Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 17

– Thẩm Bác Diễn đè nén ngọn lửa trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Hằng được nhận vai kể từ khi sống lại, anh rất coi trọng dự án này, mấy ngày còn lại trước khi khởi quay anh đều ở nhà đọc kịch bản, quyết tâm phải hiểu rõ nhân vật này. Giờ anh không còn là Lục Quân Càn, mỗi cơ hội với anh mà nói đều rất đáng quý, bước đầu tiên phải đi vững thì tương lai mới có nhiều cơ hội phát triển được.

Đêm trước ngày khởi quay, Lục Lăng Hằng nhận được điện thoại của Thẩm Bác Diễn.

“Gặp tôi tâm sự đi.” Giọng Thẩm Bác Diễn trầm thấp mà khàn khàn.

Lục Lăng Hằng nhíu mày: “Anh uống rượu à?”

“Ha ha…” Thẩm Bác Diễn thấp giọng cười, “Tôi xem đi xem lại weibo Quân Càn. Tháng bảy năm ngoái hai người cùng đi Thanh Đảo chơi à? Chơi cái gì?

Lục Lăng Hằng nói: “Anh uống nhiều rồi…”

“Tới đây.” Thẩm Bác Diễn cắt ngang lời anh, “Tôi ở bar Tinh Không chờ cậu, tới đây nói chuyện một chút.” (Tinh không: bầu trời sao)

Lục Lăng Hằng nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ tối, anh muốn đọc lại kịch bản một lần nữa rồi đi ngủ, sáng sớm mai phải gia nhập đoàn làm phim, bởi vậy nên anh từ chối: “Thẩm tổng, sáng mai tôi còn có việc.”

“Tới đây.” Thẩm Bác Diễn nói. “”Khương môn phi tương” vẫn còn chưa ấn định diễn viên đâu.”

Lục Lăng Hằng: “…..” Cái vụ hôm đó Thẩm Bác Diễn nói anh kể chuyện của mình kiếp trước ra thì hắn sẽ cho anh tài nguyên hóa ra là thật sao!!!

Nhưng giờ Lục Lăng Hằng đã nhận được vai rồi, không có nhiều hứng thú với “Khương môn phi tương” nữa, anh nói: “Xin lỗi Thẩm tổng, sáng mai tôi thật…”

“Choang!”

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng thủy tinh bị đập nát, Lục Lăng Hằng giật mình hoảng sợ: “Này? Xảy ra chuyện gì vậy? Thẩm Bác Diễn? Này!!”

Nhưng Thẩm Bác Diễn không trả lời, Lục Lăng Hằng nghe thấy bên kia điện thoại truyền tới vài tiếng cãi lộn, sau đó điện thoại bị cúp máy.

“Mợ!” Lục Lăng Hằng trừng mắt nhìn điện thoại. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thẩm Bác Diễn uống say? Đánh nhau với người ta sao? Lúc đi hắn có dẫn theo vệ sĩ không?”

Điện thoại bị cúp máy đột ngột, Lục Lăng Hằng lại gọi lại, đầu bên kia không có ai nhận máy. Anh thấy rất bất an trong lòng, đọc kịch bản không tài nào vào, nhanh chóng thay quần áo ra ngoài.

Hai mươi phút sau, Lục Lăng Hằng chạy tới quán bar Tinh Không, vào cửa nhìn xung quanh một hồi, thấy Thẩm Bác Diễn đang ngồi ở quầy rượu trong góc phòng, một mình uống rượu. Anh vội vã chạy lên, khẩn trương quan sát Thẩm Bác Diễn một lượt, cũng không thấy trên người hắn có thương tích gì.

Thẩm Bác Diễn ngẩng đầu, trông thấy Lục Lăng Hằng, hai mắt sáng lên, như có ngọn lửa bùng trong ánh mắt, nhưng nhanh chóng bị dập tắt. Chết tiệt! Sao hắn lại nhìn Lục Lăng Hằng thành Lục Quân Càn rồi?! Nhất định là rượu vào hoa mắt!

Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Bác Diễn nhìn mình chòng chọc, khó hiểu nói: “Thẩm tổng?”

“Cậu đến rồi đấy à?” Thẩm Bác Diễn buông mi mắt xuống, mặt không đổi sắc đưa chén rượu cho anh, “Uống với tôi một chén.”

Lục Lăng Hằng thấy hắn bình an vô sự, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nổi giận: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Bác Diễn ngẩng đầu lên tiếp tục uống rượu. Lục Lăng Hằng thấy mặt và viền mắt Thẩm Bác Diễn đều đỏ hồng, xem ra đã uống không ít. Anh cố nén cơn giận xuống, bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện Thẩm Bác Diễn: “Thẩm tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Thẩm Bác Diễn cúi đầu nhìn chằm chằm chén rượu đến đờ ra, giống như con cá bị tróc vẩy, thoạt trông yếu đuối vô cùng.

Lục Lăng Hằng sửng sốt. Dường như từ sau khi anh sống lại, mỗi lần trông thấy Thẩm Bác Diễn là một lần hắn lại khác, cũng khác hoàn toàn với kiếp trước. Lúc này thoạt nhìn Thẩm Bác Diễn rất đỗi vô hại. Nhưng anh không biết, Thẩm Bác Diễn như vậy nhưng ban nãy vừa mới phát giận —— ban nãy trước khi họ nói chuyện, có một người không thức thời tới gần Thẩm Bác Diễn muốn bồi rượu, trong cơn nóng giận, Thẩm Bác Diễn đập hết chén rượu trong tầm tay, sau đó không ai dám tới gần hắn nữa.

Cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng cất tiếng: “Nói một chút chuyện về Quân Càn đi.”

Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ: “Không có gì đáng nói, anh họ bề bộn công việc, tôi không có nhiều cơ hội gặp mặt anh ấy.”

“Tháng bảy năm ngoái, cậu cùng Quân Càn đi tới Thanh Đảo phải không?”

“Hử?” Tháng bảy năm ngoái? Lục Lăng Hằng suy nghĩ một hồi, nhớ tới hè năm ấy anh cùng thảo luận chi tiết về một bộ phim nhựa với một nhà sản xuất, đúng là anh từng tới Thanh Đảo. Em họ thì sao? À phải rồi, lúc ấy em họ không có việc làm rảnh rỗi đã được hai tháng, anh tiện thể dẫn em họ đi đến gặp nhà làm phim, muốn tìm một vai nhỏ cho Lục Lăng Hằng. Nói như vậy, đúng là hai người họ ở chung với nhau.

Thẩm Bác Diễn nâng chén rượu lên, lại rót đầy một chén, lẩm bẩm nói: “Cậu ấy không chịu cho tôi theo, lại đi cùng với cậu….”

Lục Quân Càn cũng chỉ tới Thanh Đảo hai ngày, bàn chuyện với nhà sản xuất xong thì dẫn em họ tới biển nhìn một chút rồi vội trở về. Anh phải nhân thời gian rảnh trong lúc quay phim để đi Thanh Đảo. Vốn là Thẩm Bác Diễn muốn tới thăm đoàn làm phim, Lục Quân Càn tính thời gian mình đi Thanh Đảo, bảo hắn không cần tới, Thẩm Bác Diễn lại muốn cùng anh đi Thanh Đảo, anh ngại đi tới đi lui phiền phức, vả lại lúc nào cũng dẫn Thẩm Bác Diễn đi theo làm gì? Anh lấy lệ qua loa vài câu, không đồng ý cho hắn đi theo. Thẩm Bác Diễn xem lại weibo trước kia của Lục Quân Càn, thấy Lục Quân Càn đăng một bức ảnh, trong ảnh Lục Lăng Hằng ngồi ở cách đó không xa, chỉ là trước đây hắn không hề chú ý tới. Lúc này hắn mới biết thì ra chuyến đi Thanh Đảo kia Lục Quân Càn và Lục Lăng Hằng cùng đi với nhau.

Thẩm Bác Diễn lại nói tiếp: “Đầu năm nay, hai người cùng đón năm mới có phải không?”

“Hử?”

Lễ mừng năm mới? Ồ, phải rồi, lễ mừng năm mới đúng là anh ở cùng với em họ. Thường ngày anh bận rộn công việc, một năm không có mấy ngày rảnh, ngay cả đến lễ mừng năm mới cũng phải chạy đi tuyên truyền cho bộ phim mới, khi đó Thẩm Bác Diễn mời anh tới nhà hắn đón năm mới, lúc đó anh đang tham gia hoạt động ở Bắc Kinh, tuy rằng hai ngày giao thừa anh rảnh, nhưng mùng hai lại phải làm việc ở Bắc Kinh, anh không muốn ngồi máy bay bay qua bay lại nên từ chối. Lúc này Lục Lăng Hằng đã ở Bắc Kinh, hai anh em họ cùng nhau ăn cơm tất niên, cơm nước xong liền tạm biệt. Chuyện bữa cơm này Lục Quân Càn không nói cho Thẩm Bác Diễn, cũng thấy không cần thiết. Sao đột nhiên Thẩm Bác Diễn lại hỏi vấn đề này?

Hai mắt Thẩm Bác Diễn đỏ bừng nhìn anh, một lát sau cười nhạt, tự thì thào với mình: “Thật ra quan hệ hai người rất tốt phải vậy không? Nhưng cậu ấy lại nói với tôi hai người không thân, có lẽ cậu ấy không muốn tôi tiếp cận cậu, cậu ấy không muốn tôi hiểu rõ cậu ấy, không muốn tôi có liên quan với người thân của cậu ấy.. Thật ra cậu ấy đã biết hết rồi phải vậy không?”

“Hử?” Lục Lăng Hằng không hiểu. Rốt cuộc Thẩm Bác Diễn đang thao thao bất tuyệt cái gì? Biết cái gì cơ chứ?

Trên bàn chỉ còn lại ly rượu không, Thẩm Bác Diễn vẫy tay, phục vụ mang thêm hai ly rượu tới.

Thời gian này Thẩm Bác Diễn xem đi xem lại weibo Lục Quân Càn rất nhiều lần, phát hiện rất nhiều thứ trước đây mình không để ý tới. Ví dụ như lễ mừng năm mới, Lục Quân Càn và Lục Lăng Hằng cùng đăng weibo, tuy hai người không nhắc tới đối phương, nhưng họ lại đăng ảnh mà từ đó có thể đoán ra họ ở cùng một chỗ. Xem lại weibo có thể thấy rất nhiều tình huống tương tự. Thật ra quan hệ của Lục Lăng Hằng và Lục Quân Càn không chỉ quen sơ như lời Lục Quân Càn nói, tuy rằng Thẩm Bác Diễn chưa từng phân bua ra, nhưng có đôi khi hắn cảm thấy Lục Quân Càn chỉ lấy lệ với mình, lại cảm thấy có lẽ thật ra Lục Quân Càn đã biết rõ tâm tư hắn.

Không cho mình tiếp xúc với em họ, là không muốn mình biết nhiều hơn về cậu ấy? Hay là Lục Quân Càn lo mình biến thái, sợ mình gây hại tới em họ cậu ấy?

Nghĩ tới đây, Thẩm Bác Diễn đè nén ngọn lửa trong lòng. Lục Quân Càn! Mặc kệ cậu trốn tránh tôi, cậu gạt tôi hay là đang lấy lệ, dù cậu không ở đây, tôi cũng phải đẽo gọt cậu từ trong ra ngoài, từng ly từng tí một!

“Đừng uống nữa!” Lục Lăng Hằng khuyên nhủ. Anh thấy bên cạnh Thẩm Bác Diễn không có ai khác, không khỏi nhíu mày, “Anh không dẫn theo tài xế? Để tôi đưa anh về nhé?” Thẩm Bác Diễn uống tới như vậy, nhất định không thể lái xe.

Tuy rằng Thẩm Bác Diễn uống không ít, nhưng thần trí vẫn còn minh mẫn, tửu lượng hắn lại tốt, uống nhiều chỉ nói dong nói dài nói đâu đâu mà thôi. Hắn liếc nhìn đồng hồ, “Còn sớm, uống với tôi đi.”

Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ: “Không còn sớm nữa, sáng mai tôi phải tới phim trường quay bộ phim mới. Tôi không uống được, phải lái xe.”

“Phim mới?” Thẩm Bác Diễn nhíu mày, “Cậu nhận được vai rồi?”

“Ừ…” Lục Lăng Hằng không biết Thẩm Bác Diễn đang nghĩ gì, chỉ sợ hắn lại muốn ngáng chân mình, cho nên không muốn nói nhiều chuyện về bộ phim mới, kéo hắn đứng dậy, “Sắp mười hai giờ rồi, tôi đưa anh về.”

Thẩm Bác Diễn lạnh lùng quan sát anh.

“Đi thôi đi thôi.” Lục Lăng Hằng ôn hòa mà dụ dỗ nói, “Lần sau tôi sẽ đi uống rượu cùng anh, anh muốn nói gì thì tôi sẽ nói cái đó, uống đến say có được không? Hôm nay muộn rồi.” Trong lúc vô tình, giọng anh trở nên thân thiết. Kiếp trước anh cũng hay dỗ Thẩm Bác Diễn như vậy. Thẩm Bác Diễn là một người rảnh rỗi, suốt ngày chơi đùa hưởng lạc với đám hồ bằng cẩu hữu kia, thi thoảng cũng hay mời Lục Quân Càn tới. Ngày nào Lục Quân Càn cũng rất bận rộn, bị xoay đi xoay lại như chong chóng, nào có nhiều thời gian để chơi đùa cùng hắn, từ chối lần một lần hai còn được, nhưng nếu từ chối mãi thì có vẻ không hợp tình hợp lý, vậy nên anh chỉ có thể dỗ ngon dỗ ngọt, không thể làm gì hơn là nói đợi quay xong phim thì cùng đi du lịch, nhưng quay phim xong anh còn phải quay quảng cáo, còn phải đi tuyên truyền cho phim..

Thẩm Bác Diễn nghe thấy ngữ khí quen thuộc, ngẩn người nhìn Lục Lăng Hằng, nhất thời quên mất phải phản kháng, mặc kệ Lục Lăng Hằng kéo mình ra khỏi bar.

Lên xe rồi, Lục Lăng Hằng khởi động xe, hỏi: “Tôi đưa anh về chỗ lần trước anh đưa tôi tới nhé?”

Thẩm Bác Diễn không trả lời anh, trái lại bắt đầu hỏi: “Cậu nhận phim gì? Sao có thể nhận nhanh như vậy được?” Quá trình thử vai chọn diễn viên là một quá trình rất dong dài, mới hai hôm trước Lục Lăng Hằng còn không có việc làm, sao nhanh như vậy đã nhận được phim mới? Liệu có phải cậu ta đã giở thủ đoạn bất chính gì hay không?

Lục Lăng Hằng nghe ra thái độ chất vấn nghi hoặc của Thẩm Bác Diễn, tức giận nói: “Dù sao thì cũng là tôi tự dựa vào sức mình!”

Hiển nhiên Thẩm Bác Diễn không tin: “Vậy nói nghe một chút.”

Lục Lăng Hằng không muốn tốn hơi nhiều lời, nhưng nghĩ lại Thẩm Tiểu Cẩu vì bảo vệ mình nên mới làm như vậy, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Một phim đề tài quân sự, do công ty chúng tôi sản xuất, vốn là vai kia đã có diễn viên, nhưng diễn viên ấy lại bị bệnh phải nhập viện, cần người thay thế gấp nên tìm tôi.”

Thẩm Bác Diễn trầm mặc một hồi, đột nhiên cười nhạt: “Tâm tình cậu có vẻ không tồi nhỉ? Quân Càn vừa qua đời không được bao lâu, cậu liền lợi dụng tầm ảnh hưởng của cậu ấy để tạo scandal, vội vã nhận phim mới. Đúng là bạch lãng nhan.” (Bạch nhãn lang: ý nói người vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa)

Thế nhưng Lục Lăng Hằng nghe xong lại không tức giận. Anh nhìn Thẩm Bác Diễn đã đỏ mắt lên, thấp giọng nói: “Người mất đã mất rồi, người sống thì vẫn còn phải sống tiếp. Bác Diễn.. Thẩm tổng, anh cũng đừng như vậy mãi.”

Cả người Thẩm Bác Diễn run lên, siết tay thành nắm đấm. Một lát sau, hắn từ từ mở mắt ra, ngửa đầu tựa vào ghế dựa, thần sắc vô cùng đè nén. Người sống thì vẫn còn phải sống tiếp.. Sao hắn không biết điều đó chứ?! Nhưng Lục Quân Càn đã đi rồi, hắn mờ mịt không biết phải làm gì, chỉ có thể liều mạng tìm kiếm những vết tích có liên quan tới Lục Quân Càn mới thấy bớt đau khổ…

Nửa đêm đường cái không còn nhiều xe cộ qua lại, Lúc Lăng Hằng đi xuôi một hướng, mười mấy phút sau nơi ở của Thẩm Bác Diễn đã hiện trong tầm mắt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lục Lăng Hằng dừng xe ở lối vào tiểu khu: “Thẩm tổng, đến nơi rồi.”

Thẩm Bác Diễn không xuống xe. Hắn lấy một điếu thuốc, châm lửa, ánh lửa màu đỏ bập bùng trong đôi con ngươi, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng.

Lục Lăng Hằng thấy hắn có vẻ khó chịu, nhanh chóng tháo dây an toàn đi xuống xe —— anh lái xe của Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng không có tiền mua xe, ban nãy anh bắt xe đi tới quán bar, giờ cũng chỉ có thể bắt xe đi về: “Tôi về trước đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngưng một chút, anh nhẹ giọng nói, “Thẩm tổng cũng có thể tìm cho mình một mục tiêu mới, hoặc là tìm một thú vui gì đó, có lẽ như vậy sẽ thấy thoải mái hơn trong lòng.”

Thẩm Bác Diễn không có động tĩnh gì, chỉ nhả một hơi khói dài.

Lục Lăng Hằng khe khẽ thở dài, xoay người rời đi. Cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng xuống xe, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo bóng anh rời đi.

Mục tiêu hoặc thú vui mới? Biết tìm nơi đâu đây. . .
Bình Luận (0)
Comment