Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 97

Edit: Tiểu Ly

———

Một cỗ xe bay hình cánh bướm phóng với tốc độ kinh hoàng từ trên không trung lao xuống dưới phát ra tiếng phanh gấp chói tai, cấp bách đậu ngay trước cửa lớn bệnh viện Saint Marsden nơi không cho phép bất cứ phương tiện ngoại lai nào dừng đỗ.

Chẳng màng đến ánh mắt dòm ngó của bao kẻ, ba bóng dáng cường tráng cao ngất nhanh chóng xuống xe, vội vã xông vào bệnh viện, chạy thẳng đến phòng điều trị cao cấp nằm trên tầng thứ bốn mươi lăm.

Tiếng giày da quân dụng sốt sắng nện cồm cộp trên hành lang yên tĩnh.

“Mẹ!”

“Lăng Khiêm?” Lăng phu nhân nằm trên giường bệnh ngoảnh đầu qua.

Lăng Khiêm là người đầu tiên lao vô phòng, phía sau hắn, Lăng Vệ và Lăng Hàm với vẻ mặt đầy âu lo cũng khẩn trương bước vào.

Ba người mặc quân phục khí chất sáng ngời, từ trên cao cúi xuống cơ hồ bao phủ cả đầu giường.

“Mẹ, mẹ thấy đỡ mệt hơn chưa?”

“Sao mấy con lại tới đây?”

“Ba giờ trước tụi con nhận được tin báo từ bác sĩ Maffei nói mẹ bị ngất, là thật sao mẹ?” Lăng Vệ đáp, lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lăng phu nhân.

Nghe cậu con cả hỏi thế, Lăng phu nhân khẽ nở nụ cười ôn nhu quen thuộc.

“Bác sĩ Meffei mặt nào cũng tốt, trừ điểm cứ hay phóng đại sự việc. Mẹ chỉ hơi mệt trong người, lại dùng từ ngất dọa người như vậy. Mẹ đã dặn ông ấy đừng nói với mấy con, vậy mà không chịu thực hiện lời mẹ nói chi hết.”

“Vậy mẹ thấy mệt như thế nào?”

“Ngực thấy bị ép khó thở thôi.” Không rõ tại sao, câu trả lời nhẹ nhàng qua loa của Lăng phu nhân, ngược lại càng khiến ba đứa con cảm thấy bất an.

Lăng Khiêm quay đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lăng Hàm một cái.

Động tác này của hai đứa em bị Lăng Vệ bắt gặp, anh ngờ ngợ đoán ra được điều gì đó, lòng chợt se sắt lại.

Lăng phu nhân thì hoàn toàn đối lập, nhích vai tựa vào gối mềm mại, ngẩng đầu điềm nhiên không có việc gì trò chuyện với bọn họ “Rõ là hấp tấp mà. Mẹ vừa đặt lưng nằm xuống đây là mấy đứa cũng ngay lập tức kéo tới. Chà, vậy tính ra từ Thường Thắng Tinh tới đây chỉ mất ba tiếng thôi sao? Phương tiện đi lại bây giờ phát triển quá nhỉ.”

“Biết mẹ bệnh, con trai ngoan đã dùng tốc độ nhanh nhất vũ trụ phóng vù vù lại đây đó.” Lăng Khiêm bắt đầu phát huy cái miệng dẻo quẹo của hắn.

Thật ra là bởi vì hạm trưởng Lăng Vệ trước khi thực hiện chuyến hành trình xa xôi một lần nữa phải đến tinh cầu quân sự tiếp nhận một khóa huấn luyện ngắn hạn, cặp sinh đôi đương nhiên không muốn ở lại, chẳng thèm tốn hơi thừa lời nhảy luôn vào xe Lăng Vệ được cấp mới đúng kìa!

Nên khi nhận được thông báo từ bác sĩ Maffei, cả ba vừa vặn ở cách tinh cầu nơi bệnh viện Saint Marsden tọa lạc không xa.

Lăng Khiêm lập tức điều chỉnh lộ tuyến, trong vòng ba giờ đã tới nơi.

“Ha ha, nhìn mấy đứa con xem, chạy vã cả mồ hôi rồi, mau ngồi xuống nghỉ đi.”

“Tại mẹ dọa tụi con đó.”

“Người dọa mấy đứa là bác sĩ Maffei chứ phải mẹ đâu nào. Nhưng mà nhờ đó có thể gặp được ba cục cưng của mẹ, cũng khiến lòng thấy vui vẻ lắm. Nói vậy, mẹ còn phải cảm ơn ông ấy.”

Quả thật, từ khi hoàn thành nhiệm vụ trở lại Quân bộ, tham gia hết đại hội ngợi khen, yến hội hoàng cung đến đặc huấn lâm thời, thế nhưng cả ba chưa ai tranh thủ được cơ hội về nhà sum vầy với Lăng phu nhân.

Cũng không ngờ, lại đoàn tụ trong bệnh viện thế này.

Nghĩ đến cảnh chồng gần như dành toàn bộ thời gian ở trong trụ sở Quân bộ, ba đứa con cũng là quân nhân phải chấp hành nhiệm vụ ở xa, chỉ còn Lăng phu nhân ốm yếu một mình ở nhà, lòng Lăng Vệ bỗng thấy xót xa vô bờ bến.

Sau một hồi thoải mái tán gẫu, thừa dịp y tá kiểm tra tình hình của Lăng phu nhân, ba người lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, tìm đến phòng làm việc của bác sĩ Maffei.

Nhiều năm trôi qua như vậy, ông vẫn là bác sĩ gia đình của nhà họ Lăng.

Hiển nhiên, sức khỏe người trong gia tộc họ Lăng luôn rất tốt, nhất là ba đứa trẻ luôn được cẩn thận chăm sóc, chỉ trừ Lăng phu nhân thể chất vô cùng yếu ớt.

“Bác sĩ Maffei, tình hình sức khỏe của mẹ rốt cuộc là thế nào?”

“Có nghiêm trọng lắm không?”

“Chúng tôi muốn nghe lời nói thật lòng.”

Bác sĩ Maffei ngẩng đầu nâng mái tóc hoa râm lên, trầm mặc vài giây.

“Theo tình trạng hiện tại của Lăng phu nhân, tôi e rằng…” Bác sĩ Maffei đưa ý kiến chuyên môn “Phải mau chóng tiến hành cấy ghép mới bảo đảm an toàn được cho bà ấy.”

“Cấy ghép ư?” Lăng Vệ kinh ngạc chau mày “Nhưng ba năm trước mẹ mới thực hiện ghép tim không đúng sao? Hơn nữa lần giải phẫu đó cũng rất thành công.”

Ba năm trước, khi anh còn đang theo học tại trường quân đội, nhận được tin mẹ phải mổ mà lòng dạ rối bời, song không được phê chuẩn, quân giáo sinh không được tự ý rời khỏi trường học.

Mẹ cũng không cho phép anh vì bà mà bỏ bê việc học.

Tâm trạng một bên bất đắc dĩ học một bên thấp thỏm lo âu chờ đợi kết quả phẫu thuật, Lăng Vệ cả đời không bao giờ quên.

May mắn thay, sau đó nhanh chóng nhận được tin mẹ phẫu thuật vô cùng thuận lợi.

“Lần thay tim đó tuy thành công, nhưng Lăng phu nhân vốn bị bệnh di truyền bẩm sinh, việc các cơ quan khác bị ảnh hưởng trở nên suy yếu là điều không thể tránh khỏi.”

“Nói thế, nghĩa là phải tiến hành cấy ghép một lần nữa?”

“Đúng vậy, hơn nữa Lăng phu nhân còn bị suy thận, nên cần thay tim và thận cùng lúc. Với những trang thiết bị ở bệnh viện Saint Marsden, đồng thời thực hiện phẫu thuật trên hai cơ quan là việc hoàn toàn có thể.”

“Vậy còn chờ gì nữa?!” Mẹ thể chất không tốt đổ bệnh, dường như khiến Lăng Khiêm nôn nóng hơn bình thường “Ông hãy mau sắp xếp phẫu thuật đi!”

Bác sĩ Maffei gượng gạo cười khó xử.

Lăng Vệ tuy rằng cũng hết mực lo lắng, song so ra vẫn biết phép tắc trước sau, thông cảm nói “Chuyện này liên quan đến tính mạng của mẹ, cần phải được ba đồng ý, bác sĩ mới có thể bắt đầu tiến hành phải không? Cháu nghĩ bác sĩ cũng đã báo cho ba biết, nhưng vì chúng cháu ở gần hơn, nên mới tới đây trước ba.”

“Bác sĩ Maffei, không phải ông còn có vấn đề khác cần thảo luận với ba chứ?”Lăng Hàm nhạy bén quan sát, phát hiện dưới nụ cười khó xử kia còn có ẩn tình khác, lạnh lùng mở miệng “Nếu quả thực là vậy, hy vọng ông không giấu chúng tôi!”

Những lời này, khiến Lăng Vệ và Lăng Khiêm nhất thời chú ý.

Quả nhiên, dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, khuôn mặt bác sĩ bỗng chốc trở nên bối rối vì bị nhìn thấu.

“Nếu… Được rồi, dẫu gì các cậu cũng là con trai của Lăng phu nhân, có quyền được biết nội tình.” Bác sĩ Maffei đưa mắt nhìn ba người một lượt, mặt đanh lại, nghiêm túc thận trọng trình bày “Giải phẫu lúc này, là vô cùng mạo hiểm.”

Ba anh em biến sắc.

“Sao lại như vậy? Kỹ thuật cấy ghép bây giờ đã phát triển một cách vượt trội!”

“Kỹ thuật và thiết bị giải phẫu không phải là vấn đề. Điều khiến tôi lo lắng, đó là mức độ thành công của việc cấy ghép.”

Nghe đến đó, ba quân nhân trẻ tuổi ngồi trước bàn làm việc đối diện với bác sĩ , sắc mặt đồng thời trở nên ngưng trọng.

Lăng Vệ đơn thuần vì lo lắng cho mẹ.

Nhưng Lăng Khiêm và Lăng Hàm thì không chỉ dừng lại đó.

Tim bọn họ trở nên đập nhanh hơn, vì bọn họ biết, điều bác sĩ sẽ nói kế tiếp là gì.

“Trong lần phẫu thuật ba năm trước, đã dùng tới trái tim nhân bản của Lăng phu nhân.”

Nghe thấy hai từ “nhân bản” này, Lăng Khiêm và Lăng Hàm bỗng thấy đau đớn như bị cào vào vết sẹo, nhưng ngặt thay, nỗi đau đớn đó tuyệt đối không được phép để lộ trước mặt anh.

Chỉ có thể ẩn nhẫn che giấu một mình.

“Lần đó đã sử dụng trái tim của nhân bản?” Lăng Vệ kinh ngạc.

Không ai đề cập qua điểm này với anh.

Anh vẫn cứ đinh ninh cho rằng, mẹ cũng như những người bệnh khác, sử dụng trái tim của người chết để thay thế.

Trước đây khi còn ở trường quân đội, Diệp Tử Hào đã từng một lần hỏi anh rằng có phải gia tộc Tướng quân đều nuôi dưỡng nhân bản của chính mình, phòng trường hợp bệnh tình nguy kịch hay khi bị trọng thương đều có cơ quan dự trữ để thực hiện việc thay thế hay không. Việc này Lăng Vệ chưa từng nghe ba hoặc mẹ nhắc tới, nên lúc ấy chỉ cười trừ cho qua.

Bây giờ nhớ lại, cảm thấy cũng khá hợp lý.

Báo đài truyền thông không ngừng ca tụng, rằng kỹ thuật phục chế người ngày càng tiến triển.

Khi thực hiện tách ghép, việc sử dụng các cơ quan với DNA giống nhau đương nhiên sẽ nâng tầm đảm bảo an toàn lên rất nhiều.

Nếu thật sự có phương pháp thay thế bộ phận để duy trì sinh mệnh, Lăng gia là một trong tam đại gia tộc Thượng đẳng tướng quân không nghi ngờ gì chắc chắc sẽ là người được hưởng thụ trị liệu đặc biệt này đầu tiên.

Tuy rằng làm như thế rất tội nghiệp cho những nhân bản bị tước đi cơ quan bộ phận, hay nói là tàn nhẫn cũng chẳng sai, nhưng khi nghĩ đến mẹ nằm trên giường bệnh, Lăng Vệ cũng buộc lòng phải chấp nhận.

Hiện tại, điều khiến anh lo nghĩ duy nhất, đó chính là sức khỏe của người mẹ dịu dàng xinh đẹp nhất trên đời.

“Ý ông là lúc này chưa thể tìm quả tim trên một nhân bản phù hợp để tiến hành phẫu thuật đúng không? Vì trái tim của nhân bản kia đã được sử dụng trong lần phẫu thuật trước, phải vậy chăng?” Lăng Vệ tràn đầy lo âu hỏi.

Về nhân bản, anh chỉ lờ mờ biết đôi chút thông qua các bài báo, chứ không hề nắm rõ hay hoàn toàn hiểu hết.

Bác sĩ Maffei hắng giọng “Xem ra cậu cho rằng không có trái tim nhân bản vẫn sống sót được. Không phải thế đâu. Mặc dù chúng là sản phẩm phụ thuộc, nhưng cấu tạo cơ thể cũng giống hệt như người bình thường. Thế nên nhân bản đầu tiên của Lăng phu nhân, ba năm trước đây khi bị tách lấy tim cũng đã chết.”

“Vậy…”

“Xin chớ hoảng hốt. Xét theo thể trạng Lăng phu nhân, lúc đó chúng tôi đã quyết định nuôi cấy thêm một nhân bản nữa của bà để có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào. Chúng tôi sử dụng chất kích thích tăng trưởng cho nhân bản mới này, qua ba năm, ngoại hình đã xấp xỉ lớn chừng mười sáu tuổi.”

“Vậy còn vấn đề gì nữa?”

“Vấn đề ở chỗ, nhân bản dùng thuốc kích thích để tăng trưởng, sẽ dẫn tới sự khác biệt ở ngoại hình và nội tạng. Tôi lo tim và thận của nhân bản ấy chưa đủ khỏe mạnh cứng cáp để tách ra phục vụ việc ghép mổ.”

“Không có cách nào kiểm nghiệm độ thích hợp sao?”

“Có, nhưng quá trình ấy cũng tồn tại nguy cơ khí quan bị hư tổn…”

“Khụ khụ!” Tựa hồ không thể chịu đựng thêm việc Lăng Vệ và bác sĩ ngồi trao đổi về nhân bản như vậy nữa, Lăng Khiêm đột nhiên lớn tiếng ho khan, ngắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ “Việc này bất luận là ai trong số chúng ta cũng không thể làm chủ. Bác sĩ Maffei, tốt nhất là nên chờ ba tôi đến rồi hẵng bàn tiếp!”

“Tin rằng ba sẽ đưa ra quyết định tốt nhất cho mẹ.” Lăng Hàm lạnh lùng nói.

Nhắc đến Lăng tướng quân, dù rằng Lăng Vệ còn rất muốn tiếp tục truy vấn bác sĩ, cũng đành bất đắc dĩ ngưng lại.

Suy cho cùng Lăng Khiêm và Lăng Hàm nói cũng phải. Đại sự thế này, chỉ có thể đợi người đứng đầu gia tộc quyết định, huống chi anh bất quá chỉ là một người con nuôi chịu ơn Lăng gia nuôi dưỡng.

Dẫu có lo lắng cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể xen vào cho được.

“Chúng ta đừng quấy rầy bác sĩ nữa, ra ngoài thôi.”

Trước đi rời đi, Lăng Vệ bỗng nhiên lại muốn hỏi một chuyện khác.

“Bác sĩ, có thể cho cháu gặp nhân bản kia được không?”

Chẳng đợi bác sĩ Maffei trả lời, Lăng Khiêm đã nhanh như chớp xoay người túm lấy anh “Anh hỏi làm cái gì? Nhân bản thì có gì hay ho mà gặp?!”

“Cũng không có gì. Nhưng đó là nhân bản của mẹ, chắc là giống mẹ y như đúc. Hơn nữa lại mang bộ mẹ lúc mười sáu tuổi.” Lăng Vệ tò mò.

Loại tò mò này, chỉ là lòng hiếu kỳ của một đứa bé muốn biết về mẹ hệt như một bản năng mà thôi.

“Mẹ đang ở phòng bệnh, cùng với cái thứ được nuôi cấy trong lồng kiếng kia căn bản không phải là một!”

Lăng Vệ suy nghĩ một chút, gật gật đầu “Em nói có lý.”

Lăng Khiêm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Có điều.” Lăng Vệ nói “Không cần kích động như vậy chứ.”

“Là do anh kỳ cục quá chứ bộ!” Lăng Khiêm hậm hừ phản bác.

Không muốn đấu võ mồm với em trai, Lăng Vệ chuyển mặt qua phía bác sĩ “Bác sĩ Maffei, sẽ đau đớn lắm phải không?”

“Ý của cậu là…”

“Nếu ba quyết định phẫu thuật cho mẹ, vậy sẽ cần tới tim và thận của nhân bản.” Lăng Vệ cứ nghĩ đến đó lại dâng lên cỗ bi thương ớn lạnh, kìm lòng không đậu hỏi “Vậy nhân bản kia sẽ cảm thấy đau đớn lắm đúng không?”

Bác sĩ gật đầu sáng tỏ “À, về điểm này thì cậu yên tâm. Nhân bản được nuôi trong lồng kính, chưa từng thức tỉnh bao giờ, cũng không hề có ý thức, thế nên khi bị lấy đi cơ quan hay bị giết chết cũng không cảm thấy bất kỳ khổ sở nào. Chung quy ngay từ đầu mục đích tái tạo là nhằm có được bộ phận khi người bệnh cần, nếu để chúng có được ý thức tự chủ, sau đó lại biết bản thân chỉ là một sản phẩm phục chế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt bộ phận cơ thể cùng tính mạng, sẽ là chuyện rất đáng thương.”

“Vâng, chẳng thà cứ ngủ say không hay biết gì, một khi đã thức tỉnh, lại còn có ý thức mà bị đối xử như vậy, thật sự quá tàn nhẫn.” Lăng Vệ cũng cùng nhận định cất tiếng.

Lời nói của anh, khiến hai đứa em đang đứng nơi cửa phòng, không khỏi đồng thời rùng mình một cái.

Bình Luận (0)
Comment