Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 43

Huấn luyện chiến cơ địa ngục chấm dứt.

Ra khỏi khoang điều khiển, đầu gối như nhũn ra, từ thắt lưng trở xuống, nhất là mông, tê liệt đến mất cảm giác.

Lăng Vệ phải vịn vào tường để đi đến phòng tắm.

Một phím cuối cùng, rốt cuộc vẫn là nan kham nức nở bắn tinh.

Chỉ đến khi Lăng Hàm thấy cậu cố gắng bảo trì độ chuẩn xác, không sai một phím nào mới kết thúc bài huấn luyện ngày hôm nay.

Gian nan móc hết tinh dịch trắng đục ở bên trong ra, Lăng Vệ nhanh chóng tắm rửa, dội sạch sẽ mồ hôi tinh mịn, mặc một bộ đồ thường màu trắng rồi đi ra ngoài.

Tắm nước ấm xong, thể lực dường như khôi phục đôi chút.

Đến nhà ăn mới phát hiện Lăng Hàm còn tắm nhanh hơn mình, mới đó đã bận bận rộn rộn trong bếp.

“Lăng Hàm.” Lăng Vệ tựa vào cửa phòng, nhìn bóng lưng em trai.

“Chờ một xíu là có ăn.”

“Chuyện Lăng Khiêm, có tin tức gì không?”

“Không có.” Trả lời không chút chần chừ, nhanh gọn đến khó mà chấp nhận nổi.

Lăng Vệ lo lắng nhíu mày.

Từ sau khi Lăng Khiêm bị mang đi vẫn chưa hề nghe được tin chắc chắn nào từ Quân bộ, thậm chí tướng quân Lăng Thừa Vân cũng chỉ hồi đáp một câu đơn giản đã biết mà thôi.

Lăng phu nhân càng không hay biết gì, sợ mẹ sẽ lên cơn đau tim, chuyện Lăng Khiêm bị Quân bộ bắt Lăng Vệ căn bản không dám nói cho mẹ nghe.

Lăng Hàm đã nói sẽ hỏi thăm sự tình, nhưng trước mắt vẫn chẳng có gì tiến triển.

Lăng Khiêm lúc nào cũng ương ngạnh kiêu ngạo bỗng dưng không ở bên cạnh nữa, Lăng Vệ không rõ vì sao thấy bất an vô cùng.

Có lẽ đã dần quen thuộc gương mặt làm càn đáng giận của hắn, thiếu hắn, bầu không khí thật im ắng, cũng chẳng còn ai mặt dày như da trâu sáng nào cũng đòi hôn chào ngày tốt lành nữa.

“Nữ vương bệ hạ thì sao? Khi nào người mới gặp chúng ta?” Lo lắng an nguy của Lăng Khiêm, Lăng Vệ hỏi tiếp “Em đã dâng thỉnh cầu rồi chứ?”

“Ừm, đã trình đến Bộ ngoại giao hoàng thất rồi. Có điều nữ vương bệ hạ là người đứng đầu hoàng thất, không phải là người mà bất cứ kẻ nào cũng có thể yết kiến, chúng ta cần chờ hồi âm.”

“Nhưng em nói…”

“Anh.” Giọng Lăng Hàm bỗng nhiên trầm xuống, ngắt ngang truy vấn của Lăng Vệ, bình tĩnh vạch ra “Đừng quên tại sao Lăng Khiêm lại bị mang đi. Nếu anh thật sự không cònđủ lý trí để nhận thức vấn đề, không biết phân rõ nặng nhẹ thì chỉ càng gây hậu quả nghiêm trọng hơn thôi.”

Hắn bưng đĩa đồ ăn đã nấu ngon lành ra khỏi bếp.

Đũa cùng chén đều xắp trên bàn.

“Bữa tối đã xong, anh ăn nhanh đi.”

“…”

“Là mấy món ăn mới, giúp anh tăng thể năng. Dạo này tiêu hao thể lực nhiều, anh ráng ăn một xíu.”

“Hình như cứ nhắc tới Lăng Khiêm là em khó chịu.”

“Em không thích nói những chuyện không có tiến triển một cách vô ích.” Ngữ khí bình thản, làm cho người chẳng thể tin nổi.

Từ ngày Lăng Khiêm đi, càng ngày, thái độ của Lăng Hàm càng trở nên hàm hồ.

Nếu như khi Lăng Khiêm vừa bị bắt hắn còn một chút lo lắng, thì hiện giờ những lo lắng đó đã chẳng còn tung tích đâu nữa.

Vì sao?

Dù gì cũng là anh em sinh đôi, có cạnh tranh nhau như thế nào đi chăng nữa thì thời điểm này đáng lẽ phải lo sốt vó lên mới đúng chứ? Lăng Hàm ngược lại biểu hiện lạnh nhạt còn xa hơn cả tưởng tượng, giống như hiện tại hắn chỉ quan tâm đến cuộc thi sắp diễn ra của Lăng Vệ vậy.

Hay là đối với chuyện Lăng Khiêm bị bắt còn có suy tính khác? Tỷ như nhân cơ hội…

Ý niệm xấu xa tựa tia chớp xẹt qua óc, tiềm thức Lăng Vệ mệnh lệnh cho chính mình không được phép suy diễn theo phương hướng kia!

Phải tin tưởng Lăng Hàm!

“Ăn nhanh đi.” Lăng Hàm có vẻ không để ý đến ánh mắt của Lăng Vệ, không việc gì nhìn cậu, chỉa chỉa đồ ăn trước mặt.

Lăng Vệ cầm thìa, cúi đầu xúc một thìa cơm nóng hổi thơm nức.

Lăng Hàm kéo ghế ra, ngồi đối diện cậu.

Hai người cúi đầu, cách bàn giải quyết phần cơm của mình, ăn thật sự im lặng.

Không khí có hơi ngượng ngùng và lạnh lẽo, làm lòng người nặng trĩu.

Ở chung với một người như Lăng Hàm, không phải là chuyện dễ dàng.

Nếu Lăng Khiêm ở đây, có lẽ sẽ dễ chịu hơn đôi chút, ít nhất cũng không muốn nín thở như bây giờ. Lăng Vệ không tự chủ được miên man suy nghĩ.

Nhưng mà ngẫm lại, bản thân mình cũng thật là!

Tại sao lại không thể bình tĩnh kiên định hơn một chút? Tại sao không thể như lời Lăng Hàm nói, chỉ cần chuyên tâm tăng cường tập luyện, chuẩn bị sẵn sàng, dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón thử thách? Muốn cứu Lăng Khiêm ra khỏi tay Quân bộ chính là cần tinh thần kiên định mạnh mẽ này, vậy mà mình chẳng hiểu sao cứ luẩn quẩn nghĩ đến chuyện Lăng Khiêm suốt?

Nếu Lăng Khiêm biết, thể nào cũng xấu xa nói mấy lời hạ lưu cười nhạo mình cho coi.

Anh không muốn xa côn thịt của em, vài ngày không được em ôm ấp hun hít khó chịu lắm chứ gì?

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười dào dạt đắc ý đáng giận của hắn.

Không thể được!

Thật muốn dứt bỏ hết mọi phiền não để chuyên tâm ăn cơm, nhưng đầu óc căn bản chẳng nghe theo cứ rối tinh rối mù cả lên, Lăng Vệ cầm thìa, ngụm có ngụm không đưa cơm vào miệng.

“Anh lo lắm đúng không?”

Thanh âm phía đối diện chợt truyền vào tai, Lăng Vệ ngẩng đầu nhìn Lăng Hàm.

“Bộ dáng anh chẳng yên lòng gì cả.” Lăng Hàm hai mắt sáng ngời quan sát cậu.

“Có sao?”

“Rõ rành rành.”

“Xin lỗi.”

Chẳng biết vì sao lại xin lỗi, chỉ thuận miệng nói như vậy.

Không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này nữa, hơn nữa nói chuyện lại sợ đụng phải kiệng kỵ của Lăng Hàm, Lăng Vệ dưới ánh nhìn của Lăng Hàm càng ngày càng không được tự nhiên chỉ có thể làm bộ như đói lắm mà ăn cắm cúi, gắp đồ ăn còn lại ở trong đĩa bỏ vào miệng.

Trước mắt bỗng có bóng đen phủ xuống.

Lăng Hàm không chào hỏi tiếng nào đã duỗi tay ra khiến Lăng Vệ rụt lui về sau, nhưng rất nhanh liền dừng lại.

Khóe môi dưới truyền tới cảm giác được đầu ngón tay nhẹ lau.

“Cám ơn.”

“Không có gì.” Lăng Hàm chùi hạt cơm vào khăn.

Ánh sáng hắt lên sườn mặt anh tuấn, bao phủ một tầng lên biểu tình chẳng thể nhìn thấu, hơn nữa âm điệu của hắn còn luôn phi thường lạnh nhạt, khiến người khác cảm thấy như có cơn lốc không rõ bắt nguồn từ đâu bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên.

Mình lại không cẩn thận chỗ nào chọc tới hắn nữa rồi?

Quên đi, có lẽ Lăng Hàm là kiểu người trời sinh khiến kẻ khác căng thẳng thần kinh mà.

Lăng Vệ bỗng nhiên rất muốn rời khỏi bàn ăn.

“Anh ăn xong rồi.” Cậu đứng lên, cố ý né tầm mắt của Lăng Hàm, có điều cứ như vậy ăn no rồi rời đi hình như cũng hơi quá đáng, Lăng Vệ chần chừ một lát “Chi bằng hôm nay để anh rửa chén cho.”

“Cũng được.” Bất ngờ thay Lăng Hàm lại không phản đối “Đúng rồi, nhớ lát nữa hoàn thành đề Chiến thuật mô phỏng cho em.”

“Ừ.” Lăng Vệ gật đầu, nhanh tay nhanh chân thu dọn chén đĩa trên bàn.

Ở thời điểm cậu không chú ý, Lăng Hàm đã đứng lên, đặt khăn ăn xuống bàn rồi đi về phòng của mình. Động tác đứng dậy cùng xoay người rất dứt khoát, Lăng Vệ thậm chí không kịp đưa mắt xem xét sắc mặt của hắn một cái.

Nhìn bóng dáng cao ngất của em trai biến mất sau cánh cửa, Lăng Vệ hơi hơi nhíu mi.

Lại làm sao rồi?

Chẳng lẽ chủ động rửa chén, chia sẻ chút việc nhà, cũng làm cho hắn cảm thấy bất mãn ư?

Thật là không sao hiểu nổi.

Tính tình của Lăng Hàm, không nghi ngờ gì nhất định là thứ khó hiểu nhất thế gian.

………

Đóng cửa phòng, Lăng Hàm siết chặt nắm tay.

Rất muốn đấm mạnh vào cửa một đấm phát tiết lửa giận sôi trào, nhưng khi nắm tay đã giơ đến ngang vai, lý trí đã kịp thời kiểm soát được cục diện, buộc hắn phải hạ tay xuống.

Hắn không phải Lăng Khiêm.

Hắn không có kiểu, một khi áp lực quá độ có thể thoải mái trút hết nỗi lòng như một đứa nhỏ ra cho khuây khỏa.

Lạ kỳ thay, trong ba anh em, hắn rõ ràng mới là người nhỏ tuổi nhất, hắn đáng lẽ phải là người có tư cách bốc đồng như một đứa trẻ mới phải.

Nhưng cái gọi là tư cách ấy, đã bị chính hắn buông bỏ từ thật lâu trước kia.

Lăng Hàm nặng nề buông tiếng thở dài, kéo ghế xoay bằng da, ngồi xuống bàn đối diện máy thông tín từ xa.

Có lẽ mình nhạy cảm quá.

Hắn theo thói quen bắt đầu xem xét lại.

Lấy tính cách thiện lương của anh hai, đương nhiên sẽ rất mực lo lắng đến chuyện Lăng Khiêm bị mang đi.

Thời gian Lăng Khiêm ở chung với anh nhiều hơn, lại là người đàn ông đầu tiên của anh hai, hơn nữa còn bày ra đủ thứ mánh nịnh nọt âm thầm lấy lòng, cùng chung sống, anh thiên vị Lăng Khiêm hơn cũng là lẽ đương nhiên.

Lăng Hàm cố gắng tự an ủi bản thân, biện giải thay anh hai rõ ràng bất công.

Nhưng dẫu cho có thông cảm thế nào đi chăng nữa, cảm giác chua xót vẫn cứ ngoan cố đeo bám không rời, chẳng khác nào dấm chua hòa với bột mì khó ưa vô cùng.

Xin lỗi, cảm ơn… Sắc mặt thì lo lắng cho Lăng Khiêm đến thế, vậy mà ở bàn cơm dùng những từ ngữ xa lạ khách khí lễ phép này nói chuyện với mình.

Còn cả ánh mắt bất an mang theo hoài nghi cùng phỏng đoán kia nữa, thật sự rất buồn cười!

“Tít —”

Hắn bỗng nhiên hung hăng tắt máy thông tín đã khởi động đâu ra đó, ngồi yên trong phòng buồn giận.

Thân là sĩ quan cấp cao không nên cảm xúc hóa, Lăng Hàm biết mình đang phạm phải sai lầm cơ bản ngu ngốc nhất đó là không điều khiển được tâm trạng cá nhân.

Tường cùng cửa cách âm hiệu quả ưu việt giống như ngăn cách hoàn toàn không gian trong này với thế giới bên ngoài, trong căn phòng im ắng có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở vì tức giận mà trở nên ồ ồ của hắn.

Bất quá, tuy rằng không nghe được thanh âm ở bên ngoài, nhưng trong đầu vẫn có thể tưởng tượng được bóng dáng anh tự nhiên thoải mái đứng trong bếp rửa chén.

Thân hình tuấn lãng, động tác khéo léo, thậm chí đến hành động bỏ chén vào máy rửa ion cũng thật cẩn thận tỉ mỉ, thật khiến người chỉ muốn ôm chặt không rời.

Nhưng, trong lòng anh chỉ có duy nhất Lăng Khiêm…

Dừng mau!

Lăng Hàm bừng tỉnh lệnh cho chính mình ngưng ngay suy nghĩ tiêu cực này lại!

Nhất định là do gần đây mệt mỏi quá.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má.

Thần kinh căng thẳng vừa được thả lỏng, cơn buồn ngủ ngay lập tức như thủy triều ập tới, luồn lỏi khắp cơ thể cám dỗ hắn ngã vào chiếc giường lớn mềm mại kề đó.

Hừ, khoa thẩm vấn quả nhiên oanh tạc không ngớt.

Cảm giác này xuất hiện, tính đến giờ đã hơn bốn mươi tám tiếng, xem ra mấy người ở tinh cầu kia không hề ngơi tay gián đoạn thẩm vấn Lăng Khiêm.

Người càng lúc càng rã rời, huyệt thái dương căng ra giật giật liên hồi, thân thể giống như chìm trong bể axít mệt mỏi khó chịu vô cùng.

Mình thân là em trai sinh đôi đã cảm thấy thế, e là Lăng Khiêm bên kia – người trực tiếp chịu thẩm vấn càng không xong.

Nói đi nói lại, tuy rằng cảm thấy bã bời chết được, nhưng Lăng Hàm không hy vọng cảm giác này sẽ trôi qua nhanh.

Dù sao, nếu khoa thẩm vấn ra sức tra hỏi nhưng không cách nào moi được lời khai thì sẽ không tiến hành tra tấn.

Quân bộ có lẽ sẽ nể mặt mũi ba mà sử dụng hình phạt không để lại di chứng quá nặng, nhưng chắc chắn tuyệt đối sẽ không dễ chịu xíu nào.

Lăng Hàm liếc nhìn giường lớn tràn ngập lực hấp dẫn, tự nhủ chính mình phải kiên định lên, lắc đầu một cái, tỉnh táo đứng dậy, xoay ghế về phía bàn.

Mệt cỡ nào cũng không thể ngủ, ngày mai còn có hội nghị vô cùng quan trọng phải tham gia.

Dốc sức bình sinh mới vào được Ủy ban Quân bộ cấp cao, tuyệt không thể lơ là ở thời điểm này, phải chuẩn bị thật kỹ càng đề tài thảo luận cực kỳ quan trọng ngày mai mới được.

Hắn mở máy thông tín từ xa, sau khi xác nhận dấu vân tay xong, giao diện điều hành với các thông tin cơ sở dữ liệu mô phỏng cần thiết hiện lên.

Máy in ngay lập tức hoạt động, sắc nét êm như ru in tư liệu.

Lăng Hàm đặt xấp tài liệu khoảng chừng hơn năm mươi trang trước mặt, tập trung tinh thần ở mức lớn nhất, dùng bút điện tử cẩn thận gạch gạch viết viết.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Lăng Vệ bước vào vài bước thì dừng.

Lăng Hàm quay đầu lại.

“Đề bài Chiến thuật mô phỏng anh đã làm xong.”

“Đưa em xem.”

Lăng Vệ đưa máy mô phỏng tốc quang điện cho Lăng Hàm.

Máy mô phỏng tốc quang điện là một dụng cụ học tập thông thường, học viên có thể mua ở những cửa hàng trí tuệ, này là một chiếc máy thông minh nhỏ gọn, cho phép người sử dụng có thể lập danh sách môn học bắt chước theo đề bài của các giáo viên, rất tiện lợi cho việc ôn tập trước cuộc thi.

Nhưng máy Lăng Vệ xài ngoài tính năng ưu việt còn được cài rất nhiều đề đặc biệt lấy từ kho đề, đây là Lăng Khiêm chẳng biết làm cách nào tìm giúp cậu.

Lăng Hàm nhận bài, sau khi nhập mật khẩu tối cao cấp, đáp án cùng kết quả bài vừa rồi đều hiện ra hết.

“Anh sai câu một rồi.”

“Thật à?” Lăng Vệ không tin cho lắm.

Cậu gần như đã thuộc làu làu quyển sách này, Chiến thuật mô phỏng là một trong những môn cậu tự tin nhất, hơn nữa khi làm xong đã cẩn thận kiểm tra lại hai lần.

Nghĩ là sẽ ổn hết cả.

Lăng Hàm tách câu một kia ra, nhập vài lệnh vào máy tính để bàn rồi đặt máy tốc quang điện lên trên.

Hình ảnh không gian ba chiều lập tức hiện ra, hình thành một đồ án biến hóa cực kỳ chân thực, khiến người cảm giác như đang đứng trong khoang điều khiển, trước mặt là giao diện với hình vẽ hình học không gian tinh không chuyển động.

“Anh nhìn xem đây là ba độ sao?” Lăng Hàm chỉ vào hình vẽ một khoảng không không thể nào là ba độ hỏi.

“Đối với thiên thạch có trạng thái kết cấu vật chất hình sóng mà nói, ba độ không phải hơi nhỏ sao?” Lăng Hàm lại hỏi thêm một câu.

Bởi ngữ điệu vốn lãnh liệt, cho dù không có ý quở trách, nhưng cũng khiến Lăng Vệ có cảm giác bị răn dạy lạnh như băng.

Lăng Vệ nhìn phân tích sắc tố, sắc mặt có điểm khó coi.

Sao có thể xem nhẹ điểm này?

Sơ suất cực kỳ.

“Đáp án…”

“Đáp án phải là, nếu gặp vật chất hình sóng hệ lam quang, chiến cơ cần điều chỉnh một góc bằng một phần tư đường thẳng cánh.”

Quả nhiên, câu trả lời của hắn hoàn toàn đúng.

“Nhưng, gặp vật chất hình sóng hệ lam quang chiến cơ phải điều chỉnh như thế nào sách giáo khoa không đề cập đến…”

“Anh nghĩ mình là học sinh tiểu học sao?” Lăng Hàm như quát mắng mà gầm nhẹ một câu, dùng ánh mắt tràn ngập lực áp bách đáng sợ dõi theo cậu “Anh là quân nhân sắp ra chiến trường, nói một câu như thế thật sự không chấp nhận nổi. Chẳng lẽ bởi trong sách giáo khoa không có nên khi phi hành không chú ý đến sao? Vũ trụ này sẽ không vì anh anh không biết hoặc chưa được cung cấp kiến thức mà thay đổi những vật chất đang tồn tại đâu!”

Lăng Vệ luôn giữ khoảng cách hết mức với ánh mắt sắc bén của hắn, sau khi đối diện một lúc, cậu thu hồi đường nhìn, lộ ra biểu tình khiêm tốn thụ giáo cùng hổ thẹn.

“Đúng vậy, em nói không sai, là do anh ôn tập không toàn diện, chỉ nghĩ xem nội dung trong sách là ổn rồi, anh xin lỗi…”

“Câm miệng! Không được nói xin lỗi em một lần nào nữa!” Lăng Hàm chợt bộc phát, đột ngột cắt đứt câu xin lỗi của cậu.

Lời vừa buột khỏi miệng, hắn liền kinh giác, tường tỏ chính mình đang phát tiết cảm xúc cá nhân không nên phát tiết.

Mấy ngày nay lúc nào cũng hội nghị, văn kiện, huấn luyện, phản ứng tương thông mệt mỏi với người anh sinh đôi, tất cả làm tiêu hao sạch sẽ sinh lực của hắn, làm cho hắn rơi vào tình trạng kiệt sức, mẫn cảm, cáu bẳn, lý trí như tan rã hết cả.

Nhưng tuyệt không thể vì bản thân không điều khiển được mình mà mặc ý ảnh hưởng đến anh hai đang trong giai đoạn mấu chốt này được!

Khoảnh khắc không khống chế được, làm cho Lăng Hàm dấy lên cảm giác xấu hổ chưa từng có.

Nhất thời, bầu không khí trở nên yên lặng ngượng ngùng.

“Hôm nay anh sẽ lấy thêm đề mới, tiếp tục ôn tập môn Chiến thuật mô phỏng, làm đến khi nào đúng hết mới nghỉ, có được không?” Lăng Vệ nghi hoặc đánh giá hắn, sau đó, đưa ra phương án.

Lăng Hàm suy tư một chút rồi gật đầu “Cứ như vậy đi.”

Đổi lại là bình thường, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho sai phạm của anh, tuyệt đối sẽ giáo huấn đến khắc cốt ghi tâm mới thôi. Đây không phải vì hắn bất lương, mà dù sao hắn cũng mang vai trò là một huấn luyện viên, phải dạy bảo anh thật tốt, khiến cho anh mỗi một lần sai phạm đều ghi nhớ kỹ, tuyệt không được phép tái phạm.

Cuộc thi đã gần sát tới nơi, bọn họ không được lãng phí một giây một phút nào.

Lúc này không hung tợn bức bách anh thêm một chút, rất có khả năng khi ở trường thi, thậm chí là trước khi cuộc thi diễn ra, sẽ bị đối thủ hại chết.

Nghĩ đến viễn cảnh làm trái tim như muốn đóng băng này, Lăng Hàm mới có thể cứng rắn mà nghiêm khắc huấn luyện anh hai.

Thế nhưng đêm nay, Lăng Hàm căn bản không có tâm tư trừng phạt.

Hắn càng lo lắng hơn cho tình trạng không xong của chính mình, lo trong lúc trừng phạt sẽ không kiểm soát được cảm xúc mà xúc phạm tới Lăng Vệ.

Không thể cho phép phát sinh loại sự tình này!

Đối với phản ứng của Lăng Hàm đêm nay Lăng Vệ cũng thấy kỳ quái, đứa em này sao hôm nay lại dễ thương lượng vậy? Vừa mới đó còn lo sẽ bị làm khó dễ.

“Anh sang phòng bên làm bài.” Lăng Vệ cầm máy tốc quang điện ở trên bàn, định rời đi.

“Chờ đã.”

Bỗng nhiên bị gọi lại, tim Lăng Vệ không khỏi thót một cái.

Sẽ không phải… lại bị buộc hàm chứa dâm tà gì đó trong cơ thể đó chứ…

“Còn có… chuyện gì sao?” Chần chừ quay lại.

Lăng Hàm rất không có tư vị quét mắt nhìn cậu.

Luôn bị trở thành người xấu, cảm giác thật cay đắng làm sao.

“Sao anh cứ e dè em như vậy? Có lẽ trong lòng anh, em giống một ác ma lắm nhỉ?!” Lại là một câu không hay đột ngột thốt khỏi miệng “Nếu anh được lựa chọn, hẳn là anh sẽ chọn dùng máy tính của em để đăng nhập đúng không? Như vậy người bị bắt đi không phải Lăng Khiêm mà sẽ là em!”

Hoàn toàn là phát tiết cảm xúc, nhuốm mùi xót xa vô bờ.

Lăng Vệ ngây người một lúc mới phản ứng lại, này thật sự không giống Lăng Hàm thường ngày một chút nào hết.

Cường ngạnh, điềm tĩnh, lạnh băng như kim loại, mới đúng là Lăng Hàm.

“Không, anh không mong bất cứ ai trong hai đứa bị mang đi cả.”

“Nói dối! Mỗi một biểu tình của anh, mỗi một ánh mắt anh nhìn em đều đầy hoài nghi…” Phát hiện giọng điệu của mình càng ngày càng bén nhọn, Lăng Hàm đột nhiên dừng lại, quay mặt sang một bên, hít sâu một hơi.

Hắn thật sự không khống chế được.

Đầu óc thần kinh giống như bị dây thép siết chặt lại rít ong ong đến chói lai, cứ thế cắt cứ, xé rách lý trí.

Xem ra, khoa thẩm vấn chẳng những liên tiếp dội bom Lăng Khiêm, mà còn tiêm thuốc thần kinh cho hắn nữa.

Rồi gián tiếp ảnh hưởng tới mình.

“Lăng Hàm…”

“Ra ngoài.” Lăng Hàm quyết đoán đánh phủ đầu “Ra ngoài ngay lập tức cho em!”

Hắn không chút khách khí xoay người, đưa lưng về phía Lăng Vệ.

Lăng Vệ do dự vài giây, rốt cuộc vẫn ly khai.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lăng Hàm lập tức đi đến bàn làm việc, ấn phím liên lạc khẩn cấp, trầm giọng hạ lệnh “Quân y quan đó sao? Ta là Lăng Hàm. Ta cần thuốc kích thích thần kinh dược lực mạnh cùng hướng dẫn sử dụng, lập tức mang lại đây cho ta! Phải, ngay lập tức!

Bình Luận (0)
Comment