Trứng Ốp Tiêu Sái

Chương 49

Bánh Tiramisu dâu tây  màu hồng phấn đặt ngay trước mặt cậu, trông qua có vẻ vô cùng ngon miệng, nhưng trong nháy mắt Quý Đạm bỗng có một loại ảo giác, dường như thứ cậu nhìn thấy không phải là một cái bánh Gato, mà là vị pháp sư điên điên khùng khùng trong game kia. Càng đáng sợ hơn là, vị pháp sư tràn trền năng lượng này còn dính chặt vào một tiểu pháp sư cứ thích nói câu “cái đầu cậu”, trên đỉnh đầu còn bắn ra mấy trái tim màu hồng phấn.

Quý Đạm vội vã lắc đầu.

Ảo giác, tất cả đều là ảo giác.

“Thật sự không thích bánh gato sao, hay là không thích tiramisu?” Giọng nói của Tiêu Hà kéo cậu về hiện thực.

“Không… không phải…” Quý Đạm xấu hổ trả lời.

Cho dù là ‘bánh Gato’ hay là ‘tiramisu’ đi chăng nữa, cậu đều thích cả. Tuy rằng loại yêu thích này không khỏi mang đến cho cậu biết bao buồn rầu và phiền não.

“Vậy thì tốt quá.” Trên gương mặt Tiêu Hà lại nở ra một nụ cười thật tươi. “Lần tới mời em ăn tiramisu nguyên vị chân chính.”

Lần tới? Quý Đạm có hơi không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh bị chiếc thìa nhựa nhỏ Tiêu Hà nhét vào tay cậu phân tán sự chú ý. Cái bụng chưa được lấp đầy rất đúng lúc phát ra tiếng kêu, khiến cậu có hơi ngượng ngùng đỏ bừng mặt, lập tức dứt khoát vội vàng xử lý luôn cái bánh gato trong tay. Không phải chỉ là một cái bánh thôi sao, nghĩ nhiều quá rồi. Quý Đạm tự giễu.

 

Bánh gato đẹp đẽ ngon miệng rất nhanh chóng được nam sinh bị bỏ đói hai ngày liên tiếp giải quyết xong xuôi. Quý Đạm còn liếm liếm kem bơ trên khóe miệng đầy nuối tiếc, chợt nghĩ mặc kệ là tiramisu dâu tây cũng được, chocolate Napoleon cũng tốt, hay có lẽ là Phomat Hokkaido bánh su kem Rum balls (Lãng mỗ cầu =v=) vân vân gì đó cũng thế cả, cậu đều có thể ăn sạch, ăn sạch hết!

May mà đây không phải là một bộ văn NP.

Truyền xong một lọ đường glucose, cô y tế liền khám lại một lần nữa. Ngoại trừ còn hơi sốt nhẹ ra thì cơ bản đã không sao rồi. Vì vậy liền viết một tờ giấy báo bệnh cho Quý Đạm, cho phép cậu rời khỏi phòng y tế.

Tiêu Hà nhanh tay cầm lấy thuốc hạ sốt cô đưa, nói: “Anh đưa em về.”

Quý Đạm thoáng 囧 một chút, nói: “Không cần đâu, em tự về được mà.”

Tiêu Hà cùng chờ truyền dịch xong với cậu đã thấy rất kỳ quái rồi, giờ lại còn đưa cậu về không phải càng quái hơn sao. Tuy rằng không phải thấy phản cảm gì, nhưng Quý Đạm vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cậu thực ra đâu có yếu đuối như Lâm Đại Ngọc đâu mà cần người ta đưa về nhà.

“Nghe nói em sống bên ngoài một mình, bị bệnh cũng không có ai chăm sóc, anh không yên tâm được.” Tiêu Hà kiên nhẫn nói.

“Ưm, Tiêu… Tiêu sư huynh…” Quý Đạm có chút lưỡng lự với kiểu xưng hô này. “Tiêu sư huynh còn có rất nhiều việc đúng không, em làm sao có thể không biết xấu hổ lãng phí thời gian của anh.”

Tiêu Hà cười tủm tỉm trả lời: “Việc gần đây nhất anh phải làm chính là quan tâm tới việc học tập và sinh hoạt của các em sinh viên lớp mình, riêng hôm nay là đặc biệt quan tâm em.”

Quý Đạm bị sặc nước bọt, ho khan liên tục.

Tiêu Hà vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí, “Đi nhanh lên thôi, đừng đứng đây lỡ trúng gió lại càng cảm nặng thêm.”

Quý Đạm câm nín nhìn ánh nắng rực rỡ, lớp cỏ xanh mướt như tấm đệm trong vườn trường. Được rồi, tuy rằng cậu không nghĩ gió mát tháng năm có thể khiến người ta trúng gió cảm mạo nặng hơn, có điều đúng là vẫn cảm thấy hơi choáng váng, ngoan ngoãn về nhà thôi.

Còn về vị Tiêu Hà sư huynh này, hắn muốn đưa thì đưa đi vậy. Có người quan tâm tới vẫn tốt hơn. Cậu cũng chẳng có gì đáng giá khiến người ta phải giấu diếm dã tâm ra sức tiếp cận mà.

Nhà Quý Đạm cách trường không xa, cả quãng đường chỉ tầm mười lăm phút là tới, cứ coi như là đi từ từ cũng chỉ đến hai mươi phút. Tới cửa lớn dưới lầu, Quý Đạm thấy người ta cố ý đưa cậu trở về, không mời vào nhà uống chén nước vân vân thực sự không lễ phép chút nào, vì vậy liền chủ động mời Tiêu Hà lên lầu.

Tiêu Hà tất nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Khu chung cư gần trường này cũng đã có tuổi rồi, nhà ở cho công nhân kiểu cũ cũng có chút thiếu sót. Hơn nữa vì cậu đã ở chung với bà nhiều năm, những thiết bị được lắp đặt cũng đã lỗi thời từ lâu rồi, cho nên căn nhà này của Quý Đạm hoàn toàn không thể nói là quá tốt được. Nhưng với kiểu trang trí và đồ dùng loại cũ, khiến cho người ta có cảm giác như đã hoài niệm lại quá khứ. Hơn nữa cuối tuần trước Quý Đạm vừa tổng vệ sinh xong, nhà cửa sáng sủa sạch sẽ, trông cũng có vẻ thoải mái ấm áp.

Quý Đạm đưa Tiêu Hà vào nhà xong, liền chạy vào lật tung bếp lên, cuối cùng lấy ra một cốc nước lọc, ngượng ngùng giải thích trong nhà không có trà cũng chẳng có đồ uống gì khác.

Tiêu Hà đón lấy ly nước, kéo cậu ngồi xuống sô pha, nói: “Nước lọc là được rồi, em còn sốt, không cần bận bịu chiêu đãi anh làm gì.

Quý Đạm ngồi xuống nhìn đồng hồ, đi qua đi lại cả buổi sáng, giờ đã tới gần mười một giờ rồi. Cũng sắp đến lúc phải ăn trưa, Tiêu Hà sư huynh hình như cũng không có ý muốn đi, không lẽ là muốn ở lại ăn sao?

Có điều tuy cậu sống một mình đã lâu, nhưng khả năng nấu nướng vẫn chẳng có chút tiến bộ. Cùng lắm chỉ nấu được gói mỳ với món trứng ốp, lấy ra chiêu đãi khách có vẻ rất mất mặt.

Hay là gọi đồ ăn ngoài nhỉ?

Trong lúc Quý Đạm đang suy nghĩ vấn đề ăn uống đại kế đầu bảng của dân sinh này, Tiêu Hà bỗng buông ly nước xuống, quay qua Quý Đạm, nói: “Thực ra anh có chuyện muốn thương lượng với em.”

“Hả?” Quý Đạm hoàn toàn chẳng hiểu gì, nghĩ mãi vẫn không ra mình có khả năng gì khiến Tiêu Hà sư huynh cần tìm cậu bàn chuyện?

“Em còn một gian phòng trống đúng không, cho anh thuê tạm được không? Chỉ bốn tháng thôi.”

“Hả?” Quý Đạm tròn mắt nhìn, nhưng phản ứng đầu tiên theo bản năng vẫn là từ chối. “Cái đó… không tiện lắm đâu…” Dù sao cậu mới chỉ gặp Tiêu Hà lần thứ hai, bản thân lại ở một mình quen rồi, cũng không muốn tùy tiện cho người khác thuê phòng. Huống gì phòng đó vốn là phòng của bà nội.

Tiêu Hà trưng ra vẻ mặt cầu khẩn: “Thực ra năm nay anh sẽ tốt nghiệp khoa chính quy rồi, sau đó mới tiếp tục thi nghiên cứu sinh vào trường mình. Nhưng ngay sau lễ tốt nghiệp trường học sẽ thu lại ký túc xá, phòng trong ký túc của nghiên cứu sinh thì phải đến sau khai giảng tháng chín mới sắp xếp được. Cho nên khoảng thời gian giữa đó thì anh hoàn toàn không có nơi để ở… Ra hỏi mấy phòng trọ bên ngoài thì chủ nhà vừa nghe thấy chỉ ở ba bốn tháng liền không muốn cho thuê nữa, cố ý nâng giá lên, cho nên…”

Tiêu Hà chắp hai tay lại, thể hiện ra vẻ anh van em mà cầu xin em mà thương xót anh đi thương xót anh đi.

Không đợi Quý Đạm mở miệng, hắn đã nói tiếp: “Cứ coi như làm việc tốt, thu nhận anh đi. Anh biết giặt đồ biết nấu cơm, còn biết thay bóng đèn nữa, anh rất hiền lành mà… Bánh gato cũng biết làm nữa đó~~ Muốn ăn tiramisu cũng không thành vấn đề nha~~”

Bánh gato gì chứ… Tira gì chứ…

Quý Đạm đại 囧, cũng không biết phải làm sao nữa. Thấy Tiêu Hà mắt lấp la lấp lánh nhìn mình, hoàn toàn không có cách nào mở miệng từ chối. Lại nghe hắn nói một đống muốn choáng, mơ mơ hồ hồ liền gật đầu đồng ý luôn rồi.

Coi như là đền ơn hắn mời mình tiramisu dâu tây đi, có điều tiền thuê nhà không thể thu ít được. Quý Đạm thầm nghĩ.

_____________

Trà trộn thành công =))))))))))
Bình Luận (0)
Comment