Trung Học Mỹ Nữ

Chương 68

Năm môn thi, Tạ Phi Thiên dĩ nhiên mất bốn tiếng đã làm xong, bình quân mỗi môn môn học thời gian làm bài vẫn chưa tới một tiếng, đề thi nộp lên, liền lập tức được đưa đi tới các khoa để chấm điểm.

Tạ Phi Thiên bước ra khỏi phòng thi, liền thấy Lan Hinh đứng chờ bên ngoài, đứng cùng nàng, còn có Cổ Tiểu Nguyệt.

"Thế nào? Cảm thấy có khó không?" Lan Hinh nhìn thấy Tạ Phi Thiên đi ra sớm như vậy, liền nghi hoặc hỏi.

Nói thật ra thì, Tạ Phi Thiên thành tích đột nhiên tốt như vậy, theo kinh nghiệm dạy học của nàng biết, thì không thể nào có chuyện như vậy.

Vì vậy ở ngoài miệng thì vẫn nói lad tin tưởng đòi lại công bằng cho Tạ Phi Thiên, nhưng trong lòng Lan Hinh vẫn rất thấp thỏm, lo lắng không biết hắn thi được không.

"Vẫn có thể xếp nhất." Tạ Phi Thiên cười giỡn.

"Thi được là được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, ta đều chết đói rồi." Một bên Cổ Tiểu Nguyệt cũng không có gánh nặng gì trong lòng, Tạ Phi Thiên thành có tích tốt hay xấu gì, dưới cái nhìn của nàng, đều không quan trọng, quan trọng là..., hắn là chính là người đàn ông tuyệt vời luôn luôn tạo kì tích, còn có thể có khả năng đặc biệt.

"Được, hay là đi tới chổ lần trước, chỗ ấy đi, nơi đó gần đây." Tạ Phi Thiên sờ sờ túi tiền, đi Minh Nguyệt Lâu hẳn là còn đủ tiền trả, đi ăn cơm với gái, cũng không thể để các nàng trả tiền ah.

Ở bên trong "Minh Nguyệt Lâu" vừa ăn vừa nói chuyện, Tạ Phi Thiên mới từ Cổ Tiểu Nguyệt kể lại biết được, Lan Hinh vì mình đại náo phòng hiệu trưởng, nghĩ đến Lan Hinh một cô gái yếu đuối đứng đơn độc ở nơi đó vì mình giành lấy công đạo, trong lúc đó còn bị đám người vô liêm xỉ kia xỉ vả nói này nói nọ, thật là nếu phụ lòng nàng thật không bằng cầm thú.

Nghĩ tới những điều này, Tạ Phi Thiên hận không thể ngay bây giờ đem Lan Hinh kéo vào trong lồng ngực, yêu thương an ủi nàng.

nhưng mà, đối diện còn có Cổ Tiểu Nguyệt đang ngồi, hai mắt vẫn nhìn chăm chú lên người mình, không có cách nào, Tạ Phi Thiên từ dưới gầm bàn đưa tay tới chổ nàng, nắm lấy cái tay Lan Hinh đang để trên đùi, thâm tình nói: "Lan lão sư, cám ơn ngươi!"

Lan Hinh đột nhiên cảm giác bàn tay của mình bị một bàn tay khác nắm lấy, trên mặt sững sờ rồi lộ vẻ mất tự nhiên, len lén liếc nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, thấy nàng không có chú ý tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói.

"Chỉ cần ngươi thi ra thành tích tốt, ta tất nhiên mừng cho ngươi, làm sao để bị người khác vùi dập đi chứ."

"Ta hứa sẽ không làm ngươi thất vọng, tin tưởng ta, ta nhất định giúp ngươi cho bọn hắn một cái tát, trố mắt nhìn điểm thi của ta." Tạ Phi Thiên càng nghĩ tới càng tức, dám ức hiếp người phụ nữ của mình.

Mẹ nó, để cho Lan Hinh của ta bị oan ức lớn như vậy, mối thù này không báo, ta Tạ Phi Thiên liền không phải đàn ông.

"Kỳ thực ngày hôm nay, ngươi còn phải cảm tạ Tiểu Nguyệt, nếu không phải ba ba nàng tài trợ trường học tòa nhà khoa học kỹ thuật, ta cũng không có biện pháp nào khác." tay Lan Hinh hơi hơi giãy giãy, nhưng cũng không có tránh rút mạnh về, sợ động tác quá lớn làm Cổ Tiểu Nguyệt nghi ngờ, cũng tùy ý để hắn nắm luôn, cảm giác lén lút này cũng thật là thú vị à nha.

"Cảm ơn ta làm gì chứ? Cái mạng nhỏ này của ta cũng là do hắn cứu trở về mà, nói như cảm tạ, ta phải lấy thân báo đáp rồi?" Cổ Tiểu Nguyệt cười nói.

"Khanh khách, hiện tại thời đại này cũng không cần phải, lấy thân báo đáp nữa, báo đáp cho tên nhóc này thật lỗ cho Tiểu Nguyệt nha." Lan Hinh cười duyên, con mắt nhưng đảo nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cùng Tạ Phi Thiên hai người, mặt đột nhiên nghiêm nói:

"Tạ Phi Thiên chính là học trò của ta, ngươi thật muốn muốn lấy thân báo đáp, còn phải hỏi qua ý kiến của ta đấy nha."

Nghe lời nói này nhìn như là đùa giỡn, kì thực ngầm có ý cảnh cáo Cổ Tiểu Nguyệt, Tạ Phi Thiên trong lòng rung động, tay trái đang nắm tay Lan Hinh xoa xoa nặn nặn, sau đó buông ra, ngón tay theo bắp đùi của Lan Hinh sờ vuốt sau đó trèo lên trên.

Tạ Phi Thiên ngón tay lướt qua chổ nào, thì chổ đó của Lan Hinh như có dòng điện chạy qua, "Đùng", Lan Hinh đang cầm điện thoại trong tay không biết tại sao, có lẽ quá phê xút tay rơi xuống sàn.

"YAA.A.A.., " Cổ Tiểu Nguyệt hết hồn kêu lên sợ hãi, mắt cũng nhanh chóng nhìn xuống dưới bàn.

Tạ Phi Thiên sợ hãi nhanh chóng rút tay về, dưới bàn ăn sờ mó dâm dê cô giáo, cái này tội hắn còn chịu được, Lan Hinh thì tội nàng lắm.

Lan Hinh khom xuống nhặt điện thoại, đột nhiên, dùng sức nhéo lên đùi Tạ Phi Thiên một cái. Ai biểu có người ở đây mà dám chiếm tiện nghi ta.

"Ôi", Tạ Phi Thiên không ngờ bị nhéo, đau đớn quên mất hét lớn lên, chân cũng vô tình đá tới trước đụng chân của Cổ Tiểu Nguyệt.

"Ôi, Tạ Phi Thiên, ngươi làm sao vậy?" Cổ Tiểu Nguyệt đau đến mức muốn khóc, đưa tay xuống xoa xoa chân mình.

Lan Hinh không nghĩ tới nhéo Tak Phi Thiên một cái mà liên lụy đến Cổ Tiểu Nguyệt, lo lắng nhìn Tạ Phi Thiên chỉ lo hắn sẽ hoảng quá mà khai ra nàng nhéo hắn.

"Ai nha, xin lỗi, xin lỗi, không biết có phải hay không có con sâu nhỏ mới cắn ta mộ cái, đau chết ta rồi." Tạ Phi Thiên vừa nói xin lỗi, một bên cũng xoa xoa bắp đùi mình.

Con sâu nhỏ? Tên nhóc này lại dám nói mình là con sâu nhỏ? Lan Hinh tức giận Tạ Phi Thiên.

"Đúng đúng đúng, vừa nãy ta cũng cảm giác có vật gì nhỏ nhỏ trên đùi ngươi, xem ra đó là con sâu nhỏ nha."

Náo loạn một trận, ba người cuối cùng ngồi xuống, tiếp tục ăn uống trên bàn, Cổ Tiểu Nguyệt một nốc một phát bia cạn sạch, vì đây là quán ăn nhỏ nên khá bình dân nên bọn họ chỉ có thể nhậu bình dân uống bia, trên hai gò má của Cổ Tiểu Nguyệt đã hiện lên vệt đỏ hồng, lấy ánh mắt hơi lờ đờ hỏi:

"Phi Thiên, ngươi có bạn gái chương?"

"Khục... Khục..." Tạ Phi Thiên đột nhiên bị bia nghẹn sặc.

"Không có, không có. Thầy cô chúng ta không cho phép chúng ta yêu sớm." Tạ Phi Thiên nhanh chóng giải thích.

Nghe được Tạ Phi Thiên trả lời, Lan Hinh đột nhiên dùng chân đá Tạ Phi Thiên, còn nhìn hắn như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống, để hắn không hiểu mô tê gì hết, chẳng lẽ mình trả lời sai sao?

"vậy thì Lan Hinh lão sư, ta xin làm bạn gái của Tạ Phi Thiên, ngươi có đồng ý không?"

Nghe được câu này, Tạ Phi Thiên biết Lan Hinh vì sao lại dùng chân đá hắn rồi, nguyên nhân là do Lan Hinh đã sớm nghĩ tới chiêu này của Cổ Tiểu Nguyệt.

Xin làm bạn gái của mình? Xin bạn gái người ta để thay thế làm bạn gái, chắc chắc là không được đâu nhỉ? Lan Hinh lần thứ hai trừng mắt nhìn Tạ Phi Thiên.

"Tạ Phi Thiên hắn vẫn còn đi học, lại còn sắp thi đại học, bây giờ mà nói chuyện yêu đương thật là không thích hợp." Lan Hinh chỉ có thể nhắm mắt nói.

"Cái đó thì dễ ta có thể chờ hắn vài tháng sau khi thi đại học, Lan lão sư, ngươi phải bảo vệ tốt hắn, mấy ngày này ngươi không được để ai tới gạ gẫm hắn nhé." Cổ Tiểu Nguyệt hai mắt mê ly nhìn Lan Hinh nói.

Tạ Phi Thiên ở một bên nghe được mừng thầm, lẽ nào là số đào hoa của ta đến rồi? Bây giờ còn có gái theo đuổi ta? Sảng khoái đắc ý, trong miệng liền nói một câu như muốn ăn đòn sư tử hà đông:

"Người trong cuộc đang ngồi ở đây, ngươi cũng không hỏi ý ta có đồng ý hay không?"

"Vậy là ngươi có đồng ý hay không hả?" Hai cái nữ nhân xinh đẹp đồng thời quay lại nhìn hắn mở miệng nói.

Nhìn hai người ánh mắt nóng bỏng ghê gớm nhìn hắn, Tạ Phi Thiên hận không thể bây giờ vã mồn mình một cái, đây không phải tự hố chính mình sao? Ta rãnh rỗi không có chuyện làm nên tự diệt mình sao.

Nếu trả lời đồng ý, Lan Hinh tất nhiên sẽ không tha cho mình, trả lời không đồng ý thì rất tiếc a, Cổ Tiểu Nguyệt xinh đẹp đáng yêu như vậy, đem nàng từ chối hắn thật không nở.

"Có đồng ý hay không?" Hai người phụ nữ lần thứ hai rống to một tiếng!

....

"Không đồng ý, bây giờ là thời khắc sắp thi đại học, ta quyết định lấy sự nghiệp làm trọng, cái khác mọi chuyện đều để một bên.

Tuyệt đối không phụ lòng mẹ cùng Lan lão sư kỳ vọng, chăm lo!" Tạ Phi Thiên dõng dạt nói ra mấy câu cực kì khí phách oanh liệt, đặc biệt cái kia "Không phụ lòng mẹ cùng Lan lão sư kỳ vọng."

Nhưng lúc này nếu ai nhìn thấy được dưới bàn, là có thể nhìn thấy, chân của Tạ Phi Thiên, đã lặng lẽ mò tới chân của Cổ Tiểu Nguyệt trên bắp chân động chạm ra hiệu, ý muốn nói cho Cổ Tiểu Nguyệt, ta nói lời này chỉ muốn cho cô giáo chủ nhiệm nghe mà thôi.

Ta phản ứng thật là nhanh nhẹn quá đi hihi? Thực sự là quá tài năng bắt cá chục tay khà khà. Tạ Phi Thiên trong lòng thầm đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment