng trai vô tình chạm vào hắn, rất nóng. Giống như mặt trời đầu hè.

Lương Bạch Ngọc lấy đồng hồ từ trong tay của Trần Phong. Động tác này rất vội vàng, mang theo vẻ lo lắng rõ rệt, rất hiếm khi anh tỏ ra như thế.

Chắc chắn đồng hồ đeo tay rất quan trọng với anh.

"Cảm ơn." Lương Bạch Ngọc yếu ớt cười.

Trần Phong vẫn duy trì tư thế nửa quỳ nửa ngồi, mu bàn tay hiện lên những mạch máu, nhìn qua rất gợi cảm.

"Cậu bị sao vậy?" Hắn thấy trên môi anh có dấu răng.

"Không có gì." Lương Bạch Ngọc nói.

Trần Phong đứng dậy. Bỗng nhiên quần bị một cánh tay nắm lấy, người nằm trên giường ngẩng đầu lên nở nụ cười nghịch ngợm: "Lừa chú thôi."

"Bây giờ tôi hơi khó chịu." Lương Bạch Ngọc buông tay ra, lật người, nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, "Không thoải mái chút nào."

Âm thanh nửa câu sau rất nhỏ, giọng nói dính dính, tựa như đang làm nũng với người yêu.

Trần Phong để đèn lên đầu giường, khi hắn quay đầu lại thì chàng trai đang nằm đã đổi thành quỳ, nghiêng đầu với hắn.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy như ẩn chứa biết bao nhiêu là tình cảm thầm lặng, mỗi lần chớp mắt là một lần lay động lòng người.

Theo bản năng, Trần Phong bày ra tư thế sẵn sàng lắng nghe.

Dưới ánh đèn, từng đường cong trên khuôn mặt của chàng trai trong sáng và giản dị nhưng lại có nét đẹp tinh xảo như được Thượng Đế tự tay nặn ra, anh nheo mắt, ngẩng đầu hé môi, lộ ra hàm răng trắng.

Anh mang vẻ đẹp quyến rũ nói ra những lời đáng thương bất lực.

"Tôi quên đem thuốc theo." Anh nói.

"Thuốc gì?" Trần Phong gần như hỏi ngay lập tức.

"Thuốc chữa bệnh, chú không nghe người trong thôn nói hả, tôi tiếp khách tới mức hỏng cả người, mắc bệnh truyền nhiễm quái lạ." Lương Bạch Ngọc nắm chặt tay hắn, lời đầu không khớp với lời sau, "Vòng tay tôi cho chú đâu?"

Cổ tay Trần Phong bị nắm tới mức nóng hổi, dòng máu dưới da vội vàng lưu thông.

"Tôi hỏi chú," Gương mặt Lương Bạch Ngọc tái nhợt không có ý cười, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, "Vòng tay đâu? Chú vứt rồi sao?"

Trần Phong nói: "Đem cất rồi."

"Ồ." Lương Bạch Ngọc lại nở nụ cười.

Trần Phong cau mày, trầm giọng: "Tôi dẫn cậu về lấy thuốc."

"Phiền lắm, tôi không muốn đi." Lương Bạch Ngọc ngồi trên gót chân, cúi đầu sờ chiếc đồng hồ trong tay, tóc dài ngổn ngang, cổ áo sơ mi hoa mở rộng, để lộ ra cái cổ thon và xương quai xanh gầy gò dụ người.

"Tôi mệt rồi." Chốc chốc anh lại chạm vuốt nhẹ mặt đồng hồ, lẩm bầm như trẻ con: "Mệt quá đi thôi..."

Trần Phong chà tay lên quần mấy lần: "Cậu đưa chìa khóa đây, tôi đi lấy cho."

Lương Bạch Ngọc ngừng chơi đùa với đồng hồ, anh ngẩng mặt.

"Tôi sẽ không lục soát gì nhà của cậu..." Trần Phong còn chưa dứt lời thì quần áo đã bị nắm lấy.

"Được."

Lương Bạch Ngọc vịn vào người đàn ông đang bần thần để nhổm dậy, hơi thở nóng hổi kề sát vào khuyên tai trái của hắn: "Thuốc tôi để trong ngăn kéo của bàn học ở phòng ngủ, từ số 1 đến số 5, phiền chú rồi, Bồ Tát."

.

Nửa đêm canh ba, Trần Phong quen đường quen nẻo thuận lợi xuống núi, hắn mở cửa nhà Lương Bạch Ngọc, dựa theo lời của Lương Bạch Ngọc tìm tới chỗ để thuốc.

Ngăn kéo được mở ra, một đống thuốc xuất hiện dưới mắt hắn. Nhãn dán trên mỗi lọ thuốc đều đã bị xé đi, không biết là thuốc chữa bệnh gì. Mỗi lọ đều được đánh số, từng nét bút rất nghiêm túc.

Trần Phong bất động trước ngăn kéo hồi lâu mới lấy lọ thuốc từ số 1 tới số 5 bỏ vào trong túi quần rồi lại nhìn lướt qua đống thuốc. Hắn không kiềm chế được mở một lọ, lấy ra một viên thuốc. Viên thuốc con nhộng màu vàng trông hơi quen, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi, hắn đưa lên ngửi một cái, không ngửi ra mùi gì.

Trần Phong thả viên thuốc lại vào lọ rồi rời đi, lúc đang khóa cửa thì nhìn lại phía sau.

Mấy căn nhà lầu xung quanh im ắng, gió thổi cây động, vang lên tiếng xào xạc.

Trần Phong lắc ổ khóa, cầm chìa khóa đi tới trong góc nhà.

Góc nhà không có gì cả.

Trần Phong soi đèn pin một vòng, hắn chợt nhớ tới người đang trên núi nên không nán lại nữa.

.

Lúc Lương Bạch Ngọc nhận thuốc, trong cổ họng tràn ra mùi vị tanh ngọt, anh dùng nước ấm uống thuốc, cơ thể dưới chăn đã ướt sũng, hơi co giật.

Trần Phong không hỏi rõ bệnh tình của anh, chỉ nói: "Có người theo dõi nhà của cậu."

Lương Bạch Ngọc ngẩng đầu, sợi tóc ẩm ướt ôm lấy trán anh, mồ hôi từ thái dương chảy xuống: "Hả?"

"Nhà họ Lưu thì đang bận bịu." Trần Phong nói, "Người theo dõi là một người khác."

Lương Bạch Ngọc không tiếp tục đề tài này, tựa như anh không hề bị tổn thương bởi những ác ý trong thôn, không quan tâm cho lắm.

"Khi nãy tôi nói tôi bị bệnh truyền nhiễm sao chú không đuổi tôi đi?" Lương Bạch Ngọc mở lọ thuốc số 4 ra, đột ngột chậm rãi hỏi.

Bên giường yên tĩnh đến lạ.

Khói từ trong đèn dầu bám lên bức tường.

"Ngủ sớm chút đi." Trần Phong lau giọt nước trên giường, chưa kịp thu tay lại thì ngón út đã bị nắm lấy.

Lực rất nhẹ, diện tích được nắm lấy cũng không nhiều.

Chẳng qua là đầu ngón tay cọ sát đầu ngón tay vô cùng mờ ám, mê hoặc.

Trần Phong bất động. Hô hấp phập phồng, sống lưng căng cứng, đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Tối nay tôi chưa ăn no." Lương Bạch Ngọc cọ ngón tay của hắn.

Trần Phong đưa tay còn lại lên cổ, dùng sức nhéo để giải tỏa cho cảm xúc nào đó: "Trong bếp còn cơm nguội."

"Tôi không ăn cơm nguội đâu, không muốn ăn." Lương Bạch Ngọc vén sợi tóc dài ẩm ướt ra sau, lười biếng thương lượng: "Được không?"

Trần Phong đưa mắt dò hỏi.

"Tôi muốn ăn..." Lương Bạch Ngọc suy nghĩ rất lâu, nói ra một món ăn tựa như đã suy nghĩ nhiều năm rồi, "Trứng gà đường đỏ"

Trần Phong sững sờ giây lát.

"Chú biết làm chứ?" Lương Bạch Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt hiện lên vẻ hồn nhiên mong chờ.

"Biết." Trần Phong nuốt nước miếng.

Ánh mắt Lương Bạch Ngọc bừng sáng trong nháy mắt, chân thành ngưỡng mộ nói: "Chú biết làm trứng gà đường đỏ ạ? Giỏi quá đi!"

Da mặt Trần Phong nóng lên: "Nấu rất dễ."

"Không có dễ đâu à nha, tôi không biết nấu, nấu cũng không ăn được." Lương Bạch Ngọc nói nhỏ, "Vậy chút nữa chú cho nhiều đường được không?"

Anh cắn nát viên thuốc, trong miệng toàn là vị đắng, nở nụ cười xinh đẹp, "Tôi muốn ăn ngọt ơi là ngọt."

----------

Chú thích:

1. Trương Ái Linh (1920-1995): Là một nữ nhà văn Trung Quốc, tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới và Tình Yêu Khuynh Thành.

2. Tam Mao (1943 - 1991): Hay còn được gọi là Echo, Echo Chan, là tác giả - dịch giả người Đài Loan. Có các tác phẩm như Chuyện Ở Sahara, Du Ký Trăm Sông Nghìn Núi.

3. Trứng gà đường đỏ (hoặc trứng đường nâu): Trứng gà được nấu với đường nâu, có thể thêm vài lát gừng hoặc táo đỏ. Món ăn này làm ấm cơ thể, hoạt huyết, tăng năng lượng, giúp máu lưu thông tốt hơn. (Món này có lợi cho các bạn nữ trong kỳ kinh nguyệt nhé, hoặc nếu lười quá các bạn chỉ cần một thỏi socola khoảng 100g để bù năng lượng nha.)(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 9. Trứng gà đường đỏ

Thật ra tên truyện là Trứng Gà Đường Đỏ (hoặc Trứng Gà Đường Nâu) mới đúng, do lúc làm bìa tui thấy thuận miệng quá nên để là Đường Đỏ Trứng Gà như QT luôn. Tui sẽ chỉnh lại sau nha. 

Bình Luận (0)
Comment