– Ghi âm.Trước khi trời nhá nhem tối, cuối cùng Mã Du cũng lấy được bản demo của Tôn Phương trong phòng tài liệu.
Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng lo lắng cùng đợi trong phòng làm việc của Mã Du, thấy Mã Du đi vào, cả hai cùng đứng lên.
“Đã tìm được chưa?” Thẩm Bác Diễn hỏi.
Mã Du gật đầu, đưa bản demo cho bọn họ.
Bởi Thẩm Bác Diễn yêu cầu Mã Du không nói chuyện này cho người khác biết, tránh chuyện bị lan ra ngoài, cho nên Mã Du mất một ít thời gian để lấy được chìa khóa phòng tài liệu, lấy được bản demo.
Mã Du hỏi: “Rốt cuộc trong bản thu của Tôn Phương có cái gì?”
Nét mặt Lục Lăng Hằng nghiêm túc: “Giờ còn chưa xác định được. Bọn tôi về nghe trước một chút.”
Mã Du đành phải nói: “Ừ, nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói.”
Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng về tới nhà, bỏ đĩa demo vào máy tính, Thẩm Bác Diễn chần chừ không bật lên. Lục Lăng Hằng ngồi bên cạnh hắn cũng không thúc giục. Cả hai người họ đều rất căng thẳng. Liệu trong đó có phải bằng chứng họ đã vất vả tìm bấy lâu không? Nếu như không phải, vậy làm sao bây giờ? Mà nếu phải, vậy biết làm sao đây?
Với Lục Lăng Hằng mà nói, đây chỉ là một chứng cứ. Nhưng với Thẩm Bác Diễn, thứ này còn mang theo nhiều ý nghĩa khác.
Mấy phút sau, Thẩm Bác Diễn bật lên.
Giai điệu nhạc chậm rãi vang lên, hai người nín thở, không ai dám tua.
Mấy phút sau, điệu nhạc kết thúc, cả thế giới an tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ.
Hết rồi sao? Không còn gì nữa sao? Chỉ có nhạc thôi sao?
Tròn một phút an tĩnh như mặt nước đọng, một phút đồng hồ này với Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn mà nói dài dằng dặc tựa như một năm, rồi lại chỉ như một cái chớp mắt.
Đột nhiên trong bản thu âm vang lên tiếng ồn, cũng không phải là ghi âm trong điều kiện ồn ào, mà là âm sắc không tốt lắm, hiển nhiên là lén ghi âm.
“Tôi làm theo ý anh bỏ thuốc vào cà phê của Lục Quân Càn, anh đồng ý cho tôi làm diễn viên màn ảnh rộng phải không?”
Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn ngồi ngay ngắn lại. Là giọng của Tôn Phương! Nhưng chỉ có giọng của Tôn Phương!
Lại một lúc sau, Tôn Phương nói: “Thẩm tổng, Lục Quân Càn đã chết, đừng nói là anh định qua sông đoạn cầu đấy?”
Một giọng nói tương đối mơ hồ vang lên: “Đang chuẩn bị, cậu vội cái gì chứ?”
Mặc dù không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe ra đây là giọng của Thẩm Thanh Dư.
Phía sau còn một đoạn đối thoại đứt quãng, âm sắc kém hơn, nói cái gì cũng không nghe rõ. Nhưng đây là chứng cứ rất đáng trân trọng.
Họ đều không biết giữa Tôn Phương và Thẩm Thanh Dư đã xảy ra chuyện gì, Tôn Phương len lén ghi âm đoạn nói chuyện này mà Thẩm Thanh Dư không phát hiện ra, có lẽ sau đó cuộc trao đổi của họ không suôn sẻ, Tôn Phương lấy nó ra để uy hiếp Thẩm Thanh Dư.. Nói chung, rất có thể đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tôn Phương! Cũng may mà Thẩm Thanh Dư không biết Tôn Phương to gan lớn mật, thế mà lại giao một chứng cứ như vậy cho công ty, sau một hồi đi vòng, cuối cùng lại rơi vào Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng.
Thẩm Bác Diễn tắt đoạn ghi âm đi.
Lấy được manh mối cuối cùng, nhưng trên mặt họ không phải là nụ cười nhẹ nhõm. Một đoạn ghi âm như vậy, đủ để lật đổ Thẩm Thanh Dư không? Họ không biết, dù sao thì trước đây thi thể của Lục Quân Càn cũng không được khám nghiệm, có lẽ Thẩm Thanh Dư sẽ dựa vào đó để gây khó dễ.
Thế lực Thẩm Thanh Dư quá lớn, cho dù có giao đoạn ghi âm này cho cảnh sát, tuy chứng thực được giao dịch giữa Tôn Phương và Thẩm Thanh Dư, nhưng anh ta vẫn có biện pháp chối tội.
Thẩm Bác Diễn copy file ghi âm ra làm vài bản, sau đó lấy bản gốc ra. Hắn nói: “Để anh đi tìm luật sư tư vấn.”
Lục Lăng Hằng gật đầu: “Ừ.” Đã đến nước này rồi, tuy rằng họ muốn kẻ ác phải nhanh chóng đền tội, nhưng không thể gấp được, phải tiến hành chắc từng bước một, đây là lợi thế duy nhất trong tay họ.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Bác Diễn tìm luật sư tín nhiệm tư vấn về vấn đề tương quan, tiếc là kết quả không tốt như mong đợi. Dựa vào chứng cứ này chưa đủ để kết tội Thẩm Thanh Dư xúi giục giết người, dù đoạn ghi âm này có thể chứng minh Thẩm Thanh Dư xúi giục Tôn Phương bỏ thuốc vào cà phê Lục Quân Càn, nhưng lại không nói rõ thuốc gì, nhỡ là thuốc cảm thì sao? Cũng rất khó chứng minh đây là nguyên nhân bệnh tim của Lục Quân Càn phát tác.
Thẩm Bác Diễn thương lượng với Lục Lăng Hằng hồi lâu, cuối cùng đều cảm thấy nóng ruột.
“Không có tường nào là gió không lọt được qua, Thẩm Thanh Dư làm nhiều chuyện như thế, tuyệt đối không thể không để lại chút chứng cứ nào! Nhưng dựa vào năng lực của chúng ta bây giờ, thật sự rất khó có thể thu thập toàn bộ chứng cứ.” Lục Lăng Hằng phiền não vuốt mặt, “Nếu như cảnh sát dốc sức điều tra, em không tin sẽ không tra được chứng cứ phạm tội nào của anh ta. Nhưng mà…”
Sau khi họ tìm được bản ghi âm, tạm thời vẫn còn chưa báo án. Cũng không phải không tin cảnh sát, lực lượng cảnh sát chắc chắn mạnh hơn họ, chỉ là chuyện đã qua lâu rồi, mà chứng cứ của họ lại ít tới đáng thương, trong khi thế lực của Thẩm Thanh Dư lại lớn, nếu như không thể khiến cảnh sát coi đây là vụ án lớn mà điều tra, chưa nói tới có tra ra được hay không, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, Thẩm Thanh Dư sẽ chèn ép họ nhiều hơn.
“Đúng là không phải không có chứng cứ, chỉ là năng lực của hai chúng ta quá nhỏ..” Thẩm Bác Diễn trầm mặc một hồi, “Anh nghĩ, vẫn còn một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Dư luận.”
Lục Lăng Hằng sửng sốt: “Ý anh là.. công khai?”
“Ừ!”
Trước khi có được bản ghi âm, họ không có bất cứ biện pháp nào, nếu như công khai chỉ trích Thẩm Thanh Dư, rất có khả năng còn bị cắn ngược lại mà tố cáo họ tội phỉ báng. Nhưng giờ không giống như vậy, họ có đoạn ghi âm này, tuy không thể mang ra làm bằng chứng chính xác trước pháp luật, nhưng lại có thể khiến rất nhiều người tin tưởng. Lục Quân Càn có nhiều fans như vậy, trước đây họ cho rằng cái chết của Lục Quân Càn là do bệnh tim phát tác, còn không có bất cứ hung thủ nào, ấy thế mà cư dân mạng cố gắng dựng lên một hung thủ đầu sỏ hại chết Lục Quân Càn mà công kích. Họ cho rằng Lục Quân Càn làm việc quá nhiều nên bị kiệt sức, weibo công ty giải trí Tinh Tinh và weibo riêng tư của lão tổng bị fans tức giận chỉ trích, ngay cả Mã Du cũng bị liên lụy, phải khóa khung bình luận một thời gian rất dài. Hôm nay, có hung thủ thật sự trồi lên mặt nước, lẽ nào họ sẽ bỏ qua?
Đương nhiên Thẩm Bác Diễn không trông cậy gì vào việc fans hâm mộ mắng chửi Thẩm Thanh Dư, bị mắng chửi với Thẩm Thanh Dư mà nói vẫn còn quá nhẹ, cái họ cần là hành vi của Thẩm Thanh Dư phải được pháp luật nghiêm minh trừng trị! Trước đây họ không muốn công khai đoạn ghi âm này, là sợ đánh rắn động cỏ tới Thẩm Thanh Dư, nhưng nếu đổi một cách khác, để Thẩm Thanh Dư biết họ đã có được bản ghi âm, đồng thời để cho cả thế giới biết bản ghi âm này tồn tại, sẽ kéo được sức mạnh dư luận, giới truyền thông và hàng vạn quần chúng vào cuộc.
Chuyện quan trọng nhất là, một khi tạo được làn sóng dư luận, như vậy nhất định quần chúng sẽ chĩa mũi rìu vào những người bên cạnh Thẩm Thanh Dư, những người bên cạnh Tôn Phương, những người bên cạnh tài xế gây ra tai nạn xe của Tôn Phương, thậm chí còn có tiệm thuốc mà Tôn Phương mua, người trong đoàn phim.. Những người này sẽ dệt thành mạng lưới chặt chẽ, nhất định sẽ vớt được thứ gì đó đã bị họ bỏ quên, có lẽ có những người biết được gì đó nhưng không hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, hoặc biết nhưng không có chỗ để kể ra. Trước đó, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng chủ động xuất kích, muốn lần tìm từng manh mối nhỏ, nhưng bọn họ thế đơn lực bạc, làm không nổi. Vậy không bằng tự tạo ra một tiêu điểm to lớn, để những manh mối kia tới gần họ hơn! Hơn nữa, một khi dư luận quan tâm, cảnh sát cũng càng thêm coi trọng vụ án này!
Lục Lăng Hằng hiểu rõ điểm này, lập tức nói: “Để em đăng weibo.”
“Không.” Thẩm Bác Diễn nói, “Anh đăng. Anh em trong nhà cãi nhau, không phải sẽ gây chú ý hơn sao?”
“Bác Diễn…”
“Quyết định thế đi, em đi thay quần áo đi, ta tới đồn cảnh sát lập hồ sơ.”
Lục Lăng Hằng biết, Thẩm Bác Diễn làm vậy là để bảo vệ anh. Nói gì thì nói, giờ anh vẫn là một nghệ sĩ, dấn thân vào một vụ phong ba như thế, vô luận kết quả ra sao cũng sẽ ảnh hưởng không tốt với sự nghiệp của anh. Nhưng Thẩm Bác Diễn thì sao? Anh em trong nhà cãi nhau thì dễ chịu hơn sao? Hơn nữa dựa vào đoạn ghi âm này mà công khai Thẩm Thanh Dư là kẻ sát nhân, vẫn có nguy cơ gánh tội phỉ báng.
Lục Lăng Hằng buồn bã nói: “Anh không cần phải như vậy, em..”
“Quân Càn, em hãy nghe anh nói.” Thẩm Bác Diễn ôm bờ vai anh, nghiêm túc nhìn sâu vào ánh mắt anh, “Để anh công khai chuyện này, sẽ càng có sức thuyết phục hơn, anh là người bên cạnh Thẩm Thanh Dư, anh càng có thể vạch trần những chuyện anh ấy đã làm. Hơn nữa cũng không phải em sẽ an toàn, nếu quyết định làm thế này, em cũng sẽ trở thành tiêu điểm của dư luận. Giờ mấy chuyện này không quan trọng,.. quan trọng là làm cách nào mới có thể để Thẩm Thanh Dư bị xử tội!”
Lục Lăng Hằng nhìn hắn chăm chú. Trước đây, từng có một thời gian rất dài, anh vẫn coi Thẩm Bác Diễn như một cậu công tử bột, cho nên chưa từng để ý xem ánh sáng cháy rực trong đôi mắt Thẩm Bác Diễn có nghĩa gì. Bây giờ, càng ngày anh càng có thể nhìn thấy được nhiều điều trong đôi mắt ấy.
Anh nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Đêm hôm đó, một bài post có tên “Ẩn tình đằng sau cái chết của Lục Quân Càn” được post lên, nháy mắt lan rộng khắp các diễn đàn với tốc độ chóng mặt, mà tên người post chính là —— Thẩm Bác Diễn!