Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 42

– Tình sử bi thảm của xử nam lớn tuổi.

Không nhiều người tin rằng, Thẩm nhị thiếu gia lại là một xử nam già khô! Thậm chí có không ít người cho rằng, hẳn hắn phải là một hoa hoa công tử bên cạnh không ít ong bướm hoa xinh cỏ đẹp. Cho nên thân phận xử nam già quắt queo này vẫn là một cái gai trong lòng Thẩm Bác Diễn.

Lại nói, đường tình của Thẩm nhị thiếu gia cũng vô cùng nhấp nhô. Từ nhỏ hắn đã ngậm thìa vàng trong miệng, tướng mạo vừa anh tuấn lại vừa phong lưu, người thích hắn hiển nhiên không ít, hắn giao du với không ít hồ bằng cẩu hữu, cùng hồ bằng cẩu hữu lui tới không ít nơi vàng son choáng ngợp, con gái xinh đẹp gì đều cũng từng gặp qua, cũng từng hay đổi không ít bạn gái. Nhưng có một bí mật từ nhỏ tới giờ hắn chưa dám nói cho ai —— nhìn con gái, hắn không cứng nổi. Con gái đẹp đẽ dịu dàng kiểu gì hắn cũng từng thưởng thức, nhưng nghĩ tới cảnh mình thân mật với mấy cô kia, giống như trong quả táo đẹp có con sâu dài, lập tức mất bay hứng thú. Cho nên trong một thời gian rất dài, Thẩm Bác Diễn từng hoài nghi không biết có phải thân thể mình có vấn đề gì hay không, tuy rằng tần suất hắn ‘phi máy bay’ vẫn rất đều đặn.

Lớn hơn một chút, có người con trai tỏ tình với hắn, hắn hoảng hốt, cảm thấy vô cùng sợ hãi và ghê tởm, lập tức đập cho người kia một cái, cảnh cáo người kia.. không bao giờ được xuất hiện trước mặt hắn nữa. Bên cạnh hắn cũng có không ít cậu trai thanh tú, hắn cũng có hảo cảm, chỉ là khi ấy hắn còn chưa ý thức được tính hướng của mình, cùng lắm cũng chỉ xưng huynh gọi đệ, không tiến thêm bước nào nữa. Sau này đi châu Âu du học, chứng kiến nhiều câu chuyện đồng tính, cảm giác sợ hãi dần vơi đi, hắn bắt đầu thấy hoang mang với cuộc sống của mình.

Mãi cho tới một ngày, hắn lên mạng online vô tình nhìn thấy một video của Lục Quân Càn. Khi ấy Lục Quân Càn mới debut không bao lâu, là một người mới khá có tiếng tăm, lần đầu tiên nhìn thấy người này, Thẩm Bác Diễn thừa nhận người này cũng đẹp trai, nhưng vẫn coi thường —— chính bản thân hắn cũng là một người ưa nhìn, sẽ không bằng lòng thừa nhận người khác đẹp trai hơn mình. Hắn xem trọn vẹn video, cũng không biết ánh mắt dáng cười của Lục Lăng Hằng chạm vào nơi bí ẩn nào trong lòng, khiến hắn có cảm giác rất khó nói.

Đêm hôm đó lúc ở trong phòng phi máy bay, dáng vẻ Lục Quân Càn không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hắn gắn Lục Quân Càn vào mấy bộ phim người nhớn mình xem, ấy vậy mà lại thấy kích thích không gì sánh bằng, không ngờ phi máy bay nhiều quá, sớm hôm sau vẫn còn dư chấn say tàu xe.

Lúc đó Thẩm Bác Diễn cảm thấy mình biến thái, lén đi tìm bác sĩ tâm lý, sau khi được bác sĩ tâm lý giải giảng, cuối cùng hắn cũng nhận rõ xu hướng giới tính của mình. Về phần tại sao trước đây lại sợ sệt, Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút, có lẽ là bởi cái cậu trai đầu tiên tỏ tình với hắn thật sự quá xấu, tạo thành bóng ma trong lòng hắn, khiến hành trình đi tìm tính hướng chậm trễ nhiều năm. Hơn nữa từ nhỏ mẹ đã truyền bá tư tưởng cho hắn, muốn hắn hiểu yêu đương hôn nhân cũng là một lợi thế phấn đấu chốn thương trường, cũng tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ. Nhưng Lục Quân Càn xuất hiện, kéo hắn ra khỏi bóng ma và áp lực tâm lý trong lòng.

Thẩm Bác Diễn lăn lộn học xong ở nước ngoài mới về nước, thật ra ngay từ đầu hắn không hề nghĩ tới việc đi tìm tình nhân trong mộng, dù sao sự tồn tại của Lục Quân Càn với hắn mà nói tương đối hư huyễn, hơn nữa hắn còn chưa nghĩ ra nên come out thế nào.

Mới về nước, cả nhà vội vã sắp xếp cho hắn đi xã giao khắp nơi, hắn học xong thạc sĩ cũng đã hai mươi lăm tuổi, mẹ mong hắn sớm tìm một người phụ nữ có tiềm năng, giúp hắn củng cố danh vị chốn thương trường, nhưng Thẩm Thanh Dư giúp em trai tham gia xã giao dần phát hiện, ở đâu cũng vậy, Thẩm Bác Diễn không thân thiết với con gái, trái lại tương đối thân với con trai, từ đó bắt đầu hoài nghi xu hướng giới tính của hắn. Hắn cũng không nhịn được thẳng thắn nói với anh trai chuyện mình thích con trai.

Cũng may mà từ nhỏ tới giờ Thẩm Thanh Dư đều rất ủng hộ chuyện hắn muốn làm, thậm chí còn giới thiệu cho hắn vài cậu trai, nhưng Thẩm Bác Diễn đã trúng độc của Lục Quân Càn, mấy người Thẩm Thanh Dư giới thiệu hắn đều thấy chướng mắt. Mãi tới một ngày Thẩm Thanh Dư phát hiện trong điện thoại của Thẩm Bác Diễn đầy ắp ảnh Lục Quân Càn, sau đó tìm một cơ hội, đưa Thẩm Bác Diễn tới một tiệc rượu bạn mình tổ chức. Trong tiệc rượu kia có không ít ngôi sao trong giới giải trí, Lục Quân Càn cũng ở đó.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Bác Diễn nhìn thấy Lục Quân Càn ngoài đời thực, nhưng mọi chuyện cũng không tiến triển thuận lợi —— trước đó sự tồn tại của Lục Quân Càn với Thẩm Bác Diễn mà nói giống như anime với otaku, không phải một người chân thực, mà chỉ tồn tại trong điện thoại, máy tính, chỉ lúc ‘phi máy bay’ mới lôi ra YY. Cho nên lần đầu tiên thấy Lục Quân Càn ngoài đời, Thẩm Bác Diễn đã luyện thành phản xạ có điều kiện, bạn Thẩm Bác Diễn đáng thẹn, cứ như vậy mà ‘lên’.

Thế nên, ấn tượng của không ít người trong tiệc rượu về Thẩm nhị thiếu gia là —— người này vô cùng thâm trầm hướng nội, bởi cả bữa tiệc hắn chỉ ngồi một chỗ, không hề đứng dậy….

Đương nhiên, nguyên nhân tạo thành sự mất mặt này Thẩm Bác Diễn chưa từng nói qua với ai, ngay cả Thẩm Thanh Dư cũng không biết vì sao khó khăn lắm Thẩm Bác Diễn mới gặp người trong mộng mà lại thờ ơ như vậy.

Sau đó cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng tiến thêm một bước tiếp xúc với Lục Quân Càn, đồng thời trở thành một fan não tàn của Lục Quân Càn.

Thật ra trong lòng không ít người, Thẩm Bác Diễn là một hoa hoa công tử 10/10. Lúc còn trẻ, Thẩm nhị thiếu gia thay bạn gái như thay áo, cũng không quá mức dây dưa dính dáng với ai, khi chia tay thì cắt đứt sạch sẽ, đủ thấy hắn bạc bẽo vô tình đến nhường nào. Đột nhiên hắn chuyển sang vây quanh cưa cẩm Lục Quân Càn, loại cảm giác này giống như ăn chay nhiều ngày muốn đổi món, uống rượu vang nhiều nên muốn thử rượu trắng. Về phần vì sao lẽo đẽo bám theo mông Lục Quân Càn lâu như vậy mà chưa chán? Có lẽ là thứ không có được vĩnh viễn là thứ tốt nhất. Thậm chí rất nhiều người tin rằng, Lục Quân Càn là cây cờ đỏ cắm trong lòng Thẩm Bác Diễn, nhưng bên ngoài hắn cũng không thiếu các cây cờ khác, muôn màu muôn vẻ. Với sự hiểu nhầm này, Thẩm Tiểu Cẩu thật sự oan như Đậu Nga tuyết rơi tháng sáu, mà nỗi oan này lại không thể giải thích được.

Quả thật Thẩm Bác Diễn không biết nên theo đuổi người khác thế nào. Từ nhỏ tới giờ đều là người khác phe phẩy dán tới bên cạnh hắn, hắn thích cái gì, ngoắc một ngón tay liền có. Ngoắc rồi không đến, bỏ đi, không thèm nữa. Nhưng Lục Quân Càn giống như ánh trăng bạc trong lòng hắn. Hắn biết Lục Quân Càn từng qua lại với sao nữ, cho tới giờ cũng chưa nghe nói anh có dính dáng với con trai. Chuyện đồng tính này không đơn giản như chuyện nam nữ, nếu không làm bạn trai bạn gái được, vậy còn có thể làm anh em kết nghĩa làm bạn tốt, thậm chí sau này vẫn còn cơ hội. Nhưng có không ít trai thẳng kì thị ghê tởm chuyện đồng tính, Thẩm Bác Diễn rất sợ phá hỏng tình bạn này, sợ anh sẽ trở mặt thành thù. Cho nên từ trước tới nay hắn chỉ biết dè dè dặt dặt tới gần, thử từng bước từng bước một.

Đầu tiên là tìm cơ hội ôm vai Lục Quân Càn, thành công, vậy lại thử ôm eo, bị đẩy ra.. thử nắm tay, lại bị rút ra… Thử nói đôi câu mập mờ, Lục Quân Càn không hiểu ý tứ.. Thử viết tin nhắn nói cho anh biết ông đây thích cậu muốn đè cậu đến điên rồi, viết xong lại không dám gửi.. lặng lẽ xóa đi..

Lục Quân Càn chống cự, nhưng lại không có vẻ phản cảm gì. Thẩm Bác Diễn thật sự không hiểu, một chút cũng không hiểu.

Thẩm Bác Diễn có chấp niệm với Lục Quân Càn, một phần chấp niệm này đến từ chính thân phận xử nam của hắn —— tốn nhiều năm như vậy, bởi vì không hiểu rõ tính hướng của mình, đến chính hắn cũng cho rằng mình bị liệt dương, nếu không nhờ Lục Quân Càn giúp hắn hiểu rõ bản thân, có lẽ cả đời này hắn chỉ có thể làm bạn với tay phải. Tuy rằng tới tận bây giờ, những đêm khuya vắng tịch mịch, người bầu bạn cùng hắn vẫn là cánh tay phải….

Lục Quân Càn cứ luôn thân thiết thả thính như vậy, lại không nói một câu để người ta triệt để mất hy vọng. Ba năm này, có đôi khi Thẩm Bác Diễn cho rằng mình sắp thành công, nhưng chỉ cần hắn tiến thêm một bước, Lục Quân Càn lại lùi một bước. Sự bi thảm này, hôm nay nhớ lại vẫn rơi lệ xót xa..

Các bác gái nhảy quảng trường vẫn còn đang tìm cách giúp hắn tìm đối tượng yêu đương, Một bác gái tốt bụng giúp hắn giải vây: “Ôi, chưa yêu đương bao giờ sao, bọn trẻ bây giờ đều như vậy, dành hết tâm tư cho sự nghiệp. Chàng trai này trẻ tuổi như vậy đã có thể quay quảng cáo, nhất định sự nghiệp rất tốt. Có phải vậy không?”

Thẩm Bác Diễn lúng túng đáp một tiếng.

Hắn hàn huyên cùng các bác gái một hồi, cũng phát xong đồ uống. Lục Lăng Hằng cũng đi vệ sinh xong quay lại, Thẩm Bác Diễn cho mọi người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ để lát nữa ra sức quay quảng cáo cho tốt, sau đó quay về bên máy theo dõi.

Lục Lăng Hằng đang ngồi bên kia tránh nắng, thấy hắn quay về, thuận miệng hỏi: “Mọi người vừa nói chuyện gì vậy?”

.o.

Nỗi oan Đậu Nga: Đây là một tác phẩm của Quan Hán Khanh, nhà văn viết kịch cổ thời nhà Nguyên, Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.

Khi Đậu Nga hàm oan bị giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga rằng cô còn có lời nào muốn nói nữa không?

Đậu Nga trả lời: “Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.

Tham quan đó lắc đầu lia lịa, chế giễu: “Thật là ngu muội! Hoang đường!”,lòng nghĩ thầm: “Mùa hè Tháng 6 oi bức như thế này sao lại có tuyết rơi được chứ? Xưa nay, người ta chỉ thấy máu chảy xuống đất, ta lại muốn xem thử máu sao lại có thể bay lên trên được?”.

Thế là ông lệnh cho người ta lấy một dải lụa trắng dài ba thước treo lên cây sào cao.

Tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.

Sau khi Đậu Nga chết, quả thật là trời đã hạn hán 3 năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.
Bình Luận (0)
Comment