Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 136

Bị ánh sáng chói lọi từ ngọn đèn đâm tới, Vương Duyệt theo bản năng nheo mắt lại.

Trong nhà tù tạm giam cũng có đèn, nhưng thứ ánh sáng tù mù ảm đạm phát ra, chẳng khác nào con ngươi mờ đục vô lực của lão nhân trước giờ phút tạ thế. Sau một vài ngày bị nhốt bên trong, rồi đột nhiên bị mang ra ngoài, bước đi trên hành lang sáng sủa đến hoa mắt choáng váng, có cảm giác tựa như từ lòng đất đi lên lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Chỉ là, không phải thực sự được đón nhận ánh mặt trời.

Hành lang lặng ngắt không một bóng người, tiếng giày quân dụng đạp trên sàn nhà, lạnh băng vang lên một cách quy luật. Vị quan chỉ huy tối cao của căn cứ Tucson chú ý tới sáu gã cảnh vệ hộ tống kín kẽ cả trước lẫn sau, khẽ bật cười tang thương.

Xem ra, hắn đã đánh giá quá thấp lửa giận của Thiếu tướng Al Lawson, đồng thời cũng đánh giá quá cao tầm quan trọng của mình đối với Tướng quân.

Đời người chính là một cuộc chiến đẫm máu, ra sức vật lộn chém giết, hoặc là vút lên trời cao, hoặc là hóa thành tro bụi.

Đương nhiên, nào có ai bằng lòng hóa thành tro bụi?

“Tướng quân chờ ngài ở bên trong.” Vệ binh phía trước dừng lại trước một cánh cửa, mở cửa ra, lễ phép thông báo.

Vương Duyệt đi vào, thấy Lawson tướng quân đứng ở trong phòng, mặt hướng về phía mình.

Cánh cửa phía sau từ từ khép lại.

“Trưởng quan.” Vương Duyệt cung kính hành lễ.

“Quan chỉ huy Vương Duyệt.” Lawson tướng quân gật đầu đáp lễ. Khi quân nhân chào yêu cầu phải dõng dạc hăng hái, thế nhưng ánh mắt y lúc này lại chất đầy trĩu nặng. Khi Lawson tướng quân hạ tay, thì thân hình mập mạp dường như cũng khẽ chùng xuống, khiến người ta nhận ra việc y sắp sửa đối mặt khó khăn nhường nào “Thật có lỗi đã giam lỏng ngươi mấy ngày nay, ngươi cũng biết ta chỉ là bất đắc dĩ. Chúng ta ngồi xuống rồi nói… Vương Duyệt.”

Lawson tướng quân rốt cuộc lược bỏ xưng hô quan chỉ huy, kêu thẳng tên Vương Duyệt, đó là lối xưng hô mà thượng cấp chỉ dành cho cấp dưới đã đi theo mình nhiều năm.

Y đưa tay mời Vương Duyệt ngồi vào ghế sô pha.

Thái độ thân thiết hiếm hoi, cùng bầu không khí ngưng kết trầm trọng, làm cho thần kinh Vương Duyệt lập tức banh chặt.

Có lẽ điềm xấu đã lường trước sắp sửa phát sinh!

Vương Duyệt cảm thấy tim mình thoắt chốc đập điên cuồng, hít vào sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng.

“Trưởng quan, tôi xin phép không ngồi, cũng rất hy vọng có thể được đứng nói chuyện cùng ngài.” Vương Duyệt lên tiếng “Tôi là một quân nhân, bất kể việc ngài chuẩn bị nói cho tôi biết là gì, tôi tin bản thân sẽ không bị dọa đến mức sợ nhũn chân.”

Lời nói mạnh mẽ, khiến Lawson tướng quân để tâm, đưa mắt quan sát hắn.

Tiếc nuối càng cuộn sóng dữ dội.

Có năng lực, có bền chí, có dã tâm.

Một thuộc hạ tài cán.

Song, so với Vương Duyệt, gia tộc càng không thể mất đi Al…

“Ngươi là một quân nhân tài giỏi, Vương Duyệt.”

“Tôi tin tưởng vào chính mình, thưa trưởng quan.”

“Nếu không phải không còn cách nào khác, ta tuyệt đối không bao giờ muốn tự mình nói những điều này với ngươi, thế nhưng…” Lawson tướng quân tạm ngưng đôi chút, quặn lòng nói “Ngươi nên hiểu, sự tình xảy ra với Lăng Vệ tại căn cứ Tucson, đã khiến toàn bộ Liên Bang chấn động, làm quan chỉ huy căn cứ, ngươi cần gánh vác một phần trách nhiệm.”

“Tôi hiểu, trưởng quan.”

“Để đưa ra một lời giải thích với Quân bộ, với hằng tỉ dân chúng Liên Bang không ngừng dõi theo, phải nên làm thế nào, ngươi có nghĩ tới không?”

Sắc mặt quân nhân ở phía đối diện thoắt chốc trở nên tái nhợt, song rất nhanh hắn đã khôi phục trấn định như cũ.

“Vâng, trưởng quan, tôi đã từng nghĩ tới.” Khóe môi Vương Duyệt lại bật ra nụ cười khổ, trầm thấp mở miệng “Tôi chỉ có thể dùng tính mạng của mình để đưa ra công đạo cho mọi người, có đúng không, Tướng quân?”

Lawson sau một hồi trầm ngâm, bất lực thở dài nói “E rằng chỉ có thể là thế.”

Cả gian phòng tức thì rơi vào tĩnh lặng.

Mùi hương của tử vong cùng tro bụi phảng phất như khuấy đảo vào nhau, giằng co trong không khí, đáng lý nên bàng hoàng kích động, thì lại bình tĩnh đến không ngờ.

Đó là, chết lặng mộ bia, đè nén ngăn dòng máu chảy đến trái tim.

Lawson tướng quân không khỏi một lần nữa cảm thấy tiếc hận. Phản ứng của Vương Duyệt hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của y. Hắn dám đối mặt trực diện với cái chết, thậm chí là một cái chết không hề công bằng, là phẩm chất vô cùng vĩ đại hiếm ai có thể làm được.

Biểu hiện ở một tầm vượt xa Uy Hán.

Uy Hán cũng là kẻ trung thành ủng hộ gia tộc Lawson, nhưng khi nhận được tin mình sẽ trở thành vật hy sinh, thì gã gần như phát điên. Phẫn nộ, rít gào, chửi rủa, đập phá, thậm chí còn nhục mạ Lawson Tướng quân là qua cầu rút ván.

Trước khi Uy Hán đánh mất lý trí kịp nhào tới tấn công Lawson tướng quân, vệ binh đã đánh ngất gã, kéo gã ra khỏi phòng.

Kỳ thật, Lawson tướng quân rất thông cảm cho tâm tình của Uy Hán.

Những người này đã cống hiến tất thảy cho gia tộc Lawson, ngay cả tính mạng của mình cũng dâng lên, Lawson tướng quân có đầy đủ khoan dung để tha thứ cho hành động của Uy Hán.

Có điều, bình tĩnh được như Vương Duyệt, so với Uy Hán, hiển nhiên sẽ khiến Lawson tướng quân đánh giá cao hơn rất nhiều.

Thái độ của Vương Duyệt, thậm chí khiến hắn không khỏi có phần cảm thấy kính trọng, hơn nữa còn nói ra những lời… không nhất thiết phải nói “Sự tình bị đẩy đến mức này, ta cũng cảm thấy rất khổ sở.”

“Không cần cảm thấy khổ sở, cũng không cần cảm thấy áy náy, trưởng quan.” Vương Duyệt cố gắng sao cho trông mình có vẻ thoải mái một chút, nhưng nụ cười vẫn không khỏi đượm đầy chua xót lẫn gượng gạo “Tôi vẫn luôn luôn nỗ lực… để đi lên từng bước, nhưng thực ra, trong lòng tôi hiểu rất rõ, bất kể tôi có cố gắng đến đâu mà không có sự giúp đỡ từ ngài, cả đời này tôi cũng không thể trở thành tổng chỉ huy căn cứ.”

Hắn đưa mắt nhìn Lawson tướng quân.

Trong đôi mắt, ánh lên quang mang thật sự cảm kích.

“Tổng chỉ huy căn cứ, có vẻ đã là huy hoàng tối cao của cuộc đời tôi. Tuy rằng vẫn còn rất muốn vươn mình thêm nữa, nhưng… thế giới này vốn vô cùng tàn nhẫn, tôi không dám mơ mộng nó sẽ như một câu chuyện cổ tích, sẽ cho tôi một kết thúc tốt đẹp.”

“Tôi, Vương Duyệt, trở thành quân nhân đã ngần ấy năm, trên chiến trường đã từng chứng kiến vô vàn tử vong, tôi rất rõ cái chết xảy ra thế nào.”

Quay mắt nhìn về phía tử vong nghẹt thở, thanh âm của Vương Duyệt ngay từ đầu đã trầm thấp, khàn khàn, nhưng từ từ theo thời gian trôi qua, ngữ điệu lại chậm rãi trở nên tự nhiên giống như đang bộc bạch tâm tư.

Những lời này, là nói với Lawson tướng quân, lại càng giống những lời độc thoại tự nói với chính bản thân mình.

“Đấu tranh trong Quân bộ đến là bạc bẽo vô tình, tôi lại tự nguyện bị cuốn vào những cuộc tranh giành đó, bởi vì tôi muốn biết mình có thể đứng cao được bao nhiêu, từ đó tiếp thêm hy vọng mà bước lên một tầng cao khác. Giờ đây, chẳng qua là tôi thất bại trong cuộc đấu đá phức tạp, cuối cùng trả giá thật nhiều mà thôi.”

“Tôi rất rõ ràng, nếu ngài tự mình triệu kiến tôi, chính miệng nói với tôi đã ra quyết định, vậy thì, chắc chắn ngài đã phải cân nhắc rất nhiều. Nói cách khác, vận mạng của tôi đến đây là kết thúc.”

“Dẫu tôi có không cam tâm gào thét lên, hoặc vùng vẫy phí công vô ích, thì kết cục cũng không thay đổi. Một khi đã như thế, tôi tội gì phải vẽ thêm trò hề đây?”

“Nhưng thưa, Tướng quân.” Vương Duyệt bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía Lawson tướng quân.

Dõi thật sâu.

Sau đó, thấp giọng hỏi “Coi như niệm tình tôi đã buông bỏ cả tính mạng vì gia tộc các ngài, xin ngài hãy thẳng thắn cho tôi biết, việc tôi ra lệnh dụng hình với Lăng Vệ ở căn cứ Tucson, có phải là quyết định sai lầm hay không?”

Lawson tướng quân thở dài một hơi.

Y không né tránh ánh mắt của Vương Duyệt.

Y không muốn nói dối.

Tướng quân hay quan chỉ huy cũng thế, gia tộc hiển hách hay bình dân hèn mọn cũng thế, y và Vương Duyệt, đều là những quân nhân.

Đều có tôn nghiêm của một quân nhân.

“Ở căn cứ Tucson, quyết định của ngươi là chính xác. Nếu lúc ấy người ở đó là ta, ta cũng sẽ hạ mệnh lệnh giống như ngươi.” Tướng quân nhấn rõ từng chữ, nghiêm túc trả lời.

Hai gò má Vương Duyệt mím lại, chầm chậm, nở ra một nụ cười.

Vừa rồi hắn cũng cười, nhưng nụ cười đó tràn ngập bất đắc dĩ xen lẫn đắng cay, nhưng hiện tại, lại thực sự mỉm cười, quan trên đánh giá quyết định của hắn là đúng đắn, hắn thỏa nguyện mỉm cười vì được công nhận.

“Tôi có thể yêu cầu hai điều không, thưa trưởng quan? Xem như đó là thù lao cho những năm tháng tôi đã cúc cung tận tụy vì gia tộc Lawson.”

“Yêu cầu gì?”

“Tôi là quân nhân, tôi muốn chết trên chiến trường.”

“Được. Còn yêu cầu còn lại?”

“Em trai họ của tôi, trưởng quan, ngài chắc hẳn vẫn còn nhớ nó, nó tên là Vương Kính.” Nhắc tới cái tên này, ánh mắt Vương Duyệt lại lóe lên vẻ phẫn hận đỏ ngầu “Nó vì muốn được phục vụ cho gia tộc ngài mà dốc sức học hành, nhưng trong cuộc thi Trấn Đế đặc thù đã bị người sử dụng thủ đoạn nham hiểm hãm hại, bị đuổi khỏi trường quân đội. Tôi thỉnh cầu ngài, cho phép nó lần nữa trở thành quân nhân.”

“Vương Kính?” Lawson Tướng quân lục lọi trong trí nhớ hồi chốc, mới mơ hồ tìm được chút ấn tượng về thanh niên trẻ tuổi kia.

Quân bộ có quy định nghiêm khắc, muốn đưa một học viên từng bị đuổi khỏi trường quân đội vào quân đội một lần nữa, với lý lịch đã bị một vạch đen, cần phải xử lý một loạt thủ tục rườm rà.

Loại ủy thác lạm quyền này, thông thường nào ai dám phiền toái đến tận Tướng quân.

Nhưng sự trấn định của Vương Duyệt khi đối mặt với cái chết khiến y cảm động, đối với sự trung thành và dũng cảm của thuộc hạ, cho dù là Lawson tướng quân cao cao tại thượng cũng sẽ dành ra sự tôn trọng mà đối phương xứng đáng nhận được.

“Chuyện này, ta đồng ý.”

“Cám ơn ngài, trưởng quan.”

Vương Duyệt chắp chân, đứng thẳng người, nghiêm túc hành lễ với Lawson tướng quân.

Cuộc đối thoại chấm dứt như vậy.

Không có lời lẽ dư thừa, sự sống và cái chết của một quân nhân, nên được thể hiện bằng tinh thần quân nhân.

Vương Duyệt hiểu rất rõ bản thân đã trở thành vật hy sinh của Lawson tướng quân.

Hắn đã đưa ra quyết định xác đáng, giữ tròn thể diện gia tộc Lawson, xoay chuyển thế cục bất lợi cho gia tộc bọn họ, nhưng đồng thời, cũng vứt bỏ tính mạng của mình.

Con đường hắn đi là để bước lên những bậc cao hơn, đáng tiếc một cước đạp vào hư không, từ đó ngã vào vực sâu vạn trượng.

Điều này có trách được ai?

Thời đại mà bọn họ sinh tồn, vốn là một thời đại đầy rẫy chết chóc.

Nếu không thể dẫm đạp lên vai kẻ khác, thì phải để cho kẻ đến sau, dẫm đạp lên vai hắn mà trèo lên.

Vương Duyệt tạm biệt Lawson tướng quân, từ trong phòng đi ra, lại được sáu tên lính hộ vệ dẫn qua hành lang thật dài với những ngọn đèn sáng đến chói mắt, trở lại phòng giam với thứ ánh sáng ảm đạm mờ xịt.

Hắn muốn có giấy bút, vệ binh mau chóng đáp ứng.

Vương Duyệt đặt tờ giấy lên mặt bàn nhỏ hẹp, dưới ngọn đèn u ám, lặng người trầm tư một hồi, mới cầm bút lên bắt đầu chăm chú viết.

Em trai yêu quý,

Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nói cho em biết, thật ra anh kỳ vọng rất nhiều vào em, bởi vì anh không muốn kỳ vọng nơi anh sẽ trở thành gánh nặng nơi em.

Thế nhưng, giờ đây anh muốn thật lòng thừa nhận, từ trước đến nay anh luôn luôn nghĩ rằng, em so với anh hay bất kỳ người quân nhân trẻ tuổi nào tài giỏi hơn cả. Anh tin tưởng chỉ cần có một cơ hội thích hợp, em sẽ có một tương lai rạng rỡ, thành tựu sẽ bỏ xa cả người anh chẳng có chút tiền đồ này…

***

Dinh thự rộng lớn gia tộc Lawson.

Nằm ở trung tâm trang viên, bên trong mật thất nằm sâu dưới tòa nhà chính, bác sĩ Minna thông qua màn hình giám thị, quan sát tình trạng Lăng Vệ hiện đang bị giam lỏng trong gian phòng.

“Dễ dàng nhận thấy cậu ta đã bị đả kích.” Minna không tiếng động thở dài.

Tù binh của bọn họ – Lăng Vệ – kể khi kết thúc cuộc gọi ba chiều, đã triệt để lâm vào im lặng, hồn phách tựa như đã lìa khỏi thân thể.

Ngồi ở bên giường, bóng dáng cao lớn vốn tỏa đầy khí khái, lúc này lại chụp lên một tầng nhợt nhạt tiêu điều.

Tinh khí trên người dường như đã bị ma quỷ hút cạn.

“Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Giọng nam trầm ấm gợi cảm của Al Lawson từ phía sau truyền đến.

“Chẳng khác nào một cái xác vô hồn.” Cảm thấy đã ngồi trước màn hình tập trung quá lâu, Minna đứng lên, duỗi phần eo có hơi đau nhức.

Quả nhiên đã tới tuổi rồi, chỉ cần đôi chút mệt nhọc, là cơ thể lập tức phát ra kháng nghị.

Vậy mà người đàn ông điển trai này, vẫn trẻ trung đến lạ.

Minna không hỏi ước ao quét mắt nhìn bóng dáng cao ngất kia. Tao nhã, nội liễm, và nguy hiểm, đứng bên cạnh Al, hơi thở đàn ông cứ ngập tràn xông vào mũi, khiến ngay cả khi đã qua cái tuổi yêu đương nồng nhiệt, cô vẫn sâu sắc cảm nhận cái gọi là sức quyến rũ mê người.

Chỉ là…

Người đàn ông trẻ đến lạ kỳ ấy, lại nguyện ý dùng hai mươi năm bị đóng băng để đổi lấy một hồi kết đau thương tê tái.

Nhớ lại sự đau khổ cùng hối hận đến xé lòng của Al trước khi bị đóng băng…

Minna yên lặng thu hồi chút ghen tị vừa rồi của bản thân lại.

“Suy cho cùng thì đả kích nào nặng nề hơn? Là biết mình là nhân bản, hay vẫn là vỡ vạc bản thân đã bị hai đứa em mà mình vẫn hằng tin tưởng nhất dối gạt?”

“Đừng thảo luận những điều vô nghĩa đó nữa. Cái anh quan tâm, là khi nào cậu ta sẽ buông bỏ ý thức của mình, nhường thân thể lại cho chủ nhân chân chính. Ý thức của Vệ Đình chỉ còn sót lại một phần nhỏ trong cơ thể cậu ta, sức lực quá yếu, Lăng Vệ không cho phép, thì Vệ Đình sẽ bị cậu ta áp chế chặt chẽ.”

Trên màn hình, Lăng Vệ im lìm hệt như một pho tượng.

Hai người quan sát anh thì lại thấu hiểu, nội tâm của anh giờ phút này chẳng khác nào chảo dầu sôi cuộn trào, mặt ngoài phẳng lặng yên ả, nhưng bên trong lại không ngừng giãy giụa cùng thống khổ, đủ để biến bất cứ thứ gì rớt vào trở thành tro rụi.

Minna không khỏi phải thừa nhận, công kích của Al tinh chuẩn mà cay độc xiết bao.

Dưới tình huống Lăng Vệ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thình lình vạch trần sự thật anh chỉ là một nhân bản, xốc hết mọi đen tối đằng sau cuộc sống của anh lên, phơi bày bộ mặt thối nát lúc nhúc giòi bọ ghê tởm, nhồi ứ tất cả vào đôi mắt đen ngời của Lăng Vệ.

Một kích trí mạng cuối cùng, là đồng ý cho phép Lăng Vệ và em trai mình gọi điện, bức bách Lăng Vệ không thể tránh né sự thật tàn khốc.

Bất kỳ ai rơi vào tình cảnh này, cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng vô tận.

“Minna?”

“Ừm.”

Al nhẹ cười “Đề xuất của em. Quan sát cậu ta lâu như vậy, em hẳn đã rút ra được vài đánh giá.”

“Anh đã thực hiện rất đúng hướng, em không có đề xuất gì.”

“Minna.” Al trầm thấp dịu dàng gọi tên cô, ngữ điệu như thế luôn luôn làm phụ nữ trở nên mềm lòng. Y bỗng nhiên ngưng lại đôi chút, mới mang theo thâm ý nhẹ nhàng hỏi “Em thật sự, không còn gì muốn nói cho anh biết sao?”

Dưới ánh mắt màu cà phê như luôn xuyên thấu mọi việc, cảm giác không thể che giấu bất cứ tâm tư nào.

Minna thở dài một hơi.

Al vẫn giữ nguyên nụ cười nhu hòa ấy, thấp giọng nói “Anh biết, dù là với em đi nữa, thì đây cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Em luôn kiên trì đeo đuổi sự nghiệp, trách nhiệm của em là giúp đỡ quân nhân giữ vững tinh thần mạnh mẽ, bảo vệ linh hồn cao quý là nghĩa vụ thiêng liêng của em. Bây giờ, anh lại yêu cầu em hỗ trợ anh hủy diệt ý thức của một quân nhân, chỉ vì để người yêu của anh có thể chiếm cứ thân thể cậu ta. Em nhất định thấy rất mâu thuẫn.”

“Được rồi, Al, không cần nói nữa. Em đã đồng ý sẽ hỗ trợ anh…” Minna lại tiếp tục thở dài, khẽ mím môi một lát, cô mới nhè nhẹ nói ra nhận định của mình “Em và Vệ Đình từng gặp mặt vài lần, em cũng từng làm bác sĩ tâm lý cho Lăng Vệ, phải nói, em đã tự mình tiếp xúc riêng biệt với hai người. Hiện tại, nếu anh muốn nghe ý kiến chuyên môn của em, em cho rằng…”

“Xin hãy nói tiếp, Minna.”

Dưới sự thúc giục ôn hòa của Al, Minna rốt cuộc bỏ qua chút giãy giụa cuối cùng, trình bày tiếp “Em cho rằng để giúp đỡ một linh hồn yếu ớt chiến thắng được một linh hồn mạnh mẽ, cần hốt thuốc đúng bệnh. Sau cú đả kích đầu tiên, kế tiếp, anh nên đánh vào điểm khác biệt lớn nhất trong cảm thụ của Lăng Vệ và Vệ Đình.”

“Khác biệt lớn nhất trong cảm thụ?”

“Khác biệt lớn nhất trong cảm thụ của Lăng Vệ và Vệ Đình, có hai điểm. Thứ nhất, Lăng Vệ là nhân bản, còn Vệ Đình thì không.”

“Anh đã bóc trần điều này với Lăng Vệ.”

“Không, trong luật pháp Liên Bang, nhân bản không được phép mang ý thức, cũng không được phép sở hữu nhân quyền. Anh cần có những phương pháp cực đoan, bức Lăng Vệ hoàn toàn cảm nhận được điều đó.”

Al khẽ khàng chợp hàng mi.

“Anh hiểu rồi.” Y trầm giọng nói, sau đó hỏi “Còn điểm thứ hai thì sao?”

Minna lại ngần ngừ.

Những điều này quá nhẫn tâm, hoàn toàn bỏ rơi nhân đạo, hoàn toàn xa rời ước nguyện ban đầu khi đeo đuổi học hỏi về tâm lý của cô. Rành rành hủy diệt đi một nhân sinh, nếu người bị đối xử như thế là cô, cô chắc chắn sẽ đau đớn kinh khủng.

Nếu người xin giúp đỡ không phải Al, cô tuyệt đối không bao giờ tham dự vào.

“Điểm thứ hai, liên quan đến người yêu của Lăng Vệ và Vệ Đình. Người Vệ Đình yêu là anh, mà người Lăng Vệ yêu là anh em sinh đôi nhà họ Lăng.” Minna chậm rãi bày tỏ đề xuất rõ ràng trái với lương tâm “Thân cận của anh sẽ làm Lăng Vệ thống khổ, làm cho cậu ta cảm thấy nhục nhã, thậm chí sinh ra tội lỗi vì phản bội. Những điều đó một khi tích lũy đủ đầy, có thể sẽ khiến Lăng Vệ tan vỡ. Mà Vệ Đình người yêu của anh, em đoán, nếu Vệ Đình có thể cảm giác được việc tiếp xúc thân mật với anh, thì sẽ giúp ý thức cậu ta dần trở nên cường đại hơn.”

Nói xong những lời này, hai má cô bỗng nhiên ửng đỏ bất thường.

Cảm thấy xấu hổ.

Bất luận người trưởng thành nào, cũng hiểu ám chỉ cất giấu đằng sau những gợi ý vô đạo đức kia là gì.

Lăng Vệ hiện nay đang bị Al Lawson giam giữ, Al Lawson có trọn vẹn khả năng muốn làm gì anh thì làm.

Mà cô, làm một chuyên gia tâm lý bí mật, lại bỏ đá xuống giếng, đề nghị Al ra tay với cậu quân nhân non trẻ đã bị đả kích tinh thần thật mạnh, suốt cả khoảng thời gian dài mà vẫn ngồi yên bất động.

Nhìn quang mang lóe lên trong đôi mắt Al, Minna không thể dậy nổi bất cứ cảm giác tự hào nào.

“Em nói, Vệ Đình có thể cảm giác được tiếp xúc của anh? Cho dù bị kiểm soát bên trong thân thể Lăng Vệ, nhưng cậu ấy có thể cảm nhận được nụ hôn của anh? Có thể cảm nhận được âu yếm của anh?” Al đè nén kích động trào dâng trong lòng, trầm giọng hỏi.

“Em đã nói, đây chỉ là phỏng đoán.”

“Không! Nhất định là thế!” Al kiên quyết.

Y khép mắt lại, như thể muốn trở về hai mươi năm trước, về khoảnh khắc mà y đón nhận được hơi thở thuộc riêng về Vệ Đình, lúc thì nồng nàn, khi lại gấp gáp, vừa dai dẳng triền miên, vừa ngập tràn hy vọng cùng đong đầy tình yêu, nghẹn ngào nói “Nhất định là thế!”

Bình Luận (0)
Comment