– Sức mạnh của dư luận.Thẩm Bác Diễn dùng tài nguyên và mạng lưới giao thiệp để đẩy tin tức về Tôn Phương lên, hiệu quả cũng rất nhanh, chỉ mới một hai ngày, tên Tôn Phương đã truyền tới khắp phố lớn ngõ nhỏ, giống như một ngôi sao nổi tiếng. Lúc sinh thời Tôn Phương chưa từng được quan tâm như vậy, nếu hắn ở dưới suối vàng biết có ngày hôm nay, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Truyền thông và quần chúng luôn thích những tin sốt dẻo giật gân, đưa tin lên trang nhất xong, chuyện tiếp theo dù Thẩm Bác Diễn có không làm thì cũng có người giúp hắn lắm. Quả nhiên, Thẩm Bác Diễn không cần phải đi nhờ bất cứ kẻ nào, tự có vài người môi giới lại đưa tin này lên trang nhất một lần nữa, bởi vì người tài xế sử dụng chất gây nghiện bị điều tra ra hồi còn trẻ cũng từng là một người tuổi trẻ tài cao gây dựng sự nghiệp, nhưng bởi dính vào nghiện ngập nên mới cửa nát nhà tan, hại người hại mình. Mà Tôn Phương là người xui xẻo bị liên lụy, cũng được lên trang báo một lần nữa. Những tin này tuy không phải thứ Thẩm Bác Diễn cần, nhưng với hắn mà nói đây cũng là một chuyện tốt —— truyền thông và quần chúng càng quan tâm đào bới về hai người kia, sức mạnh lớn hơn nhiều so với hắn tự chiến đấu một thân một mình!
Hôm nay công việc của Lục Lăng Hằng rất ít, quay xong trong một buổi sáng, sau đó anh liền quay về khách sạn nghỉ ngơi. Anh vừa mở cửa phòng khách sạn, ngáp dài đi vào, đột nhiên bị một bóng đen từ phía sau cửa nhảy ra, ôm lấy anh từ sau lưng.
Lục Lăng Hằng sợ đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cũng may mà anh cảm nhận được cái ôm kia rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng vừa giận vừa mừng: “Anh trốn sau dọa em à?
Thẩm Bác Diễn bảo vệ sĩ của Lục Lăng Hằng có thể rời đi, đến khi cửa phòng đóng lại, hắn hôn lên gò má Lục Lăng Hằng: “Anh đang thử độ cảnh giác của em.”
Lục Lăng Hằng vừa bực mình vừa buồn cười.
“Được rồi, không làm khó em nữa.” Thẩm Bác Diễn buông Lục Lăng Hằng ra, quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, đảm bảo lúc mình không ở đây trên người anh không sứt mẻ miếng thịt nào, “Mấy hôm nay không sao chứ?”
“Không sao, đều tốt lắm. Sao anh lại tới đây?”
“Mới xử lý xong việc, tới thăm em một chút.”
Lúc không được gặp Lục Lăng Hằng, ngày nào Thẩm Bác Diễn cũng bức bối khó chịu trong lòng, rất sợ ở nơi hắn không chú ý có người làm hại Lục Lăng Hằng. Hắn không muốn phải chịu cảm giác đau đớn khi mất Lục Quân Càn thêm một lần nào nữa. Nếu có thể, hắn hận không thể thu nhỏ Lục Lăng Hằng, giấu anh vào túi mình để che chở bất cứ lúc nào.
Thẩm Bác Diễn hỏi: “Không xảy ra chuyện gì bất thường chứ?”
Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Không. Anh phái nhiều người bảo vệ em như vậy, sao xảy ra chuyện được.”
Lúc này Thẩm Bác Diễn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra mấy ngày này hắn đã suy tính rất nhiều, có lẽ hung thủ sẽ không lập tức hạ thủ với Lục Lăng Hằng, giết Tôn Phương diệt khẩu, bởi Tôn Phương trực tiếp tham gia mưu sát Lục Quân Càn, nhất định trong tay Tôn Phương có chứng cứ hoặc nhược điểm gì, nhưng Lục Lăng Hằng và hắn mới chỉ thử, hẳn hung thủ cũng biết trong tay họ không có chứng cứ gì, nếu có sẽ không thăm dò mà trực tiếp ra tay. Đương nhiên, dù vậy thì hắn cũng không thể mạo hiểm, cẩn thận hơn không thừa.
Lục Lăng Hằng rót cho hắn cốc nước, hai người ngồi xuống sô pha, Lục Lăng Hằng hỏi: “Nếu người đứng sau biết chuyện Tôn Phương để lộ sơ hở, như vậy trước khi Tôn Phương gặp chuyện không may chắc chắn có liên lạc với người kia, không tra được lịch sử trò chuyện của cậu ta sao?”
Vừa nhắc tới đây, Thẩm Bác Diễn liền tức lên: “Đương nhiên anh điều tra rồi, vừa nghĩ tới anh đã cho điều tra. Điện thoại của Tôn Phương bị hỏng ngay trong tai nạn xe, anh dựa vào quan hệ tra ra lịch sử liên lạc và tin nhắn weibo của hắn, trước lúc xảy ra chuyện không may, hắn không liên lạc với bất cứ kẻ nào!”
“Sao cơ?!” Lục Lăng Hằng vô cùng giật mình. Không liên lạc với bất cứ kẻ nào? Không nói đến việc hắn có tìm hung thủ báo cáo hay không, theo lời Vinh Ca nói, người tài xế kia cũng là Tôn Phương tự tìm, chẳng lẽ hắn dùng thần giao cách cảm để liên lạc với tài xế?!
Thẩm Bác Diễn nói: “Cậu ta còn một số điện thoại khác.”
Lục Lăng Hằng vội hỏi: “Đã điều tra số kia chưa?”
Thẩm Bác Diễn gật đầu. Lúc hắn đoán được Tôn Phương có thể còn một số điện thoại khác đã tốn không ít công sức để tra ra được dãy số kia, cũng đã lấy được lịch sử trò chuyện: “Trước khi Tôn Phương chết đã dùng số kia gọi cho hai dãy số khác. Một là tài xế gây tai nạn, dãy số còn lại…”
Lục Lăng Hằng căng thẳng đợi hắn nói tiếp. Còn một số điện thoại nữa, hẳn là của hung thủ đứng phía sau?
Không ngờ, Thẩm Bác Diễn lại nặng nề thở dài: “Là một thuê bao rỗng.”
“Thuê bao rỗng?” Cảm giác này giống như phim đang đến hồi gay cấn, đột nhiên một tảng đá rơi xuống trúng đầu hại chết hai nhân vật chính, quả thật rất khó có thể tiếp thu.
“Thuê bao kia được xóa bỏ cùng ngày Tôn Phương chết, không có thông tin gì về chủ thuê bao, là một sim rác.”
Nhất thời Lục Lăng Hằng mất hết khí lực, ngã sụp xuống sô pha. Đối phương vô cùng cẩn thận, không những để Tôn Phương dùng sim khác, mà chính bản thân cũng dùng sim rác, cứ như vậy, đầu mối về số điện thoại bị cắt đứt.
Thẩm Bác Diễn nói: “Anh phái người đi điều tra về tài xế kia, anh không biết là tài xế kia tự nguyện lái xe hay là bị lợi dụng, anh nghĩ chắc hẳn ông ta có liên lạc với người chúng ta cần tìm.”
Lục Lăng Hằng chết lặng gật đầu. Anh không còn dám nghĩ xem rốt cuộc đối phương là ai.
Thẩm Bác Diễn day day huyệt thái dương của mình, tận lực để bản thân không làm vẻ mặt khổ sở trước mặt Lục Lăng Hằng. Cuộc điều tra của hắn đi vào ngõ cụt, hắn không tìm được thêm chứng cứ xác thực Lục Quân Càn và Tôn Phương bị mưu hại, thân phận và mục đích của đối phương không thể điều tra rõ, cho nên hắn mới chọn cách đẩy Tôn Phương lên đầu gió đỉnh sóng, lợi dụng sức mạnh của truyền thông và quần chúng.
Đột nhiên điện thoại Thẩm Bác Diễn đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên nói đôi câu, đôi mắt nhất thời sáng lên: “Thật sao? Vậy thì tốt, tốt quá rồi!”
Đợi hắn cúp điện thoại rồi, Lục Lăng Hằng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Bác Diễn ngồi xổm xuống trước mặt anh, nắm lấy tay anh hôn chụt hai cái: “Tổ đạo diễn chương trình pháp lý ở CCTV nói muốn dùng tin Tôn Phương và người tài xế nghiện ngập kia lên làm một chương trình. Quá tuyệt vời!” Hắn tốn nhiều công sức như vậy để đưa Tôn Phương lên đỉnh sóng đầu gió, mục đích cuối cùng, đương nhiên là để tất cả mọi người quan tâm đến, mượn sức mạnh dư luận khắp nơi để khai thác nhiều thông tin về vụ việc này hơn. Chương trình pháp lý của CCTV, sức ảnh hưởng không thể khinh thường, ắt sẽ kéo thêm nhiều người vào, đồng thời bản thân chương trình cũng sẽ khai thác bối cảnh của Tôn Phương và tài xế.
Nhận được tin này, Thẩm Bác Diễn không đợi chờ nữa, lại bắt đầu triển khai hoạt động.
Lúc này hắn thẳng tay tung ra một quả bom nặng ký, đưa chuyện Tôn Phương và Tôn Diễm Ny qua lại thân mật ra. Loại tin “Bao nuôi” và “Kim chủ” này truyền thông nội địa tuyệt đối sẽ không đăng tải bởi có liên quan đến luật lệ và phẩm hạnh nghề nghiệp, cho nên Thẩm Bác Diễn cũng không tìm truyền thông chính quy mà chỉ đăng lên các trang xã hội, đồng thời thuê thủy quân tung tin.
Để nắm được nhược điểm của Tôn Phương, Thẩm Bác Diễn đã sai săn ảnh điều tra Tôn Phương từ rất lâu trước đây. Lúc ấy hắn chỉ mới cảm thấy hoài nghi vì đột nhiên Tôn Phương leo cao nên tìm người theo dõi chụp ảnh, chụp ảnh riêng tư của Tôn Phương và Tôn Diễm Ny, sau đó liên hệ với Tôn Diễm Ny và Nhậm Bối Mính. Những ảnh chụp lúc đó Thẩm Bác Diễn không dùng tới, đưa ảnh chụp Tôn Diễm Ny và Tôn Phương ra ánh sáng với hắn mà nói không có bất kỳ lợi lộc nào, hắn cũng không phải phóng viên tung tin đồn giới giải trí, hơn nữa khi đó hắn dồn hết sự chú ý lên người Nhậm Bối Mính. Không ngờ bây giờ có thể sử dụng tới.
Thẩm Bác Diễn thuê thủy quân đăng tin cũng không trực tiếp kết luận mối quan hệ “bao nuôi”, chỉ nói Tôn Phương có mối quan hệ tốt với một thương gia bất động sản, chẳng trách gần đây tài nguyên cậu ta tốt như vậy. Sau đó lại kéo Nhậm Bối Mính vào thu hút, đề cập tới chuyện quan hệ của Nhậm Bối Mính và thương gia kia không tồi. Về phần kết luận, để cho các cư dân mạng tự kết luận là được rồi.
Quả nhiên, nhờ có tên Nhậm Bối Mính, hơn nữa gần đây Tôn Phương đã được biết tới, huống hồ nội dung lại là chuyện gièm pha giao dịch sắc tình trong giới giải trí mà công chúng quan tâm nhất, các bài post trong diễn đàn chỉ vài phút là lại sang trang mới, mọi người thảo luận vô cùng nhiệt tình.
Buổi tối, Thẩm Bác Diễn ngồi đọc tin, Lục Lăng Hằng thì ôn kịch bản.
Sau khi biết đằng sau cái chết của mình còn có một âm mưu khác, Lục Lăng Hằng không yên trong lòng, gần đây trạng thái quay phim không tốt, anh còn bị đạo diễn nhắc nhở qua. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể đùa giỡn với sự nghiệp của mình, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, huống hồ đã thu tiền ký hợp đồng với đoàn phim, anh phải cố gắng hoàn thành bổn phận của mình, cho nên anh cố gắng không nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Thẩm Bác Diễn lướt xem các bài post một hồi, phát hiện tình hình tiến triển thuận lợi hơn cả mong đợi của hắn. Phần lớn trả lời đều là fans của Nhậm Bối Mính, họ vào bài post mắng chửi chủ post, nói cái gì mà còn lâu Nhậm Bối Mính mới có quan hệ với bà già kia. Đương nhiên, giờ mối quan hệ kia bị nhắc tới, dù là xuất phát từ tò mò hay muốn làm sáng tỏ, họ cũng phải bắt đầu tìm hiểu tư liệu về Tôn Diễm Ny.
Không bao lâu có một người xưng là nhân viên làm việc trong công ty của Tôn Diễm Ny nhoi lên, nói là từng thấy Tôn Phương và Tôn Diễm Ny cùng nhau đi ăn ở dưới lầu. Thẩm Bác Diễn lập tức ghi nhớ ID của cô, phái người liên hệ với cô xem có thể tra được thêm nhiều tin tức nữa không.
Sức mạnh của fans rất vô cùng, chẳng mấy mà có người bắt đầu buôn về việc làm ăn của Tôn Diễm Ny, nói trước khi bà thành công trong lĩnh vực bất động sản, từng làm về thực phẩm và các cái khác nhưng thất bại. Còn có người nói mình là bà con xa của Tôn Diễm Ny, nói Tôn Diễm Ny thật sự rất thích Nhậm Bối Mính, chỉ vui đùa một chút với Tôn Phương.
Thẩm Bác Diễn lựa tin có chọn lọc. Không ít tin hắn có thể tự điều tra ra được, không cần dân mạng nói hắn cũng biết, cũng có rất nhiều tin do dân mạng bịa ra, đến chuyện hoang đường như cái chết của Tôn Phương là do Nhậm Bối Mính cố ý sắp xếp vì ghen tức cũng bịa ra được, hắn đọc xong cũng chỉ cười. Nhưng nếu như trong bài post có nhắc tới tin hắn không biết, hắn sẽ ghi nhớ, sau đó đi thăm dò thật hay giả, xem tin này có hữu dụng với mình hay không.
Sở dĩ hắn đẩy Tôn Diễm Ny lên đầu sóng ngọn gió, là để sau đó chương trình làm chủ đề về Tôn Phương và tài xế dùng chất gây nghiện có thể tìm hiểu thêm một chút về Tôn Diễm Ny. Sau đó khiến Tôn Diễm Ny phải đứng ngồi không yên. Thương nhân không giống như ngôi sao, đặc biệt những thương nhân đã có gia đình, sẽ không để mình bị người ta soi mói như một ả đào kép. Đến khi bà ta không ngồi yên được, cũng chính là lúc Thẩm Bác Diễn sẽ ra tay đánh chính diện với bà. Tại sao lại nâng đỡ Tôn Phương? Ai đã giới thiệu Tôn Phương cho bà? Chuyện của Tôn Phương bà biết nhiều hay ít? Việc này, nếu bà ta trả lời không rõ ràng, Thẩm Bác Diễn sẽ không bỏ qua cho bà!
Đến buổi tối, Thẩm Bác Diễn không tìm được tin nào đặc biệt có ích, liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Lăng Hằng đi quay phim, Thẩm Bác Diễn ở trong khách sạn sắp xếp tin tức.
Thẩm Bác Diễn sai thám tử tư điều tra Tôn Diễm Ny, thế nhưng đã bị vệ sĩ của Tôn Diễm Ny phát hiện, không thể điều tra thành công. Hắn lên mạng liệt kê những tin mình tổng hợp được, vẽ ra sơ đồ quan hệ giữa Tôn Phương, Tôn Diễm Ny và tài xế gây chuyện, vắt óc tìm kiếm mối quan hệ chung, đến khi tư duy đóng băng hắn lại lướt web.
Không ít bài viết được thủy quân đăng lên các web lớn ngày hôm qua đã bị thủ tiêu, chỉ còn Maopu và Thiên Nhai vẫn đứng vững. Không phải lo về việc bài viết đã bị xóa, bị xóa nói lên rằng đã có người đang sốt ruột, Thẩm Bác Diễn lập tức điều tra xem ai là người bắt xóa bài viết. Bên Thiên Nhai không những không xóa, ngược lại còn có thêm mấy chủ đề, Thẩm Bác Diễn tiện tay click vào xem xem liệu có thu thập được tin gì không.
Trang web còn chưa load xong, Thẩm Bác Diễn nhận được một cuộc điện thoại.
“Thẩm tổng, chương trình của CCTV hôm qua kia, có lẽ sẽ thay đổi đề tài, không nói về chuyện Tôn Phương nữa.”
“Sao cơ?!” Thiếu chút nữa Thẩm Bác Diễn nhảy dựng lên, “Vì sao?”
“Bên quan hệ xã hội của Tôn Diễm Ny tìm tới, không muốn họ làm cái kia.”
Thẩm Bác Diễn lập tức nói: “Giúp tôi tìm người, bỏ tiền cũng được, làm gì cũng được, nhất định phải để chủ đề kia được duyệt.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cúp điện thoại rồi, Thẩm Bác Diễn lập tức suy nghĩ về mạng lưới quan hệ của mình. Chương trình của CCTV, hắn có thể tìm ai giúp đỡ mình bây giờ? Một người hiện lên trong đầu hắn —— mẹ của hắn, Trâu Tĩnh Tĩnh.
Dù sao Trâu Tĩnh Tĩnh cũng là người trong giới giải trí, tuy bây giờ đã lui xuống, nhưng mạng lưới giao thiệp vẫn còn đó, hơn nữa bà gia nhập giới giải trí từ rất lâu trước đây, những người bên cạnh khi đó nay đều đã là nhưng bậc lão làng trong nghề, lời nói rất có trọng lượng. Nếu có bà giúp đỡ, liệu có thể xúc tiến chuyện này không?
Thẩm Bác Diễn có phần hơi do dự. Hắn không muốn kéo mẹ mình vào chuyện này, cũng không muốn xin xỏ mẹ mình giúp đỡ. Ngoài mẹ ra, còn có ai tương đối có tiếng nói trong việc này nhỉ?
Hắn phiền não kéo bài post xuống dưới, một bức ảnh chụp rất to hiện lên. Thẩm Bác Diễn bị người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình làm cho giật mình, da mặt người phụ nữ kia nhăn nheo trùng xuống, không biết ai lại đăng bức ảnh dọa người như vậy!
Tập trung nhìn kỹ vào, Thẩm Bác Diễn liền cảm thấy người này có vẻ quen mắt. Đây không phải là… mặt mộc của Tôn Diễm Ny sao?
Thiếu chút nữa Thẩm Bác Diễn bật cười thành tiếng. Sức mạnh của internet đúng là rất lợi hại, thánh khắp nơi hiển linh, ngay cả ảnh mặt mộc của Tôn Diễm Ny cũng đăng lên được, nếu người bị hại nhìn thấy chính mình, chắc sẽ giận sôi lên.
Nhưng cười cười được một lúc, Thẩm Bác Diễn không cười tiếp nổi. Đột nhiên hắn nhớ ra vì sao mình cảm thấy Tôn Diễm Ny quen mắt, rốt cuộc cũng đã nhớ ra từng gặp ở đâu.
Đúng lúc này, trợ lý của hắn lại gọi điện thoại tới.
“Thẩm tổng..” Trợ lý do do dự dự nói, “Em vừa đi hỏi bên đấy.. hình như là mẹ của anh tìm tới lãnh đạo đài truyền hình yêu cầu đổi chủ đề.”