Edit: Tô Huyền Ann
Trương Văn Văn đi theo cô vào phòng, Bạch Hiểu Y cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chị tìm tôi muốn nói gì?”
Trương Văn Văn cúi thấp đầu cười cười, lúc này mới nói: “Kỳ thật lần trước ở phố cổ Phong Kiều chúng ta từng gặp mặt.”
Bạch Hiểu Y gật đầu, “Tôi biết.”
”Khi đó Uyên đại dẫn bọn chị đi khai phá một trò chơi, thật ra
khoảng thời gian kia bọn chị đều rất bận, nhưng anh ấy lại đột nhiên đề
ra ý đến phố cổ Phong Kiều. Khi đó chị không biết tại sao anh ấy lại đề
ra ý tưởng như vậy vào lúc đó, cho đến khi nhìn thấy em ở phố cổ chị mới hiểu, hóa ra là vì em
Cô ngược lại không ngờ Trương Văn Văn là người rất trực tiếp, cô
nhìn đôi mắt cô ta có ý thăm dò, cười cười, “Chị không cần thăm dò tôi,
tôi và anh ta chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường thôi.”
Bạch Hiểu Y nói thẳng ra như vậy cũng không làm Trương Văn Văn cảm
thấy lúng túng, cô ta cười cười, “Vậy à, nhưng mà chị lại thấy Uyên đại
có cảm giác rất không bình thường đối với em....”
Bạch Hiểu Y khinh thường dáng vẻ tươi cười sâu xa của cô ta, “Anh ta nghĩ gì về tôi tôi không rõ, nhưng tôi không có bất cứ ý gì với anh
ta.”
Trương Văn Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, lại cười nói: “Em không cần lo lắng, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nếu như chỉ là tùy tiện hỏi, có lẽ cũng không cố ý mang dưa hấu sang đây, còn nói chuyện riêng với cô. Nhưng Bạch Hiểu Y cũng không nói toạc ra, chỉ nhún vai bày tỏ không sao cả.
Trương Văn Văn giải trừ được nghi ngờ trong lòng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy thời gian không còn nhiều liền cáo từ. Bạch Hiểu Y
nghĩ cô ta còn có chuyện khác phải bận rộn nên cũng không giữ lại. Hai
người từ trên lầu đi xuống, Khương Nghiên Kỳ đã không còn trong phòng
khách, Trương Văn Văn mặc áo khoác vào, do dự trong chốc lát lại nói
một câu: “Nếu như nếu có thể, chị hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn
bè.”
Bạch Hiểu Y cũng không nghĩ nhiều, “Được.”
Trương Văn Văn lại làm động tác chắp tay hành lễ với cô rồi mới rời đi.
Tiễn Trương Văn Văn đi, Bạch Hiểu Y liền vội vàng lên lầu, may là
khách hàng kia còn ở đây, Bạch Hiểu Y lại tán gẫu một chút về vấn đề sợi vải trong quần áo, khách hàng do dự một chút cuối cùng vẫn ký đơn. Bạch Hiểu Y thuyết phục được mội đơn hàng, tâm tình rất tốt, đang muốn xuống lầu rót cốc nước uống, lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô đi tới mở cửa ra, lại thấy người tới là Trương Văn Văn, Bạch Hiểu Y thấy trên mặt cô ta có vẻ lo lắng, thuận tiện nói: “Sao vậy?”
”Chị không tìm thấy điện thoại, không biết rơi ở đây không.”
Lông mày Bạch Hiểu Y nhíu lại, đột nhiên có loại dự cảm không tốt
lắm, nhưng lại không nói gì, vội vàng tránh cửa, “Chị vào tìm đi!”
Sau khi đi vào, Trương Văn Văn liền tìm ở sofa, Bạch Hiểu Y cũng đi
tới giúp cô ta, lật ghế sofa lên, tìm hết bên trong bên ngoài mấy lần
không thấy.
”Hai chị đang tìm cái gì vậy?”
Sau lưng đột nhiên có giọng nói cắt ngang động tác bận bịu của hai
người, Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn lại, đã thấy Khương Nghiên Kỳ đứng trên cầu thang, lúc này vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người. Ánh mắt Bạch Hiểu Y
khẽ híp lại, giọng điệu sâu xa nói: “Điện thoại của chị Trương Văn Văn
rơi ở đây, em thấy không?”
Khương Nghiên Kỳ vô tội lắc đầu, “Không thấy...” Lại nhiệt tình đi
tới nói: “Di động loại gì, em tìm cùng cho.” Nói xong quả nhiên nằm sấp
trên ghế sofa, cẩn thận tìm kiếm.
Bạch Hiểu Y cười lạnh trong lòng, biểu hiện bình tĩnh như thế, quả nhiên là kẻ tái phạm.
Lúc này Trương Văn Văn cũng cuống lên: “Lúc đến chị để điện thoại
trong áo khoác, vừa nãy rõ ràng để áo khoác ở đây, rơi thì cũng chỉ rơi
trên ghế sofa, sao có thể biến mất?”
Bạch Hiểu Y ý tứ sâu xa nhìn Khương Nghiên Kỳ, lại đưa di động của
mình cho Trương Văn Văn, “Chị gọi vào điện thoại của chị đi, xem còn ở
đây không.”
Trương Văn Văn gật đầu, cầm di động bấm số của cô ta, điện thoại kết nối rất nhanh. Không may, di động vừa kết nối, trên lầu liền vang lên
tiếng chuông điện thoại.
Mà Khương Nghiên Kỳ liền ra vẻ kinh ngạc nói một câu, “Hình như truyền ra từ phòng chị họ.”
Trong lòng Bạch Hiểu Y căng thẳng, cất bước đi lên lầu, Trương Văn
Văn và Khương Nghiên Kỳ cũng đi theo cô, men theo tiếng chuông, Bạch
Hiểu Y đi vào phòng lật gối lên, đã thấy một cái điện thoại dưới gối.
Trương Văn Văn cúp điện thoại cầm cái điện thoại di động kia lên, mặt cũng đầy nghi hoặc, “Cái này... Tại sao lại ở đây?”
Bạch Hiểu Y còn chưa trả lời, đã thấy Bạch Phượng Kiều và Khương
Chấn Hải đột nhiên từ bên ngoài thăm dò vào, Bạch Phượng Kiều nhìn mấy
người, nghi ngờ nói: “Sao thế? Sao lại ầm ĩ vậy?”
Có thể họ làm ra tiếng động quá lớn nên đánh thức mọi người, mà Bạch Phượng Kiều vừa dứt lời, cửa phòng Lâm Thục Phương cũng đúng lúc mở ra, bà ta vừa ra khỏi cửa vừa nói: “Sao vậy?” Đi đến cửa phòng Bạch Hiểu Y thấy Trương Văn Văn, bà ta lại ngẩn người, “Cô gái này là ai?”
Trương Văn Văn còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ đã
nhiệt tình nói: “Chị này là bạn học thời đại học của anh hàng xóm, vừa
mới mang dưa hấu đến tặng chúng ta. Chỉ là lúc chị ấy rời đi bị rơi điện thoại ở đây, về sau lại đến tìm, lại không ngờ di động lại phát hiện
dưới gối chị Hiểu Y.”
Trên mặt Khương Nghiên Kỳ mang theo nụ cười ngây thơ, giống như vô
tâm giới thiệu tình huống, nhưng mọi người nghe nói vậy sắc mặt đều có
chút tế nhị.
Mà Lâm Thục Phương không hy sinh, cố nói một câu: “Chẳng lẽ Hiểu Y lấy di động của người ta?”
Bạch Phượng Kiều nghe nói vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm
xuống, “Mẹ, lời này không thể nói lung tung, con mắt nào của mẹ thấy
Hiểu Y lấy?”
Lâm Thục Phương cũng tự cảm thấy mình nói sai, nhất thời cũng không
lắm mồm, nhưng bị Bạch Phượng Kiều chế nhạo trước mặt nhiều người như
vậy, sắc mặt bà cũng khó coi.
Tần Uyên vốn đang giao việc cho Trương Văn Văn, nhưng cô ta cầm di
động đi nửa ngày chưa trở lại, Tần Uyên cũng không biết có phải là đã
xảy ra chuyện gì hay không, tự mình sang xem một chút.
Kỳ thật tâm tình anh có chút phức tạp, một mặt mong đợi thấy cô, một mặt lại sợ thấy cô. Dù sao anh biết rằng Bạch Hiểu Y bởi vì những
chuyện đời trước, không thích ở gần anh. Lần trước sau khi giúp cô tìm
thấy đồ kỷ niệm, thái độ cô đối với anh cũng không thay đổi nhiều, mỗi
lần nhìn thấy anh trong lòng vẫn đề phòng như cũ. Anh cũng sợ mình bỗng
nhiên xuất hiện trước mặt cô sẽ làm cô sợ hãi, làm cô nhớ tới những
chuyện trước kia. Vài ngày nay anh đều liên tục nghĩ làm thế nào mới có
thể làm cho cô không bài xích việc anh muốn bù đắp lại những gì anh nợ
cô, cho nên dọc theo đường đi đến nhà Bạch Hiểu Y, nội tâm của anh luôn
thấp thỏm không yên.
Không ngờ cửa nhà Bạch Hiểu Y không khóa, anh cẩn thận đẩy cửa ra,
vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh trước cửa phòng
Bạch Hiểu Y. Lông mày Tần Uyên nhíu lại, gần như không chút nghĩ ngợi
nhấc chân đi về phía đó.