Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 173

Edit: Tiểu Ly

———

“Al Lawson tên chó chết đốn mạt, còn dám đeo thứ bẩn thỉu này lên cổ anh!” Sau khoảnh khắc sững lặng vì kinh ngạc, Lăng Khiêm giận tím mặt, gầm lên giận dữ.

“A, cái này… không phải Al Lawson. Là Bội Đường Tu La, cậu ta…”

“Anh gặp Bội Đường Tu La? Khi nào?” Lăng Hàm mắt nheo lại, toát lên vài phần nguy hiểm.

Lăng Khiêm bất chấp tất cả, bổ nhào vào người Lăng Vệ, tức tối giống như một đứa trẻ bị người ta chạm vào món đồ chơi yêu quý nhất, “Mấy thứ ghê tởm của gia tộc Tu La, phải lo cởi nó ra đi chứ!”

Chờ đã, Lăng Khiêm, kéo như vậy không được đâu, anh đã thử nhiều lần lắm rồi. A? Ưm —”

Vòng cổ bị Lăng Khiêm ương ngạnh giằng kéo, Lăng Vệ không thể không nghiêng người theo, môi bất chợt va vào môi Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm không chút khách khí mà đón lấy yêu thương nhung nhớ từ anh trai, tham lam mút mát, sau khi hôn xong, còn lộ ra biểu tình mâu thuẫn vừa hưởng thụ vừa ấm ức, đầu mũi tuấn mỹ khinh thường chun lại, than thở trách móc, “Quả nhiên thích hợp cho việc tán tỉnh bông đùa mà. Trông anh gợi cảm cứ như mời mọc người chà đạp ấy, muốn hôn thêm cái nữa.”

“Đừng có làm xằng làm bậy! Buông tay!” Lăng Vệ đỏ ran mặt nạt.

Ai lại thích bị em trai xem như con cún nắm lấy vòng cổ kéo tới kéo lui như vậy chứ?

Trong lúc Lăng Khiêm ba hoa càn quấy, Lăng Hàm lại bộc lộ biểu hiện thật sự chuyên nghiệp, sau khi rời đi chốc lát, hắn lại xuất hiện, trong tay cầm theo một dụng cụ tra xét bỏ túi.

“Anh, lại đây.”

Thấy dụng cụ tra xét, Lăng Vệ thầm khen quả nhiên Lăng Hàm vẫn luôn là người có tính cảnh giác cao.

“Anh đã dùng dụng cụ tra xét của Ngân Hoa tra thử, bên trong không gắn thiết bị theo dõi.”

Tuy rằng nói vậy, nhưng anh vẫn thành thật bước lại gần.

Lăng Khiêm bị bỏ lại một bên rất không vừa lòng nhặng xị, “Vì sao anh chỉ nghe mỗi Lăng Hàm!”

Lăng Vệ cười khổ.

Có cách nào khác.

Trong tiềm thức, giống như luôn tuân theo lời Lăng Hàm nói một cách vô điều kiện. Có lẽ đây, đã trở thành một phần của bản năng rồi.

Lăng Khiêm cũng hiểu đối với những thứ đồ đến từ gia tộc Tu La phải thận trọng cảnh giác, kiểm tra kỹ lưỡng một chút, do đó hắn thức thời không động tay chân lung tung để tránh cản trở.

Có điều, nội tâm ủy khuất thì vẫn phải phát tiết.

“Quỷ bất công!”

“Sớm biết vầy đã không mang anh lên thuyền chỉ huy.”

“Lăng Hàm, anh nhảy ra từ không gian thứ Năm, hừ, cậu có biết điều này mang ý nghĩa là gì không? Là Quyết sách lực hướng anh về phía tôi đấy! Anh là đến để gặp tôi!”

“Nói trước đỡ mất lòng nhau, trình tự làm tình với anh, sẽ dựa theo trình tự gặp mặt mà làm. Hôm nay tôi sẽ là người đến trước.”

Lăng Vệ đầu túa mồ hôi lạnh nghe đứa em kế một bên không chút ngượng ngùng tuyên bố, mà dưới mí mắt, là sống mũi thẳng tắp cùng bờ môi mỏng của em út trầm ổn thuần thục, giữa khoảng cách gần gũi còn có thể nghe thấy tiếng hơi thở giao hòa vào nhau, mà khuôn mặt Lăng Hàm vẫn bình tĩnh thong dong ngàn năm không đổi.

Dụng cụ rà sát vào vòng cổ chậm rãi di động, nhảy ra các hạng mục số liệu.

Bíp bíp phát ra âm báo rất nhỏ.

Đầu ngón tay Lăng Hàm, thi thoảng ngẫu nhiên chạm nhẹ vào cổ, giống như mang dòng điện chạy qua, khiến kẻ khác sinh ra cảm giác tê dại.

Lăng Vệ không hiểu vì sao, bỗng dưng cảm thấy tội lỗi nặng nề như đã làm điều gì sai.

“Xin lỗi…” Lăng Vệ cất tiếng.

“Ừm?”

“Vòng cổ, anh thật sự quá vô dụng, nên mới để người ta tròng những thứ như thế này lên người. Em chắc là buồn anh lắm.” Lăng Vệ cắn rứt dõi mắt nhìn Lăng Hàm, “Anh nhất định sẽ mau chóng tìm cách tháo nó ra.”

Liên Bang đã hủy bỏ chế độ nô lệ từ lâu.

Nhưng kẻ thù của bọn họ – Đế Quốc – nơi còn theo chế độ đế vương cai trị, một vài khu vực vẫn còn giữ lại phong tục nô lệ cũ đã được lưu truyền lại hằng nghìn năm, vòng cổ thường được xem là vật tượng trưng cho sự sỉ nhục và đánh mất tự do.

Bội Đường Tu La đeo thứ quái đản này vào cổ anh, chưa hẳn là vì có hàm ý tình dục như Lăng Khiêm nghĩ.

Ngược lại, có thể là muốn lấy điều này làm bẽ mặt Lăng gia.

Thế nhưng, nếu hắn định đấu với Lăng gia, thì hà cớ gì lại thả anh đi? Chưa kể còn tặng Ngân Hoa nữa?

“Đúng là không có theo dõi hay tính năng nghe trộm, tuy nhiên kết cấu rất dai và bền chặt, là sợi hỗn hợp giữa kim loại có tính dẻo cùng vật liệu khác rắn khác, không có thiết bị đồng bộ, cưỡng chế gỡ ra sẽ làm cổ anh bị thương.” Lăng Hàm đặt dụng cụ tra xét xuống, lộ ra mỉm cười khiến kẻ khác mịt mờ.

Chợt, móc lấy vòng cổ kéo Lăng Vệ về phía mình.

“Lăng Hàm em…”

Chớ nên học thói xấu của Lăng Khiêm!

Còn chưa kịp nói hết lời, lỗ tai đã thấy nóng hổi. Bờ môi Lăng Hàm lướt hờ qua vành tai, giọng nói như suối trong rót vào, “Anh để ý đến cảm nhận của em như vậy, em vui lắm.”

“A?”

“Câu xin lỗi của anh vừa rồi, em cảm thấy tràn đầy tình yêu dành cho em.”

“Này! Có chuyện gì thì quang minh chính đại mà nói, đừng có kề tai thủ thỉ như vậy!”

Tiếng trách móc bỗng nhiên dội tới lỗ tai, màng nhĩ Lăng Vệ nghe trong đầu ù ù cả lên.

Hai cánh tay Lăng Khiêm từ đâu vươn tới, tách hai người đang dính sát vào nhau ra.

“Hai người, quy tắc một chút cho em!”

Cái tên hạnh kiểm kém thứ hai đảm bảo không ai thứ nhất, vậy mà dám mở miệng nói người ta quy củ lại, thật sự là chọc cười rớt răng.

“Đến phiên em.”

“Sao?”

“Chỗ Lăng Hàm vừa sờ anh, em cũng muốn sờ.”

Thấy nơi Lăng Khiêm chỉ, sắc mặt Lăng Vệ hết trắng lại hồng, quả thực là oan khuất không để đâu cho hết, “Đừng có nói giỡn.”

“Rõ ràng Lăng Hàm vừa sờ, em cũng muốn!” Tưởng tượng đến cảnh vuốt ve dương vật mà hắn hằng thèm khát, làm cho anh phải rũ bỏ hết tôn nghiêm quân nhân cứng nhắc, chỉ còn biết nước mắt lưng tròng tựa vào ngực mình lộ ra mị thái dâm đãng, cả người Lăng Khiêm đều trở nên kích thích đến nổi da gà, “Vì sao Lăng Hàm được, mà em không được?”

“Lăng Hàm không có sờ gì hết, thật sự không có, Lăng Khiêm, anh không có lừa em. Lăng Hàm, em nói một lời sáng tỏ đi.”

Lăng Hàm đạm nhạt không lên tiếng.

Anh trai ngốc, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra, đây chẳng qua là lời Lăng Khiêm bịa đặt, cố tình làm nũng chiếm ngon ngọt?

Chia cách đã lâu, nhớ nhung mỏi mòn, tình cảm mãnh liệt của Lăng Khiêm từ hồi nào đã bị áp lực đè nén tưởng chừng sụp đổ, rốt cuộc cũng đến lúc được tùy thích phát tiết bằng những cử chỉ nhõng nhẽo đến kẻ khác phải đau đầu.

“Có sờ.” Lăng Hàm mặt không đổi sắc nói.

“Lăng Hàm, em nói bậy bạ gì đó?” Lăng Hàm không thể tin được trợn tròn mắt.

“Thấy chưa, ngay cả Lăng Hàm cũng thừa nhận rồi. Em phải sờ hết toàn thân anh luôn!” Lăng Khiêm đắc ý hoan hô, trực tiếp bổ nhào đến đè Lăng Vệ xuống sàn nơi đỗ chiến cơ chiến đấu.

“Dừng tay, đừng làm bừa, Lăng Khiêm, em…”

Môi bị ngăn chặn, bị hôn đến sưng hồng bóng lưỡng, cả khóe miệng cũng liên tục bị cắn loạn.

Lăng Vệ lâm vào tình trạng quẫn bách bị hai tiểu sắc lang đồng tâm giở trò.

Hơi thở dồn dập mất kiểm soát.

Lăng Khiêm không định… làm chuyện ấy lúc này chứ?!

Thật sự.

Chết mất…

Anh chạy trốn dưới sự truy đuổi gắt gao của Al Lawson, vật lộn với lực trường xoắn ốc, đối mặt với Bội Đường Tu La tâm cơ khó dò, chống đỡ thân thể cạn kiệt mệt mỏi, nhắm mắt gặm bừa quả dại chua chát trên tinh cầu hoang dã, rồi lại lao đầu vào không gian thứ Năm gió bão tàn sát.

Anh vận mọi cách có thể để chống cự lại những định luật tàn khốc trong vũ trụ.

Thế mà, đứng trước khát khao bỏng cháy của hai đứa em, lại yếu lòng như thế, như cánh bướm hòa mình vào mùa xuân, dập dờn bay trong gió.

Ngay cả khi ham muốn trỗi dậy, khát khao được phóng đãng không cần kiềm chế, lúc này cũng không nên dung túng mới phải.

Nuông chiều Lăng Khiêm hoàn toàn tảng lờ đi hiện thực trước mắt để rồi trầm mình sa đọa, là trái ngược với nguyên tắc hàng đầu của người quân nhân.

Giờ đây, tại địa điểm này, rất nhiều câu hỏi đang hiện lên.

Vì sao hạm đội lại xuất hiện ở một phương hướng hoàn toàn lệch quỹ đạo?

Ba đang ở đâu?

Làm thế nào Lăng Hàm đáng lẽ phải đang nằm điều trị ở bệnh viện lại xuất hiện trên tàu chỉ huy?

Rất nhiều, rất nhiều vấn đề nhồi đầy óc mà vừa rồi đáng nhẽ phải tranh thủ hỏi cặn kẽ, nhưng từ khi đặt chân xuống Ngân Hoa, là đã không ngừng bị vây trong tình trạng thân mật kề cận này. Hiện giờ bị ép xuống sàn, cảm thụ được sức mạnh nam giới rõ rệt, mà bên tai lại là lời Lăng Khiêm nỉ non cám dỗ, mang theo một lời cầu xin mơ hồ.

“Anh, cho em đi.”

Cho em đi.

Cho em đi.

Cho em đi… Anh…

Lăng Vệ cảm thấy lồng ngực phát đau, tầm mắt nghiêng nghiêng chếch lên trên, chỉ thấy Lăng Hàm dáng người cao ngất thon dài, trên khuôn mặt mang theo ánh cười hân hoan mà bất lực.

Phút chốc, anh vỡ lẽ, vì lý gì mà Lăng Hàm nói dối.

Lăng Khiêm bất an như thế, liều lĩnh cầu hoan.

Loại lo lắng giờ giờ phút phút giày vò nội tâm, cả thế gian chỉ có hơi thở của Lăng Vệ, mới có thể giúp làm dịu an xuống.

“Anh, cho em đi.”

Lăng Khiêm áp chế thân thể anh, nhìn như cường hãn không thèm nói lý, nhưng chưa hề thật sự chạm vào nơi chốn chính yếu nhất.

Môi ở trên chóp mũi xinh đẹp của Lăng Vệ cọ tới cọ lui mà cầu xin, đầu ngón tay luồn vào cổ áo men về sau, tinh tế sờ soạng.

Hắn và Lăng Vệ đều hiểu, không còn chạm vào được nữa.

Về, chữ Khiêm từng in dấu trên vai.

Vị trí quen thuộc, nơi có ấn ký đẹp đẽ, đã bị xóa sạch sẽ.

Hắn miết da thịt bóng loáng mà dẻo dai của người mình yêu, nơi đây, từng tồn tại dấu ấn thuộc riêng về hắn, mà nay đã bị ép buộc tẩy trắng.

Đây là cảm xúc trống rỗng, mịt mờ biết nhường nào.

“Lăng Khiêm.” Lăng Vệ chỉ thấy đau lòng, vươn tay lên, áp vào khuôn mặt tuấn mỹ vô ngần ở phía trên đỉnh đầu.

Lúc nào gì nữa? Nơi nào gì nữa?

Thắc mắc sớm hay muộn rồi cũng sẽ biết, còn ngập ngừng mãi làm chi?

Có thể kéo Lăng Khiêm ra khỏi cơn giày vò, chỉ có anh.

Có thể thỏa mãn khát vọng của Lăng Khiêm, làm cho hắn sung sướng khoái hoạt, cũng chỉ có anh.

Lăng Vệ rốt cuộc thôi giãy giụa, lần đầu tiên anh cảm thấy được, nguyên tắc thế tục chẳng thể đánh bại được điều này, đôi lúc, muốn hoang đàng thì cứ hoang đàng, không muốn ghìm cương nhẫn nhịn thì đừng nhẫn nhịn nữa.

So với việc ngày ngày bị nhốt trong tầng ngầm dưới lòng đất, khoảnh khắc đây thực sự là thiên đường.

Vì sao còn không quý trọng?

Chỉ là…

Biết nói sao cho phải?

Lăng Khiêm, ôm anh đi.

Không, ngượng miệng lắm.

Lăng Khiêm, anh không phản đối.

Không không, đơ quá rồi.

Lăng Vệ thần trí hỗn loạn, quanh quẩn trong tai chỉ có âm thanh thúc giục bám riết không tha của Lăng Khiêm, “Anh, cho em, cho em đi…”

“Ừ, cho em.” Vốn tưởng mở miệng ra nói thật là khó khăn, nào ngờ, chỉ đơn giản nhẹ nhàng như vậy, giọng điệu mang theo cả cưng chiều khó nén.

Lăng Khiêm ngẩn ra, vui mừng khôn xiết, không chút khách khí sà tới.

Lột cởi trang phục viên lái, phơi bày ra tứ chi mềm dẻo khỏe mạnh, bàn tay hắn vươn xuống bao bọc lấy dương vật lõa lồ của Lăng Vệ, cúi đầu thành kính hôn lên đỉnh chóp.

“Haa…”

Nơi mẫn cảm được nâng niu ngậm mút, vòng eo Lăng Vệ không thể thừa nhận kích thích trở nên run run, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Đây là Lăng Khiêm, đang âu yếm nơi ấy của anh.

Đây là, đầu lưỡi ram ráp đầy uyển chuyển của Lăng Khiêm, đang khiêu khích lướt qua từng nếp uốn…

Lăng Vệ thở dốc dồn dập, đại não như bơ tan chảy, thơm nức tràn ngập quanh mũi, ngay cả ngượng ngùng cũng là hương vị ngọt ngào.

Nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng hét lớn đầy uất giận như tuyên truyền giác ngộ — Đủ rồi!

Tiếng gào thét từ bên trong nội tâm, như rung chuyển cả thần trí, phóng ra năng lượng đem trái tim đang chìm ngợp trong cuồng nhiệt phá tan thành thành vô số mảnh nhỏ, Lăng Vệ theo phản xạ ngồi bật dậy, giơ tay giáng cho Lăng Khiêm đang ân cần lấy lòng bên dưới một cái tát!

Sau đó uỵch một tiếng ngã nằm xuống đất, cơ thể trần trụi co quắp trên sàn nhà lạnh lẽo, thống khổ cuộn chặt mình.

Có người, đang ở trong thân thể anh, thê lương gào rống, vùng vẫy.

Là hắn, là người đó.

Vệ Đình!

“Anh!” Lăng Hàm là người thứ nhất cảm thấy không ổn xông lên ôm lấy anh, “Anh, anh làm sao vậy?”

Lăng Khiêm hưởng một cái tát giống như bị đá từ thiên đường xuống địa ngục, sững sờ mất mấy giây, đưa năm ngón tay lên sờ sờ má, cũng lo sợ tiến lại đây, “Anh? Có phải em làm anh đau không?”

“Hắn ở bên chứng kiến.” Lăng Vệ được ôm ghì trong vòng tay Lăng Hàm, hai tay bấu chặt lấy đầu như muốn nổ tung, hổn hển mở miệng.

“Ai ở bên chứng kiến?”

“Vệ Đình…”

Kể từ lúc Vệ Đình cùng anh thành lập liên kết tâm linh đến nay, đây là lần đầu tiên anh em Lăng gia gần gũi da thịt với nhau.

Mối quan hệ dâm loạn của ba anh em, có lẽ trước kia Vệ Đình đã cảm nhận được và phẫn nộ vô cùng, nhưng lại chẳng cách nào bộc phát ra. Giờ đây, trải qua những thủ đoạn không từ của Al Lawson, âm kém dương sai, tình hình rốt cuộc thay đổi.

Vệ Đình bị kích thích nặng nề, khi phát hiện thân thể này sắp sửa làm tình cùng những kẻ ghê tởm, chẳng ngần ngại hao phí hết phần năng lượng còn sót lại, đem cảm giác duy nhất của mình đối với ân ái, cường ngạnh áp đặt lên Lăng Vệ.

Đó cũng là ám ảnh đầu tiên của Vệ Đình đối với nhục dục.

Hai mươi năm trước, bên trong khoa thẩm vấn, bị luân phiên cưỡng bức một cách tàn bạo.

Vệ Đình khi bị bắt giam hẵng còn là cậu thanh niên non nớt trong tình ái, cảm giác duy nhất khi đón nhận giao hợp với những người đàn ông, chỉ có khổ sở.

Lẫn quằn quại đau đớn.

Vệ Đình không hổ là quân nhân nghị lực phi thường, lợi dụng ác cảm cực đoan với âu yếm gối chăn, bộc phát sức mạnh linh hồn tiềm ẩn.

Hắn bất chấp đẩy nhanh linh hồn mong manh của mình đến bờ vực hủy diệt, rốt cuộc cố chấp truyền được nỗi đau vật vã khi xưa phải chịu đựng đến Lăng Vệ, chỉ vì muốn biểu đạt thông điệp rõ ràng và cứng rắn của mình – Không được phép!

Chỉ có Al, chỉ duy nhất một mình Al.

Trừ Al ra, bất luận kẻ nào chạm vào hắn, tuyệt đối, không được phép!

Bình Luận (0)
Comment