Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 191

Thật là, chỉ là cùng huấn luyện viên nói nói mấy câu, vừa quay đầu lại tìm không thấy đám bạn.

Đồ gia khỏa, tốc độ đi cũng thật nhanh..

Ở trong lòng hơi thầm oán đám bạn đã chạy trốn mà không gọi mình. Lăng Vệ chạy quanh sân cỏ thể dục, dựa vào trong trí nhớ, buồn bực đi trên đường nhỏ, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

"Ngại quá, tôi là lần đầu tham gia trận đấu bóng đá ở đây, không cẩn thận lạc mất bạn. Xin hỏi cậu có biết giáo đội Trấn Đế được sắp xếp nghỉ ngơi ở khu nào không?"

"Có nhiều giáo đội ở trận đấu này, muốn tìm khu nghỉ ngơi thì phải hỏi huấn luyện viên mới đúng." Nam sinh bị hỏi mặc giáo phục thể thao, hẳn là giáo đội chủ nhà, cũng chính là học sinh trường quân đội Chinh Thế

Hắn đá cho trận đấu vừa nãy, mặc đồng phục thể thao áo ngắn tay quần đùi, cả người còn hôi hơn Lăng Vệ. Tuy lộ ra chút chán ghét, lại không thể không bảo trì lễ phép trả lời "Xin lỗi, cậu hỏi vấn đề tôi không biết."

"Vậy, xin hỏi phòng tắm công cộng ở đâu?"

Dưới ánh mặt trời lăn qua lăn lại mà ra đầy mồ hôi, nhóm bạn trước khi tách ra còn thảo luận mượn cơ hội này, đi tham quan phòng tắm công cộng xa hoa nổi tiếng trường quân đội Chinh Thế, hưởng thụ mà tắm rửa cho tốt.

Chắc là có thể tìm được bọn họ ở đấy.

"Phòng tắm công cộng? Trường học của tôi không có cái tên thô bỉ đấy. Cái cậu muốn hỏi chắc là phòng tắm thư giãn ?"

"Đại khái là vậy."

"Theo con đường này rồi quẹo phải, đến toà kiến trúc màu lam là được."

"Cảm ơn!"

Dựa theo chỉ dẫn, Lăng Vệ rất nhanh tìm được phòng tắm công cộng, nhưng căn bản tìm không thấy đám bạn đâu, nếu họ khoả thân tắm rửa, thì nơi này đã cười nói nhao nhao ồn ào. Nhưng hiện tại lại giống hậu hoa viên trong hoàng cung giống nhau im ắng.

Đúng vậy, hậu hoa viên hoàng cung.

Bởi vì, nơi này cũng quá hào hoa xa xỉ, đại sảnh bố trí cực kì xa hoa, có đèn treo, sô pha bọc da mềm mại cùng rất nhiều đồ uống thực vật trong suốt, kết hợp với đại sảnh là mười mấy cái gian phòng tắm, bên trong đều chuẩn bị tốt khăn mặt sạch sẽ cùng các đồ dùng tắm rửa.

"Thật là chu đáo." Vì tìm bạn nên đi xung quanh nơi này một vòng, Lăng Vệ không khỏi gật đầu khen ngợi.

Tất cả những thứ xa hoa này, ở trong dinh thự của cha nuôi Lăng Thừa Vân tướng quân tất nhiên là có. Nhưng xa xỉ đem để phục vụ học viên trong trường, cũng chỉ có trường Chinh Thế.

Huấn luyện viên có nói qua, giáo sinh trường Chinh Thế tuy rằng cao ngạo, nhưng đạo đãi khách không thể không thấy sợ, như phòng tắm này.

Vốn định tiếp tục đi tìm đội viên trong nhóm, nhưng làm đội trưởng đội bóng trường Trấn Đế, Lăng Vệ vừa mới ở sân bóng biểu diễn thần uy, đồng phục đều bị mồ hôi nóng tẩm thấp, cả người ẩm ướt thực không thoải mái.

Nhìn thấy thiết bị rất tốt ở phòng tắm, nghĩ tới bị nước lạnh hoa hoa xả trên người đầy sảng khoái. Lăng Vệ không hề nghĩ nhiều, tùy tiện chạy tiến một gian phòng tắm, mở vòi hoa sen tự động, vô cùng vui vẻ gội đầu tắm rửa.

Sau khi tắm sạch, đồng phục thể thao vừa cởi ra dính đầy mồ hôi ẩm thấp, chán ghét không muốn mặc lại.

Lăng Vệ nhớ rõ vừa rồi ở đại sảnh có ghi phòng tắm công cộng hội cung cấp áo tắm miễn phí gì đó.

Tắt đi vòi hoa sen, cầm một cái khăn lông trắng quấn quanh ở trên đó, cước bộ thoải mái mà đi ra phòng tắm.

Mở ra ngăn tủ, cầm lấy áo tắm duy nhất trên tay, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm, phảng phất có người đang trò chuyện.

".. Để người ta nản lòng, tức chết đi được!"

"Được rồi, đừng oán giận. Ai kêu cậu bước chân ra cửa không tốt? Không nghĩ tới lần này Trấn Đế mạnh như vậy."

"Chẳng qua đội trưởng bên đó có chút mạnh. Tiểu tử bên Trấn Đế sinh ra là thói quen chạy loạn dưới mặt trời. Không thèm so đo với đám bình dân đáng thương.. Hả? Cậu là ai?"

Mấy nam sinh đi vào thấy Lăng Vệ đứng ở đại sảnh, lập tức dừng chân.

Lăng Vệ cũng sửng sốt.

Đối phương mặc đồng phục thể thao, chính là đối thủ vừa gặp trên sân, đội bóng đá quân giáo trường Chinh Thế.

Theo lý mà nói, bọn họ phải nhận ra Lăng Vệ đã đá vào lưới nhà họ hai lần. Nhưng, có thể là Lăng Vệ giờ phút này này tóc ướt đẫm, trần trụi xinh đẹp rắn chắc, khăn lớn bao quanh bên eo làm cho bọn họ nhất thời khó có thể đem người trước mắt liên hệ với cầu thủ bên đội kia.

Nhưng là, sau vài giây ngạc nhiên, vẫn có người nhận ra

"Không phải là đội trưởng giáo đội Trấn Đế sao?"

Trên mặt các giáo đội Chinh Thế lập tức lộ ra ẩn ẩn địch ý và khinh thường.

"Là, tôi.."

"Ai cho cậu vào?"

Đội trưởng giáo đội Chinh Thế- Will đứng ở trên bậc thang, trên cao nhìn xuống hỏi, "Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của chúng tôi, cậu vì cái gì lại ở chỗ này? Còn.. cư nhiên tắm rửa ở đây?!"

Lăng Vệ đột nhiên ngẩn ra, ý thức được chính mình có lẽ đã phạm sai lớn, áy náy nói, "Thực xin lỗi, tôi đến nơi này là.."

"Trời ạ! Will, cậu ta còn dùng phòng tắm tư nhân của cậu tắm rửa!" Một nam sinh chỉ vào Lăng Vệ, quái kêu đứng lên, "Này! Này! Không thể nào? Ngay cả khăn tắm của cậu cũng dùng, quấn ở trên eo... "

"Tại địa bàn của người khác muốn làm gì thì làm, thật sự là rất không có quy củ! Chúng tôi sẽ gọi đến huấn luyện viên Trấn Đế kháng nghị nghiêm trọng!"

"Không cần phải gọi huấn luyện viên, chúng ta tự mình giáo huấn cậu ta trước đi!"

Nhóm nam sinh đang phẫn nộ sau trận bóng, bỗng nhiên phát hiện đối thủ trên sân lại ở đây một mình, lập tức nổi lên tà ác tâm tình, một bên chế nhạo, một bên vây đoàn Lăng Vệ lại.

Lăng Vệ đề phòng lui về phía sau.

Sự tình hôm nay là chính mình rất lỗ mãng, nếu quá phận.. Một người đánh mười hai, chỉ sợ phần thắng không lớn.

Kỳ thật nếu là đánh nhau, đánh thua cũng không cái gì. Nhưng ai đánh đầu tiên là vi phạm nghiêm trọng đến trận đấu giữa hai trường, nếu mẹ mà biết thì...

Lăng Vệ âm thầm nhíu mày, cố gắng hoà khí nói, "Tự vào nơi này là tôi không đúng, đồ dùng các cậu gì đó, tôi sẽ cố gắng bồi thường.."

"Đồ của chúng tao, mày bồi được sao?"

"Mặc kệ đắt bao nhiêu, tôi cũng sẽ bồi. Chỉ là tôi trong lúc tắm rửa vô ý dùng đồ tắm và khăn mặt..."

"Này, tên trộm, nhanh đem khăn tắm của Will trả lại đây!"

"Đáng thương cho Will, khăn mặt của cậu phải giặt đi giặt lại rất nhiều lần mới dùng được."

"Không cần giặt, tao sẽ trực tiếp vứt đi, đồ bị người bên Trấn Đế dùng qua đều là rác, mơ đi mà tao sẽ dùng lại. Nhưng mà, nếu có vứt đi, cũng sẽ không tặng cho quân giáo sinh bình dân"

Will ngẩng đầu cao lớn cười lạnh bước một tới gần, " Tên trộm trường Trấn Đế, tao muốn mày để mông trần lăn ra khỏi địa bàn của tao."

Một bàn tay bỗng nhiên theo phía sau hướng lại đây, ngăn lại tay của Will định chụp vào khăn bên hông Lăng Vệ, tiếp, hung hăng giương lên.

Ba!

Bàn tay va chạm vang tiếng kêu, chẳng những đánh tỉnh Will, tựa hồ đem học sinh Chinh Thế còn lại cũng đánh cho tỉnh.

Đầu óc Will choáng váng, trừng mắt kêu, "Mày..."

Còn chưa kịp nói từ thứ hai, bên phải mặt lại ba- trúng thêm cái tát.

"Lăng.. Lăng Khiêm?" Lăng Vệ kinh ngạc nhìn người bỗng nhiên vọt vào.

Trên mặt tuấn mĩ của Lăng Khiêm, giờ lại dữ tợn như ác ma, khí thế kinh hãi.

Hắn còn uy phong lẫm lẫm cho Will trái một bạt tai, phải một bạt tai.

"Kêu anh tao để mông trần? Dám bảo anh tao để mông trần?!" Lăng Khiêm ba ba ba hung hăng đấm khiến Will ngã trên mặt đất, "Mông anh tao mà mày có tư cách xem sao? Mày muốn chết à!"

Đám học sinh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới nhớ tới muốn ngăn cản, vừa động tay đã bị Lăng Khiêm hồi hung ác trừng mắt nhìn, "Chúng mày cũng muốn chết?"

Thanh âm khàn khàn tràn ngập lực uy hiếp.

Mọi người không khỏi bị doạ sợ.

Đương nhiên, thứ làm cho bọn họ vốn kiêu ngạo ở Chinh Thế cũng phải nể sợ, không phải giọng nói đáng sợ hay ánh mắt chết người của Lăng Khiêm, mà chính là dòng máu huyết thống của con trai tướng quân Lăng Thừa Vân - Lăng Vệ.

Trong mắt những người ở đây, huyết thống cao quý thuần kiết cùng quyền lực quyết định thân phận cao hay thấp của con người, Lăng Khiêm tuy rằng thôi học ở quân giáo Chinh Thế, nhưng cha của hắn lại là thượng tướng quân.

Chỉ bằng điểm này, cũng có thể kiêu ngạo tại Chinh Thế, ngoại trừ Lăng Hàm và Lăng Khiêm có tư cách tham gia dự thi mô phỏng đặc thù, cũng chỉ có con trai của Tu La tướng quân- Tu La Bội Đường.

Giờ phút này, Will đã bị đánh thành đầu heo kêu thảm thiết, ai dám lên đối nghịch với con trai tướng quân Lăng Khiêm đang tức giận?

"Dám khi dễ anh tao? Tao đạp chết mày!!"

"Đủ rồi Lăng Khiêm!" Cuối cùng vẫn là Lăng Vệ xông lên ngăn cản em trai đang tức giận.

Cậu không muốn náo loạn gây ra tai nạn chết người.

Chạy lên ôm ngang lấy Lăng Khiêm còn đòi đánh tiếp, Lăng Vệ quay đầu quát khẽ, "Còn không mau chạy đi?"

Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, nâng Will đã không dậy nổi, hoang mang rối loạn chạy trốn.

Tiếng bước chân vang xa rồi biến mất trong im lặng, giờ chỉ có tiếng thở dốc của Lăng Khiêm vang bên tai.

"Lăng Khiêm, tỉnh táo lại."

Lăng Vệ sợ em trai đuổi theo gây sự, chỉ có thể ôm chặt lấy em, ôn hòa nói, "Rất ít khi nhìn em tức giận như vậy."

"Anh khi nào mới hiểu được,..."

Nghĩ đến hậu quả, liền một trận đau sợ.

Anh đọc sách ở quân giáo Trấn Đế, tiếp xúc với học sinh Chinh Thế cũng chỉ có mình với Lăng Hàm. Anh căn bản không biết học sinh Chinh Thế khác rất ác liệt, quân giáo bình dân trong mắt bọn họ, chỉ là con sâu tùy tiện cho bọn họ đùa giỡn.

Nếu tại trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ bọn họ cũng sẽ vì con cái mà che giấu xử lí cho tốt.

"Em không phải đang học bù bên Trấn Đế sao? Sao lại chạy đến đây?"

"Nghe nói anh tham gia trận đấu ở đây, em liền đến đây. Thật là, rời khỏi phạm vi trường Trấn Đế mà lại không báo cho em biết, anh như vậy là không ngoan?"

"Đây là trận đấu giao hữu, còn có bạn bè với huấn luyện viên, có cái gì mà không yên lòng?"

"Những lời này, anh để đến lúc về thấy Lăng Hàm, giải thích cho nó nghe đi. Em thật muốn thấy phản ứng của nó lúc đó."

Lăng Vệ có điểm chột dạ, chậm rãi buông eo Lăng Khiêm ra.

Ba anh em ở cùng ở một ký túc xá quân giáo Trấn Đế, chính mình lại bị hai em trai nghiêm khắc giám thị, nói là vì bảo đảm an toàn cho anh trước cuộc thi đặc thù Trấn Đế, thế mà chính mình cũng đồng ý.

Lần này đến Chinh Thế quân giáo, quả thật không có báo cho Lăng Khiêm với Lăng Hàm, bởi vì Lăng Khiêm đang học bù, Lăng Hàm còn phải tham gia rất nhiều hội nghị quân bộ...

"Đã nói sớm rồi, anh đến nơi nào đều phải thông báo cho bọn em, nếu không bọn em bảo vệ anh làm sao? Cái gì mà huấn luyện viên với đồng đội, vừa rồi bị đám kia vây đánh, đội hữu với huấn luyện viên ở nơi nào? Nếu em đang họ bù bỗng nhiên nhận được tin tức, anh trai bị Chinh Thế quân giáo đánh đến quần áo bị cởi hết, anh có thể tưởng tượng ra tâm tình của em lúc đó không?"

"Thực xin lỗi, là anh sai."

"Đáng giận!" Lăng Khiêm bóp cổ tay, than thở, tốn hơi thừa lời, "Trên người chỉ quấn một cái khăn, còn lộ ra gương mặt nhận tội khả ái."

Cầm lấy một góc khăn, kéo nhẹ xuống.

"Lăng Khiêm, em làm gì?"

"Sao lại hô to gọi nhỏ? Sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân nên lấy thân báo đáp mới phải."

"Anh là anh trai em, không phải là mỹ nhân, đừng lấy cớ bậy bạ..."

"Lấy cớ khác đi, coi như đây là trừng phạt với anh trai tự tiện hành động không báo caoa. Tóm lại anh phải thân đền tội."

"Dừng tay! Ô.."

Bị em trai đặt trên sô pha mềm mại, ngăn trước ngực Lăng Vệ.

Ngay sau đó lại bị đối phương tùy hứng lật lại, thành tư thế mặt đối mặt. Khăn tắm đã bị kéo ra, lộ ra cơ thể trần trụi. Lăng Vệ trừng mắt nhìn quần áo chỉnh tề trên người Lăng Khiêm.

Thấy Lăng Vệ tỏ vẻ bất mãn Lăng, Khiêm lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người không chết người không đền mạng, "Để em nhìn mặt của anh. Thời điểm bị em làm, biểu tình mê chết người."

"Buông tay! Nơi này là Chinh Thế quân giáo, lúc nào cũng sẽ có người đến đây..."

"Vậy càng phải nhanh lên. Không có biện pháp a anh trai, vừa tiến vào liền thấy anh chỉ quấn một cái khăn, cơ ngực mê người, đầu vú nhỏ hồng nhạt, thật muốn làm."

Lăng Vệ bị em trai quen thói xấu, miệng chó không thể khạc ra ngà voi, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, muốn ra vẻ anh trai uy nghiêm quát lớn, nhưng khi mở miệng chỉ có thể phát ra âm thanh đứt quãng.

".. Quá phận.. Ah..! hỗn.. Hỗn đản! đừng sờ như vậy......."

Nam tính phía trước bị cầm lấy, kỹ xảo nhu tình vuốt ve, đầu óc liền lâm vào hỗn độn.

Tiểu sắc lang, thật sự hiểu rõ thân thể cậu.

Dễ dàng bắt lấy điểm chí mạng, rất rõ phương pháp khiến Lăng Vệ kích động đến khó điều khiển.

"Ân.. Hô a.. Dừng.. Dừng tay!"

Nhiệt lưu đều một hướng xuống khố hạ, giống như hồng triều không ngừng bùng nổ.

Không thể ngăn chặn cảm giác hưng phấn toàn thân, xấu hổ mà thoải mái, Lăng Vệ khó khăn rên rỉ, đùi trong bị banh ra như dây cung, lộ ra làn da mềm mại khêu gợi.

"Nơi này của em cứng rắn đến phát đau, không có cơ hội giải toả, anh không thấy em đáng thương sao?"

.. Nói được như thể em đáng thương lâm vậy...

Căn bản chính là một con sói lớn, còn vẫy vẫy cái đuôi đáng thương, giống sói tu luyện ngàn năm thì có.

Nhưng, cũng chán ghét chính mình, rõ ràng biết Lăng Khiêm lại dùng quỷ kế, khuôn mặt tuấn mĩ lộ vẻ cầu xin, thật vô tội đáng thương.

"Em.. em không cần quá phận.."

"Anh, em xin cam đoan với anh sẽ không quá phận. Chỉ cần anh động vài động an ủi em."

Chẳng những phía trước bị vuốt ve, mặt sau cũng bị ngón tay giảo hoạt vuốt ve xung quanh, rồi mới đi sâu vào bên trong.

Cảm giác kỳ dị tê dại đi lên não bộ.

Lăng Vệ không chịu tự co chặt mông, chỗ mẫn cảm càng cảm nhận rõ dị vạt.

"Ừm, ngoan." Lăng Khiêm cười tà mị, nói nhỏ.

"Nhục động của anh bao vây lấy ngón tay của em, tiểu động của anh rất hiếu khách, rất hoan nghênh sáp nhập, còn mát xa chiêu đãi, thật sự là quá tuyệt vời."

"Mới không phải.."

"Hiện tại, tiểu nhục động nhiệt tình hiếu khách, chuẩn bị nghênh đón khách nhân quan trọng đi"

Nháy mắt ngón tay rút ra tựa như một tia hư không, nhưng kế tiếp, một vật thô lớn nóng ẩm trái phải lắc lư bên ngoài tiểu động mà trêu chọc.

Lăng Vệ hít nhẹ một hơi.

"Không.. Không được! Rất trướng!"

"Mỗi lần tiến vào, anh đều kêu không được, nhưng mỗi lần lại ăn rất ngon."

"Lăng Khiêm! A.....ưm...!"

Tính khí to lớn rốt cuộc xâm nhập thẳng vào, tràng đạo bị mở rộng đến cực độ, dùng sức ma sát màng thịt, giống như nghe thấy âm thanh ma trong thịt.

Ánh mắt Lăng Vệ đen nháy mê ly mở thật to, mở ra đôi môi cố gắng thở dốc, Lăng Khiêm coi trời bằng vung hung hăng hôn lên, đầu lưỡi tham lam xâm lược như quân địch.

Kịch liệt hôn, phát ra âm thanh chậc chậc.

Nước bọt theo khóe miệng tràn ra, dọc theo cằm lộ ra chỉ bạc, cực kì dâm mĩ.

"Khó có được cơ hội không có Hàm ở đây, chỉ có anh với em, vô luận như thế nào cũng muốn dùng hết tâm làm anh."

Hơn nữa, dùng hết lực mà làm.

Dị vật ở sâu trong thân thể dùng sức xỏ xuyên qua, đỉnh đến nội tạng đều bị chấn động, đau đớn ở ngoài, cũng không thể phủ nhận thơm ngọt, phảng phất bị người gắt gao dùng sức ôm chặt, đau mà khoái hoạt.

Lăng Vệ cắn răng, hai loại cảm giác mâu thuẫn trong mạch máu như độc dược tràn ngập cả cơ thể.

Hạ xuống lông mi run rẩy kịch liệt, trên mặt ẩn nhẫn vẻ xấu hổ, còn mang vẻ động tình mà đỏ sẫm nửa khuôn mặt, đối với lời Lăng Khiêm nói tựa như xuân dược cực mạnh.

Lăng Khiêm rút ra một chút, đổi góc độ, rồi lại mãnh liệt tiến thẳng vào.

"Ô!" Lăng Vệ nức nở một tiếng.

Cực đại va chạm thiếu chút nữa khiến cậu ngã khỏi sô pha, không cần nghĩ ngợi liền ôm lấy cổ Lăng Khiêm.

"Anh, anh thật nhiệt tình!."

Lăng Khiêm một thân mồ hôi bảo trì trừu động, cảm thụ cánh tay anh trai chủ động ôm lấy chính mình, trong lòng ấm áp, đáy mắt lộ ý cười.

"A.. Chạm nhẹ! Lăng Khiêm, nhẹ một chút.."

"Được rồi, nếu là yêu cầu của anh, em sẽ chậm một chút, nhưng mà độ sâu sẽ không thay đổi a!."

Lăng Khiêm giống hệt mèo nhỏ, thân mật cắn chóp mũi Lăng Vệ " Làm chậm một chút, em sẽ làm anh thật lâu. Để anh từ từ hưởng thụ cảm giác em ở bên trong, thực trướng, đúng không?"

Đúng vậy..

Tốc độ đã chậm lại, vẫn giống sóng thần như cũ, nhưng lại là cành hoa bám tha thiết nham thạch, làm cho người ta cảm giác càng khoái hoạt.

Phập phồng mà đị vào thật sâu, đem động nhục nở rộ cực hạn, chậm rãi khép lại, lại lại lần nữa nở rộ, từng lần từng lần, cứng rắn hữu lực.

Loại này thật đốt người, chậm rãi bóc lột thậm tệ là biện pháp Lăng Hàm thường dùng, Lăng Khiêm động tác rất nhanh như cuồng phong mưa rào.

Lăng Vệ không nghĩ tới, tính tình vội vàng của Lăng Khiêm ở trên người mình, cũng phi thường đòi mạng, đâu vào đấy kiên cố xỏ xuyên qua, toàn thân bị ngọn lửa thiêu đốt, thần kinh đỏ nóng lên, thời điểm bùng nổ lại luôn bị đùa dai dừng lại, buông lỏng căng thẳng đến cực hạn.

"Không.. Không cần.. A.." Lăng Vệ nhăn nhăn mi, cúi đầu mơ hồ hết hơi.

"Anh không cần cao trào sao? Không thành vấn đề, em sẽ thỏa mãn anh, tuy rằng nhẫn nhịn thật sự vất vả, nhưng dù sao em cũng có nhẫn nại quân lực giáo sinh a, như vậy vừa lúc có thể phát huy lực nhẫn lại của em. Ở trong thân thể anh trừu sáp mà rèn luyện, thật sự là quá tuyệt vời."

Thời điểm nói chuyện, tính khí của nam nhân không ngừng xâm nhập vào bên trong, thoải mái khiến nhục động không ngừng co rút.

Lăng Vệ gắt gao cắn răng, đầu ngón tay đâm thật sâu vào bả vai rắn chắc của Lăng Khiêm, bỗng nhiên khàn khàn phát ra âm thanh.

"Lăng Khiêm! Anh....anh chịu không nổi! Lăng Khiêm!"

Chính mình nghe thấy anh trai trơn bóng hưng phấn la lên, sung sướng không gì sánh kịp.

Tựa như xuân dược hiệu quả kích độc, kích thích linh hồn cùng thân thể Lăng Khiêm, toàn thân máu chảy lên não bộ, mỗi dây thần kinh đều phấn khởi đứng lên.

Lăng Khiêm bỗng nhiên ngẩn ra, rồi mới ôm Lăng Vệ điên cuồng trừu động, làm hai người đều điên cuồng, khoái cảm điên đảo lăng loạn, nháy mắt xung quanh mơ hồ.

Hung hăng tiến mạnh vào.

"A!"

Thân thể Lăng Vệ đột nhiên run lên.

Tinh hoa nóng ấm bắn ở bên trong.

Nửa người dưới như lâm vào ma túy thơm ngọt.

Cả người Lăng Khiêm run rẩy, cao trào tuyệt vời, khiến cho mỗi một tế bào đều hạnh phúc đắc chiến, tư vị không gì sánh kịp, dư vị ngọt lành, hắn cố gắng khống chế sung sướng phát run, tay ôm chặt tâm can bảo bối dưới thân.

"Anh cảm giác.. Cảm giác có sướng không?"

Hơi thở thả xuống làn da bóng loáng xinh đẹp, xúc cảm mê người, Nghĩ đến.. Cả đời như vậy thân mật vuốt ve.

"Em thích anh!"

"Chúng ta cả đời cùng một chỗ, anh. Bởi vì, nếu rời khỏi anh.. Nói như vậy, em sẽ chết mất."

"Lăng Khiêm.."

"Anh?"

"Em này ngu ngốc."

Tiểu ngu ngốc, em là em của anh!

Vô luận như thế nào, anh cũng sẽ không để cho em chết.

Bình Luận (0)
Comment