Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 101

– Người tâm tư kín đáo như vậy, sẽ không làm chuyện gì không có ích.

Tiền vừa đến tay, các hạng mục lập tức được đưa vào quỹ đạo. “Bảo nhi” đã có tiền quay bổ sung, Chu Việt Việt cũng hẹn lịch với mọi người. Bọn họ không dám dùng đạo diễn Kê Tân nữa, bởi lúc quay “Hôn quân”, Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn hợp tác rất vui vẻ với đạo diễn Quách Xuyên, cho nên Thẩm Bác Diễn tìm tới đạo diễn Quách Xuyên cứu phim, Quách Xuyên nghe xong tiền căn hậu quả không thể từ chối mà nhận lấy trọng trách.

Bên cạnh đó, để có tiền cho vay, Lục Lăng Hằng nhận một lúc mười hợp đồng làm người đại diện quảng cáo. Nhưng mà nghệ sĩ vẫn phải có tác phẩm để giữ chỗ đứng, chỉ quay quảng cáo không thì không khác nào tự sát nghề nghiệp, Mã Du giúp anh nhận một bộ phim điện ảnh mới, quay “Bảo Nhi” xong sẽ lập tức tham gia đoàn phim.

Thời gian này, Lục Lăng Hằng cứ như mọc thêm ba đầu sáu tay mà vùi đầu vào công việc.

Cũng may là sau khi nhận được cứu viện tài chính, Thẩm Bác Diễn tạm lấp được lỗ hổng tài chính của công ty, duy trì được dây chuyền sản xuất.

Có lẽ là trời không tuyệt đường người, sau khi nhận được tiền Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng vẫn còn kinh hồn bạt vía, sợ Thẩm Thanh Dư lại ra chiêu mới hành hạ bọn họ, nhưng lúc này một mặt hàng chủ đạo của tập đoàn Thẩm thị đột nhiên bị kiểm tra chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm với kết quả không tốt, đồng thời bị đưa lên báo, gây ra một cơn chấn động không nhỏ, nghe nói Trâu Tĩnh Tĩnh đã xuất không ít lực, bà vẫn còn có chút tài nguyên trong giới truyền thông này. Để vượt qua cuộc khủng hoảng dư luận, Thẩm Thanh Dư phải tự thân xuất mã xử lý công chuyện, cũng không biết là không thể ra tay hay vẫn còn một ít lương tâm, anh ta không ngáng chân Thẩm Bác Diễn nữa.

Cuối cùng sản phẩm cũng ra mắt thuận lợi, dần thu hồi được vốn, gánh nặng trên vai Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng nhẹ đi nhiều.

Giải quyết được nguy cơ trước mắt rồi, nhưng bởi vì chuyện công ty trước đó nên Thẩm Bác Diễn không có nhiều tiền để mở rộng quảng cáo sản phẩm, chỉ có thể miễn cưỡng vận hành công ty. Nhưng những chuyện này với Thẩm Bác Diễn mà nói không đáng gì, trải qua chuyện vừa rồi, chỉ cần duy trì được công ty đã là tốt lắm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ xoay chuyển theo hướng tốt.

Công việc của Lục Lăng Hằng không quá thuận lợi. Bởi trước đó phải gom góp tài chính, anh nhận một lúc rất nhiều hợp đồng quảng cáo, hơn nữa cũng không phải các thương hiệu lớn, nhận một vài quảng cáo thương hiệu nhỏ tuy lấy được tiền nhanh, nhưng lại ảnh hưởng tới giá trị thương mại của anh, cũng bởi vậy cho nên trước đấy Mã Du không đồng ý, cùng đường lắm mới để cho anh làm như vậy.

Lục Lăng Hằng quay liên tục vài bộ phim, tuy rằng tiếng vang của “Đại võ lâm” trước đó không tồi, nhưng không đủ để anh có thể một bước lên trời, các tác phẩm tiếp theo không nổi, thị trường phim truyền hình lại bị các tiểu sinh khác chiếm trước, thành ra địa vị anh bây giờ rất lỡ dở, có phần hơi lúng túng.

Vất vả lắm “Hôn quân” mới được ra mắt, bộ phim này tương đối nghệ thuật, doanh thu phòng vé hiển nhiên không nhiều, nhưng thành tích cũng không quá kém, bán được hơn một trăm triệu vé, tuy rằng không kiếm được nhiều lắm, nhưng cũng không lỗ vốn. Danh tiếng của “Hôn quân” cũng không tồi, tuy không thể mang được giá trị thương mại lớn tới cho Lục Lăng Hằng, nhưng giúp anh được sự thừa nhận của giới chuyên môn, coi như cũng có thu hoạch.

Thời gian tiếp theo đó, Lục Lăng Hằng trở nên rỗi rãi.

Có lẽ là bởi thiếu may mắn, thoạt đầu anh rất nóng vội nhận phim mới, Mã Du cũng lo lắng mà thỏa thuận phim mới cho anh, nhưng bởi vì nhà đầu tư nên bị thay đổi diễn viên, sau đó bởi vì nhiều nguyên nhân không giải thích được mà không có phim mới, thời gian kéo dài, số kịch bản tìm tới anh mỗi lúc một ít, hơn nữa giá trị thương mại suy giảm, các hoạt động khác cũng không còn nhiều.

Ở Trung Quốc, ngôi sao sợ nhất là nhàn rỗi thế này. Cạnh tranh quá khốc liệt, muốn mở một con đường trong cái giới này thì không thể tùy tiện nhàn hạ được, nếu không có bối cảnh thâm hậu hay ganh đua ác chiến, thì sẽ phải trải qua trăm cay nghìn đắng trên con đường này, một khi con đường phía trước gặp trắc trở, đường lui cũng không còn, không thể tiến chẳng thể lùi, không có bất cứ con đường sống nào. Mà một khi rơi vào ngõ cụt, muốn tiến lên tranh đấu trên con đường kia một lần nữa, chỉ e sẽ khó khăn thảm thiết hơn lần đầu tiên, cũng không có bao nhiêu cơ hội được ‘sống lại’.

Sau vài lần thất bại, thoạt đầu Lục Lăng Hằng rất sốt ruột, nhưng anh dần dần bình tĩnh trở lại. Anh bắt đầu tiếp xúc với vài diễn viên kịch, bắt đầu nghiên cứu về sân khấu kịch.

Tuy rằng diễn hai đời người, nhưng với Lục Lăng Hằng mà nói, anh giống một “ngôi sao” hơn chứ không phải diễn viên. Kiếp trước anh rất nổi tiếng, lịch chật kín, hầu như không có thời gian nào để nâng cao trình độ bản thân. Diễn với anh mà nói chỉ là một công việc, lúc bận rộn nhất sáng sớm anh vừa nhận kịch bản học thuộc vài câu rồi buổi tối đã phải quay, thậm chí ngay cả kịch bản nói về cái gì cũng không rõ. Mà sân khấu kịch với diễn viên mà nói là một môi trường rất tốt để tôi luyện trình độ diễn xuất, tuy nó không mang tới nhiều danh lợi, nhưng có thể khiến con người ta tĩnh tâm, hiểu rõ về nghệ thuật diễn xuất.

Lục Lăng Hằng cầm kịch bản từ nhà hát trở về, gặp Thẩm Bác Diễn cũng đang tan tầm về nhà. Với tình cảnh Lục Lăng Hằng bây giờ, Thẩm Bác Diễn vô cùng áy náy, hắn vẫn cho rằng Lục Lăng Hằng gặp nhiều khó khăn trong công việc như vậy là bởi vì hắn, mục tiêu của hắn là nâng Lục Lăng Hằng lên làm một ngôi sao kinh điển khiến khán giả không thể quên, nhưng hôm nay mục tiêu kia lại trở nên xa vời.

Lục Lăng Hằng biết Thẩm Bác Diễn đang áy náy, an ủi hắn: “Em thấy bây giờ tốt lắm, nói thật, em chưa từng thích diễn xuất nhiều như bây giờ, trước kia chỉ coi nó như một công việc mà thôi. Nhưng bây giờ gạt hết toàn bộ danh lợi sang một bên, chuyên tâm tìm hiểu về diễn kịch, lần đầu tiên em cảm nhận được diễn kịch hay ở chỗ nào. Em nghĩ đây là cơ hội mà ông trời ban cho em.”

Công ty đã tương đối ổn định, tạm thời Thẩm Bác Diễn không thể làm nhiều hơn cho Lục Lăng Hằng, cho nên hắn đành dành nhiều thời gian để ở bên cạnh bầu bạn với người mình yêu. Hắn cùng Lục Lăng Hằng xem kịch bản, cùng phân tích thảo luận về kịch bản.

Lần này Lục Lăng Hằng muốn diễn một bộ kịch trinh thám, vai của anh là một thám tử không đứng đắn nghèo túng, mở miệng ra đã khiến người khác cảm thấy đây là một tên lừa gạt. Ngược lại tội phạm trong vở kịch lại là một người tâm tư kín đáo tương đối trầm ổn.

Thẩm Bác Diễn đọc kịch bản, không khỏi nói: “Nhân vật này rất có tính khiêu chiến với em.”

Bởi vì hình tượng của mình mà Lục Lăng Hằng diễn không ít vai nam thần lạnh lùng, chỉ cần đẹp trai lạnh lùng là được rồi, thi thoảng nhận một vài vai điên cuồng, nhưng một nhân vật tính tình hèn mọn như vậy anh chưa từng diễn qua. Rất nhiều người nghĩ những vai càng điên cuồng càng mãnh liệt thì càng thể hiện được tài năng diễn xuất, nhưng thật ra với diễn viên mà nói, nhất thời bạo phát không phải chuyện khó khăn nhất, chỉ là dễ khiến khán giả ấn tượng mà thôi. Mà khó nhất chính là diễn một nhân vật hoàn toàn bất đồng với tính cách của mình, muốn diễn tốt thì nhất định phải hiểu nhân vật, cảm nhận được nhân vật, trở thành nhân vật.

Lục Lăng Hằng thử vài cảnh nhưng đều không trôi chảy, không khỏi mất mát. Nhưng anh không hề nhụt chí. Nếu như là trước đây, anh sẽ từ bỏ vai diễn này, còn nhiều cơ hội làm việc hơn, nhưng bây giờ quả thật anh rất nhập tâm, anh không nghĩ mình có thể làm gì khác, chỉ nghĩ nhất định phải diễn tốt nhân vật này.

Thẩm Bác Diễn đối kịch cùng với Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng cầm điếu thuốc trong tay, ngả ngớn mà khiêu khích hắn: “Cảnh sát Thẩm, anh đừng giả bộ nữa, anh lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu.”

Mặt Thẩm Bác Diễn không đổi sắc: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

Lục Lăng Hằng cầm điếu thuốc chạm tới trên mặt hắn, Thẩm Bác Diễn giả vờ ghét bỏ mà phẩy tay.

“Tôi đã nắm được chứng cứ giết người của anh.”

“Cái gì?”

Lục Lăng Hằng nhếch môi cười: “Haha, cảnh sát Thẩm à, anh biết anh sai ở đâu rồi không? Anh tưởng anh làm việc không để lại manh mối nào, không ai phát hiện ra, nhưng thật ra chính sự cẩn thận của anh đã bán đứng anh. Một người tâm tư kín đáo giống như anh, sẽ không làm chuyện gì không có lợi, cho nên hôm đó anh nhốt Tiểu Trương, tôi đã bắt đầu nghi ngờ anh!”

Thẩm Bác Diễn sửng sốt.

Theo nội dung tiếp theo, vai thám tử mà Lục Lăng Hằng diễn sẽ bắt đầu dọa dẫm hòng vơ vét tài sản của cảnh sát họ Thẩm, hắn nói anh có biết tại sao tôi biết mà không báo cảnh sát chuyện của anh không? Sau đó vân vê hai đầu ngón tay. Thật ra hắn không tìm được bất cứ chứng cứ nào, chứng cứ chính là chiếc bút ghi âm đặt trong túi hắn, hắn là một tên lừa gạt, lúc cảnh sát Thẩm buông lỏng cảnh giác mà dùng tiền mua chuộc hắn là lúc hắn lấy được chứng cứ thật sự. Nhưng qua hồi lâu mà Thẩm Bác Diễn không đọc lời tiếp.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Quên lời à?”

Anh đang định nhắc hắn lời kịch, Thẩm Bác Diễn lại như trúng tà mà đột ngột đứng dậy: “Một người tâm tư kín đáo giống như vậy, sẽ không làm chuyện gì không có lợi…. chuyện không có lợi?!”
Bình Luận (0)
Comment