"Mẹ ơi, đám súc sinh này bị tông chết là đáng, dám đến nhà chúng ta đập phá, đây là do trời phạt đấy ạ!" Tạ Phi Thiên nhìn thấy mẹ mình gương mặt tự trách, thầm nghĩ mẹ thực sự là quá thiện lương rồi, mặc dù là mới vừa vọt vào nhà mình đập phá vậy mà giờ vẫn thương cảm cho đám khốn kia.
"Con không thể nói như thế, Phi Thiên, bọn họ chỉ là đập đồ đạc nhà chúng ta không phải giết người án mạng gì, tội cũng không đáng chết, đều là ta miệng ăn mắm ăn muối nói lời không hay, sao ta nguyền rủa bọn hắn làm gì chứ? Nếu như ta không nguyền rủa bọn họ bị tông xe, có thể bọn họ không bị tông rồi.
A, đúng rồi, Phi Thiên, ngươi mau đi qua đó xem một chút, xem có thể giúp đỡ người ta được gì không!"
"mẹ à, ta không đi giúp đâu, đám nghiệt súc kia đáng đời!" Tạ Phi Thiên vẫn còn tức giận mắng.
Mẹ hắn chính là người thân duy nhất cả đời này của hắn, bây giờ lại bị người ta làm cho tổn thương, đây đã chuyện mà Tạ Phi Thiên không thể nào chịu đựng được.
"Ngươi đứa nhỏ này, làm sao không nghe lời ta như vậy? Ngươi không đi vậy ta tự đi!" Tạ mẫu ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tạ Phi Thiên.
"Mẹ à, ta đi, ta đi được chưa nào? Mẹ, ngươi đừng nóng giận nào." Tạ Phi Thiên biết mẹ hắn ngày thường giết một con gà cũng phải tụng kinh xám hối cả đêm, nếu để cho nàng nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa kia không biết sẽ ra sao đây.
Tạ Phi Thiên đáp ứng mẹ hắn hướng về phía chiến xe bị tai nạn đi tới.
...
Bây giờ là buổi chiều khoảng ba bốn giờ ánh mặt trời đã bắt đầu nhạt dần.
Trong con đường nhỏ này bấy giờ cũng không có mấy chiếc xe, không có mấy người đi qua lại. Tai nạn xe cộ này tông cả nửa ngày vẫn chưa ai lại gần, có mấy người nhìn thấy, cũng chỉ đứng từ xa xa xem trò vui, không người nào dám tiến lên, bởi vì chiếc xe còn lật nằm kia đang bốc lên khói, nói không chừng liền phát nổ, làm người tốt cũng không cần bỏ mạng lại chứ.
Tạ Phi Thiên chạy tới, chỉ nghe thấy có tiếng thống khổ rên rỉ, nhìn qua màn khói mờ ảo này, Tạ Phi Thiên lúc này mới nhìn rõ.
Tình huống cũng không đến nổi như hắn nghĩ, ngoại trừ người tài xế lái xe bị đè ép, mấy tên kia chỉ bị đè lên thôi, mặc dù cả người máu me dầm dề, nhưng mà vẫn còn chưa chết, bởi vì bọn họ cũng còn có thể lớn tiếng rên rỉ "hừ, hừ"
Nhìn thấy rốt cục cũng có người đi tới, những người kia vui mừng khôn xiết, vội vàng kêu "Huynh đệ, cứu mạng!".
Tạ Phi Thiên từ một cái khe hở chuôi đầu vào, cũng không có đi cứu người, trái lại mỉm cười hỏi: "Các ngươi là ai phái tới hả? Tại sao lại tới nhà ta đập phá?"
Nghe nói như thế, cảm đám mới biết, người thanh niên xem như hiền lành phúc hậu lao vào cứu bọn hắn chính là chủ của cửa hàng bọn hắn mới đập phá, làm gì có thể cứu chúng ta.
Vì vậy đều xoay mặt đi chổ khác, không hướng về Tạ Phi Thiên hô cứu mạng nữa.
"Các ngươi không nói đúng không? Ai, tuy rằng các ngươi có lỗi với chúng ta, nhưng mẹ ta tâm lại như bồ tác lương thiện, ta cũng chỉ đành cứu các ngươi." Tạ Phi Thiên trong miệng nói, đưa tay liền tóm lấy cổ áo một tên, liều mạng kéo ra bên ngoài.
"Ôi, đừng kéo nữa, dừng dừng, chân của ta còn bị kẹt đây này? Ngươi phải lấy đồ vật đang đè chân ta ra trước, mới kéo chứ" Người kia hét lên như chọt tiết heo kêu lên, đau đớn.
"Mạng đều sắp không còn nữa, ngươi còn muốn chân làm gì chứ!" Tạ Phi Thiên trên mặt mỉm cười như là ác ma nhìn thấy con mồi, khiến người ta vừa nhìn, liền biết, hắn nhất định là cố ý.
"Huynh đệ, ta van cầu ngươi, ngươi cũng đừng cứu ta nữa, để ta chết đi được không, được không?" Người kia "gào" to khóc lóc.
"Không được, nói thế nào đi nữa ta cũng là người tốt mẹ ta dặn dò ra đường thấy người gặp nạn phải cứu, xả thân vì chính nghĩa mới là đàn ông, vì vậy ta nhất định phải cứu ah!" Tạ Phi Thiên nói, tay lại ra sức kéo.
Đương nhiên, tiếng hét lại vang vọng. Tiếp đó, Tạ Phi Thiên con mắt đảo đến tên nào, thì là tên đó một trận gào khóc.
"Các ngươi khóc lóc kêu gọi thảm như vậy làm gì? Nếu như không có người thấy cảnh này, còn tưởng ta cố tình dằn vặt các ngươi thì sao? Được rồi, các ngươi nhẫn nhịn một chút, đi nha?" Tạ Phi Thiên miệng thì nói như vậy, tay thì càng ra sức hơn.
"Mẹ nó, tiểu tử này là cố ý muốn đem mấy ca làm cho tàn phế!" Đây là ý nghĩ của năm tên còn ý thức kêu đau.
"Người anh em, ngươi nhẹ chút, nhẹ chút, mấy ngày trước có một người gọi là Vương Bân tới tìm Ngưu ca của chúng ta,
Mướn bịn ta đến quậy phát cửa hàng nhà ngươi, chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi, thật sự là không phải chúng ta tự nhiên đến phá đâu?" Có một tên thông minh nhanh nhẹn một chút, rốt cục đã nghĩ ra Tạ Phi Thiên đang muốn gì.
Vương Bân? Tạ Phi Thiên sững sờ, dĩ nhiên lại là hắn? Cái tên hack máy tính trường bị hắn bắt được, đưa vào cục công an.
Người này cũng thật nham hiểm, không động thủ với mình, nhưng lại đối phó nhà mình, nếu như không phải bắt được mấy tên này, hắn còn không biết là ai đang chơi hắn đây.
"Các ngươi là người của ai?" Tạ Phi Thiên tạm dừng lôi kéo dằn vặt bọn họ, hỏi.
Nghe được hỏi thân phận bọn hắn là ai, bọn hắn lại bắt đầu ngậm miệng im lặng.
"Xem ra ta không đem các ngươi cứu đi ra, các ngươi sẽ không nói." Tạ Phi Thiên nói, làm bộ lại muốn đem bọn họ lôi ra.
Những người kia vừa nhìn thấy Tạ Phi Thiên lại muốn kéo típ, cũng đã có kinh nghiệm lúc nảy, nhanh nói:
"Huynh đệ, huynh đệ, chúng ta nói, chúng ta là người của Hắc Hổ bang, nhưng mà việc này không phải là chủ ý của chúng ta, chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc, chúng ta bảo đảm, sau này sẽ không tìm nhà ngươi gây phiền phức nữa."
Hắc Hổ bang? Chúng ta cũng coi như là quen biết nhau, lần trước đám chận đường đùa giở Lan Hinh của ta, ta vẫn chưa tìm các ngươi tính sổ đấy.
Nếu có người của Hắc Hổ Bang biết chuyện tối hôm đó, nghe hắn nói vậy chắc tức mà thổ huyết ra ngoài luôn quá, hơn mười người của Hắc Hổ bang toàn bộ bị đánh đưa vào bệnh viện, liền Thiếu Bang Chủ của người ta, ngươi cũng đều đánh toét hồ lô, ngươi còn có cái gì món nợ tìm bọn ta đây hả?
"Được rồi, xem ra các ngươi bị xe đè rồi, ta cũng không có sức lớn đến nổi dời xe cứu các ngươi, để ta gọi cho công an đến vậy." Tạ Phi Thiên phũi tay một cái, lấy điện thoại từ trong túi.
"Alo, 113 phải không?"
"Huynh đệ, huynh đệ, ngươi đừng gọi 113 được không, ngươi gọi 115, 115 đi..." Mấy người kia hoảng rồi, vội vàng kêu ngăn Tạ Phi Thiên, bởi bọn hắn muốn cứu cũng không muốn vào nhà giam vài hôm đâu.
"Cảnh sát lập tức tới đây ngay, các ngươi liền nhanh chóng được cứu. Sau đó đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi!" Tạ Phi Thiên cúp điện thoại, xoay người rời khỏi cái xe đang bốc khói nghi ngút, bước ra ngoài.
"Mẹ, bọn họ đều không có chuyện gì đâu, chỉ là bị đè lại, bị thương cũng nhẹ mà thôi, ta đã báo cảnh sát rồi, lập tức sẽ có người tới cứu bọn họ" Tạ Phi Thiên một bên, Triệu Tử Tình một bên, cùng đỡ Tạ Xuân Yến đi vào trong nhà, một bên hướng về Tạ Xuân Yến giải thích tình huống bên kia.
"Ai, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Ngươi nói xem ta chỉ thuận miệng nói một chút, làm sao lại ứng nghiệm như vậy hả?" Tạ Xuân Yến trong lòng vẫn còn tự trách bản thân mình ăn nói khẩu nghiệp.
"Yến tỷ, ngươi cũng đừng tự trách mình nữa, những người kia cũng không có chuyện gì mà, chỉ bị tổn thương một chút, coi như là cho bọn họ một bài học, đám người cặn bả này, mới biết được luật nhân quả gieo nhân nào gặt quả đó, mới không giám làm ác nữa!" Triệu Tử Tình cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Tiến vào cửa hàng, nhìn thấy đồ đạc từng là ngăn nắp sạch sẽ đâu ra đấy một cửa hàng tạm hóa nhỏ xinh, hiện tại thì ngang dọc tứ tung ngã ngửa tứ phía trên mặt đất, các hàng hóa tạp phẩm, tổn thất, tổn hại cũng rất nhiều.
Tạ Phi Thiên lửa giận lại dân lên hừng hực, Vương Bân ta sẽ không tha cho ngươi tên cẩu tạp chủng này! Tạ Phi Thiên trong lòng thầm tức giận mắng.
"Ôi, Triệu muội muội, ngươi mau giúp ta nhìn một chút phía sau lưng, đám côn đồ kia, cho ta một gậy trên lưng." Tạ Xuân Yến kêu lên đau đớn,
càng làm cho Tạ Phi Thiên kinh hãi trợn mắt, mẹ hắn lại bị đám khốn kiếp kia đả thương sao? Không được, con mẹ nó, mẹ ta cũng dám đánh sao, ta giết các ngươi.
Nghĩ tới đây cơn tức dân lên đỉnh điểm, Tạ Phi Thiên xoay người lại đi ra ngoài cửa.
"Phi Thiên, ngươi đi đâu vậy? Ngươi mau giúp ta đem cửa hàng dọn dẹp lại nào?" Tạ Xuân Yến gọi Tạ Phi Thiên lại.
"Ô ô..." Tiếng còi cảnh sát vang lên, rất nhanh sẽ đến chổ này, Tạ Phi Thiên thầm nói đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại dọn dẹp mà thôi.